Ficool

Hoa Lệ Trong Xiềng Xích

Kim_Giao
7
chs / week
The average realized release rate over the past 30 days is 7 chs / week.
--
NOT RATINGS
62
Views
Synopsis
Viết tiểu thuyết về tiểu thư bị bắt bởi tên cướp quyền lực
VIEW MORE

Chapter 1 - chap 1

The pounding of hooves echoed across the rugged mountains, shaking the earth beneath. In the darkness of the night, under a faint silver moon, the glint of blades flashed like lightning. What was meant to be a safe journey—an escort of Lady Lin Yuen Ni back to her mother's hometown—turned into an ambush of blood and fire.

The clang of weapons rang sharp, screams tore through the smoke-filled air, and the once orderly convoy descended into chaos. Amidst the carnage, Yuen Ni felt herself seized by a powerful arm, her frail body swept onto the back of a black stallion. The beast surged forward, faster than the wind, carrying her far from her fallen guards who lay scattered in crimson pools.

She wanted to cry out, to struggle, but her throat was choked with fear. Her long hair whipped wildly in the night wind, her clear eyes filled with dread. The man who held her from behind exuded an aura that was both chilling and commanding, his presence like an iron cage she could not escape.

After what felt like an endless ride, they arrived at a fortress carved into the mountainside. Flames from countless torches lit the high gates; rows of rugged men stood like statues, their armor crude but suffused with killing intent. She was dragged into a vast hall where a single figure sat upon a throne of carved stone, his posture radiating dominance.

His eyes were as black as the abyss, sharp and dangerous as drawn steel. His voice was low, rough, and cold:

"Lady Lin, from this moment forth, you are my guest. Or rather…" His lips curved into a smirk, "…my pawn."

Yuen Ni lifted her head, heart trembling yet gaze unyielding.

"You dare abduct me? The imperial court will never forgive this."

The man leaned back, eyes narrowing with mockery.

"The court?" He chuckled darkly. "Your father, the Minister of State, is nothing but a piece on the Emperor's board. And I, Han Tian Yue, am the one who rules this borderland. Do you think the Emperor would march his armies across a thousand miles just for one minister's daughter?"

Her breath hitched. His words cut sharp, and deep down she knew the truth in them. In the glittering world of the capital, loyalty was bought and sold, daughters were pawns for political marriage, and no one cared for her beyond her worth as a bargaining chip. Yet even so, she would not surrender.

"What is it you want?" she asked, her voice steady.

Han Tian Yue rose from his throne, each step deliberate. The shadow of his tall frame swallowed her, his presence pressing down like a mountain. He bent close, his eyes glinting with fire.

"What I want… is you. Not just because you are the minister's daughter, but because of those defiant eyes. From now on, you will stay here, in my stronghold. You will be my woman."

Yuen Ni trembled, but her lips pressed tightly, eyes blazing with defiance.

"If you would reduce me to a tool, I would rather die here and now."

Silence. Then, unexpectedly, Han Tian Yue's laughter rumbled low, echoing through the hall.

"Interesting. Very interesting. You are unlike the women who chase after comfort and titles. All the more reason… I will not let you die."

With a wave of his hand, he commanded his men:

"Take Lady Lin to the Jade Chamber. Guard her well. She is my treasure."

---

That night, Yuen Ni sat alone in a lavishly furnished room, its doors barred, guards stationed outside. The oil lamp flickered faintly, casting shadows that danced across the walls.

"Treasure?" she whispered bitterly. "I am no treasure… only a prisoner."

Yet in the stillness, she recalled his eyes—not only cruel and sharp, but burdened, as though behind that ruthless mask lay a solitude no one else could see.

Days turned into weeks. She was kept in the stronghold, under his command, yet he visited often. Sometimes he barked orders with arrogant dominance; sometimes he lingered silently, watching as she practiced calligraphy or played the zither.

On those rare moments, his gaze softened, a flicker of something unreadable surfacing in his dark eyes. She would notice, startled, but quickly lowered her lashes, unwilling to let him glimpse her wavering resolve.

One day, she finally asked:

"You are a bandit, a thief feared across the border. Why then do you keep a library of books, a chamber of paintings, even instruments fit for scholars?"

For a long moment he was still, then replied slowly:

"Because I was once part of the court. Until the very men I served betrayed me."

Her heart jolted. She wished to ask more, but he turned away, his broad shoulders carrying the shadow of a blood-stained past.

---

A month later, word came from the capital. No imperial army marched. No decree of vengeance was issued. Instead, her father, the Minister, sent only a letter—thin, formal, and cold. It suggested negotiation, even hinted at exchanging Yuen Ni for political favors.

When Han Tian Yue read it, he smirked, tossing the letter aside.

"Do you see now? To them, you are nothing."

Her hands clenched. Pain stabbed her chest, but she lifted her chin.

"And to you? Am I not the same? A pawn?"

He froze. For the first time, his eyes faltered, as if struck by her words. Then, in a sudden movement, he closed the distance, tilting her chin upward with a firm hand. His voice dropped low, husky:

"No. To me, you are not a pawn. You are the only one who makes me… want to hold on."

Her heart shuddered, eyes brimming with unshed tears. For a fleeting instant, she no longer knew whether it was fear, hatred, or a dangerous spark of longing that surged within her.

Outside, the mountain winds howled, tearing at the fortress banners. Inside, their gazes locked, flames meeting flames—two souls bound by chains of power, of hatred, and of a love neither dared admit.

And thus began the storm.

Tiếng vó ngựa dồn dập vang vọng khắp triền núi. Đêm tối mịt mùng, ánh trăng lờ mờ chiếu xuống những lưỡi đao sáng loáng. Đoàn xe ngựa của Lâm phủ vốn chỉ để hộ tống tiểu thư Lâm Uyển Nhi trở về quê mẫu, nào ngờ lại trở thành miếng mồi béo bở cho bọn cường đạo.

Tiếng binh khí va chạm chát chúa, tiếng kêu gào rền rĩ, khói bụi cuồn cuộn. Trong khoảnh khắc hoảng loạn, nàng chỉ kịp nghe tiếng hô hoán thất thanh của thị nữ rồi thân thể mảnh mai bị một cánh tay rắn chắc ôm gọn. Con ngựa hắc mã phóng vun vút, bỏ lại sau lưng đám lính hộ vệ đang ngã gục trong biển máu.

Uyển Nhi muốn kêu cứu, nhưng cổ họng nghẹn ứ. Mái tóc đen bay tán loạn, đôi mắt trong trẻo tràn đầy kinh hãi. Người đàn ông ngồi sau nàng cao lớn, khí tức toát ra vừa lạnh lẽo vừa nguy hiểm.

Một chặng đường dài dằng dặc, cuối cùng ngựa dừng lại trước một trại sơn cước hùng vĩ. Đuốc lửa cháy rừng rực, những kẻ áo giáp thô ráp đứng thành hàng. Nàng bị áp giải vào trong đại sảnh, nơi người đàn ông ngồi trên ghế chủ tọa như một vị vương giả.

Ánh mắt hắn đen sẫm như vực thẳm, sắc bén tựa lưỡi kiếm. Giọng hắn trầm khàn, lạnh lẽo:

"Lâm tiểu thư, từ nay ngươi là khách quý của ta. Hoặc đúng hơn… là con cờ trong tay ta."

Uyển Nhi ngẩng đầu, dù trái tim run rẩy nhưng ánh mắt kiên định:

"Ngươi dám bắt ta, triều đình tất sẽ không tha cho ngươi."

Khóe môi hắn nhếch nhẹ, lộ ra nụ cười vừa kiêu ngạo vừa tàn nhẫn:

"Triều đình? Thượng thư phụ thân ngươi chỉ là một quân cờ trong tay Hoàng đế. Ta đây, Hàn Thiên Duệ, mới là kẻ nắm quyền sinh sát cả vùng biên cương này. Ngươi nghĩ, Hoàng đế vì một nữ nhi mà đem quân nghìn dặm chinh phạt ta sao?"

Uyển Nhi khựng lại. Nàng biết hắn nói không sai. Ở chốn triều đình, lợi ích lớn hơn huyết thống, mà nàng chỉ là một quân cờ gả hòa thân hoặc trao đổi quyền thế. Nhưng điều ấy không có nghĩa nàng cam tâm.

"Ngươi muốn gì?" nàng hỏi, giọng bình tĩnh.

Hàn Thiên Duệ đứng dậy, bước xuống bậc thềm. Bóng hắn phủ dài, uy áp đè nặng khiến nàng khó thở. Hắn cúi thấp người, đôi mắt như thiêu đốt:

"Ta muốn ngươi. Không chỉ vì ngươi là con gái thượng thư, mà còn bởi ánh mắt ngạo nghễ kia. Từ nay, ngươi sẽ ở trong sơn trại này, là nữ nhân của ta."

Uyển Nhi thoáng run, nhưng lập tức cắn chặt môi, ánh mắt sáng rực lên sự phản kháng.

"Nếu thân này phải làm công cụ cho ngươi, thà ta chết ngay hôm nay."

Một thoáng im lặng. Rồi bất ngờ, Hàn Thiên Duệ bật cười trầm thấp, tiếng cười dội lại trong gian đại sảnh.

"Thú vị. Rất thú vị. Ngươi không giống đám nữ nhân cầu vinh ngoài kia. Càng như vậy, ta càng không để ngươi chết."

Hắn quay người, phất tay ra lệnh:

"Nhốt tiểu thư Lâm phủ vào tẩm viện, chăm sóc nàng chu đáo. Nàng là bảo vật của ta."

---

Đêm hôm ấy, Uyển Nhi ngồi trong căn phòng xa hoa nhưng bị khóa chặt. Ngoài cửa, binh lính canh gác nghiêm ngặt. Nàng nhìn ngọn đèn dầu leo lét, lòng tràn đầy hỗn loạn.

"Bảo vật ư? Ta là tù nhân, chứ nào phải bảo vật…" nàng thì thầm.

Nhưng trong sâu thẳm, nàng vẫn nhớ ánh mắt hắn – sắc bén, lạnh lẽo nhưng lại có thoáng gì đó cô độc. Như thể sau lớp vỏ bạo tàn ấy, hắn gánh chịu một nỗi đau mà người đời không biết.

Những ngày sau đó, nàng bị buộc phải sống trong sơn trại. Hàn Thiên Duệ thường xuyên đến tìm nàng, lúc thì dùng giọng điệu ngang tàng ra lệnh, lúc lại im lặng nhìn nàng viết thư pháp hoặc đàn một khúc nhạc.

Có khi hắn đứng từ xa, lặng lẽ nghe tiếng đàn, đôi mắt trầm lắng hiếm thấy. Nàng thoáng ngạc nhiên, nhưng lập tức che giấu cảm xúc, không muốn để hắn thấy sự mềm lòng.

Một lần, nàng hỏi hắn:

"Ngươi là kẻ cướp, nhưng cớ sao trong sơn trại lại có cả thư phòng đầy sách, có cả đàn cầm và tranh họa?"

Hắn thoáng sững, rồi đáp chậm rãi:

"Bởi vì ta từng là người của triều đình. Chỉ là… bị chính những kẻ ta phục vụ phản bội."

Nàng chấn động, muốn hỏi thêm, nhưng hắn đã quay đi. Trong đôi vai rộng lớn ấy, có bóng hình một quá khứ nhuốm máu và phản nghịch.

---

Một tháng trôi qua, triều đình quả nhiên không hề động binh. Phụ thân nàng – thượng thư Lâm – chỉ gửi thư cầu hòa, ngầm hứa hẹn sẽ dùng Uyển Nhi làm vật trao đổi lợi ích. Lúc đọc lá thư ấy, lòng nàng nguội lạnh.

Hàn Thiên Duệ cầm thư, nhìn nàng cười nhạt:

"Ngươi thấy chưa? Với bọn chúng, ngươi chẳng là gì cả."

Uyển Nhi im lặng rất lâu, rồi ngẩng đầu:

"Ngươi thì khác gì? Ngươi cũng coi ta là quân cờ."

Hắn sững lại, ánh mắt lóe sáng một tia phức tạp. Rồi bất ngờ, hắn tiến đến gần, bàn tay mạnh mẽ nâng cằm nàng lên:

"Không. Với ta, ngươi không chỉ là quân cờ. Ngươi là người duy nhất có thể khiến ta… muốn giữ lấy."

Trái tim nàng khẽ run, đôi mắt ngân ngấn lệ. Trong giây lát, nàng không biết mình sợ hãi, căm hận hay là… xao động.

Ngoài kia, gió núi gào thét, thổi tung rèm cửa. Trong gian phòng, hai ánh mắt giao nhau, như hai ngọn lửa đang âm ỉ bùng cháy, hứa hẹn một cơn bão lớn giữa hận thù và tình yêu.