Ficool

Chapter 103 - chap 103: bất ngờ.

Đột nhiên. Aoto cảm thấy xung quanh có chút khác, cậu cảm thấy mấy thứ ở đang xa nhìn khá mờ.

Rồi lại mờ hơn. Aoto lập tức vào trạng thái cảnh giác và quay lia lịa nhìn xung quanh.

-" Hử, không ổn."

Xung quanh cậu lúc này đang được bao quanh bởi một làn khói xám nhạt.

-" Là gì đây? Sương mù? Khói?"

-" Có kẻ đang có ý đồ với mình sao? Theo mình khi ở trong chợ sao?"

Aoto nhận ra mình đang khó cảm nhận đi. Giống như sự cảm nhận chỉ được bao quanh trong lớp khói này.

Năng lượng cậu cảm giác như đang bị rút đi. Và cậu cảm thấy sự tâp trung và cảnh giác của mình đang không ổn chút nào.

Aoto khá hoang mang, mắt vẫn đảo xung quanh.

-" Năng lượng cảm giác như đang mất đi, khả năng cảm nhận cũng bị vô hiệu hoá, mình còn cảm thấy mình đang bị chểnh mảng nữa."

-" Có vẻ như lớp khói này đang làm suy yếu mình."

-" Nhưng làm gì đây? Hắn có thể sẽ tấn công bất ngờ mình mất."

Năng lượng cậu toả ra xung quanh với màu xanh lá. Cậu cảm thấy rõ sự suy yếu ấy, nó sẽ khiến cậu khó khăn khi chiến đấu.

-" Không ổn, cảm giác năng lượng mình đang mất đi. Giờ nếu chạy vào làn khói khả năng sẽ bị tấn công bất ngờ mất."

Đột nhiên, làn khói trước mặt hiện ra một thân ảnh, nhưng không phải ai, mà đơn giản là kẻ nào đó tạo thành. 

Aoto nhíu này khi thấy nó mỉm cười nhẹ rồi biến mất.

-" Nó đợi mình suy yếu thêm."

Vèo!!!

Một thanh kiếm từ sau lưng của Aoto phóng đi với tốc độ rất nhanh, xé toạc lớp khói mỏng. Ánh bạc loé lên từ thanh kiếm, sáng loáng và sắc lẹm.

Aoto cảm nhận được, lập tức quay phắt lại. Cậu ửa người ra và thanh kiếm lướt qua phía trên cậu. Ánh mắt hoang mang hiện rõ.

-" Tấn công rồi sao?"

Aoto đưa tay ra và muốn triệu hồi cây thương năng lượng. Tay cậu sáng loé lên, nhưng rồi lại tắt dần.

Mở mắt khi biết đây sẽ là tình huống bất lợi.

-" Chết tiệt mà."

Bất ngờ, xuất hiện trước mặt cậu. Một bóng dáng vừa lạ vừa quen. Đó là Droven, người mà cậu đã va vào khi đi trong chợ đen.

Aoto vẫn nhớ và nhận ra, mặt cậu thả nhẹ ra, giọng nói lớn như đang tra khảo:

" Người là người mà ta va vào lúc ở chợ phải chứ? Vậy ngươi muốn gì? Tiền? Hay chỉ muốn giết ta?"

Droven với khuôn mặt lạnh tanh, ánh mắt vô hồn nhưng đầy vết sước nhìn Aoto. 

Tay phải cầm chặt thanh kiếm sáng trong tay, ở miệng thở ra một làn khói nhỏ.

-" Gần giống, ta cần bán ngươi."

Aoto nhíu mày trước câu trả lời ấy.

" Bán ta? Ngươi thiếu tiền."

Droven mỉm cười gượng gạo, tay nhấc thanh kiếm lên và chỉ về phía Aoto.

" Phải. Giá của một Elf rất cao, nếu ta bán được ngươi thì chắc chắc sẽ không dưới 50 đồng vàng, chưa kể ngươi rất trẻ nữa."

Aoto khá bất ngờ, cậu không hiểu sao hắn lại cảm nhận năng lượng của cậu được.

-" Năng lượng của Elf gần giống với Tinh linh, nhưng tinh linh mạnh hơn Elf về năng lượng. Hắn chưa tiếp xúc với tinh linh nên hiểu lầm là phải."

-" Nhưng làm sao hắn cảm nhận xuyên qua được lớp năng lượng che giấu được chứ?"

Aoto cảm thấy đang rơi vào tình huống khó, cậu vô cùng nóng lòng.

" Sao ngươi cảm nhận được?"

Droven hạ thanh kiếm xuống, vẫn giữ vẻ mặt lạnh tanh.

" Từ khi ta sinh ra, ta có khả năng cảm nhận tốt hơn những kẻ khác rồi."

Rồi Droven cười nhẹ, liếc nhìn Aoto đang đứng phía trước, khuôn mặt đầy căng thẳng.

" Đừng nghĩ câu giờ được, ngươi không thể thoát đâu. Ngươi càng cố câu kéo nghĩ cách ngươi càng yếu đi thôi."

Aoto biết điều đó, nhưng cậu không nghĩ ra cách nào.

Đột nhiên, trong tâm trí Aoto hiện ra rất nhiều Aoto khác. Tiếng ồn lớn như bầy ong vỡ tổ cứ vang lên mà chẳng nghe rõ từ nào. Nhưng rồi cậu gạt đi không nghĩ nữa thì chúng lại biến mất.

Đột nhiên, Droven bước chậm rãi tới. 

Aoto mở mắt lớn, cậu bất giác lùi lại. Nhưng đứng lâu trong làn khói khiến cậu suy yếu cả về sức mạnh. 

Aoto ngã ra sau, ánh mắt hoang mang nhìn Droven đang đứng trước mặt với khuôn mặt thích thú. Hắn thấy mình sắp có tiền nên nở ra một nụ cười rộng.

" Dù ngươi chạy ra ngoài sớm hay muộn. Thì ta đã rải làn khói này ra rất rộng. Ngươi chay cũng khó, chỉ trống cự thôi."

Aoto run run lên từng hồi khi mình sắp bị bắt.

-" Lẽ ra mình nên chạy thay vì ở lại và quan sát."

Droven đưa tay ra, ánh sáng che khuất tầm mắt của Aoto. Nhưng cậu không dễ dàng khuất phục. 

Năng lượng của cậu toả ra những gì yếu ớt nhất.

Ầm!!!

Aoto tự tạo năng lượng gây nhiễu và phát nổ. Vụ nổ khá nhỏ nhưng cũng tạo ra khói bụi khá dày đặc để nhìn vào thì khá khó.

Aoto thở dốc, cậu chạy ra sau làn khói và muốn trốn đi. Nhưng đôi chân cậu giờ đã mềm nhũn không còn sức. Mỗi bước chạy như mang theo cả đá tảng. Cậu chạy được vài bước đã mệt.

-" Khốn kiếp, phải chạy. Làn khói chết tiệt."

Nhưng bất ngờ, Droven đã đứng trước mặt Aoto từ lúc nào không hay, hắn cười nhẹ. Chỉ tay xuống dưới.

Aoto nhíu mày, cậu cúi xuống và nhìn.

Tay của Droven lập tức chụm bốn ngón tay lại vào nhau là: ngón cái, ngón tay, ngón giữa và ngón áp út.

Còn ngón út thì dựng đứng lên.

Tay trai phát sáng mạnh lên ánh sáng xanh dương.

Dưới chân Aoto lập tức dựng thẳng lên một hình chữ nhật trong suốt với màu xanh nhẹ. Có vẻ đó là một kết giới.

Aoto lập tức va mặt vào kết giới, cậu lùi lại và ôm lấy mũi mình. Ánh mắt hoàng mang nhìn lớp kết giới màu xanh trong suốt trước mắt.

-" Là kết giới. Mình sẽ bị bắt mất."

Droven bước lại gần với nụ cười nhẹ, ánh mắt hiện ra chút vui mừng. Giọng nói đầy chế giễu:

" Tạm biệt nhé, cầu nguyên rằng ngươi sẽ gặp được chủ nhân tốt đi."

Aoto nghiến chặt hai hàm răng với ánh mắt tức giận mà nhìn Droven.

Droven thấy vậy lại càng vui.

" Đừng tức giận ta mà."

Aoto gằn giọng đầy tức giận:

" Ngươi muốn làm vậy thật sao?"

Droven cười nhẹ.

" Sao lại không nhỉ? Ngươi yếu hơn ta thì bị ta đánh bại, còn ta là kẻ thắng. Ta thích làm gì với kẻ thua cược cũng được."

Hắn mặt đổi sắc, trở về trạng thái lạnh lùng.

Bàn tay trái lại gần kết giới và úp bàn tay vào. Aoto hoang mang, không rõ hắn muốn làm gì.

Nhưng đã rõ. Hắn đẩy khói vào bên trong và muốn làm Aoto bị sặc.

Cậu vội vã lại gần và muốn ngăn, nhưng đây là kết giới của hắn, đây là khả năng của hắn. Cậu không thể ngăn cản.

Thoáng chốc, khói đã làm trật kín bên trong kết giới và không thể nhìn vào bên trong.

Bên trong, Aoto đang họ sặc sụa.

Khụ...khụ...

Cậu cố gắng thở, nhưng không được. Bên trong chỉ có khói và khó. Nước mắt nước mũi vì khố mà chảy ra rất nhiều.

Nhanh chóng, Aoto gục xuống và bất tỉnh trong làn khói sau khi trải qua khoảng thời gian như bị tra tấn.

Droven mỉm cười, nhưng hắn vẫn rất cảnh giác. Hắn giữ như vậy một lúc nữa, tránh cho việc Aoto giả vờ chết. 

Hắn tính toán theo cảm nhận của mình nếu để thêm một chút nữa thì Aoto vẫn chưa thể chết.

Làn khói xung quanh đang biến mất dần, tầm nhìn dần trở về như cũ. Chỉ còn chiếc hộp đầy khói, không thể nhìn vào bên trong.

Sau một lúc, tay hắn trái hắn thả những ngón tay ra, không chụm vào nữa. Lớp kết giới lập tức biến mất.

Lớp khói cuối cùng cũng tan đi. 

Ngay bên dưới là bốn khối cầu khá lớn, có vẻ là dùng để phong ấn. Nó phát ra ánh sáng vàng nhạt. 

Đưa tay ra, những khối cậu như bị hút, lập tức hút vào trong tay của hắn một cách nhẹ nhàng.

Vác Aoto lên và cười nhẹ.

Mà đêm buông xuống. Mặt trăng đứng bóng trên đỉnh đầu, tỏa ánh sáng bạc lạnh lẽo xuống vạn vật. Dưới ánh trăng, cảnh vật trở nên mờ ảo và bí ẩn, cây cối, mái nhà hay những con đường đều được phủ một lớp ánh sáng lấp lánh như được dát bạc.

​Bầu trời đêm sâu thẳm, không một gợn mây, để lộ hàng triệu ngôi sao lấp lánh như những viên kim cương khổng lồ được ai đó rải lên. Tiếng côn trùng rả rích, hòa cùng tiếng gió rì rào, tạo nên một bản giao hưởng của màn đêm.

Dù cho là ban đêm, nơi đây vẫn sáng đèn. Tấp nập người đi lại và dạo bước vào ban đêm.

Kazuka và Takeshi gặp nhau trên đoạn đường đi tới chỗ hẹn.

Takeshi vẫy tay gọi lớn:

" Takeshi, tôi ở đây."

Takeshi thấy có người gọi mình, cậu quay qua vì cũng đã cảm nhận được năng lượng của Kazuka rồi. Chỉ là hơi khó xác định khởn đây vẫn rất đông người.

Kazuka chạy tới, vui vẻ giữ nụ cười tươi trên môi.

" Đợi tôi với."

Takeshi:" Cứ đi thôi, đằng nào chẳng đến."

Rồi bất ngờ Kazuka đánh mắt và thấy Airi, Elyssia và Ayaka đang đứng đợi. Cậu chỉ tay và nói lớn:

" Nhìn kìa, họ kìa."

Kazuka nhìn xung quanh, cố tìm bóng dáng Aoto nhưng không thấy.

" Không biết Aoto đang làm gì mà vẫn chưa đến nhỉ?"

Takeshi lắc đầu.

" Lo gì chứ, cậu ấy không phải trẻ con đâu."

Kazuka cũng gật đầu.

" Ừm, kệ đi. Chắc xíu nữa tôi sẽ đợi cậu ấy và nói sơ qua vậy."

Bước tới gần. Cả ba cô gái quay qua.

Ayaka chỉ nhìn thấy Kazuka và Takeshi mà không thấy Aoto đâu. Cô chỉ tay, giọng tò mò:

" Aoto đâu? Sao có mỗi hai cậu vậy?"

Kazuka nhún vai lắc đầu.

" Không biết, bọn tôi chia ra mà."

Airi:" Lo gì chứ? Cậu ấy chắc vẫn phải làm thôi. Mà cậu ấy cũng không phải trẻ con."

Takeshi nhìn ba cô gái với cơ thể khá bẩn.

" Vậy chúng ta đến nhà trọ và thuê đi."

Airi giọng tò mò:

" Cậu có tiền thuê nhà trọ sao?"

Takeshi gật đầu. Rồi liếc qua Kazuka và cười nhẹ.

" Phải."

Airi liếc nhìn cả hai với ánh mắt hẹp.

" Đừng nói là các cậu đi ăn trộm xong rồi Aoto bị bắt đó nhá?"

Elyssia vẫn im lặng nghe.

Takeshi và Kazuka ưỡn ngực tự tin.

Takeshi:" Bọn tôi mà phải ăn trộm sao?"

Kazuka cũng gật đầu.

" Phải đó, làm ăn đàng hoàng."

Airi nhíu mày và hỏi lại:

" Phải không đó?"

Takeshi lấy từ trong người bảy đồng vàng và tám đồng xu đồng. Cậu đưa ra phía trước khiến cả ba cô gái mở mắt lớn đầy bất ngờ.

Khoe xong, Takeshi nhanh chóng cất lại vào trong người và quay khắp nơi với vẻ cẩn thận.

Elyssia:" Nhiều tiền quá."

Ayaka gật đầu.

" Cậu làm gì vậy?"

Airi hạ giọng thấp xuống:

" Cậu làm gì có được nó?"

Takeshi chống tay hai bên hông đầy tự hào.

Kazuka thì kể lại:" Bọn tôi đang đi trên đường bình thường thôi. Bất ngờ có một người đi ra từ sau chiếc xe ngựa và nói rằng: giúp hắn làm việc và hắn sẽ trả tiền."

" Sau đó hắn bảo nếu bê mấy cái thùng vào nhà trước khi đến trưa thì sẽ trả mười đồng vàng, còn đến tối chỉ năm đồng thôi. Nhưng bọn tôi bảo: nếu làm trong một nén hương sẽ được trả hai mươi đồng, và người này đồng ý."

Takeshi chỉ tay sang Kazuka và nói thay:

Bọn tôi chia đều ra giữ để tránh bị mất."

Airi vẫn cảm thấy không đáng tin.

" Bê mấy cái thùng mà được nhiều tiền vậy sao? Nghe hơi khó tin."

Kazuka:" Người đó bảo là: mấy cái thùng đó là linh dịch. Và thứ đó càng dùng sớm càng tốt, vậy nên mới gấp."

Airi:" Đúng là có nhiều loại thuốc như vậy. Nhưng nghe trả nhiều như vậy đúng là khó tin."

" Tôi nghĩ đó là chất gây nghiện đó."

Takeshi lắc đầu.

" Chắc không phải đâu. Ở đó có rất nhiều xe và chỗ đông người mà. Ai mà dám làm chứ?"

Elyssia:" Nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất đó."

Ayaka gật đầu.

" Có thể họ hối lộ lính cánh rồi."

Takeshi thở dài.

" Dù sao cũng vậy rồi, có thay đổi được nữa đâu."

" Mà nơi nguy hiểm nhất là nơi nguy hiểm nhất chứ?"

Ayaka thở dài. Cô rùng mình khi nhớ lại.

" Tôi đi bưng đồ ăn tại một quán ăn rất lớn. Rất nhiều quý tộc đến đó, nhưng họ cứ nhìn tôi với ánh mắt kì quái thôi."

Airi gật đầu, cười tinh ranh.

" Tôi ở phía sau xếp đồ ăn cũng nhàn, đôi khi còn ăn vụng nữa."

Elyssia thấy cũng còn mỗi mình chưa nói, cô cũng nên giới thiệu.

" Tôi tới một cửa hàng bán của một người tinh luyện thảo dược qua linh dịch nè. Tôi phải đi vào rừng và tìm thảo dược."

Takeshi chỉ tay vào mình.

" Vậy Airi xem ở đó có nhận người không? Tôi tới làm tiện bảo vệ các cậu."

" Tại vì tôi đang làm ở một nơi đang xây nhà á. Và họ thường trả tiền sau mỗi ngày làm việc. Vậy nên thích nghỉ lúc nào cũng được."

Airi lắc đầu.

" Khỏi đi, có cậu càng thêm bừa bộn thôi. Khi chúng ta đủ tiền, mấy tên quý tộc mà dám làm trò, tôi cho một chém."

Kazuka lúc này vẫn đang quan sát xung quanh, cố tìm kiếm Aoto.

" Không biết Aoto làm gì mà giờ không tới nhỉ?"

" Cậu ấy được giao đi mua đồ mà."

Elyssia:" Các cậu chia ra sao?"

Kazuka không nghe thấy, cậu vẫn quan sát.

Takeshi trả lời thay:

" Tôi đi tìm nhà trọ, Aoto đi mua đồ, còn Kazuka vẫn đi tìm việc."

Cả nhóm cũng đang dần cảm thấy lo lắng, ai cũng nóng lòng, bên trong nóng nên như lửa đốt.

Ayaka hạ hạ giọng thấp hiện rõ sự lo lắng:

" Liệu cậu ấy có làm sao không?"

Elyssia khá lo lắng, nhưng cô vẫn nghĩ lạc quan và tin tưởng.

" Đừng lo, cậu ấy mạnh mà."

Takeshi nhíu mày, cậu tự lặp lại từ:" mạnh" trong đầu.

" Có khi cậu ấy gặp ai rất mạnh và gặp chuyện không?"

Kazuka quay lại, mặt hiện rõ sự lo lắng.

" Nhìn trong đoàn người nãy giờ mà không có ai."

Takeshi:" Đừng nói là làm sao thật đó nhá?"

Airi thở dài, cô than vãn:

" Nhóm mình đúng là đen mà."

" Tôi nghĩ chúng ta nên đi tìm cậu ấy đi. Một người ở lại đây và đợi thôi. Còn lại tản ra."

Takeshi gật đầu.

" Được đó, hiện tại chúng ta có hơn mười đồng vàng, sống trong thành này vẫn dư giả."

" Các cậu đang làm ở đâu thì cứ nghỉ cũng được."

Elyssia:" Được, vậy chúng ta sẽ tìm. Nếu không thấy thì ngủ tạm ở đâu cũng được, sau đó quay lại đây khi mặt trời lên."

Cả nhóm nhìn nhau và cùng gật đầu.

Kazuka chỉ tay vào Ayaka.

" Vậy cậu ở lại đây nhé?"

Ayaka gật đầu.

" Được."

Mặt cả nhóm chuyển sắc nghiêm trọng và tản ra mỗi người một hướng.

...

Chẳng mấy chốc, ánh bình minh bừng lên, nhuộm hồng cả một góc trời. Những tia nắng đầu tiên xuyên qua kẽ lá, đánh thức vạn vật sau giấc ngủ dài. Sương sớm còn đọng lại trên cành cây, ngọn cỏ, lấp lánh như những viên kim cương nhỏ. Gió thổi nhẹ, mang theo hơi thở của ngày mới, trong lành và mát mẻ. Bình minh không chỉ là sự khởi đầu của một ngày, mà còn là khởi nguồn của hy vọng, báo hiệu một tương lai tươi sáng.

Tiếng vó ngựa chạy đều từ sáng sớm, tiếng giao đồ ăn ồn ào, mùi hương lan tỏa khắp nơi khiến những chiếc bụng đói phải cồn cào.

Nhưng trái ngược với sự sống tràn trề đấy. Năm con người, với năm cặp mắt thâm cùng lúc đứng tụm lại ở sát một góc nhỏ của hai ngôi nhà. Họ không đứng giữa đường nữa vì rất đông người và xe ngựa đi lại. Thậm chí có những người cưỡi theo những con vật to lớn như: đại bàng to gấp ba lần một chiếc xe ngựa lớn, sư tử còn lớn hơn thế,... Và rất nhiều...

Nhưng họ không quan tâm, đúng thành vòng tròn.

Takeshi giọng nói ngắt quãng liên hồi, như thể hơi thở của cậu đang yếu đi vậy:

" Nè, các cậu?... Tìm thấy...chưa?"

Kazuka dựa người vào tường và thở mạnh, cậu lắc đầu yếu ớt.

" Chưa."

Ba cô gái cũng khá mệt, họ đều làm việc vào ban ngày, rồi lại thức cả đêm và chạy quanh thành tìm kiếm Aoto. Ayaka thì hết đúng lại hồi, cô cũng nản theo. Họ chỉ lắc đầu yếu ớt, ra hiệu chưa tìm được.

Takeshi:" Phải làm sao bây giờ? Cậu ấy không thể nào mà biến mất mà không có lý do được, cậu ấy sẽ ít nhất là quay lại và thông báo với chúng ta một tiếng chứ?"

Airi thở dài mệt mỏi. Sức khoẻ vẫn còn, nhưng thứ duy nhất chính là nản và muốn được nghỉ một chút.

" Hy vọng là cậu ấy quên đi."

Elyssia:" Có thể cậu ấy đã tìm được một công việc phải đi xa chăng? Sau đó không kịp thông báo với chúng ta."

Ayaka gật đầu.

" Hợp lý đó."

Airi:" Hay cậu ấy về rừng rồi?"

Takeshi giọng nghiêm túc trở lại.

" Cậu ấy không làm vậy đâu, đừng lo."

Bất ngờ một mùi thơm nức mũi khiến cả nhóm như bừng tỉnh.

Kazuka bước tới với một túi thịt nướng và một bình nước lớn bằng da. Trên miệng vẫn ngậm một xiên thịt.

" Cậu cậu ăn lấy sức đi."

Đột nhiên, từ trên trời. Một con đại bàng khổng lồ sà xuống khiến gió rít lên, đôi cánh khổng lồ xòe rộng, sải cánh như che lấp cả một khoảng trời, tạo một khoảng bóng lớn xuống dưới nơi cả năm người đang đứng. Đột mắt sắc như dao có vẻ nhắm xuống mục tiêu là túi thịt nước trên tay của Kazuka. Đôi móng sắc nhọn đưa ra, vào tư thế sẵn sàng cướp khỏi tay Kazuka khi đáp xuống đủ gần.

Nhưng cả nhóm đâu dễ dàng cho nó làm vậy. Kazuka và Takeshi lập tức bùng phát ra năng lượng bên ngoài và khiến mặt đá bên dưới nứt đi như một tấm mạng nhện, ánh mắt liếc nhẹ đi, cũng biết là nó đang tới, chỉ là chưa hành động thôi. Elyssia và Airi cũng cảm nhận được, nhưng cả hai chỉ cảnh giác mà không toả ra năng lượng. Họ đều được món đồ của Aoto giúp che giấu đi năng lượng, nếu dùng năng lượng thì lập tức sẽ lộ ngay. Chưa kể có Kazuka, Takeshi và Ayaka rồi.

Ayaka cũng toả năng lượng ra. Cô ửa người ra sau. Tay triệu hồi cây cung, lập tức trong tư thế ửa người đó mà kéo dây cung. Mũi tên năng lượng lập tức được tạo thành. Cô nhả tay và mũi tên năng lượng màu xanh hướng thẳng tới con đại bàng đang áp sát.

Một tiếng gọi lớn từ phía xa vang vọng:

" Dừng lại."

Cùng lúc đó, một nhát chém năng lượng bay tới và va chạm với mũi tên của Ayaka và phát nổ trên không.

Ầm!!!

Con đại bàng bay ra khỏi đàn khói, có vẻ chưa dính vào vụ nổ. Nó bay hạ thấp xuống, như đang đón chờ thứ gì đó.

Từ nóc nhà phía bên cạnh, một bóng người nhảy vút lên không trung thân ảnh mờ cho thấy hắn rất nhanh. Nhưng đó chỉ với người thường, cả năm người vẫn nhìn thấy rất rõ.

Người này nhảy lên lưng con đại bàng lớn và đứng chống tay phải lên hông, hướng ánh mắt xuống phía dưới. Con đại bàng vỗ cánh chậm khi đang đứng trên không, những mỗi lần vỗ, cơ thể nó nâng lên một khoảng, rồi lại rơi xuống và tiếp tục vỗ.

Cô gái kia đứng trên lưng đại bàng lên xuống tầm nhìn.

Đó là Mythyr. Là " Kẻ Trấn Thành", tức là bảo vệ tòa thành này và mạnh nhất thành.

Cô ta mặc một chiếc quần dài bó sát màu đen bóng giúp dễ dàng vận động. Đi đôi giày cao cổ gần tới đầu gối. Tên phải cài một thanh kiếm khá dài với vỏ chỉ màu đen. Quấn quanh hông và một đoạn da, và đoạn da đó được cài ở phía sau lưng một con dao găm. Cô ta để lộ eo của mình, nó khá trắng và nhỏ. Phía trên là một chiếc áo bình thường, bên trong là lớp áo bó sát cùng màu với chiếc quần bó của cô. Mái tóc đỏ thẫm màu máu và dài qua vai được buộc khá gọn gàng bằng một đoạn vải đen. Con mắt ả màu đỏ với các vòng tròn và đường vân lạ, lầm tưởng nó còn quái dị hơn đôi mắt rắn. Vẻ mặt cao ngạo như thể kinh thường những kẻ phía dưới. Gió trên cao lướt qua mặt cô ta khiến mái tóc bay nhẹ.

Nói lớn xuống dưới như đang trách móc và tra khảo:

" Các ngươi ít nhất cũng phải nhìn rồi mới tấn công chứ? Không chịu nhìn mà dám tấn công, có vấn đề lớn các ngươi sẽ phải chịu trách nhiệm đó. Đừng nghĩ rằng các ngươi có tí sức mạnh mà muốn làm gì cũng được."

Cô ta nói xong, nhìn xuống con đại bàng lớn mà mình đang đứng, ý muốn nói về việc tấn công thú cưng của ả ta.

Airi mắt vẫn liếc nhìn chằm chằm lên trên theo Mythyr. Cô nói như muốn hướng tới Kazuka và Takeshi:

" Bình tĩnh đó, đừng nóng vội. Cô ta có vẻ có chút thực lực. Được cưỡi thú cưỡi của mình bay trong thành chắc chắn là có quyền."

Kazuka vẫn nhìn lên trên, nhưng cũng biết Airi nói mình. Cậu nói nhỏ trấn an:

" Đừng lo, tôi không làm gì đâu."

Vermyx trong đầu Takeshi cứ luôn miệng nói vang vọng trong đầu như ong kêu:

-" Ta muốn ăn thịt cô ta quá, giết cô ta đi. Ngươi có thể giết cô ta, sau đó lấy thanh kiếm trên người ả cho tên Kazuka bạn ngươi cũng được."

-" Nhanh lên đi ta đói."

Takeshi chửi với sự cắu gắt:

-" Ngươi im đi. Ở đây là nơi có pháp luật đó. Đừng xui bậy ta tên khốn, cứ ngồi im và nói ít thôi."

Vermyx vẫn cố nói:

-" Ta đói chết mất..."

Takeshi cố hỏi:-" Cô ta có gì sao mà ngươi thèm?"

Vermyx giọng phàn nàn:

" Cứ bắt cô ta đi...."

Cùng lúc. Ayaka đứng thẳng, mắt cô hướng lên và nói lớn:

" Nó tấn công bọn tôi, nói là tự vệ chắc không sai đâu nhỉ?"

Mythyr khoang tay lại, ả chếch mép dài đầy khinh thường, nhìn xuống Ayaka, giọng đầy châm chọc:

" Ngươi cũng gan quá nhỉ? Muốn ta phòng thủ trước ngươi không?"

Kazuka chỉ tay lên hướng thẳng tới mặt ả ta rồi lại chỉ xuống dưới, mặt cậu đầy khó chịu mà gằn giọng:

" Con chim đó của ngươi tấn công trước, ngươi muốn bắt nạt bọn ta khi thấy bọn ta trẻ sao?"

Mythyr " hừ" lạnh một tiếng, giọng tỏ rõ sự khinh thường và tức giận đôi chút.

" Dám gọi là thú cưng của ta là chim sao lũ nhóc con? Nếu ta nói ta bắt nạt các ngươi, vậy các ngươi muốn làm gì ta nào?"

Takeshi thở dài mà nói nhỏ:

" Không ổn rồi, chúng ta bị cô ta bắt nạt thật rồi."

Mắt Kazuka giật giật, cậu đang khá tức giận. Nhớ lại việc nhóm mình hay gặp chuyện, rồi tự dưng cô ta xuất hiện. Rồi đang đâu không làm gì mà bị kiếm chuyện. Giọng cậu nói bé lại, vẫn nhớ ở đây là nơi xa lạ không nên nói bậy:

" Cái đồ đầu lò nung, đầu đỏ như cái chổi vậy."

More Chapters