Đang ngồi nói chuyện, bất ngờ hiện ra một hình bóng quen thuộc.
Hai Ayaka đang ngồi, lập tức chú ý đến và ngẩng đầu lên quay qua.
Đó là một Airi, hai chân cô ấy vẫn đặt trên bậc thang. Nhưng cơ thể thì khựng lại, ánh mắt mở lớn khi thấy hai Ayaka đang ngồi trước mặt mình.
Ayaka B giọng rất bất ngờ:
" Airi?"
Airi đã bình tĩnh trở lại cô thở dài ra một hơi và hỏi như vào thẳng vấn để luôn:
" Các cậu ở đây làm gì? Đi tìm phòng sao?"
Hai Ayaka có chút bất ngờ trước câu hỏi đó.
Ayaka A gật đầu:
" Phải, và bọn tôi đang nói chuyện với nhau một chút"
Airi có chút bất ngờ, cô ngồi xuống ngay bên cạnh Ayaka B và thở dài ra một hơi.
Giọng cô bình tĩnh như đã quá quen rồi:
" Ra là vậy, vậy các cậu có thông tin gì rồi"
Ayaka B đưa cho Airi hai quyển sách có chút ướt. Airi khá bất ngờ, nhìn Ayaka B rồi lại nhìn quyển sách, cô đưa ray ra và cầm lấy và đặt vào lòng mình.
Cô cầm quyển sách từ căn phòng ban đầu lên và nhìn chằm chằm vào nó.
" Tôi đã đọc quyển này rồi"
Nói xong, cô cầm quyển còn lại lên và đưa ra trước mặt, hai Ayaka cũng nhìn theo.
" Vậy quyển này là quyển nào?"
Ayaka B giọng bình thường:
" Là quyển của căn phòng số hai, nó là quyển quan trọng nhất của căn phòng đó"
Airi có chút bất ngờ và nhìn chằm chằm vào quyển sách trước mặt. Rồi lại quay qua.
" Thật sao?"
Ayaka B gật đầu nhẹ.
" Ừ"
Ayaka A ngồi bên kia nhanh miệng nói:
" Bọn tôi khá khó khăn khi tìm nó đó"
Airi gật đầu hiểu ra. Cô từ từ mở quyển sách và bắt đầu đọc.
" Ra vậy, các cậu đọc vẫn kém nên hơi khó thật"
Hai Ayaka chỉ biết gượng cười khi Airi nói vậy.
Ayaka B:" đọc đi, xong rồi thử nghĩ xem"
Ayaka A đứng dậy và đi qua bên kia rồi ngồi bên trái Airi.
Airi có để ý đến nhưng vẫn đọc.
...
Sau một lúc đọc, cô đóng quyển sách lại, biểu cảm vẫn khá bình thản.
" Ra là vậy, thông tin rất hữu ích đó cảm ơn nhé"
Ayaka A ngó lại gần Airi và hỏi:
" Vậy cậu nghĩ sao?"
Airi bình tĩnh trả lời:
" Nhìn là biết chúng ta cần phải phong ấn con quái vật đó rồi"
Ayaka B gật đầu.
" Phải, bọn tôi cũng nghĩ vậy đó"
Airi thở dài ra một hơi như khá mệt, cô chống hai tay ra sau trụ đỡ, mặt ngước lên đôi chút và nhìn về phía xa, nơi những ngôi nhà chỉ là những bóng đen.
" Khó thật đó, nếu sơ hở là toang ngay. Tôi cũng chẳng biết ai là thật, ai là giả nữa. Nhưng dù sao thì vẫn chung mục đích nhỉ?"
Hai Ayaka cũng nhìn theo phía Airi nhìn, vẻ mặt có chút suy tư.
Ayaka A lên tiếng:
" Dù sao thì cũng không gây hại mà"
Airi như nhớ ra, cô lấy mảnh giấy được kẹp ở cạp quần ra và đưa lên khiến cả hai Ayaka đều chú ý đến.
" Thông tin rất hữu ích, vậy các cậu có cái này chưa?"
Hai Ayaka khá ngơ ngác khi nhìn vào tờ giấy trên tay của Airi.
Ayaka A:" Giấy gì vậy?"
Ayaka B ngơ ngác:" Có manh mối tiếp sao?"
Airi vẫn bình tĩnh và mở tờ giấy cho cả hai xem.
Ayaka B nghiêng đầu đầy khó hiểu.
" 4 - 0 = chờ. 4 - 4 = đi? Là sao?"
Ayaka A:" Có vẻ không phải là phép trừ rồi"
Airi gật đầu.
" Tôi cũng biết mà. Theo như tôi nghĩ, thử thách này cần chúng ta nếu một phòng trống thì cần chờ thêm người, còn nếu đủ thì rời đi và tìm phòng khác đang trống"
Cả hai Ayaka gật đầu như hiểu ra.
Airi tiếp tục nói:
" Tôi không chắc nữa, nhưng khả năng là thử thách cần chúng ta phong ấn con quái vật là cái thứ nhất. Cái thứ hai khả năng là: một căn phòng cứ vậy phong ấn, hoặc là một căn phòng trống sau đó dần dần đủ người thì mới được phong ấn. Đại khái là phải những người từ bên ngoài đi vào mới được tính"
Nói xong, cô quay qua hai bên vài lần và nhìn cả hai, xem phản ứng và nói:
" Hai người thấy sao?"
Ayaka A gật gù, cảm thấy cũng rất hợp lý.
" Nghe hợp lý thật đó, tôi thấy khả năng điều kiện phải những người ở bên ngoài vào mới tính là hợp lý nhất"
Ayaka B gật đầu đồng tình.
" Phải đó, bởi vậy thử thách mới khó chứ"
" Cái khó là tìm căn phòng trống và đợi á. Thường thì hầu hết căn phòng đều có người có sẵn rồi. Tìm căn phòng thiếu nghe khó thật..."
Ayaka A cắt ngang câu nói của Ayaka B:
" Nhưng mà nhà của tôi lúc đó, bọn tôi bị đuổi và chạy hết một lượt ra bên ngoài mà"
Ayaka B vẫn bình tĩnh gật đầu.
" Ra vậy, nhưng tôi nghĩ hầu hết là vô thức đi ra bên ngoài thôi. Vắng người hoàn toàn chắc sẽ rất khó"
Airi thở dài mệt mỏi.
" Khó khăn ghê á, tự dưng tôi lại nghĩ đến nếu có nhiều chúng ta như vậy. Có khi nào phải tất cả các căn phòng đều thực hiện đủ thì mới thoát được ra ngoài hay không?"
Cả hai Ayaka có chút trùng xuống, cảm giác lo lắng tăng lên khi điều kiện nếu là như vậy thật thì rất khắc nghiệt.
Ayaka B lên tiếng:
" Mong là không phải đi. Tôi nghĩ có khi nào những người biết nên đi thông báo cho những kẻ còn lại hay không?"
Ayaka B và Airi cũng thấy khá hợp lý và gật đầu.
Airi: " Có khi đó"
Ayaka A thở dài.
" Vậy thì không biết có bao nhiêu căn nhà? Nhìn thẳng con đường như thể mấy ngôi nhà như vô tận vậy"
Airi thở dài và nhìn xa về phía cuối chân trời, nơi chỉ có mây đen và chớp loé lên từ đằng xa.
" Tôi cảm thấy mệt mỏi quá, giờ nghĩ lại chắc tôi phải đi cả trăm căn phòng rồi quá. Chẳng biết bao giờ mới kết thúc nữa"
Hai Ayaka mở mắt lớn khi nghe Airi nói. Cả hai vô cùng bất ngờ trước số lượng ước trừng của Airi.
Ayaka A nói với giọng khó tin và muốn xác nhận lại:
" Cậu nói thật sao?"
Airi gật đầu, giọng bình thản, nhưng những lần thở lại rất dài, cho thấy sợ mệt mỏi của cô.
" Phải, có căn phòng thì thiếu tôi, có căn thì đủ rồi, có căn phòng thì tôi chứng kiến họ đều bị giết sạch, sau đó lại lặp lại. Tôi nhìn mặt các cậu và chính tôi quá nhiều lần rồi"
Hai Ayaka sắc mặt trùng xuống, cũng hiểu được Airi đã phải đi rất nhiều.
Airi vẫn nói:" Tôi tắm mưa không biết bao nhiêu lần rồi, cứ khô hoặc gần khô, sau đó lại ướt lại"
Ayaka B đưa tay ra từ từ một cách chậm dãi và nắm lấy tay Airi khi cô đang nhìn phía xa.
Khá bất ngờ và quay qua nhìn Ayaka B, nhưng cô không biết nói gì, cũng cảnh giác, nhưng có vẻ không đáng nói.
Ayaka giọng nhẹ nhàng:
" Cố lên nhé, chúng ta nhất định sẽ thoát được thôi."
Ayaka A ngồi bên thấy vậy. Cô cũng đưa tay ra và nắm lấy bàn tay còn lại của Airi.
Airi rất bất ngờ và quay lia lịa nhìn cả hai. Nhưng rồi cô vẫn mỉm cười biết ơn.
" Cảm ơn nha"
Đột nhiên, Airi đứng bật dậy, thoát tay ra. Ánh mắt cô quyết tâm hơn nhìn xuống cả hai Ayaka đang khá bất ngờ khi Airi đột nhiên đứng dậy.
" Đến lúc đi rồi, các cậu"
Hai Ayaka cũng đứng dậy và nhìn Airi.
Airi vẫn nói tiếp:
" Tạm biệt nhé"
Ayaka A lên tiếng trước.
" Được, chúc may mắn nhé"
Ayaka B gật đầu.
" Mong rằng lúc thoát ra là gặp cậu"
Airi gật đầu nhẹ và dứt khoát bước xuống dưới mặt gạch bên ngoài một cái mạnh, bỏ qua hai bậc thang bên dưới. Cô biến mất trước tầm của cả hai Ayaka. Hoà mình vào lớp nước mưa dày đặc và bóng tối.
Hai Ayaka lặng nhìn về phía trước một hồi... sau đó quay qua nhìn nhau, có vẻ vẫn muốn ở lại thêm một chút nữa.
Nhưng rồi họ cũng quyết tâm, cả hai cùng lúc gật đầu, cùng nhau bước xuống bên dưới và hoà mình vào cơn mưa tầm tã.
...
Ayaka lúc này, vừa đi vừa có chút buồn.
-" Haizz, không ngờ lại có một cuộc nói chuyện với chính mình và một Airi nào đó. Hữu ích thật đó"
-" Được rồi, mình cảm thấy sắp đến lúc rồi. Bắt đầu hành động thôi nào"
...
Bước lại gần một căn nhà, cô im lặng và nhìn nó một khoảng trầm. Rồi dứt khoát bước vào, để lại căn mưa và những tiếng sấm phía sau.
Tiến lại gần căn nhà, nhìn vào khe cửa.
Nhưng bên trong đã có đủ bốn người rồi, cô im lặng và quay đi, bước ra ngoài trời mưa và tiếp tục đi tiếp. Cô không che đầu bằng hai quyển sách nữa, vì cảm thấy nhiêu đó thà không che còn hơn, dữ lâu nên cũng khá mỏi tay nữa.
...
Sau một lúc lâu, cô vẫn đi bên ngoài trời mưa, cơ thể mỏi dã rời, mỗi bước đi như thể mang theo đá tảng sau lưng, vô cùng nặng nhọc.
-" Biết vậy ở sẵn căn phòng cũ còn hơn, sau đó đợi thêm một số người nữa đi vào. Giờ ra ngoài tìm mãi chẳng có căn phòng nào thiếu mình cả"
Thở dài ra một hơi dài.
" Mong rằng không bắt buộc gì, cứ đủ bốn người là được"
Bước tới một căn nhà, cô thẳng thừng bước lên không do dự, bước chân giẫm lên mặt gỗ lỏng lẻo khiến nó kêu lên " kẽo kẹt" nhưng đã bị tiếng mưa lớn át đi.
Ngó vào bên trong nhưng không có ai, nhưng một âm thanh lớn vang lên, phá tan sự yên tĩnh không tiếng người của căn phòng. Có vẻ đó là tiếng của Airi:
" Ayaka đâu chứ? Cậu ấy biến mất rồi?"
Ayaka đứng bên ngoài vui mừng rạng rỡ, cô vứt hai quyển sách ra bên ngoài trời mưa và chậm rãi đẩy cánh cửa vào bên trong. Cô bước vào lặng lẽ, không hề có ai. Có vẻ họ đang trong phòng. Cô chậm rãi ngồi xuống ghế.
Rầm!!!!
Cánh cửa phòng được mở ra một cách thô bạo. Ayaka ngồi bên dưới cũng giật mình nhẹ và quay lên chú ý đến.
Takeshi bước ra bên ngoài, cậu vẫn ngoái lại và nói:
" Ra là vậy"
Họ đi lại gần lan can, và mở mắt lớn chú ý đến Ayaka đang ngồi bên dưới và nhìn lên trên.
Takeshi giọng nói lớn khá bất ngờ:
" Ayaka?"
Elyssia cũng rất bất ngờ:
" Cậu làm gì ở dưới này vậy Ayaka?"
Ayaka bị hỏi, cô cứ mỉm cười trước rồi mới nói. Tỏ ra là mình vẫn bình thường và ổn nhất có thể.
-" Hên quá, họ vừa lặp lại, như vậy cũng dễ"
" Tớ không biết nữa, lúc tôi tỉnh dậy thấy cơ thể mình ướt sạch và đang nằm bò ra bàn và ngủ này"
Cả ba bên trên bắt đầu đi xuống, ánh mắt vẫn còn khá bất ngờ khi Ayaka lại ở bên dưới.
Airi vừa đi xuống cầu thang, vừa nói:
" Ra là vậy, tôi hiểu rồi. Trong giấy cũng có ghi là cậu đi ra bên ngoài và không thấy quay lại. Có vẻ như là thử thách không cho ra bên ngoài, và khi cậu ra ngoài, cậu bị cưỡng chế lại vào bên trong"
Ayaka cũng cảm thấy mừng khi Airi suy luận theo một hướng không chính xác, khiến cô dễ dàng hơn trong việc hoà nhập vào. Giọng cô có chút bất ngờ:
" Thật sao?"
Cả ba lúc này ngồi vào bàn và nhìn nhau.
Takeshi cũng gật đầu khi thấy Airi nói khá đúng.
" Có vẻ là vậy rồi"
Elyssia:" Vậy cậu ở bên ngoài có nhớ gì không?"
Ayaka lắc đầu, vẻ mặt tỏ ra ngơ ngác.
" Tôi không"
Elyssia gật đầu, cô lấy giấy bút ra và bắt đầu ghi lại một cách cẩn thận những thông tin mới.
Ayaka nhìn theo mà không nói gì. Cô cảm thấy nếu như những gì mà mình đã biết, thì ghi ra giấy bây giờ là vô dụng rồi. Nó chỉ đơn giản như một thứ đánh lạc hướng thôi.
Airi nhìn Ayaka và nói như nhớ ra:
" À, trong giấy mà Elyssia lấy ra từ người, cũng có ghi đây là lần xoá kí ức thứ 60 của chúng ta rồi. Vẫn loanh quanh mấy chi tiết đơn giản, không hề có gì mới cả. Toàn bị giết hoặc đi qua nhà người đàn ông và bị hắn giết thôi"
Ayaka gật đầu như hiểu ra, cô tỏ ra một chút bất ngờ, để tránh khả nghi.
" Ra là vậy sao? Nghe không ổn nhỉ? Chúng ta ở đây có vẻ rất lâu rồi. Mặc dù không nhớ rõ, nhưng nếu cứ như vậy, chúng ta sẽ bị mắc kẹt trong đây vĩnh viễn quá"
Takeshi gật đầu, tay chỉ ra cầu thang, nơi có cái khe nhỏ và cánh cửa dẫn tới đường hầm.
" Ở kia kìa, trong giấy có cái khe và nó dẫn tới nhà của người đàn ông đã giết chúng ta trong rất nhiều lần trước. Chúng ta cũng chỉ được cảnh báo là không được lại gần phong ấn thôi"
Ayaka tỏ ra bất ngờ, mắt mở lớn trước thông tin mới.
Airi nói thay Takeshi:" Nếu là thật, chẳng hiểu 60 lần trước chúng ta làm cái gì nữa. Nhưng bọn tôi cũng vừa lọc bớt thông tin rồi, Elyssia lúc đó rơi ra khỏi người một mớ giấy lớn, trông hỗn độn thật"
Ayaka liếc nhìn xung quanh căn phòng một lượt với những thứ đơn giản.
" Tôi cũng nắm qua được rồi. Vậy có vẻ như chúng ta cần khám phá căn hầm đó rồi"
Elyssia viết xong, cô cất bút và giấy vào giày mình. Cô nói với giọng khá chắc chắn:
" Có vẻ là vậy rồi. Nhưng vấn đề tôi khá sợ bị thử thách dắt mũi á, nhỡ đâu lại bị lừa đến mấy chỗ nguy hiểm thì sao? Đã vậy chúng ta còn đang rất yếu nữa chứ, điều này khá đáng nói đó"
Takeshi và Airi cũng cảm thấy khá hợp lý mà gật đầu theo, Ayaka đương nhiên cũng làm vậy.
Airi chỉ lên căn phòng cạnh căn phòng ban đầu mà họ xuất hiện, khiến cả ba đang ngồi chú ý theo.
" Tuy trong giấy có bảo căn phòng kia không có gì. Nhưng ai mà biết chứ? Chúng ta nên thử kiểm tra xem sao đi"
Takeshi:" Ừ, được đó. Chúng ta sẽ xem căn phòng đó, sau đó thử xem căn phòng sau, để đảm bảo có thêm nhiều thông tin nhất có thể"
Ayaka ngồi im mà suy nghĩ:
-" Lại phải xem lại cái căn phòng đó sao? Chán ghê, nhưng mình vẫn phải cố tỏ ra là mình bình thường nhất mới được"
Elyssia chỉ tay về phía cánh cửa, giọng hạ thấp xuống:
" Chúng ta phải tìm nhanh đó, tại vì tiếng gõ cửa sẽ xuất hiện không lâu đâu, và người đàn ông đó sẽ giết chúng ta đó, mặc dù không rõ tại sao. Nhưng mà tôi nghĩ, chúng ta khi xem căn phòng trên có gì hay không, sau đó xuống hầm và xem xét"
Airi gật đầu.
" Lại còn có cậu nhóc nữa, tuy không rõ tại sao họ đuổi giết nhau. Nhưng chắc chắn sẽ có nguyên do thôi, và chúng ta cần phải tìm nó và sẽ đi dần đến đáp án của thử thách"
Takeshi chỉ lên trên trần nhà và nói:
" Chẳng nhẽ xíu nữa chúng ta phải trèo lên trên trần nhà và quan sát sao? Nghe khó điên, chẳng hiểu lần xoá kí ức trước đó, họ làm sao để leo được lên nữa"
Airi thở dài, cô cũng cảm thấy trèo lên trên trần nhà chính xác là một thử thách rất lớn đối với họ vào thời điểm hiện tại, khi đang rất rất yếu.
" Thôi, tôi nghĩ: nên nhìn từ đường hầm ra, chứ trèo lên rất khó đó"
Elyssia gật đầu, như đã quyết định xong.
" Được, vậy quyết định vậy nhé. Chúng ta sẽ trốn trong hầm mà ẩn nấp"
Takeshi cảm thấy không ổn khi vừa nhớ lại những gì mình đã đọc trong giấy. Cậu nhăn mặt nhẹ và lên tiếng:
" Nhưng mà nếu vậy thì chúng ta giúp cậu bé đó kiểu gì này. Ở dưới tầng hầm khi di chuyển lên rất xa, còn có thể gây ra tiếng động nữa"
Elyssia cũng biết điều đó, nhưng hiện tại nghe rất là khó.
" Tôi biết điều đó chứ" Nói xong, cô chỉ tay lên trần nhà và gây sự chú ý thành công.
" Nhưng mà cậu hãy thử xem, cao như vậy thì họ leo xuống kiểu quái gì mà không phát ra tiếng động chứ?"
Ayaka tren vào:" Có thể họ có cách nào đó rồi, còn hiện tại tôi không nghĩ ra nữa"
Takeshi thở dài khi hiểu được khi xuống khó tới mức nào.
-" Nghe vẻ khá khó nhỉ?"
Cậu nói với giọng chán nản:
" Cùng là chúng ta, nhưng lại không biết cách làm của nhau. Vậy thì chúng ta sẽ dùng cách cũ là lấp đi "
Airi đột nhiên nói lớn, khiến cả ba chú ý đến và quay qua:
" Nói vậy đủ rồi, tôi thấy nên đi xem căn phòng kia có gì không đi"
Elyssia gật đầu, cô cũng cảm thấy đến lúc, rồi đứng dậy.
" Phải đó, nên xem ở đó có gì không đã"
Elyssia ra khỏi chỗ ngồi cũng là lúc mọi người đứng dậy. Cả bốn từ từ bước đi lên trên cầu thang...sau đó là dọc hành lang.
Takeshi vừa đi vừa nói:" Mong là gặp cái gì hữu ích, nếu không có gì hoặc có cái gì đó nguy hiểm là toi đó"
Airi vẻ mặt bình thản đến vô cảm, giọng cô nói không nhanh, không chậm, nhưng lại rất lạnh:
" Cậu cứ cầu nguyện đi"
Đứng trước căn phòng, cả bốn đứng im lặng và chuẩn bị đón chờ thừ gì bên trong. Airi quay lại và thấy Elyssia đã chuẩn bị viết. Cô từ từ mở cánh cửa ra.
Cả bốn khá bất ngờ khi bên trong rất giống căn phòng bên cạnh, là căn phòng mà họ đã ở đó.
Takeshi đứng ngay cạnh Airi có chút bất ngờ:
" Sao giống quá vậy? Nhầm phòng à?"
Takeshi nhanh chân bước vào trong trước ba cô gái và xem toàn bộ căn phòng.
Ba cô gái cũng bước vào theo ngay sau.
Elyssia đứng giữa phòng, cô chuẩn bị viết nếu có bất kì chuyện gì xảy ra một cách nhanh nhất.
" Mọi người, thử tìm xem xem nơi đây có gì hữu ích không?"
...
Sau một lúc tìm, cả bốn không thấy gì, có chút thất vọng.
Airi đứng chống tay hai bên hông ở cạnh giường và liếc nhìn căn phòng lại một lượt như để xác nhận hoặc vì một cảm giác nào đó.
" Có vẻ như nơi đây không có gì rồi"
Takeshi và Ayaka đứng gần cửa và thở dài cùng lúc.
Takeshi cảm thấy khá thất vọng khi không thu hoạch được cái gì.
" Thôi, tôi nghĩ nên xuống hầm thôi. Giờ thời gian sẽ khá quý giá đó"
Ayaka gật đầu.
" Phải đó"
Airi quay người và đi lướt qua Elyssia đang viết.
Trên giấy ghi khá nhấn mạnh để xác nhận lại: Căn phòng bên cạnh không có gì, đã kiểm tra rồi.
Viết xong, cô quay người và đi ra theo ra bên ngoài.
Cả bốn đi dọc theo hành lang và bước xuống cầu thang.
Airi trong lúc đi, nhân tiện cầm luôn cây gậy có đá phát sáng đang được cài trên lan can cầu thang.
" Lấy đá phát sáng đi, chắc ở dưới tối đó"
Ayaka đang đi cũng với lấy một cây. Takeshi cũng cầm lấy một cây.
Takeshi quay lại và quan sát, thấy Airi và Ayaka đã có đá phát sáng, nhưng Elyssia thì không. Cậu khá tò mò và hỏi:
" Cậu không cầm gậy hả Elyssia?"
Elyssia đang đi, cô thấy Takeshi hỏi cũng lắc đầu.
" Tôi không, tôi là thiên thần mà. Tôi không cần đá phát sáng vì mắt tôi nhìn được"
Đi xuống bên dưới. Takeshi khá tò mò.
" Mắt cậu nhìn được?"
Elyssia gật đầu, kiên nhẫn giải thích:
" Thiên thần bọn tôi nhìn bóng tối thành ánh sáng đó"
Airi đi bên cạnh cũng nói vào:
" Là cô ấy nhìn ban đêm thành ban ngày đó"
Ayaka và Takeshi khá bất ngờ trước thông tin mới.
Họ rẽ vào cái khe nhỏ ở cầu thang và nhìn vào trong.
Takeshi chỉ tay vào trong và nói:
" Vậy bắt đầu thôi" Nói xong, cậu đầu đi lại gần.
Các cô gái cũng đi theo ngay sau.
Takeshi bám tay vào mép cánh cửa không tay cầm. Cảm giác thô dáp và khó chịu truyền vào tay cậu, nhưng cậu không quan tâm và kéo nó về phía mình.
Đá phát sáng trong tay cũng soi sáng được một phần bên trong rồi.
Takeshi cảnh giác và quay lại:
" Đi chậm đó"
Cậu bước vào bên trong, tay nắm chặt cây gậy gỗ có đầu là đá phát sáng.
Đưa ra phía trước mặt và thấy những bậc thang hướng xuống phía dưới không sâu.
Họ bước xuống bên dưới theo từng bậc thang dốc. Ánh sáng lên xuống theo từng nhịp bước của họ.
...
Phía trước mặt họ là một con đường khá tối và không thể nhìn thấy phía trước. Có vẻ khá xa, ánh sáng từ đá phát sáng chỉ chiếu được một phần nhỏ. Điều này càng làm họ cảm thấy thêm phần lo lắng khi phía trước là bóng tối và không biết phía trước mặt sẽ có những gì. Tâm trí họ lúc này bị ép chặt, căng thẳng vô cùng.
Airi đi bên cạnh Takeshi, cô liếc nhìn Takeshi và thấy cậu có chút lo lắng. Liếc mắt đi chỗ khác và nói:
" Đừng lo, đây có vẻ là đoạn dẫn tới hầm thường thôi."
Takeshi quay qua, có chút bình tĩnh hơn. Cậu nhấc chân và bước tiếp về phía trước.
Cả bốn đi trong không gian kín, phía trước là bóng tối, khá lo lắng. Nhưng rồi trước mặt họ hiện ra một cánh cửa thô cứng.
Thấy đã đến nơi, họ cảm thấy khá vui mừng.
Takeshi quay lại và nói với giọng cẩn thận, có chút bé đi:
" Tôi mở nhé"
Elyssia đứng sau gật đầu.
Takeshi quay lại và mở cửa ra từ từ. Nhưng phía trước mặt họ lại là mấy cái thùng gỗ lớn xếp trồng cao tới tận trần nhà.
Takeshi có chút khó hiểu mà bước lên phía trước, cậu thấy bên phải là một lối đi. Cứ vậy cậu đi vào.