Bên trong căn phòng, đồ đạc vứt tứ tung. Giữa nhà là một vòng tròn lớn với các nét vẽ màu đỏ của máu, được vẽ rất tỉ mỉ với các hoạ tiết vô cùng chi tiết.
Xung quanh là rất nhiều sách, cốc, gậy,... và các viên đá với các màu sắc khác nhau.
Có vẻ đây là một nghi thức nào đó, trông khá quái dị.
Ayaka bước vào bên trong, cô nhíu mày khi quan sát căn phòng, có chút hoang mang khi nhìn xuống dưới sàn nhà.
-" Là trận pháp gì à?"
Cô đứng sát mép với phong ấn và quan sát một lượt, xung quanh có rất nhiều quyển sách và những viên đá đè lên những hoa văn đỏ, thậm trí còn bị nhoè.
-" Bước vào có làm sao không nhỉ? Tốt nhất là không nên"
Nhìn lại căn phòng một lần nữa như để xác nhận lại và tăng thêm cảm giác an toàn. Cô nhìn ra bên ngoài cánh cửa một lúc rồi lại quay lại và nhìn xuống phong ấn dưới chân.
-" Giờ làm gì bây giờ? Mình cũng không hiểu rõ về trận pháp nữa, sao nghiên cứu được chứ? Hay bây giờ tìm trong các quyển sách này đi"
Nghĩ xong, cô bắt tay vào tìm vì cũng không nghĩ ra thêm cách nào hợp lý khác nữa.
Cúi xuống và nhặt quyển sách dưới chân với chiếc bìa khá bắt mắt với màu đỏ xen lẫn vàng. Đứng thẳng dậy và mở ra.
...
Sau một lúc tìm, Ayaka có vẻ đã xem rất nhiều quyển sách và không tìm thấy gì đáng nói. Cô có chút thất vọng mà thở dài ra một hơi.
Lúc này, cô mở một quyển sách khác vừa nhặt lên và đọc từng chữ trong quyển sách. Vì khả năng đọc khá kém nên cô đọc rất chậm.
-" Dùng máu của chính ngươi làm sợi dây rằng buộc với nó"
-"Xiềng xích – giam giữ thân thể"
-"Con mắt khép lại – che lấp trí tuệ."
-"Ngọn lửa tàn – dập tắt sức mạnh"
-"Bàn tay úp xuống – khước từ tự do"
-" Cái giá phải trả là phải hợp lý, phong ấn mới bắt đầu"
-" Nếu nhiều người thực hiện cần phối hợp, nếu không sẽ trả giá"
Ayaka nhíu mày nhẹ khi đọc xong. Cô lật sang trang sau muốn biết thêm và xem còn gì nữa hay không.
Trang bên là vòng tròn giống y hệt vòng tròn dưới mặt đất, được vẽ khá chi tiết.
Mặt bên là một đoạn chữ khá dài.
-" Người thực hiện cần đọc lần lượt các lời chú, nếu mất tập trung, sai nhịp, hay khưng một đoạn trống nhỏ. Phong ấn lập tức phản lại và giết tất cả những kẻ đang cố thực hiện"
-"Hỡi cội nguồn bóng tối, ta gọi tên ngươi.
Ngươi đã vượt ranh giới, nay trở về vực sâu.
Hãy mở cánh cửa phong ấn!"
-" Từ( số người đứng ở các hướng, nếu một thì đứng giữa, càng ít người càng khó thực hiện) hướng tụ về, ( số người) linh hồn hiệp đồng. Ngọn lửa của ta cháy sáng để soi đường. Hãy khóa chặt bằng lời thề này!"
-"Bằng máu, bằng xương, bằng ý chí bất khuất. Xiềng xích của ta quấn quanh ngươi ngàn kiếp. Ngươi không thể thoát!"
-"Từ bóng tối, trả về bóng tối. Từ hư vô, trở về hư vô. Phong ấn này hoàn thành"
Cô rất hoang mang và bất ngờ trước thông tin trên. Đứng im một khoảng và đọc lại một lần nữa để xác nhận.
...
Cảm thấy không còn chữ, cô gập quyển sách lại, vẻ mặt đầy suy tư và rối bời.
-" Ra là vậy, đây là phong ấn dùng để phong ấn con quái vật."
Cô liếc nhìn lại những hình vẽ dưới đất một lúc và có chút khó hiểu.
-" Phong ấn ở dưới tầng hầm, nhưng vòng tròn lại ở đây. Chắc hẳn căn phòng này là để thử xem phong ấn hoạt động như nào rồi"
Cầm hai quyển sách trên tay và nhìn chằm chằm vào nó.
-" Hiện tại người đàn ông không rõ bị điên hay gì không, nhưng chắc hẳn hắn không thể phong ấn được nữa rồi. Tại hắn phong ấn một lần rồi mà"
-" Vậy là thử thách này cần cả bốn người trong nhóm phong ấn con quái vật đang suy yếu kia lại. Nghe thì đơn giản, nhưng phải trả một cái giá nào đó là cái thứ nhất. Thứ hai là cần phải phối hợp, chắc hẳn sẽ rất khó"
Cô nhìn một lượt xung quanh căn phòng, không có gì đáng chú ý nữa sau khi cô mất cả đống thời gian để đọc hết những quyển sách dưới đất. Cầm hai quyển sách trên tay, cô chợt khựng lại một nhịp trước một sự uy hiếp nào đó, cảm nhận được ai đó đang đứng phía sau mình.
Phập!!!
Âm thanh xuyên qua máu thịt vang lên.
Chưa kịp phản ứng hay quay lại làm gì. Thanh kiếm đâm xuyên qua cơ thể cô, Ayaka mở mắt lớn bàng hoàng, miệng chảy ra máu, cơ thể cứng ngắc. Mũi kiếm sáng loáng và sắc bén xuyên qua cơ thể của cô, mũi kiếm còn đang nhỏ những giọt máu đỏ của cô xuống dưới đất.
Người đàn ông gằn giọng:
" Thứ quái vật, dám tìm hiểu mấy cái này sao? Các ngươi muốn giải thoát nó à? Đừng mơ "
...
Ayaka đang đứng trong phòng, cô vừa đọc xong toàn bộ trong quyển sách. Lập tức gập nó lại, cô đang cực kì căng thẳng và lo lắng.
Quay người và chạy ra bên ngoài cửa và ngó tìm khắp nơi, cô đang muốn tìm xem người đàn ông đã về nhà hay chưa.
Không do dự, cô lập tức chạy ra bên ngoài và gấp gáp chạy dọc hành lang với sự lo lắng.
-" Phải chạy càng sớm càng tốt mới được, ở đây lâu nhỡ đâu hắn quay về và xiên cho mình vài cái là toi mất"
Cô chạy xuống cầu thang, nhưng không quay người lại và xuống hầm. Cô chạy thẳng tới phía trước, có vẻ muốn ra bằng đường này.
-" Giờ chạy đường kia thì khá không ổn khi đối mặt với Airi và Takeshi. Tốt nhất cứ chạy ra bên ngoài, sau đó mình sẽ cố gắng tìm một căn nhà nào đó khác đang thiếu mình hoặc vừa bắt đầu vòng lặp. Như vậy sẽ có thêm thời gian cho mình khám phá căn phòng cuối cùng hơn"
Mở tung cánh cửa ra, may mắn là không có gì ở bên ngoài đợi cô. Không do dự khi phía trước là cơn mưa tầm tã lớn khủng khiếp, mây đen che kín trời. Cô cứ như vậy mà chạy ra bên ngoài.
-" Lại phải tắm mưa rồi"
Cô lấy hai quyển sách và đặt lên đầu để che mưa và chạy thẳng không quay đầu. Những bước chạy vội vã, giẫm lên những hũng nước lớn làm nó bắn lên bộ đồ đang khô dần của cô, nay lại ướt lại. Cô không quan tâm, vì giẫu sao đã ra ngoài thì chắc chắn phải ướt rồi.
Sau một lúc chạy, cô dừng lại để thở, tuy không ai đuổi theo nhưng cứ chạy xa và bao giờ có cảm giác an toàn thì mới dừng.
Quay lại và nhìn lại phía sau, chỉ có mưa làm tầm nhìn của cô mờ đi, khiến cho những ngôi nhà ở xa cũng mờ theo như một bức tranh cổ. Cô vẫn thở vì mệt, hai tay vẫn giữ hai quyển sách trên đầu để che mưa.
-" Tầm này an toàn rồi đó"
Quay lại và nhìn về phía xa và rất mờ với những căn nhà tối đen như một bức tranh vẽ khung cảnh đêm.
-" Hiện giờ thu thập cũng được kha khá thông tin rồi, nói chung nhiệm vụ là phong ấn con quái vật đó. Điểm khó vẫn là khi phong ấn có thể mắc sai sót thôi"
-" Nếu vậy thì bây giờ mình cần tìm một căn nhà khác đang thiếu mình, sau đó cùng những người trong đó phong ấn con quái vật thử xem"
Hơi thở của cô đang dần chậm lại và thở đều, không còn thở gấp nữa, sắc mặt cũng trở lại, và đang thả lỏng tinh thần và cơ thể ở một mức nào đó mà cô cho phép.
-" Hiện giờ chắc là cần tìm mấy món đồ mà trong sách ghi nữa thôi. Khả năng nó sẽ ở căn phòng cuối, và đó có thể là nhà kho, nơi hắn cất đồ. Mình có linh cảm chắc chắc là vậy"
Liếc nhìn xung quanh một lượt lại lần nữa, biết là không có gì, nhưng giống như một dạng tự chấn an mình khi không có bất kì thứ gì lạ xuất hiện thêm.
Cô bắt đầu bước đi và tìm một căn phòng thiếu mình, hoặc nghĩ cách đột nhập.
Bước đi trong cơn mưa lớn khủng khiếp như thác đổ, cảm giác đứng bên dưới, những hạt mưa to như những viên đá nhỏ rơi xuống khiến cơ thể ngày một nặng hơn. Những hạt mưa cứ rơi xuống hai quyển sách mà cô đặt trên đầu, hai tay giữ chặt. Chúng kêu lên" lộp độp" khi rơi xuống lớp da thô của quyển sách. Cô không quan tâm và cứ vậy bước đi, gạt toàn bộ mấy âm thanh đó đi, có khi lúc đi như vậy, thứ cô sợ nhất chắc là mình trượt chân và ngã ra đây.
Bước tới một căn nhà, cô không lượng lự, ánh mắt lướt qua một lượt và cứ vậy bước lại gần.
Đứng dưới mái che đang chảy những dòng nước lớn xuống từ hai bên như những đường nước bằng tre, nhưng khá dữ dội.
Cô nhìn lại bên ngoài, bầu trời đen kịt và mưa lớn. Ánh sáng yếu ớt, giống như nó còn tối hơn cả hôm mặt trăng khuyết nhất nữa. Có chút bất ngờ trước sự choáng ngợp đến đáng sợ của mây đen kéo dài như vô tận... Nhưng cô không phải ngắm trời hay mưa, mà cô đang làm cho mình thoả mái hơn.
Nhanh chóng trở lại với vấn đề chính, cô quay ngưởi và áp sát cánh cửa gỗ cũ, nhưng không quá tồi tàn. Hai mắt dán chặt vào cái khe trên cửa, cái khe với những thanh gỗ nhỏ đen xen nhau như cấu trúc mấy cái hàng rào.
Bên trong không có ai cả, căn phòng trống không, không một bóng người, không một âm thanh vọng lại. Nhìn vào căn phòng với ánh sáng mờ ảo ấy, cô cũng nắm được tình hình.
-" Ừm. Có vẻ những người trong căn phòng này có thể là vừa diễn ra vòng lặp, hoặc diễn ra lâu rồi nhưng vẫn ngồi trong căn phòng"
Đứng thẳng lại và không ngó vào bên trong quan sát nữa. Tay phải cầm hai quyển sách thật chặt, tay trái thì chống lên hông.
-" Làm gì bây giờ, nếu vừa lặp lại xong, mình mà bước vào là có Ayaka khác cũng trong đây ngay, như vậy thì không ổn. Tốt nhất nên rời đi thôi, cố kiếm căn phòng nào đó thiếu chính mình mới được"
Cô quay người và bỏ đi. Hai quyển sách lại được đặt trên đầu để che chắn đi đôi phần những hạt mưa. Hai tay cô vẫn chưa hết mỏi khi phải giữ lâu, giờ lại phải giữ tiếp.
Bước xuống dưới và giẫm lên hũng nước nhỏ. Cô bắt đầu đi tiếp, tìm nơi đang thiếu chính mình trong đó.
-" Tự dưng mình thấy ghét mưa ghê á, không thấy thích nữa rồi. Cứ như này nhỡ đâu mình ốm mất, cũng không biết thử thách có mấy cái đó không nữa, mong là không, chứ nếu không là toi mất"
Cô bước đi chậm dãi trong cơn mưa, chớp loé lên từ đằng xa sáng rực cả bầu trời đen rồi lại tắt đi, sau một lúc tiếng sấm vang lên khiến trời đất như rung chuyển và muốn sập xuống.
-" Mình ra ngoài rất lâu rồi đó, nhưng không cảm thấy đói, chắc là không có thêm mấy vấn đề lặt vặt đó đâu. Mà nếu không có chắc cũng bị bệnh mất"
Suy nghĩ cô thay đổi đi và rồi ngừng lại một nhịp khi nghĩ tới cái gì đó.
-" Khoan đã, nếu một căn phòng cứ một ngày là lặp lại, vậy thì độ no sẽ trở lại bình thường sau khi lặp lại nhỉ? Như vậy là không thấy đói"
Cô thở dài, cảm thấy khá lo lắng, vẫn bước đi trong cơ mưa
-" Sao mình cứ cảm thấy lo lắng nhỉ? Cảm giác là ốm sẽ có thể đó, mình đang ngâm nước mưa rất nhiều rồi, có khả năng lắm, nhưng không biết bao giờ thôi"
Vừa đi, vừa liếc mắt lên trên đầu mình, như muốn nhìn mấy quyển sách, nhưng liếc lên cho có chứ làm sao mà nhìn được.
-" Khả năng mấy chỗ giấy lộ ra sẽ bị ướt rồi, cũng không lo lắm, mấy quyển này tìm mỗi nhà gã đàn ông lại có một quyển là cái chắc. Bây giờ nói chung là cần biết phong cuối đã"
Vừa đi vừa nghĩ lại những gì mình đã trải qua.
-" Giờ nghĩ lại thì, mỗi căn phòng khi mình bước vào giống như là xoá toàn bộ lại ban đầu vậy, đặc biệt là cảm giác lo với mệt."
Cô gật đầu nhẹ, cũng cảm thấy như vậy là khá ổn.
-" Như vậy cũng hợp lý đó chứ"
...
Cô bước tới một căn nhà, lặng lẽ không có chút do dự nào mà bước lên và vào tầm che của mái che.
Nhưng rồi cô khựng lại, ánh mắt mở lớn vì bàng hoàng và cực kì hoang mang, cơ thể có chút run.
Phía trước mắt cô là một Ayaka khác đang đứng đó, tay cầm hai quyển sách, quần áo cũng ướt sạch và nhỏ nước xuống dưới sàn gỗ. Cô ấy cũng mở to mắt vì bàng hoàng khi thấy cô đứng đó.
( Ayaka mới đến là Ayaka A, và Ayaka ở sẵn mái hiên cửa là Ayaka B).
Hai Ayaka nhìn nhau ngơ ngác, không ngờ lại gặp nhau tại cùng một ngôi nhà, và đồ trên tay cũng như cơ thể bị ướt rất giống nhau.
Ayaka A giọng run run, lên tiếng trước, cắt ngang tiếng mưa và sấm đi:
" G-Gì...vậy?"
Ayaka B giọng cũng run run đầy bất ngờ:
" C- Cô...là...?"
Cả hai lúc này nhận thấy mình đang khá hoang mang và đang cố bình tĩnh lại, nhịp thở cũng trở lại, cơ mặt thả lỏng, không còn căng cứng nữa.
Ayaka A với tông giọng bình thường, nhưng hỏi lại có chút nghi ngờ và cảnh giác:
" Cô là Ayaka nhỉ?"
Ayaka B gật đầu thận trọng.
" Phải, tôi cũng là Ayaka. Vậy cô tới từ một căn phòng khác đến đây sao?"
Ayaka A gật đầu nhẹ, ánh mắt không hề rời khỏi kẻ đứng trước mặt mình giống y hệt.
" Phải"
Ayaka B nhíu mày nhẹ và quan sát một lượt.
" Tôi đoán cô muốn tìm nơi nào đó thiếu mình, đúng chứ?"
Ayaka A cũng không thèm dấu, bởi chỉ cần sơ qua cũng biết mục đích cả hai có vẻ là giống nhau rồi.
" Chính xác"
Ayaka B chỉ tay xuống dưới sàn để mời. Ayaka A cũng chú ý và nhìn theo hướng tay của Ayaka B chỉ, đang chỉ ngay chỗ bậc bước lên ở gần chỗ mà cô đang đứng.
" Ngồi xuống nói chuyện đi, chúng ta cùng mục đích rồi" Nói xong cô liền ngồi xuống dưới bậc thang và nhìn ra bên ngoài.
Ayaka đang đứng đó cũng ngồi xuống, nhưng vẫn khá cảnh giác, ánh mắt vẫn không rời, liên tục liếc nhìn qua.
Ayaka B không quay qua, vẫn giữ ánh nhìn ra bên ngoài như đang ngắm nhìn.
" Vậy cô có những thông tin gì rồi?"
Ayaka A quay qua và quan sát Ayaka B, cô thấy Ayaka B khá bình thản, nên cô cũng có chút thả lỏng.
" Không có gì nhiều, đang muốn tìm căn nhà nào thiếu tôi, sau đó khám phá nốt căn phòng cuối của người đàn ông kia"
Ayaka B gật đầu, cũng nắm bắt được tình hình của Ayaka A.
" Ra là vậy, khám phá nó cũng đúng đó. Tại vì căn phòng đó cũng là căn phòng cuối cùng của hai căn nhà rồi, không còn chỗ nào nữa đâu"
Ayaka A lặng im một lúc và nhìn Ayaka B, rồi mới lên tiếng:
" Vậy cô khám phá chưa?"
Ayaka B lắc đầu.
" Chưa"
Ayaka A khá bất ngờ, nhưng không thể hiện gì ra.
" Vậy thì có vẻ cô đến đây giống tôi rồi. Bây giờ làm gì đây?"
Ayaka A quay lại và nhìn vào cánh cửa của căn nhà.
" Trong nhà có ai trong đó không?"
Ayaka B gật đầu bất lực và thở dài ra một hơi.
" Có rồi, vậy nên tôi mới đứng ngoài đó. Tôi khá mệt nên đứng lại một lúc nghỉ một chút thì gặp cô bước tới đó"
Cả hai im lặng một khoảng lâu, tâm trạng trùng xuống, không ai nói câu nào, ánh mắt đều nhìn ra ngoài như đang ngắm mưa.
Ayaka A vẫn giữ ánh mắt thẳng tắp nhìn xa xăm, cô lên tiếng:
" Vậy cô chuẩn bị đi tìm tiếp sao?"
Ayaka B gật đầu mệt mỏi, ánh mắt trùng xuống.
" Chỉ có cách đó thôi, làm gì nữa?"
Ayaka A bất chợt hỏi:
" Không biết...tôi hay cô là thật nhỉ?"
Ayaka B đang ngồi nhìn xuống dưới đất, cô rất bất ngờ trước câu hỏi và quay qua nhìn người có khuôn mặt giống y hệt mình đang nhìn về phía trước.
Cô không trả lời ngay, lặng im nhìn một lúc. Rồi quay lại và ra xa xa cùng nhau. Mỉm cười nhẹ, nhưng nụ cười khá cứng và thô, chẳng mềm mại gì, có vẻ đó cũng là lỗi sợ lớn nhất vào thời điểm hiện tại của cô.
" Ai mà biết chứ? Tôi còn nghĩ cô là của thử thách biến thành đó"
Ayaka A mỉm cười và gật đầu nhẹ, cô thả lỏng hơn nữa.
" Tôi cũng nghi thế mà, nhưng bị giảm hết sức mạnh rồi. Đánh nhau cũng chẳng được"
Giọng cô tăng lên một chút, có vẻ tinh thần cô cũng đỡ hơn trước:
" Dù sao thì chúng ta cũng cùng mục đích thoát ra mà"
Ayaka B mỉm cười và gật đầu, cô quay lại và nhìn cánh cửa, sau đó lại quay trở lại.
" Đương nhiên, chúng ta sẽ khó mà riêng tư nói chuyện như vậy. Có vẻ như chỉ có phần trước cửa này là phần giao nhau giữa căn nhà và bên ngoài thôi"
Nhìn ra xa xa, tận cuối của tầm nhìn chỉ có mây đen.
" Mà tôi đang khá tò mò là nếu cô hoặc tôi thoát ra, thì người còn lại sẽ ra sao không nhỉ?"
Ayaka A vẫn bình tĩnh, nhưng cô vẫn hít một hơi dài vào trong và thở ra. Cúi xuống và nhìn hai quyển sách đang đặt trong lòng mình.
" Tôi cũng chịu đó, tôi nghĩ nếu cô thoát ra thì bên ngoài cô sẽ trở thành tôi đó, còn bọn tôi sẽ vĩnh viễn ở trong này và không thể thoát ra bên ngoài"
Ayaka B đang cúi xuống và cậy phần da của quyển sách như thể cô tay cô chỉ đang buồn chán và nghịch một chút.
" Nghe nghiệt ngã thật đó, vậy thì tôi không phải là cô nhưng lại có tất cả mọi thứ giống cô"
Ayaka A mỉm cười nhẹ. Có vẻ cả hai đang thả lỏng với nhau ra rồi, không còn cảnh giác nữa. Chắv một phần cũng là họ giống nhau.
" Nghiệt ngã à? Nhưng nói chung thì cũng như mấy bóng ma lang thang đi tìm khắp nơi sẽ thuộc về mình thôi. Có khi lúc này chúng ta đang ngồi nói chuyện, có một chúng ta nào đó đã thoát ra từ lâu rồi. Và tôi và cô ở trong đây như đang cố gắng trong vô vọng vậy"
Ayaka B vuốt mái tóc màu tím nhạt của cô đang rất bết và rũ xuống che mắt cô lên.
" Nghe hợp lý thật, nhưng ai mà biết là chưa có ai thoát ra chứ? Có khi tôi hoặc cô sẽ là người đầu tiên thoát ra đó"
Ayaka A mỉm cười, có chút vui.
" Mong là vậy đi, vậy thì lúc đó tôi sẽ làm cho cô một cái mộ nhé?"
Ayaka B mỉm cười nhẹ.
" Tôi đã chết đâu chứ? Mà bị mắc kẹt cũng như chết nhỉ? Vậy thì cứ làm đi"
Ayaka A gật đầu.
" Ừ"
Cả hai không ai nhìn nhau, đều hạ tầm nhìn xuống thấp và nhìn những hạt mưa lớn rơi xuống những hũng nước trước mặt và bắn lên rất cao.
Ayaka B lại lên tiếng trước và hỏi, như thể cắt ngang qua cơn mưa với những âm thanh lớn.
" Vậy cô nghĩ sao về mọi người? Chúng ta là nhau mà, tôi muốn biết ghê"
Ayaka A chống tay lên chân và đặt mặt vào như để dựa cho đỡ mỏi, vẻ mặt suy tư nhìn thẳng về phía trước.
Cô nói với tông giọng nhẹ nhàng:
" Mọi người khá tốt, với lại cũng mới tiếp xúc qua nên chưa hiểu rõ được, mai sau vừa đi, vừa hiểu nhau thêm mới được"
Nói xong, cô quay qua và mỉm cười với Ayaka B:
" Mà có thoát ra được hay không nữa"
Ayaka B nhìn chằm chằm vào Ayaka A đang mỉm cười.
" Ra vậy, cô cũng nghĩ giống tôi quá nhỉ?"
" Mọi người đưa ra bên ngoài cũng thật tuyệt. Nhưng những sự kiện như này khiến tôi khá sợ đó"
Ayaka A nghiêng đầu khó hiểu.
" Sợ? Sợ cái gì?"
Ayaka B mỉm cười khi thấy Ayaka A đang thắc mắc.
" Tôi sợ mọi người chết á, cảm giác mới ở mức tuổi này mà làm sao đúng là rất sợ đó"
Ayaka A mỉm cười hiểu ra. Cô quay đi và nhìn những đám mây đen đang lơ lửng và che khuất mọi ánh sáng.
" Nói chúng thì cái đó tôi cũng khá lo đó, nhưng biết làm sao giờ, những gì đến nó cứ đến thôi, phải sẵn sàng đối đầu chứ "
Ayaka B gật đầu, cúi xuống và nhìn chằm chằm vào quyển sách trên đùi mình.
" Ừm...chỉ có thể là vậy thôi"
Ayaka A nhâng cái áo đang ướt ra khỏi cơ thể, nó khiến cô khó chịu và than vãn:
" Chết tiệt mà, người ướt cảm giác khó chịu quá đó. Tôi muốn có đồ thay ghê"
Ayaka B không nhìn quyển sách, ánh mắt nhìn vào đùi của mình, cái quần đang ướt nhẹp. Cô thở dài ra một hơi bất lực.
" Cứ cố chịu thôi chứ biết sao bây giờ, chúng ta nhất định phải hoàn thành thử thách mà. Mấy cái này coi như là mấy cái không đáng quan tâm đi, quan tâm nhiều làm gì? Nhiều khi mất tập trung đó"
Ayaka A gật đầu và thở dài một hơi có thể nghe rõ, nhưng tiếng mưa lớn đã át hết tiếng thở đi rồi.
" Haizz, đành vậy"