Ở một nơi nào đó và một Airi nào đó. Cô cũng trứng kiến khung cảnh tưởng tự:
Khung cảnh mà cả bốn người bị phong ấn... Vẫn là nấp ở cái góc đó và quan sát.
Cô đứng sững người, cơ thể run lên từng hồi. Quay người chạy trong sự hoảng sợ, tay trái cầm gậy đá phát sáng đung đưa trong lỗi sợ treo lơ lửng.
Chạy ra bên ngoài, cô thở dốc liên hồi, cảm giác khó chịu như khối đá tảng mắc trong lồng ngực. Bám tay chặt vào mép tường, cô không thể tin được cái khung cảnh những người bạn của mình biến mất trong tầm mắt, sự biến mất ấy như một cú sốc lớn, như một khúc cảm xúc bị phá hủy từ bên trong.
Lúc này, đầu cô chỉ có lỗi sợ....
Quỳ sụp xuống như chính tinh thần của cô không còn điểm tựa. Hai tay ôm đầu, cô quên mất họ chưa chắc là bạn cô.
...
Một lúc sau, chỉ có tiếng sấm lớn và tiếng mưa từ bên ngoài gào thét như tâm trí cô hồi nãy. Nhưng hiện giờ cô đã bình tĩnh trở lại, những nhịp thở gấp gáp đã đều đều trở lại. Từ từ đứng dậy, bôn dạng như mất hết sức. Cô không yếu đi về mặt thể chất, tinh thần cô mới là thứ yếu đi.
Tự hiểu rằng mình cần phải bình tĩnh. Cô đứng thẳng lại.
-" Mình mất bình tĩnh quá, có thể họ không phải là mọi người mà"
Cơ mặt thả lỏng trở về trạng thái bình thường, cô từ từ đi chậm về phía chiếc ghế và ngồi chậm dãi xuống.
-" Vậy là họ bị phong ấn sao?"
Ánh mắt suy tư nhìn chằm chằm về phía cánh cửa, nhưng cô không ngắm nó. Mà chỉ đơn giản là gác tạm ánh nhìn về phía đó và ngồi im suy nghĩ.
-" Hay chỉ đơn giản là nó là nối đi ra bên ngoài? Nhưng mình vẫn ở đây thì chắc chắn không phải nối ra rồi"
Khựng lại một nhịp...
Airi đang ở dưới hầm cùng mọi người. Họ im lặng và bước đi trong ánh sáng mờ ảo. Mở cánh cửa ra, phía trước mặt họ là những thùng gỗ lớn chất trồng lên nhau và che chắn toàn bộ tầm nhìn.
Hướng bên phải họ vẫn có nối đi nhỏ để lách qua, nhưng một âm thanh cất lên khiến họ khựng lại và không dám đi ra, chỉ dám thì mặt ra và quan sát.
Đó là người đàn ông, trên mặt và cánh tay hắn hiện ra hàng loạt các kí tự như những con rắn uốn lượn phủ kín toàn bộ. Chúng phát sáng ánh sáng đỏ chói loé lên trong căn phòng mờ ảo.
Hai tay đặt đặt phía trước, không nắm vào thứ gì, nhưng cơ thể run run lên và gồng sức. Hai hàm răng cắn chặt như muốn cắn nát lẫn nhau.
Bay lơ lửng trên khối đá, đó là cậu bé đang rên rỉ ra những âm thanh đau đớn, mắt nhắm chặt cố gắng chống chịu trước cơn đau. Không có một thứ gì chống đỡ nhưng kì lạ lại có thể bay, có vẻ là một loại kĩ thuật nào đó.
Gã đàn ông nở ra nụ cười điên loạn, ánh mắt dữ tợn nhìn lên trên cậu bé đang chịu đau đớn. Hắn nói với giọng điên cuồng:
" Hahaha, ngươi dám thoát ra sao đồ quái vật? Ngươi phải ở đây vĩnh viễn, thứ súc sinh ghê tởm"
Hắn càng cười lớn hơn nữa như đang tận hưởng nỗi đau.
" Lần này tao sẽ gia cố phong ấn này, xem mày có thoát được hay không?"
Cả bốn đứng lặng phía sau, mắt mở lớn vì bất ngờ trước khung cảnh ngay trước mắt. Không ai dám thở mạnh, họ chỉ biết đứng nhìn chơ mắt thấy cậu bé đang chịu đau đớn kia.
Airi với luồng suy nghĩ gấp gáp:
-"Là cậu bé gõ cửa nhà mình mà, gã đàn ông đó sao lại muốn phong ấn chứ?"
Hắn gồng sức mạnh hơn, hai tay hắn đang ở trên không lập tức gạt thẳng xuông dưới như kéo một đồ vật.
Cậu bé đang lơ lửng trên không lập tức bị hút vào bên trong chếc đầu nâu và biến mất không còn một tiếng rên rỉ, chiếc đầu nâu rung lắc giữ rội.
Chợt hiện lên một tàn ảnh. Làn da màu đỏ của máu, sần sùi và nhăn nheo. Hai con mắt đỏ khuôn mặt dữ tợn như một con quái vật. Hắn gằn giọng đe doạ lại:
" Ta sẽ giết ngươi...tên khốn, phong ấn này không phong ấn ta được lâu đâu"
Nói xong, hắn biến mất. Chiếc đầu nâu đang rung lắc liền im lìm lại. Để lại sự yên tĩnh cho căn phòng.
Gã đàn ông thở dài một hơi mệt mỏi và gục đầu xuống. Đột nhiên, hắn quay qua phía cả bốn đang nấp và nhìn nén. Ánh mắt ngập tràn sát khí sâu thăm thẳm nhìn vào mắt họ. Cả bốn rụt người lại, lập tức quay người chạy.
Gã đàn ông cầm lấy thanh kiếm đang đặt ở tường một cách nhanh chóng, hắn rút kiếm ra, âm thanh sắc lẹm vang lên. Hắn vứt vỏ kiếm qua một bên và cầm chặt thanh kiếm chạy né qua những thùng gỗ và chạy vào đường hầm.
Cả bốn hớt hải chạy, ánh sáng từ viên đá sáng rung lắc theo chuyển động chạy đầy hoảng hốt.
Takeshi vừa chạy vừa nói trong tiếng thở dốc:
" Cái quái gì vậy? Chạy đi hắn muốn giết chúng ta đó"
Chạy ra khỏi đường hầm, tiếng tim đập trong lồng ngực phập phồng vang dội không dứt.
Ayaka liếc nhìn quanh căn nhà.
" Trốn đâu giờ? Hắn đuổi kịp mất"
Takeshi không nói lời nào, cậu chạy về phía cánh cửa và giật mạnh, mở tung cánh cửa ra. Hốt hoảng quay lại:
" Chạy ra ngoài"
Cả ba cô gái chạy theo ngay sau, từng người ra một, nhưng rồi họ không nhìn thấy ai.
Trở lại...
Cô nhận ra điều gì đó, một điều gì đó rất kinh khủng. Bàn tay phải run run từ từ đưa lên trước mặt, ánh mắt run run nhìn vào lòng bàn tay.
-" Thằng nhóc đó bị phong ấn, và nó là quái vật. Nhưng những người hồi nãy...lại bị phong ấn...Không lẽ nào"
Vuốt tóc mái dựng ngược lên, cô chống tay và ôm đầu. Cố gắng bình tĩnh hết sức có thể, tiếng thở gấp gáp có thể nghe rõ hồi nãy đã dần dịu đi.
-" Không chắc...có thể là do đi lại gần và phong ấn đã được thiết lập phong ấn bất kì kẻ nào đi gần rồi"
-" Còn thằng nhóc kia là quái vật, vì vậy có thể nó rất mạnh và buộc người đàn ông phải phong ấn"
Nhận ra điều gì đó, cô ngẩng đầu lên, hất tóc rối tung lên.
-" Nhưng thằng nhóc đó có sức mạnh, còn bọn mình thì không. Và chẳng cần phải người đàn ông gì cả"
Cô ôm đầu, mặt nhăn lại, cố gắng suy nghĩ thêm sao cho hợp lý nhất có thể.
-" Chết tiệt mà, tại sao mình lại thấy nó hợp lý như vậy chứ?"
Nuốt nước bọt vào trong với sự lo lắng và hoang mang.
-" Đây là thử thách, và bọn mình cần giải nó... Và có thể, lời giải của nó là sự thật rằng bọn mình là quái vật thì sao?"
Cảm thấy ý tưởng này rất kinh khủng, như nếu xét theo đây là một thử thách thì điều này càng trở lên hợp lý. Cô hiện tại chưa thể nghĩ ra giả thuyết nào hợp lý hơn cả.
-" Vậy thì mình phải làm gì cơ chứ? Cứ cho mình biết đó là sự thật đi, vậy thì tiếp theo cần làm gì đó để thoát ra sao?"
Nhíu mày, một cách nghĩ khác mà cô thấy lại rất hợp lý, có một chút lo lắng, nhưng đi kèm với một chút cảm xúc vui.
-" Nếu mình biết rồi, vậy thì còn mọi người nữa"
Đứng bật dậy và vỗ mạnh xuống bàn, lần này cô rất chắc chắc với đáp án này mà mình đưa ra. Cú đập bàn khiến chiếc bàn rung lên dữ dội, cảm giác như nó sắp sập khi phải đối đầu với thời gian và cú đập bàn mạnh bạo của cô.
-" Chính xác, chỉ có thể là nó. Hiện giờ cần đưa thông tin này cho mọi người để mọi người biết"
Nhận ra điều gì đó, cô lại ngồi xuống mà nguy tư.
-" Nhưng chỉ đơn giản như vậy thôi sao?"
-" Đơn giản là biết mình là quái vật, sau đó là thoát ra nghe cứ dễ dàng quá ý nhỉ? Cảm giác thử thách này còn sâu xa hơn ý"
Mở mắt lớn, cơ thể đang ngồi trên ghế thẳng tắp lưng lên.
-" Hiểu rồi, bây giờ để ý lại mới thấy:"
-" Thứ nhất, có những căn nhà khác chứa mình và mọi người. Tính cả căn phòng của mình và 3 căn phòng khác mình từng ngó vào. Tức có nghĩa là có nhiều hơn nữa, và nếu nhiều hơn, điều này khẳng định rằng..."
Đang nghĩ, cô lại không nghĩ tiếp và đưa ra một cách nghĩ khác. Cô mở rộng cách nghĩ của mình ra hết mức.
-" Hiện tại căn phòng này là không có ai cả, vậy nếu các căn phòng khác cũng vậy. Không phải là sẽ có rất nhiều phòng sao, trong khi ở ngoài kia có nhiều căn nhà khác nhau, nhưng điểm chúng là đều có chúng mình trong đó"
-" Nghĩ về những điều không thể đi Airi.
....
-" Vậy nếu mình biết sự thật, và những người khác cũng biết, thì căn phòng trống hoặc không có mình sẽ là điều kiện để thoát ra"
Cô mở mắt lớn trước cách nghĩ điên rồ của chính mình, khuôn mặt hiện rõ rằng chính cô còn không thể tin điều đó.
-" đúng đúng"
-" Các Airi khác và mọi người cũng có thể đi đến các căn phòng khác, và nếu họ cũng biết được sự thật, và đi đến nơi thiếu họ thì có thể thoát ra"
-" Theo như mình nghĩ, thử thách này chắc chắn cần đủ điều kiện, và phải đủ 4 người trong phòng mới được, điều này tuy mình chưa thể giải nhưng nó lại hợp lý vô cùng"
Hai tay cô lúc này nắm chặt lại một cách yếu ớt, cảm giác như mình sắp tiến gần đến sự thật rồi. Hơi thở cô gấp gáp, nhưng không phải vì sợ hãi, mà cô đang có một phần cảm thấy thích thú khi khám phá ra.
-" Mình nắm được rồi"
Chuyển cảnh...
Airi, Ayaka, Takeshi và Elyssia đang đứng ở cầu thang và quan sát xung quanh căn nhà một lượt, ánh mắt chậm mà chắc, cố gắng không bỏ qua bất kì chi tiết nào.
Airi thở dài chán nản.
" Haizzz, không có gì nhỉ?"
Đúng lúc này, Takeshi đứng sát mép cầu thang đang cúi xuống và nhìn thấy cánh cửa dẫn xuống đường hầm.
Khá bất ngờ, cậu chỉ tay xuống dưới và hô lớn:
" Nè các cậu, ở đây có cánh cửa này"
Cả ba cô gái đi tới, ánh mắt bất ngờ nhìn xuống.
Airi có chút vui mừng thoáng qua.
" Đây rồi"
Ayaka:" Giấy kĩ thật, kiểu như góc khuất của mắt ý, đi qua đi lại mà chẳng thấy gì, nếu không để gs cũng chịu á"
Elyssia gật đầu, ánh mắt vẫn dán chặt vào cánh cửa phía dưới.
" Đúng thật"
Cô lấy bút và giấy ra và bắt đầu viết vào.
Airi cầm lấy hai cây gậy có đá phát sáng trên đỉnh đầu lên, và từ từ bước xuống dưới.
" Đi thôi, xem ở dưới có gì nào?"
Elyssia quay người lại, cô quen mắt cảnh giác liếc nhìn xung quanh với con mắt tốt. Bất ngờ, cô thấy từ phía xa, ở mặt đất, có tờ giấy trắng được gập lại và nằm ngay cạnh cánh cửa. Như thể có ai đó đã nhét mẩu giấy này từ bên dưới cái khe nhỏ của cánh cửa vậy.
Nhíu mày nhẹ, cô bước xuống cầu thang kêu đang " kẽo kẹt" theo từng cú giẫm của cô.
Cả ba phía sau có chút khó hiểu mà liếc nhìn theo Elyssia.
Ayaka tò mò hỏi:
" Nè, cậu đi đâu vậy Elyssia? Đi khám phá hầm đá chứ?"
Elyssia quay lại và mỉm cười.
" Đợi tôi chút nhé"
Bước qua cái bàn một cách bình thường, ánh mắt để sẵn ở bên dưới và vẫn ghim chặt vào tờ giấy dưới đất.
Bước lại gần, cô cúi xuống và nhặt tờ giấy lên. Tờ giấy không quá thô dáp, nhưng lại ướt ở mép tờ giấy. Cô nhíu mày nhẹ và nhìn xuống dưới khe cửa.
-" Huh? Nó bị ướt sao? Không lẽ..."
Như không báo trước, cô lập tức mở cánh cửa với tốc độ cực lớn, muốn xem xem đó là kẻ nào. Nhưng trước mắt cô chỉ có bầu trời đen tĩnh mịch, tiếng mưa lớn từ bên ngoài vọng vào và ập vào vv. B, chớp loé lên khuôn mặt cô.
Nhíu mày và nhìn chằm chằm bên ngoài một lúc.
Đột nhiên Ayaka từ phía sau đặt tay vào vai cô và gọi:
" Nè? Sao vậy?"
Airi đứng phía sau và khoanh tay, nhìn ra bên ngoài cùng với Elyssia.
" Có điểm nào đáng nghi ngờ sao?"
Elyssia quay lại, vẻ mặt có chút khó hiểu. Cô đưa ra miếng giấy được gập gọn và bé trong tay.
" Nhìn nè"
Cả ba lại gần và quan sát, có chút tò mò.
Ayaka:" Giấy có manh mối tiếp theo sao?"
Takeshi vuốt cằm ra vẻ suy nghĩ.
" Chắc là vậy rồi"
Airi:" Cứ nói đi"
Elyssia gật đầu, cô chỉ tay trái đang không cầm gì về phía cầu thang.
" Hồi nãy đứng trên đó tôi nhìn ra cửa thì thấy tờ giấy này nè, vậy nên mới ra xem đó"
Takeshi rất bất ngờ với khoảng cách khá xa.
" Cậu nhìn được xa vậy sao? Cái miếng giấy bé xíu vậy mà"
Elyssia gật đầu.
" Tôi là thiên thần mắt phải khác các cậu rồi, mắt tôi thì ban đêm như ban ngày vậy"
Ayaka khá thích thú, mặt cô hiện rõ điều đó.
" Nghe thú vị thật đó"
Airi khá nghiêm túc.
" Vậy tờ giấy này?"
Elyssia lắc đầu, cô đưa tờ giấy lên cao phía trước mặt mọi người và chỉ tay vào.
" Nhìn này, tờ giấy bị ướt này. Vậy nên tôi nghĩ có kẻ nào đó ở bên ngoài đã nhét nó vào từ bên ngoài"
Takeshi như hiểu ra.
" Ra đó là lý do"
Elyssia từ từ mở từng đoạn gập của tờ giấy ra, ai cũng khá hồi hộp và nhìn không chớp mắt về trung tâm là tờ giấy.
Khi mở ra hoàn toàn, nhưng nó bị ngược, cô quay nó về phía mình và đọc, nhíu mày khó hiểu sau khi xem nội dung bên trong.
Cả ba im lặng quan sát Elyssia.
Elyssia đưa ra trước mặt mọi người. Chỉ tay trái vào.
" Nhìn nè, cái này là sao?"
Bên trong tờ giấy có ghi:
4 - 0 = chờ. 4 - 4 = đi.
Cả bốn im lặng một hồi, cố gắng hiểu những gì viết trong tờ giấy, nhưng không ai hiểu cả.
Takeshi:" chờ? Đi? Là sao chứ?"
Ayaka:" mật mã gì à?"
Elyssia:" Tôi cũng không biết nữa"
Airi thở dài một hơi.
" Cố giải đi mọi người, chắc là manh mối dẫn đến cái gì đó mà thử thách cho đó"
Takeshi chỉ tay ra bàn.
" Ra kia ngồi đi, đứng mỏi chân quá đó"
...
Cả bốn lúc này ngồi trên ghế, tờ giấy nhỏ được đặt ở giữa bàn, ai cũng im lặng, cố gắng hiểu mẩu giấy này nghĩa là gì. Mỗi người một vẻ, người gãi đầu, người ôm đầu....
Elyssia lên tiếng phá đi bầu không khí im lặng tiếng người này.
" Ai nghĩ ra cái gì hợp lý chưa?"
Airi lắc đầu bất lực.
" Chịu đó"
Takeshi gãi đầu trong bất lực và khó chịu.
" 4 - 0= chờ rốt cuộc là cái quái gì chứ? Nó muốn chúng ta phải chờ đợi cái gì à?"
Ayaka thở dài một hơi.
" Tớ thấy suy nghĩ nhiều làm cái gì chứ? Ngồi nãy giờ rồi, chi bằng thử xem căn hầm kia xem sao, có khi ổn hơn á"
Airi liếc nhìn qua Ayaka.
" Nhưng mà có thể là manh mối hay lời cảnh báo gì thì sao? Và nó quan trọng trong việc chúng ta xuống tầng hầm đó"
Takeshi gật đầu, đồng ý với Airi.
" Tôi thấy nên xem xét kĩ hơn đi, mỗi bước đi đều nguy hiểm mà"
Ayaka thở dài, cô nằm dài ra bàn với sự chán nản.
" Nhưng mà chúng ta có giải được đâu chứ?"
Elyssia đã ghi vào giấy, cô cất bút và giấy vào giày.
" Cứ tìm hiểu thêm chút nữa đi"
Airi chỉ tay vào tờ giấy ở giữa bàn, nơi có tờ giấy đã được đặt sẵn ở đó.
" 4 gạch 0 với 4 gạch 4 rốt cuộc là cái quái gì chứ?"
Elyssia:" Tôi nghĩ là điều kiện á, chẳng hạn có đủ 4 cái gì đó, thì cần phải đi. Còn không đủ thì phải đợi cho đủ"
Takeshi:" Nghe hợp lý nhưng vẫn mơ hồ quá, cần cái gì đó cụ thể hơn"
Elyssia nhún vai và lắc đầu.
" Tôi biết lấy cái gì chứ?"
Ayaka nhíu mày nhẹ, cô có ý gì đó.
" Nè, hay 4 ở đây là chúng ta?"
Airi và Elyssia gật đầu nhẹ, có vẻ cũng thấy hợp lý.
Elyssia:" Nghe hợp lý đó, vậy có đủ 4 đứa chúng ta thì phải đi à? Còn thiếu thì phải đợi?"
Airi:" 4, thì trong đây chỉ có bốn chúng ta thôi, nhưng nghĩ đến thông tin trên tờ giấy vẫn thấy khó hiểu lắm"
Takeshi:" Rối quá đó, tớ nghĩ nên xem thử tầng hầm đi, nghĩ đi nghĩ lại vẫn bế tắc quá"
Airi thở dài.
" Cứ nghĩ đi Takeshi, ai mà biết được bất thình lình giải được thì sao?"
Elyssia liếc mắt nhìn Takeshi và gật đầu đồng ý với những gì Airi nói.
" Phải đó, cậu đang mất kiên nhẫn đó. Cố ngồi đi"
Takeshi thở dài chán nản.
" Nhưng có nghĩ được gì đâu?"
Cậu để ý thấy Ayaka đang gục mắt xuống dưới bàn và im lặng nãy giờ không nói lời nào... Chỉ tay vào Ayaka khi cô ấy đang thở những hơi khiến cơ thể lên xuống theo nhịp thở.
Cậu tò mò.
" Cậu ấy ngủ hả?"
Airi lay người Ayaka khiến cô ấy tỉnh dậy, ngẩng mặt lên với khuôn mặt buồn ngủ, vẻ mặt như vừa mất hồn. Liếc nhìn xung quanh, giọng nói như yếu ớt.
" Có chuyện gì sao?"
Nhận ra mình vừa ngủ, Ayaka vuốt tóc qua mang tai và mỉm cười nhẹ.
" Xin lỗi nha, tôi vừa ngủ quên"
Elyssia mỉm cười theo.
" Cậu ngủ dễ quá vậy?"
Takeshi thở phào ra một hơi.
" Làm tôi cứ tưởng cậu làm sao rồi chứ? Sợ quá đó"
Ayaka vẫn giữ nụ cười đó.
" Xin lỗi....xin lỗi"
Takeshi gật đầu.
" Không sao đâu?"
Ayaka chống tay xuống bàn, có chút mệt mỏi. Cô đặt má mình vào lòng bàn tay. Giọng nói cô giần tắt theo cơn buồn ngủ:
" Các cậu...tìm...đến đâu...rồi..."
Ayaka lại chìm vào giấc ngủ.
Takeshi có chút sợ, cậu quay qua Elyssia và chỉ tay vào Ayaka.
" Cậu ấy có sao không đó, có chắc là ngủ không? Hay là thử thách làm vậy?"
Elyssia lắc đầu.
" Không biết nữa, chắc do cậu ấy chỉ đơn giản là buồn ngủ thôi"
Airi có chút cẩn trọng.
" Nghe sơ hở quá, chúng ta gọi cậu ấy dậy một lần nữa và xem thử đi"
Đúng lúc này, Ayaka chuyển tư thế, cô không chống tay xuống bàn nữa mà chuyển qua gục mặt xuống dưới bàn và bò dài ra. Có vẻ cô ấy chỉ đơn giản là buồn ngủ.
Cả ba nhìn theo chuyển động của Ayaka, cảm thấy cô ấy chỉ đơn giản là ngủ thông thường, khiến mọi người hạ cảnh giác.
...
Sau một lúc cả ba ngồi phân tích nhưng không ai nghĩ ra, họ hiện rõ sự chán nản và mệt mỏi trên khuôn mặt.
Ayaka sau khi ngủ, cô từ từ bò dậy và quan sát. Thấy mọi người vẫn còn thức, ai cũng chống tay xuống bàn và suy nghĩ.
Ayaka lên tiếng:
" Nè mọi người? Tìm được cái gì chưa?"
Cả ba đang im lặng suy nghĩ liền quay lại, ai cũng chán nản và lắc đầu.
Airi với giọng chậm dãi thoát ra khỏi miệng như một con sên, giọng nghe rõ sự mệt mỏi.
" đương nhiên là chưa rồi"
Ayaka dụi mắt mình vài cái cho đỡ buồn ngủ, cô thở dài ra một hơi. Vừa ngủ xong khiến cô có cảm giác mình tràn đầy sức sống vậy.
" Nghe khó nhỉ? Vậy thì thử khán phá hầm đi, có khi lại có manh mối"
Ầm!!
Một tiếng sấm khủng khiếp từ bên ngoài vang lên, cảm giác như nó ở ngay trên đầu họ vậy. Ai cũng giật mình, rùng người một cái. Cảm giác như tim của họ sắp bị đánh bay khỏi lồng ngực vậy. Lúc này, tim họ đang đập loạn xạ trong lồng ngực.
Takeshi khá bực mình.
" Quái gì mà sấm to quá vậy?"
Ayaka thở phào ra một hơi dài, cô tưởng mình đã chết sau tiếng sấm đó rồi.
" Giật hết cả mình, tim tôi sắp bật ra khỏi ngực rồi này"
Airi vuốt ngực mình.
Elyssia thở dài ra một hơi.
" Vậy bây giờ khám phá căn hầm đó đi"
Ayaka gật đầu.
" Ừ, tầm này đi được rồi đó"
Elyssia với tay lấy mẩu giấy trên bàn rồi gập gọn lại và nhét vào ngực mình cất đi.
Airi gật đầu miễn cưỡng, cô có chút thất vọng khi không thể giải được những gì ghi trên tờ giấy và vẫn chưa muốn khám phá tầng hầm quá vội.
" Ừm"
Takeshi là người đứng dậy trước và đi ra bên ngoài. Theo ngay sau là ba cô gái.
Takeshi quay lại.
" Tôi đi trước nhé"
Takeshi cứ vậy đi vào cái khe nhỏ nối tới cánh cửa gỗ cũ và thô.
Airi đi theo ngay sau liền cúi xuông dưới đất và nhặt hai cây gậy có đá phát sáng lên mà cô đã đặt sẵn ở đây.
Quay lại và đưa cho Ayaka một cây gậy có đá phát sáng. Ayaka cũng đưa tay và cầm lấy.
Ayaka quay qua Elyssia.
" Chắc cậu không cần soi đâu nhỉ?"
Elyssia gật đầu.
" Ừ, đừng lo"
Airi bước vào cái khe nhỏ và đưa cây gậy có đá phát sáng cho Takeshi.
Takeshi cầm lấy và nói với giọng thận trọng:
" Mọi người cẩn thận nhá"
Ayaka bước vào ngay sau Airi và quay lại nói với Elyssia:
" Cậu đi cuối và ghi lại nhé Elyssia?"
Elyssia gật đầu nhẹ.
" Ừ"
Takeshi mở cánh cửa ra và soi đá phát sáng vào bên trong. Bên trong vẫn không có gì ngoài bụi bám kháp nơi và mạng nhện.
Takeshi quay lại.
" Chậm thôi"
Cậu từ từ bước vào bên trong, theo ngay sau là ba cô gái.