Ở giữa bầu trời mưa tầm tã, bầu trời dội xuống cơn mưa như chút nước, như muốn xua đuổi những kẻ đang đứng bên dưới.
Airi đang đứng giữa trời mưa, cơ thể ướt sũng, quần áo bám sát người. Mái tóc ướt và bết.
Cô hoang mang nhìn xung quanh, ngơ ngác và khó hiểu, chỉ có những ngôi nhà nối nhau như bất tận, những đám bây đen trải dài theo tầm nhìn và những lần loé lên củ chớp.
" Mọi người đâu rồi? Sao đột nhiên lại biến đâu mất rồi? Rõ dàng là chạy theo ngay sau"
Airi trong lòng có chút hoảng tuy vậy cô vẫn cố giữ bình tĩnh. Xem xét môi trường có xung quanh
Rào...rào...
Tiếng mưa lớn cứ liên tục vang lên không ngừng khiến cho đôi tai cô ong ong. Những hạt mưa lớn rơi xuống và che đi tầm nhìn, cô chỉ có thể nhìn thấy mờ mờ.
"Trời cứ mưa mãi không ngừng"
Cô không kìm nổi sự khó chịu trong lòng mà than vãn. Nhưng cơn mưa sẽ không dừng lại chỉ vì cô than vãn. Mà nó còn lấn tới hơn
Nó không chỉ tra tấn tai Airi nó còn làm cả người cô ướt sũng
Một cảm giác ướt lạnh lan truyền khắp toàn thân cô. Không kìm lòng nổi cơ thể cô bắt đầu run rẩy. Khắp người cô lúc này từ đầu đến chân cơn mưa không chừa một chỗ nào
"Phải tìm chỗ trú mưa thôi"
Airi lấy hai tay che đầu cô hớt hải nhanh chóng chạy trong làn mưa.
Chân cô bước qua từng vũng nước trên mặt đất cứ mỗi bước chân vội vàng của cô va chạm vào mặt đất. Là từng vũng nước sẽ bắn lên nó làm cô còn bị ướt nhiều hơn
Nhưng hiện tại cô không thể dừng lại được cơn rùng mình cùng làn mưa đang tát vào người. Khiến cô không thể dừng lại.
" Hiện tại mình đã mất dấu mọi người rồi"
Chạy lướt qua trong cơn mưa trong cơn rùng mình của nước mưa mát lạnh.
Chạy tới một ngôi nhà trước mặt và lên thềm gỗ, cô được mái hiên trước cửa che chắn.
" Chết tiệt mà, mưa quá"
Quay người lại và đứng trước cánh cửa, cô chậm dãi chạm tay vào tay nắm cửa. Cảm giác mịn màng của gỗ được mài mịn khá dễ chịu truyền vào tay cô.
" Mong là bên trong có ai đó"
Bên trong vọng ra những giọng nói quen thuộc khiến cô có chút vui mừng. Nhưng cô lại nghe thấy một giọng nói không khác gì của mình, khiến cô khá tò mò và hoang mang.
Nhìn qua cái khe cửa hình vuông trên cửa, có những thanh gỗ đan chéo lại vào nhau.
Cô mở mắt lớn trong sự bàng hoàng, đồng tử giãn ra và run run trong hốc mắt. Cô không tin vào mắt mình những gì diễn ra.
Bên trong cũng có một Airi khác, đang đứng chống tay hai bên hông và nói khá nghiêm túc.
" Cứ tìm thật kĩ căn phòng này đi"
Cô lùi lại với những bước chân run run và sợ hãi. Không thể tin những gì mà mình vừa nhìn.
-" T-Tại...sao bên trong lại có mình chứ? Mình vẫn đang đứng đây mà? Vậy bên trong là ai vậy?"
Nhưng Elyssia bên trong đi lại gần cánh cửa, mỉm cười có chút hứng thú, giọng thản nhiên:
" Ra ngắm mưa không? Bên ngoài mưa to lắm"
Khi cánh cửa dần mở ra. Airi đứng bên ngoài hoảng sợ, cô quay người bỏ chạy, ánh mắt vẫn còn hoang mang.
Cô chạy ra bên ngoài trời mưa, những bước chân giẫm mạnh đi theo dòng cảm xúc hoảng.
-" Tại sao lại vậy chứ? Mình không hiểu...mình không hiểu. Mình ở đây mà?"
Cô nhìn xung quanh, chỉ có mưa và hàng loạt căn nhà. Cô đứng lại, trong đầu lúc này là một mớ suy nghĩ rối bời.
-" Mọi người biến mất một cách khó hiểu. Nhưng sau đó lại có một căn nhà lại có cả mình và mọi người trong đó"
Cô đưa hai tay lên và sờ lên mặt mình rồi vuốt từ từ xuống với sự hoang mang.
-" R-Rốt cuộc...mình là ai? Mình có phải Airi không? ... Bên trong đó là ai?"
-" Hay đó là một phần của thử thách biến thành?"
Cô lúc này rất bối rồi.
-" Mình không thể nghĩ ra được cái gì nữa cả?"
Đi những bước chân nặng nề bước qua các hũng nước. Cô đang rất lưỡng lự và rất mơ hồ.
Phía trước cô là một căn nhà nào đó khác. Cô từ từ bước tới với sự lo lắng. Trong thâm tâm cô cầu mong không phải là viễn cảnh thấy chính mình trong nhà nữa.
Bước tới một cách chậm dãi, cô nhìn vào khe nhỏ trên cửa. Không có ai ở đó cảm thấy có một chút an tâm. Cô từ từ đẩy cửa vào và bước vào trong. Bước vào một cách chậm dãi, tiếng " cộp...cộp..." Nhẹ nhẹ khi cô bước vào nền đá.
Vừa đi vừa quan sát xung quanh căn phòng một cách chậm dãi. Khi đến đến cái bàn, cô chợt khựng lại khi nghe thấy tiếng động ở phía trên.
Từ từ quay qua trong sự lo lắng khi cơ thể cứng nhắc như đá tảng.
Takeshi, Airi, Elyssia và Ayaka từ từ mở cửa ở tầng trên ra và thản nhiên bước ra ngoài.
Takeshi gãi đầu chán nản.
" Không có cái gì hữu ích nhỉ?"
Khi họ vừa bước ra và quen mắt liếc nhìn xung quanh, họ đánh mắt xuống tầng dưới. Đó là Airi đang đứng dưới và nhìn lên.
Cả hai bên đông cứng, đứng lặng nhìn nhau, mắt từ từ mở lớn trong sự bất ngờ.
Airi đứng phía trên là người bất ngờ nhất.
( Gọi Airi mới vào là Airi A và Airi có sẵn trong nhà là Airi B)
Ayaka từ từ lên tiếng:" C-Chuyện...gì vậy? Sao lại có hai Airi chứ?"
Airi B:"..."
Airi A muốn quay người bỏ chạy. Nhưng Takeshi phía trên lại khá bình tĩnh, vội đưa tay ta ngăn cản.
" Đợi đã, đừng đi"
Airi A từ từ quay lại, ánh mắt trầm lặng nhìn lên trên.
Elyssia đứng im lặng và viết vào giấy, Airi A đánh mắt qua nhưng không để ý. Cô nhìn chằm chằm vào Takeshi vừa gọi cô lại và đang muốn nói gì đó.
Takeshi là người lên tiếng trước phá đi bầu không khí tĩnh lặng của hai bên, như thể tiếng mưa và sấm bị gạt ra khỏi tai.
" C-Cậu...là Airi sao?"
Airi B đứng bên cạnh cũng cạn lời với câu hỏi của Takeshi, cô liếc qua. Rồi nhìn xuống dưới, nói lớn:
" Ngươi biến thành ta sao? Mục đích của ngươi là gì?"
Airi A nhíu mày, vẻ mặt nghiêm túc đến đáng sợ. Không có một biểu cảm khác, ánh mắt nhìn thẳng lên.
Giọng cô trầm xuống:
" Ta là Airi"
Airi B gằn giọng:" Ngươi là Airi? Vậy ta là ai?"
Airi A bình thản đáp trả:
" Cái đó ta làm sao biết chứ?"
Elyssia vừa viết xong, cô cất vào trong ngực rồi đi lên phía trước. Chỉ tay vể phía cái bàn phía dưới.
" Vào đi, bọn tôi không làm gì đâu. Nói chuyện qua mới làm rõ được chứ, bên ngoài mưa mà"
Airi A có chút lo lắng, cô vẫn chưa dám đi vào mà đứng đó, lặng nhìn.
Airi B nhận thấy sự lo lắng của Airi A, cô nhẹ giọng xuống:
" Bình tĩnh đi, bọn tôi không làm gì đâu. Cô cứ thả lỏng đi"
Cảm thấy có chút hoà khí, nhưng sự lo lắng vẫn chưa thôi. Airi A:
" Tôi tin mấy người như nào bây giờ?"
Ayaka cố gắng trấn an kẻ khả nghi:
" Bọn tôi đáng tin mà, đừng lo"
Airi A cảm thấy có một chút an toàn. Bởi vì họ trông rất giống và mang khuôn mặt bạn mình.
Airi A từ từ đi vào một cách lặng lẽ và ngồi xuống dưới ghế.
Cả bốn người họ từ từ đi xuống dưới và đối diện với Airi A. Takeshi vẫn sợ đối phương chưa tin, cậu vội lắc tay.
" Đừng lo nhá, bọn tôi không làm gì đâu"
Airi A không nói gì, lặng lẽ gật đầu nhẹ.
Airi B ngồi đối diện Airi A, Ayaka ngồi xuống ngay bên cạnh. Elyssia và Takeshi ngồi hai bên. Airi quan sát theo từng chuyển động.
Airi B lên tiếng trước:" Vậy, ngươi là kẻ giả dạng ta?"
Airi A lắc đầu nhẹ, ánh mắt lạnh vẫn duy trì nhìn chằm chằm.
" Tôi mới là Airi mà, cô nói gì vậy?"
Takeshi khịt mũi và lên tiếng:" Giờ phải chứng minh mới biết được chứ?"
Airi A:" Tôi cũng trải qua bao nhiêu việc ở đây và có những người bạn như các người vậy"
Airi B nhíu mày, cô không hiểu Airi còn lại đang nói gì.
" Hả?"
Elysisa:" Nói rõ hơn đi, bọn tôi không hiểu"
....
Sau một lúc kể, cả bốn đều khó tin.
Airi B cố gắng bình tĩnh.
-" Cô ta từng gặp nhóm mình tại một ngôi nhà khác sao? Nghe khó tin quá. Nhưng hiện giờ cô ta đang ngồi ở đây và nói chuyện như vậy, như thể là bằng chứng vậy"
-" Hay là thử thách được thiết kế như vậy nhỉ? Khốn kiếp, nó thực sự khó tin. Hiện giờ đang khá ôn hoà, nhưng không biết lúc nhóm mất cảnh giác sẽ có khung cảnh gì nữa"
" Điều này quá khó tin"
Airi A gật đầu, bình tĩnh nói:
" Tôi cũng thấy khó tin mà, mọi người như vậy là bình thường"
Ayaka:" Vậy bây giờ cần làm gì đây? Chuyện khó tin làm tôi cũng thấy bí theo"
Elyssia cười gượng.
" Đúng là không biết nói gì mà, chẳng nhẽ cứ ngồi như này à? Kể cho để nắm được thông tin nhưng vẫn không biết làm gì"
Takeshi trầm giọng xuống:" Bọn tôi vẫn chưa thể nào tin cô hoàn toàn, mặc dù biết được về mục đích của cô. Nhưng tôi không thể biết là nói dối hay thật"
Airi A:" Tôi hiểu"
Takeshi:" Vậy tạm thời cứ ngồi đây tránh mưa đi"
Airi A gật đầu.
Airi B đứng dậy, quay người và đi về phía cầu thang. Takeshi, Ayaka, Elyssia cũng đứng dậy và đi theo ngay sau.
Họ đứng trụm vào để họp.
Airi:" Giờ làm gì đây?"
Takeshi nhún vai lắc đầu.
" Hỏi Elyssia đi"
Elyssia thở dài bất lực.
" Tôi cũng chịu đó, có một cảm giác khá an toàn. Nhưng chúng ta vẫn cần đề phòng, nhỡ đâu tin quá lại bị đâm sau lưng thì toi"
Takeshi:" Vậy bây giờ phải làm gì?"
Ayaka:" Hay mời cậu ấy giúp thì sao?"
Airi B:" Cậu không nhớ cần cảnh giác à Ayaka?"
Ayaka mỉm cười gượng.
" Tôi biết, nhưng không biết có phải do người kia có khuôn mặt giống cậu nên đáng tin hơn hay không nữa"
Airi B có chút đỏ mặt, cô cố ý quay đi.
" Dù sao thì tôi không muốn cô ta đi chung đâu"
Takeshi cảm thấy hơi khó sử.
" Vậy thì đuổi ra ngoài cho an toàn à? Cái cửa nhà thì có khoá quái đâu, ra vào dễ ợt ý"
Airi B nhắm mắt lại chấp nhận sự lựa chọn đó.
" Chỉ có thể là vậy thôi"
Elyssia đưa tay ra có ý từ từ:" Vậy nói dễ nghe chút nhé, xem phản ứng ra sao"
Airi B gật đầu.
" Ừ"
Cả bốn từ đi tới và đứng trước mặt Airi A. Airi B bước lên phía trước. Giọng hạ thấp:
" Bọn tôi đã hội ý rồi, cứ cho cô là tôi đi. Vậy thì cô cũng biết chúng tôi không thể tin tưởng cô hoàn toàn được mà. Vì vậy, rất mong cô rời khỏi đây, bọn tôi không thể để cô trong nhà như một mối nguy tiềm ẩn được"
Airi A có chút buồn từ sâu bên trong, nhưng cô vẫn cố giữ bình tĩnh. Đứng dậy một cách nhẹ nhàng, cảm giác buồn khi những người trước mặt không khác gì bạn mình, mà lại không chấp nhận cô.
-" Mình là Airi mà"
Airi A gật đầu, như thể đã hiểu những gì Airi B nói. Giọng nói có chút buồn mà hạ thấp xuống:
" Tôi hiểu...vậy tôi sẽ đi"
Cô lặng lẽ quay người, vẻ mặt trùng xuống và nặng nề bước những bước chân lặng lẽ trên sàn đá, tiếng bước chân như vọng lại một lỗi thất vọng bên trong cô.
Mở cánh cửa một cách từ từ và nhìn ra bầu trời mưa tầm tã và đen kịt như có ai đó làm đổ lọ mực lên bức tranh bầu trời.
Chậm dãi bước ra ngoài và tự giác đóng cửa lại. Airi không đi, cô ngồi ngay sát mép cửa với sự buồn bã mà không biết đi đâu. Co cụm người lại và tự lấy tay ôm lấy chân mình, như thể chỉ còn mỗi cô là thứ tồn tại. Gục xuống, nước mắt thấm ra tay áo mỏng của cô, những giọt nước mắt ít ỏi, cô không muốn, nhưng nó cứ rơi ra.
-" Mình nên đi đâu đây?"
Ở bên trong, Airi bước lại gần cánh cửa và ngó ra bên ngoài qua khe cửa, không thấy ai trong tầm nhìn làm cô cảm thấy có chút an tâm.
-" Đi rồi sao?"
Airi quay lại và ngồi vào bàn cùng mọi người. Hiện giờ họ cũng đang khá bí trong việc tìm ra mình nên làm gì.
Takeshi chống tay lên bàn và đặt mình vào trong sự chán nản, tay còn lại thì gõ đều đều lên mặt bàn.
"Giờ phải làm gì giờ? Sau khi gặp Airi kia thì giờ tôi cũng chả nghĩ ra mình nên làm gì cả"
Elyssia:" Tôi cũng đã ghi lại rồi, có gì xoá kí ức còn đọc. Còn lúc chúng ta mới bị xoá và đọc chúng có tin hay không thì không biết nữa"
Takeshi đang ngồi quay lưng với cái bếp và chống tay, quay mặt ra phía cầu thang. Nhưng cậu không nhìn, giống như một dạng không chú ý đến bất kì vật nào trong tầm mắt vậy. Chớp mắt một cái, cố gắng bình tĩnh và nghĩ ra một cách nào đó. Takeshi thấy một cái khe ở cầu thang quay sát tường khá khó nhìn, nhưng giờ cậu đã chú ý đến rồi.
Nhíu mày và nhìn chằm chằm một lúc về hướng đó như để xác nhận. Cậu không nói lời nào cứ vậy mà đứng dậy trong sự khó hiểu của cả ba cô gái, họ cũng im lặng và nhìn theo, cũng tò mò xem Takeshi muốn làm gì.
Takeshi bước lại gần và ngó vào, đó là một cánh cửa gỗ cũ kĩ và thỗ, như thể từ một cái cây được chặt ra và cứ vậy làm cửa, không qua công đoạn nào khác vậy.
-" Một cánh cửa?... Là tầng hầm à?"
Takeshi quay lại, tay chỉ vào trong khe. Cậu nói lớn để gọi:
" Nè các cậu? Ở đây có cái cánh cửa này, khả năng là hầm đó"
Cả ba cô gái có chút bất ngờ, nhưng vẫn ngồi im trên ghế và nhìn qua.
Airi vẫn chưa hiểu:" Cửa?"
Takeshi gật đầu nói to hơn như để nhấn mạnh:
" Ừ, ở đây có cửa này. Ra đây mà xem này"
Ayaka là người đứng dậy trước, sau đó là Airi và Elyssia. Họ bước tới chậm chậm.
Takeshi thấy họ bước tới, tay vẫn chỉ vào trong.
" Đây này"
Ba cô gái ngó vào và thấy một cánh cửa thật. Có chút tò mò và cảnh giác loé lên bên trong họ như một ngọn lửa.
Ayaka có chút tò mò:" Ồ, cửa thật này"
Elyssia tranh thủ viết vào giấy.
Airi:" Vậy là sẽ có manh mối tiếp theo rồi"
Takeshi:" Vậy đi nhé?"
Airi gật đầu.
" Không đi thì làm gì nữa?"
Airi đã viết xong, cô cúi xuống cất giấy và bút vào trong giày và đứng thẳng lại.
" Mọi người phải cẩn thận đấy nhé"
Takeshi bước vào từ từ một cách cẩn thận của cái khe hẹp. Bám tay vào mép cửa và mở nó ra một cách từ từ.
Nhưng bên trong rất tối, rất rất tối. Airi và Ayaka ngó vào, có chút bất ngờ.
Ayaka:" Không có đá phát sáng bên trong à? Tối quá đó"
Airi quay lại:" Lấy đá phát sáng đi Ayaka"
Ayaka gật đầu, đi qua Elyssia, cô chưa đi vào. Và lấy 2 cây gậy có đá phát sáng và cầm xuống. Đưa cho Airi và cô đưa cho Takeshi, còn cây còn lại để cô soi.
Takeshi cầm lấy đá phát sáng và đưa vào trong tối, bên trong trống không, chỉ có bụi, mạng nhện và chuột chạy xung quanh và kêu " chít chít" hoảng loạn khi thấy con người và ánh sáng đang tiến gần như một mối đe doạ.
Từ bước vào bên trong, tiếng bước chân mạnh của cậu giẫm xuống mặt đá phía dưới chân và vang vọng lên xung quanh. Biết mình đã bước mạnh, cậu vội bước chạm và nhẹ lại. Ngoái cô lại và căn giặn:
" Mọi người cẩn thận"
Airi đi lên phía trước và bên cạnh Takeshi.
Cả bốn bước những bước chân chậm dãi và nhẹ nhàng trong không gian khá kín. Ánh sáng mờ ảo từ viên đa phát ra càng làm tăng sự lo lắng bên trong mọi người.
Đi dọc một khoảng nữa, cả bốn đến trước một cánh cửa.
Takeshi nói khẽ một cách cẩn thận:" đến rồi"
Airi quay lại và dặn dò:" Cẩn thận nhé"
Airi A lúc này ngồi bên ngoài, cô đang không biết đi đâu. Đứng dậy từ từ và quay người lại nhìn vào khe cửa, không có ai trong tầm mắt. Cô có chút lo lắng và lượng lự mà đứng lặng.
Cô rất muốn vào bên trong, nhưng lại không dám vào. Nhưng nghĩ đến mình hiện giờ không biết cần đi đâu, cô mong rằng sẽ có một lần nói chuyện nữa.
Mở cánh cửa ra, cô nhìn vào bên trong nhưng không có ai, chỉ có tiếng mưa ở bên ngoài và sấm vang trời.
Lặng lẽ bước vào và quan sát xung quanh. Đi sát tường bên phải, và tới gần căn bếp, nơi có góc nhìn có thể thấy cái khe tới tầng hầm.
Airi A đã đánh mắt trúng cánh cửa đang mở của lối đi. Cô từ từ bước tới với một chút tò mò và lo lắng.
-" Huh? Đường hầm sao?"
Ngó vào bên trong nhưng chỉ có bóng tối, ngẩng đầu lên trên tìm cây gậy có đá phát sáng. Kiễng lên và tới lấy cây gậy.
Đưa vào bên trong soi sáng không gian bên trong, bất giác bước vào với sự tò mò.
-" Ở đây cũng giống nhà của mình à?"
Phía nhóm 4 người, họ đã đi đến khối đá lớn. Lặng im đứng cách một khoảng và quan sát.
Nơi có chiếc đầu nâu trẻ con, những hình vẽ kì quái và những ngọn nến đang cháy mập mờ và yếu ớt.
Airi B nói khẽ:" Bàn hiến tế gì à?"
Ayaka rùng mình khi nhìn vào chiếc đầy nâu trẻ em đặt ở giữa.
" nhìn kì quái quá"
Elyssia:" Hay là bàn triệu hồi?"
Takeshi chỉ tay vào khối đá:" Vậy các cậu có hiểu nguyên lý nó không?"
Airi lắc đầu.
Tuy không biết nó dùng để làm gì, cả nhóm vẫn tiến sát lại gần hơn để quan sát kĩ hơn. Takeshi vừa đi vừa nói:
" Nhưng chúng ta vẫn cần giải nó mà, nó sẽ là manh mối đó"
Khi cả nhóm bước lại gần và chỉ cách một khoảng nhỏ. Những kí tự trên khối đá liền phát sáng lên với ánh sáng màu đỏ. Những ngọn nến bùng nên dữ dội như một ngọn lửa lớn. Chiếc đầu nâu bắt đầu rung lắc lên như có ai đó tác động.
Cả bốn bất giác giật mình và lùi lại trong sự hoang mang, mắt mở lớn.
Airi hoang mang:" Bẫy sao?"
Nhưng đã quá muộn...
Ánh sát đỏ loé sáng mạnh, sáng rực cả căn phòng trống. Bao trùm lấy mọi vật xung quanh và cả bốn người họ.
Không kịp phản ứng, bất kì hành động nào cũng không được thực hiện ngoài việc hoang mang và to đôi mắt.
Cả bốn lập tức biến mất mà không để lại chút khói bụi nào. Chỉ có ánh sáng đỏ dần tắt đi như những sinh mạng đến cuối cùng của sự sống. Ánh sáng căn phòng trở lại như bình thường.
Airi A đang đứng phía sau những cái thùng che lấp cánh cửa và im lặng quan sát mọi thứ. Mắt mở lớn, đồng tử giãn ra và run run trong hốc mắt. Cô bất giác lùi lại, không thể tin những gì vừa diễn ra trước mắt. Cơ thể run run lên vì sợ.
-" Chuyện...gì vừa xảy ra vậy? H-Họ biến mất sao? Sao có thể chứ?"
-" L-Là phong ấn sao? Lúc nhóm mình khám phá, chỉ dám đứng xa và quan sát, nhưng họ lại tiến gần sát và bị như vậy hay sao?"
Quay người bỏ chạy trong sự hoảng sợ, đá phát sáng cầm trong tay rung lắc khi cô chạy, như tâm trí của cô lúc này.
Chạy ra bên nhà chính. Nhưng đón nhận cô không phải là căn phòng trống hay thứ gì ổn hơn. Mọi cơ bắp như bị thả lỏng. Cây gậy có đá phát sáng tuột khỏi tay cô và rơi xuống dưới đất khiến nó vỡ vụn.
Đó là người đàn ông vừa bước vào, một tay vẫn đặt ở cánh cửa, tay phải cầm sẵn thanh kiếm sắc lẹm và sáng loáng, ánh lên trong ánh sáng mờ ảo của ngôi nhà.
Hắn đứng lặng im nhìn Airi còn chưa hết hoảng. Chỉ cần đứng, sự uy hiếp của hắn đã khiến không gian như bị bóp nghẹt lại, không khí như đặc quánh lại đến mức khó thở, đè chặt lồng ngực cô.
Cả tâm trí Airi như bị bao trùm bởi lỗi sợ. Cả cơ thể run lên bần bật, mọi sức sống như biến mất, cơ thể không thể kiểm soát, cô muốn chạy nhưng không thể nhúc nhích. Liên tục ra lệnh cho chính cơ thể của mình phải chạy nhưng nó không nghe theo, cứ đứng lặng trong sự sợ hãi.
-" Chạy....chạy...."
Cô phải giành giật sự kiểm soát cơ thể với chính mình, cô biết nếu không chạy mình sẽ chết... Vừa quay người, cô muốn chạy lại vào bên trong đường hầm. Nhưng chưa kịp chạy, thanh kiếm đã được lao ra khỏi tay người đàn ông, xuyên qua không khí.
Lúc ấy, mọi thứ như chậm lại, mọi âm thanh đều biến mất. Thanh kiếm xé toạc không khí lao đi với tốc độ cực nhanh.
Phập...
Thanh kiếm xuyên thẳng vào trán cô, ánh mắt bàng hoàng chưa hết sợ hãi, giờ là bất ngờ khi mình đã trúng đòn. Máu đỏ và ấm toé ra từ vết đâm và lan rộng ra, cảm giác ấm áp đó không xoa dịu tâm trí cô và nó đã giết chết Airi.
...