Takeshi mở tung cánh cửa ra. Bên ngoài trời mưa như chút nước, chớp sáng cả bầu trời. Sấm sét giật khiến bầu trời rung chuyển.
Takeshi không do dự, cậu nhóc vẫn được ôm trong lòng. Cậu chạy ra bên ngoài với ánh mắt quyết tâm.
Takeshi chạy ra bên ngoài, những bước chân giẫm lên nước ở dưới đất khiến chúng bắn lên tung toé, bắn lên cả quần cậu. Tóc và người đang dần bị nước mưa làm ướt.
Ba cô gái chạy ngay theo sau. Lật lượt họ chạy ra...
Takeshi đang chạy, không thấy ở đằng sau có tiếng động gì của ba cô gái. Lập tức quay đầu lại...
Nhưng không có bất kì ai cả, Airi, Ayaka và Elyssia đã từ lúc nào mà biến mất.
Takeshi hoang mang, liếc nhìn xung quanh trong cơn mưa lớn có thể che được một chút về tầm nhìn.
Cậu nhăn mặt hoang mang. Giọng nói có chút hoảng khi không thấy bạn mình đâu.
" Mọi người đâu rồi?"
Đi ngược lại và liếc mắt nhìn xung quanh, nhưng không thấy đâu.
Bỗng nhiên, có một cảm giác nhẹ nhẹ trên tay làm cậu chú ý. Cúi xuống quan sát, nhưng không ngờ cậu bé mà cậu bế đã từ lúc nào nà biến mất, không hề biết điều đó. Thậm chí tay cậu vẫn đang vòng, tạo thành nơi cho cậu bé trước đó ngồi, nhưng giờ đây thì không.
Hai mắt mở lớn trong sự bàng hoàng, đồng tử run run theo nhịp nhẹ nhẹ. Tiếng thở cậu trở nên gấp rút, cậu đang cực kì hoảng và hoang mang.
Giọng cậu gấp gáp, xen lẫn với tiếng thở gấp dồn dập:
" Cái quái gì chứ? Mọi người đâu rồi?"
" B- Biến...mất sao?? Sao có thể chứ? R- Rõ dàng cậu bé vẫn trong tay mình mà, sao có thể?"
" Còn mọi người nữa...hồi nãy mình vẫn nghe thấy tiếng họ thở ở phía sau mà...sao tự dưng lại biến mất được? Quá vô lý..."
Nhưng bất ngờ người đàn ông chạy tới với thanh kiếm sắc trên tay, ánh mắt tức giận.
Takeshi bất giác lùi lại, cậu biết mình cần chạy. Lập tức quay người và bỏ chạy.
Nhưng khi cậu quay người, một cảnh tượng khó tin xuất hiện trước mắt cậu...
Hàng loạt các Takeshi đang đứng và đi lang thang khắp nơi, họ giống Takeshi đến từng chi tiết.
Đồng tử giãn ra, không thể tin những gì diễn ra trước mắt mình...
Đột nhiên, một Takeshi khác đi lướt qua cậu trong lúc chạy, tưởng chừng đã va vào. Cậu không kịp dừng lại, nhắm chặt mắt chờ đợi khi va chạm...
Nhưng Takeshi lập tức chạy xuyên qua. Trong đầu cậu lúc này, chỉ có sự hoang mang và sợ hãi.
-" Gì chứ?"
-" Mình chạy xuyên qua sao?"
Cậu không chút do dự, chạy vào sâu bên trong những Takeshi khác...
Sau một khoảng chạy, tiếng thở dốc vẫn còn. Nhưng lúc này, cậu quan tâm đến mệt.
Đứng trước một Takeshi khác và nhìn chằm chằm. Nhưng có vẻ là chúng không thể nhìn thấy Takeshi. Và nó cứ ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, rồi lại cúi xuống nhìn mặt đất đầy nước.
Takeshi nhíu này, đưa tay ra vẫy vẫy trước mặt Takeshi. Nhưng không có phản ứng gì.
-" Cái quái gì chứ? Sao quang đây lắm mình quá vậy? Không lẽ là bản sao sao?"
Có vẻ gã đàn ông kia không đuổi cậu nữa từ lâu.
Takeshi liếc nhìn xung quanh, sự hoang mang vẫn còn, mặc dù cậu đã bình tĩnh lại.
-" Tạm thời cứ gọi chúng là bản sao của mình đi"
Cậu áp sát một bản sao bên cạnh và đưa tay ta, xuyên qua cơ thể bản sao một cách dễ dàng, không có bất kì một cảm giác gì, không hề có vật cản, giống như cậu chỉ đơn giản là cua tay trong không trung vậy.
-" Không chạm được, và chúng cũng không thấy mình. Nhưng mình lại thấy chúng..."
Cậu gật gù, cảm thấy ý nghĩ của mình là đúng.
-" Vậy, cứ coi mình là bản gốc đi, và mình có thể nhìn thấy các bản sao của chính mình...."
Một tia sáng loé lên trong đầu cậu.
-" Vậy là bản sao không thể thấy được nhau, nhìn các hành động của nó là dõ nhất rồi. Thậm chí hai bản sao còn đi qua nhau mà"
-" Mình nhìn được tất cả, nhưng bọn chúng thì không"
Cậu nhăn mặt khó hiểu, chẹp miệng một cái và vò mái tóc ướt nhẹ bị mưa làm ướt, và vẫn đang làm ướt thêm.
-" Nhưng mà nó có ý nghĩa gì chứ? Chỉ đơn giản là mình thấy các bản sao khác thôi mà, là một manh mối gì sao?"
" Thật sự là mình chả hiểu gì cả..."
Đứng suy nghĩ một hồi lâu mà chả có cái gì hữu ích, cậu thở dài và liếc nhìn xung quanh.
Xung quanh có những ngôi nhà khác nhau, nằm cách nhau đều đều...
-" Hay mình kiếm một nhà dân nào nhỉ? Ở ngoài như này ốm chết"
Cậu liếc nhìn xung quanh, nhưng mấy bản sao làm cậu bị chắn tầm nhìn và khá khó chịu.
-" Giờ mình cần có giấy, để ghi lại. Nhỡ đâu gặp chuyện mà không ghi là phí bao nhiêu chi tiết"
Cậu bắt đầu bước đi, xuyên qua những bản sao mà không thèm né. Những bước chân bước trên mặt đất toàn nước. Cơ thể cậu ướt sũng, tóc bết lại và nhỏ nước. Nước mưa mát chảy trên mặt cậu cũng khiến cậu có chút tỉnh táo hơn.
-" Không biết mọi người sao rồi?"
-" Giờ nghĩ lại tự dưng biến mất là sao chứ?"
-" Chả nhẽ thử thách này không cho ra bên ngoài sao?"
Takeshi vừa đi, vừa quan sát. Cậu để ý thấy miệng của các bản sao cũng đang mấp máy, như đang nói hay suy luận cái gì đó.
Đi tới một khoảng trống hơn, có ít các bản sao hơn. Cậu để ý thấy một bản sao đang đi lẻ, không hề đứng chung. Nhìn sơ qua cũng thấy đang có mục đích nào đó.
-" huh?"
-" Mấy bản sao này cũng có ý thức à? Thử đi theo và theo dõi xem sao. Nhỡ đâu lại có thông tin nào hữu ích thì tuyệt"
Cậu bước nhanh hơn, cố gắng bắt kịp bản sao đang đi. Nhưng không may, các bản sao khác cứ liên tục đi lướt qua mắt cậu và che đi tầm nhìn. Khiến cậu có chút khó chịu, cố chạy thoát ra khỏi đám bản sao...
Nhưng lúc này, thì cậu không thể nhận ra đâu là bản sao mình đang muốn theo dõi cả. Có chút tức giận, nhìn mấy bản sao đang đi qua mắt mình, nhưng cậu không thể làm gì.
-" Chết tiệt mà, mất dấu rồi"
Cậu liếc nhìn xung quanh.
-" Giờ làm gì đây? Nếu chúng không thấy mình thì cứ tìm đại một bản sao ra để theo dõi là được nhỉ? Hiện tại mình cũng bí quá"
Cố gắng thoát ra khỏi đám đông bản sao mà không thèm quan tâm đến trúng, cậu đang muốn tìm một bản sao nào đó đang tách lẻ ra.
Đi một đoạn mà toàn là các bản sao đi lang thang và che hết tầm nhìn cậu.
Cậu không muốn tìm và ở ngoài tắm mưa nữa, muốn tìm nhà. Và cậu đang đứng trước một căn nhà. Trong mái che trước cửa, cậu nhìn ra ngoài bầu trời đen và thở dài.
-" Không biết chủ nhà có cho mình vào không nhỉ?"
Takeshi đưa tay lên và gõ cửa.
Cộc...cộc...
Cậu im lặng chờ đợi, và lặp lại âm thanh gõ cửa. Cậu có chút mất kiên nhẫn mà gõ nhanh hơn. Nhưng vẫn không có ai mở cửa cả.
Nhíu mày nhẹ, cậu không muốn đợi nữa. Cứ vậy đẩy cửa vào mà chưa có sự cho phép...
Kẽo kẹt...
Âm thanh đẩy cửa vang nên chậm chậm khi cậu đẩy cửa rất chậm, nghe khá khó chịu.
Khi cánh cửa mở ra hoàn toàn, Takeshi khựng lại, không tin vào mắt mình, mắt mở lớn trong sự hoang mang. Cậu đứng lặng nhìn vào bên trong.
Ngôi nhà nhìn ở bên ngoài rất khác ngôi nhà ban đầu mà họ xuất hiện. Nhưng kì quái, bên trong lại giống y hệt và không khác gì căn nhà mà Takeshi xuất hiện.
Và đứng trước mắt cậu. Là một Takeshi khác, và Airi, Ayaka và Elyssia đang đứng đó. Ai lấy cũng có một biểu cảm giống nhau, sững sờ lặng im không nói câu nào.
Sau khi đứng lặng một khoảng mà không ai nói gì. Takeshi đứng ngoài cửa chỉ tay vào bên trong và run run.
Giọng cậu lắp bắp:
" C-Cái...cái gì...thế này...?"
Takeshi đứng trong nhà cũng chỉ tay ra và run run. Giọng lắp bắp chả khác gì nhau:
" N-Ngươi...là ai...?"
Airi bước lên phía trước, ánh mắt đã thôi sốc. Giọng nói dõng dạc:
" Ngươi là ai?"
Takeshi thấy Airi đứng trước mặt mình, mà lại hỏi mình là ai. Nhưng cậu cũng đã nắm sơ qua được tình hình. Vội đưa hai tay lên, cố gắng giải thích:
" Tôi không biết, chỉ biết tôi là Takeshi thôi"
Ánh mắt thù địch nhìn chằm chằm vào Takeshi ngày một rõ hơn.
Takeshi ở trong nhà gằn giọng:" Ngươi biến thành ta sao?"
Takeshi đứng ngoài cửa vội xua tay.
" Không có, tôi là Takeshi mà"
Elyssia lúc này đang đứng và viết lại.
Airi đứng im lặng suy nghĩ.
-" Nên khống chế cậu ta có khi tốt hơn, nếu để nó biến thành ai khác, thì làm sao mà nhận ra được?"
Airi lặng lẽ đi lại gần, cố gắng tỏ ra bình thản nhất, vừa đi vừa nói:
" Vậy ngươi có cách gì chứng minh người là Takeshi thật không?"
Takeshi liếc mắt chuyển động của Airi.
Ayaka đứng sau cũng nói:
" Để bọn ta hỏi ngươi"
Takeshi gật đầu, tự tin.
-" Mình là Takeshi mà, sợ cái quái gì chứ?"
Airi áp sát lại gần Takeshi hơn.
" Vậy thì để ta hỏi người một câu nhé?"
Takeshi gật đầu, chờ đợi cơ hội tiếp theo.
Bất ngờ, Airi tung ra một cú đấm móc từ phải sang trái, Takeshi không kịp phản ứng. Cú đấm đánh thẳng vào hàm dưới của cậu.
Xương hàm cậu xoay nhẹ, truyền dung trấn lên não qua khớp thái dương hàm. Sự xoay này làm thân não bị lắc đột ngột, khiến cậu lập tức bị gián đoạn các thần kinh.
Takeshi rơi vào trạng thái buông thõng, người đổ về phía sau và ngã xuống sàn. Cả ba đứng sau cũng rất bất ngờ với Airi.
Airi nhảy lên người Takeshi và vung ra các cú đấm vào mặt cậu. Nhưng cậu chưa mất ý thức hoàn toàn, tay cậu đưa đỡ các cú đấm.
" Giúp tôi"
Ayaka, Elyssia lập tức chạy tới và khống chế Takeshi. Hai cô gái đè chặt hai tay Takeshi xuống đất và để cho Airi tung đấm. Họ đè chặt bằng đấu gối của mình và trọng lượng cơ thể.
Takeshi ở trong nhà cũng chạy tới, tay cậu đưa ta, muốn tóm vào cổ đang lắc lư né cú đấm. Nhưng không ngờ tay lại xuyên qua người Takeshi bản gốc.
Takeshi bản sao ngơ ngác, Cả cô gái khựng lại một nhịp nhỏ và quay qua nhìn Takeshi bản sao.
Nắm lấy cơ hội trốn thoát, Takeshi giật mạnh tay phải ra khỏi sự kiểm soát của Ayaka. Cậu tung thẳng cú đấm vào mặt Airi, cô lập tức ngã ngửa ra sau và không còn đè lên người cậu nữa.
Nhân cơ hội Airi ngã, Takeshi lập tức đứng dậy và bỏ chạy ra bên ngoài.
Ngay lập tức Airi cũng chạy theo, cô quay đầu lại và gọi lớn:
" Đuổi theo"
-" Khốn kiếp, đây sẽ là manh mối cực kì quan trọng. Bằng mọi giá phải bắt được hắn, nếu không chưa chắc còn cơ hội"
Ayaka và Elyssia chạy theo ngay sau. Khi cả ba cô gái chạy ra bên ngoài. Lập tức họ mất giấu nhau. Airi quan sát khắp nơi nhưng không hề có gì.
( Cô không hề thấy bất kì các bản sao như Takeshi )
Họ bỏ mặc Takeshi đứng trong nhà lặng thinh đang nhìn vào bàn tay mình.
-" Mình xuyên qua hắn?"
Rồi cậu quay ra cửa, nhìn bên ngoài chỉ có mưa. Nhưng từ lúc nào đã không thấy ba cô gái đâu cả, thậm trí không có giọng nói nào.
Takeshi chạy ra bên ngoài, cậu vừa chạy những bước chân lặng trĩu giẫm xuống những hũng nước mưa làm nó bắn lên.
Cậu quay lại và quan sát phía sau. Nhưng không hề có ai đuổi theo, chỉ có những bản sao của cậu đang đi lang thang khắp nơi.
Cậu dừng lại, hai tay chống vào đầu gối và thở dốc liên hồi, như một bản nhạc hoà với tiếng mưa.
Chớp loé lên...rồi lại " ầm!!" Một tiếng tiếng mạnh.
Cảm giác đau vẫn còn trên hàm của Takeshi. Cậu đứng thẳng dậy, lấy tay xoa hàm bên phải mình, cảm giác đau khá khó chịu.
-" Đau quá"
-" Rốt cuộc là sao chứ? Airi manh động quá vậy, chắc là cậu ấy suy xét kĩ lắm mới đám mình"
Cậu lắc đầu vài cái, cố gắng gạt đi.
-" Nhưng đấy khả năng không phải Airi. Bên trong còn có một người nữa giống mình mà. Vậy có nghĩa là mình đang bị lạc khỏi mọi người rồi"
-" Và Airi cũng có thể là bản sao của Airi bản gốc à?"
Tay vẫn xoa vào chỗ mà Airi đấm.
-" Sức mạnh bị giảm đi mà cô ấy đấm đau thật"
Liếc nhìn xung quanh một lần nữa, cậu đang không biết mình nên làm gì vào thời điểm hiện tại. Ngẩng đầu lên và nhìn bầu trời mây đen bao phủ kín. Nhắm mắt lại và cảm nhận từng hạt mưa lớn rơi vào mặt mình, một cảm giác thư giãn nào đó khiến cậu cảm thấy tốt hơn nhiều. Hít những hơi đều để bình tĩnh lại hoàn toàn.
Mở mắt ra, những hạt mưa rơi xuống mắt cậu, nhưng cậu không giật mình mà để nó rửa mắt mình.
Từ từ hạ đầu xuống, ánh mắt của cậu đã thay đổi, mọi biểu cảm trên khuôn mặt đều thả lỏng.
-" Hiện tại chắc là mình sẽ thử tìm thêm một ngôi nhà nào khác mới được"
-" Ngôi nhà kia rõ dàng là rất khác với ngôi nhà ban đầu của mình. Nhưng lúc nhìn vào bên trong, nó chả khác gì cả"
Cậu bắt đầu bước đi, vừa đi, vừa suy nghĩ.
-" Cứ hành động còn hơn là đứng im một chỗ xong chả thu hoạch được gì"
Quan sát những ngôi nhà xung quanh. Ngôi nhà nào cũng khác nhau, không có một ngôi nhà nào là giống cả. Ngôi nhà nào cũng tối, cửa sổ không hề có chút ánh sáng nào hắt ra ngoài.
Cậu đi xuyên qua các bản sao, không quan tâm đến mấy hành động của chúng. Có bản sao thì ngồi lặng im, đứng suy nghĩ, gãi đầu bối rối hoặc ôm đầu...
Cậu thấy một bản sao đang đứng suy nghĩ, miệng liên tục nói thứ gì đó. Takeshi dừng lại là đi sát lại gần, cố gắng nheo mặt lại và quan sát khẩu hình miệng của bản sao.
Bản sao vừa nghĩ, vừa quay người liếc nhìn xung quanh một cách từ từ. Takeshi bước theo ngay sau và quan sát khẩu hình miệng.
Bản sao:" Rốt cuộc là sao? Mọi người đâu hết rồi? Tại sao rõ dàng lúc đó mình nắm tay Airi chạy ra ngoài, sao tự nhiên lại biến mất được chứ? Không hề có cảm giác khác lạ, nhưng khi mình quay lại thì không thấy cô ấy đâu"
Liếc nhìn xung quanh, trong tầm nhìn của bản sao. Không có bất kì thứ gì. Chỉ mây đen, mưa, và mặt đất ướt và những ngôi nhà lối tiếp nhau không có điểm dừng.
Chỉ có một mình đứng giữ khoảng trống, hoang mang và khó hiểu.
" Mình nên làm gì đây?"
Takeshi bản gốc đứng đọc khẩu hình miệng cũng chỉ đọc qua được một chút, có chỗ thì không. Nhưng cũng nắm qua được tình hình của bản sao này.
Cậu vuốt cằm suy nghĩ với những thông tin ít ỏi có thêm.
" Vậy là bản sao này cũng bị lạc mọi người à? Có vẻ giống mình. Mình bế thằng nhóc đó, rõ dàng trên tay có cảm giác vẫn còn, nhưng khi cúi xuống nhìn, cảm giác ấy tan biến sạch, và thằng nhóc đó biến mất luôn"
Cậu lại quan sát khẩu hình miệng của bản sao.
" Bây giờ chắc cần tìm mọi người là trên hết rồi. Cứ lạc như này thì sao hoàn thành được thử thách chứ?"
" Vậy là không gian thử thách không chỉ có ở trong nhà, mà bên ngoài cũng tính. Vậy sẽ là siêu rộng rồi"
" Trước tiên cứ tìm căn nhà ban đầu đã"
Liếc nhìn những ngôi nhà xung quanh.
" Không gian này khá rộng, chắc phải như một cái thành quá. Không biết thử thách có những người khác nữa không nhỉ?"
" Nghe Airi nói, hình như Vilkel mạnh lắm. Có thể hắn sẽ tạo thêm đó. Vậy thì mấy ngôi nhà này cũng ẩn chứa nguy hiểm tiềm tàng mà mình không rõ. Phải cẩn thận mới được"
Bản sao bắt đầu bước đi và liếc nhìn xung quanh một cách tập trung, quan sát từng chi tiết nhỏ nhất.
" Vấn đề vẫn là mình không nhớ ngôi nhà cũ nó như thế nào cơ. Vậy thì tìm kiểu quái gì chứ? Mò kim đấy biển à?"
Takeshi bản gốc lặng im quan sát khẩu hình miệng bảo sao, xem nó phân tích mọi thứ. Bản sao bắt đầu đi, nhưng Takeshi không đi theo, cậu quan sát theo chuyển động của bản sao.
-" Mình xem khẩu hình miệng kém quá, đọc được câu được câu không. Thông tin như bị cắt nhỏ vậy"
Nhìn lại toàn cơ thể đang ướt sũng của mình. Cậu cảm thấy khác khó chịu khi phải mặc đồ ướt lặng nề này theo.
-" Phải làm sao đây? Tìm thêm một ngôi nhà nữa à? Như vậy có ổn không ta?"
Cậu nhớ lại khung cảnh Airi tung cú đấm bất ngờ, chút nữa thì Takeshi mất ý thức tạm thời. Bất giác xoa hàm mình như một biểu hiện của sợ hãi.
-" Nghĩ đến sẽ bị ăn đấm lần nữa đã thấy ghê rồi, bộ không còn cách nào khác à?"
Lấy tay vuốt mái tóc đỏ ngược lên trên, mưa làm ướt hết tóc và bám chặt vào đầu, rũ xuống và làm cậu bị vướng ở mắt.
-" Nhưng không đi không được"
Takeshi bắt đầu di chuyển và quan sát các bản sao khác xung quanh mình một cách cẩn thận.
-" Hay mình đi đọc khẩu hình miệng của bọn này để thu thấp thông tin nhỉ?"
Chẹp miệng một cái trong sự bất lực. Cậu đọc khẩu hình miệng khá tệ và chỉ được một vài đoạn.
-" Nhưng mấy cái bản sao chết tiệt này mà nói thông tin giống bản sao kia thì không phải là phí thời gian à? Nói quanh quẩn đi, quanh quẩn lại thì vẫn bế tắc, xong rồi lại tự hỏi. Nếu như vậy thì thông tin cái chó gì?"
-" Mình cần một giải pháp, một cách nào đó cơ. Sao mà khó nghĩ vậy? Do mình ngu à?"
Đựng im và suy nghĩ trong cơn mưa tầm tã, sét vẫn đánh liên tục, và chớp loé lên liên tục, nhưng cậu không quan tâm đến thiên nhiên.
-" Hồi nãy mình lao vào nhà, thì bản sao của mình lại thấy được mình. Nhưng khi mình đi ra ngoài thì lại không. Và đặc biệt là không chạm được vào mình"
" Thế có nghĩ là khi bước ra khỏi nhà chắc chắn có một thứ gì đó không bình thường"
-" Hay là do mình là bản gốc, và bọn bản sao không thể làm gì mình?... Ừ cũng có thể"
Cắn môi mình với sự khó chịu. Cơ thể cặu vặn vẹo vừa vò mái tóc ướt của mình khiến nó rối bù hơn.
-" Chết tiệt mà. Mình không nghĩ ra được cái gì cấp cao hơn à? Toàn suy luận từ mấy cái có sẵn, xong rồi vẫn đi về không. Và không thể làm gì ngoài việc ngoài này tắm mưa"
Lấy tay vỗ vào đầu mình vài cái, cậu cố gắng gọi Vermyx ra giúp mình.
-" Này Vermyx? Ngươi đâu rồi? Giúp ta với, ta không tra tấn ngươi nữa đâu, ra giúp ta đi?"
Nhưng không có gì vọng ra từ đầu cậu, chỉ có sự im lặng.
Takeshi có chút nghi ngờ:
-" Quái lạ thật, bình thường nó hay súi mình làm mấy chuyện vớ vẩn mà, sao hôm nay lại không thấy đâu nữa chứ?"
-" Với cái đầu của mình không thể nghĩ ra thêm vào thời điểm hiện tại được"
-" Này Vermyx? Ngươi chết ở đâu bên trong ta rồi à?"
Cậu cố gắng gọi Vermyx ra, nhưng chỉ có sự im lặng không có động tĩnh gì. Như thể Vermyx biến mất khỏi cậu vậy.
Takeshi như nhận ra điều gì đó, cậu nhíu mày nghiêm trọng.
-" Không lẽ nào Vilkel có sức mạnh lớn hơn Vermyx và hắn đã khống chế luôn Vermyx rồi à? Vì vậy hôm nay hắn mới im lặng sao?"
Lấy tay vuốt nước mưa trên mặt đi. Cậu cắn vào môi mình một cái nhẹ.
-" Mình nhớ mấy đêm ngủ, Vermyx hay kể và tự hào hắn mạnh lắm mà. Trong sách chắc chắn ghi tên hắn. Chả nhẽ nói dối mình à?"
-" Không có hắn nhắc mình, thì mình cũng chịu mất"
Thở dài ra một hơi trong sự bất lực.
-" Mình kém thật, không thể suy nghĩ như mọi người được"
Lắc đầu vài cái và gạt suy nghĩ đấy đi.
" Phải quan sát và nghĩ trên nhiều góc độ mới được, cứ nghĩ đơn giản chắc chắn không được rồi. Thử thách sẽ có mấy cái khó hiểu, hoặc mấy chi tiết cần suy nghĩ, nhưng mình lại bỏ qua cho xem"
-" Thôi kiếm đại một căn nhà vậy, suy nghĩ nhiều cho mệt, mà toàn thông tin vớ vẩn chả có ích gì"
Đi vài bước là cậu đã đến một căn nhà, ngoại hình hoàn toàn khác những căn nhà xung quanh.
Đi lên mái hiên che chắn ở cửa. Cậu đứng lặng im và nhìn vào cánh cửa. Có chút lo lắng hiện rõ trong ánh mắt đỏ. Cậu không để ý đến cái khe trên cửa có thể nhìn vào.
-" Bây giờ khi mình mở cửa, nếu họ bước tới sát mình. Mình cần phải lùi lại và chạy"
-" Chắc chắn sẽ không áp sát họ quá gần, cũng như tin tưởng họ. Mặc dù có thể đấy chính là mình. Nhưng khi gặp nhau có thể họ sẽ muốn bắt mình tiếp"
-" Hoặc đấy không phải là mình và là quái vật biến thành để dụ mình và sẽ giết mình"
-" Nếu chết thì kí ức sẽ lại bị xoá. Và mình thì lại không có gì để ghi"
Cậu cảm thấy khá tiếc nuối.
-" Nếu có bút thì mình ghi ra tay rồi, mệt ghê"
Vuốt mái tóc ngược lên trên một lần nữa cho đỡ vướng. Có vẻ cậu đã sẵn sàng để mở cánh cửa.
Trong thâm tâm cậu đang rất cầu mong đó không phải là một viễn cảnh hai Takeshi. Cậu chỉ mong có một ai đó khác và có thể giúp cậu. Cậu đang rất cần giấy để viết lại những gì mình biết. Và sau đó có thể mạo hiểm thêm, thay vì cứ suy nghĩ cẩn trọng như vậy. Khiến cậu cảm thấy vô cùng mất thời gian và cực kì lãng phí.
Chạm vào tay nắm cửa bằng gỗ. Cảm giác mịn màng của gỗ được làm rất điệu nghệ. Nắm chặt vào thanh gỗ, mới sự cầu mong.
Chậm chậm... Cậu đẩy cánh cửa vào bên trong.