Ficool

Chapter 72 - Chap 72: đứa trẻ lạ

Cả bốn ngồi vào bàn trong sự khó hiểu.

Cộc...cộc...

Âm thanh gõ cửa có chút gấp gáp và gõ nhanh lên trước.

Cả bốn ngồi ở bàn im lặng nhìn về phía cánh cửa. Họ đều nhận ra âm thanh gõ cửa đã nhanh hơn.

Takeshi với tông giọng nói bé khẽ của mình:

" Nói chung là không có gì, mọi người nghĩ sao?"

Elyssia với vẻ suy tư.

" Cái này khó nói nhỉ? Chỉ có mỗi tiếng gõ cửa thôi, và lại không có ai"

Ayaka thở dài ra một hơi. Giọng nói thản nhiên, cũng có chút sợ nhưng không thể hiện ra.

" May là nó chỉ có tiếng gõ cửa đó. Nếu có ai đó gọi từ bên ngoài nước chắc tôi sợ chết mất"

Takeshi liếc nhìn Ayaka.

" Cậu ở trong rừng tối đen lâu vậy mà lại sợ như vậy sao?"

Ayaka mỉm cười có chút ngại.

" Lúc đó có khả năng chiến đấu khác, ở đây thì không"

Airi quay qua Elyssia.

" Cậu ghi lại chưa Elys?"

Ayaka nghiêng đầu, có chút tò mò.

" Elys?..."

Airi mỉm cười.

" Gọi như vậy cho gọn được không Elyssia?"

Elyssia gật đầu nhẹ.

" Tùy các cậu"

Ayaka có chút vui hơn, cô mỉm cười nhìn Elyssia.

" Tên đó nghe hay đó"

Takeshi ngồi quan sát, cậu cắt ngang qua câu chuyện:

" Thôi được rồi, vào vấn đề chính đi"

Cả ba lại vào trạng thái nghiêm túc.

Elyssia:" Nói chung tôi đã ghi rồi, và tôi cũng đã ghi thêm đây là lần xoá kí ức thứ hai trên tờ giấy rồi"

Airi gật đầu.

" Vậy cũng được, nếu việc xoá kí ức là thật. Vậy thì chúng ta sẽ nhắc nhở cho chúng ta khác ít kí ức"

Ayaka liếc nhìn mọi người, sau đó nhìn ra phía cánh cửa.

" Vậy thì tính sao với cái âm thanh ngoài cửa kia đây, nó gõ nãy giờ và có vẻ nhanh hơn rất nhiều rồi"

Takeshi vuốt cằm, gật gù suy nghĩ.

" Vậy là thứ gì đó đang gõ cửa chúng ta ở bên ngoài có chút vội vàng sao?"

Airi liếc nhìn Takeshi và xem xét câu nói của cậu trong đầu. Cô trầm mặt xuống.

" Cái này khá khó, chỉ với tiếng gõ cửa bắt chúng ta tìm ra một thứ gì đó chắc chắn rất khó rồi"

Ayaka:" Hay chúng ta thử mở cửa đi? Tôi thấy nên kiểm tra"

Airi:" Tạm thời đừng mở, cứ ngồi đợi đi. Có khi lại có con quái vật nào có khả năng tàng hình và đứng ngoài gõ cửa thì sao?"

Takeshi:" Nghe vẻ khả năng tàng hình nguy hiểm đó"

" Mà sao lại không gọi nhỉ? Kiểu:' Có ai không mở cửa cho tôi với '. Kiểu như vậy không phải là người bên trong sẽ mở cửa sao?"

Airi thở dài ra một hơi, cô cũng không hiểu.

" Ai mà biết chứ? Sao không hỏi đi?"

Elyssia mở mắt lớn. Liền đưa ra giả thuyết của mình. Giọng cô nghi ngờ:

" Có khi nào giờ chúng ta mà nói to thì nó sẽ làm gì đó không? Hoặc hỏi nó: ' ai đó ' có khi nó lại trả lời chứ?"

Takeshi liền nhớ đến ma tộc, hình ảnh Kuralak hiện lên.

" Có khi nào đó là một hồn ma của ai không? Hoặc ma tộc có khả năng ẩn thân gì gì đó?"

Airi gật đầu nhẹ.

" Có thể lắm, nhưng chúng ta hiện tại vẫn chỉ đưa ra giả thuyết thôi. Chúng ta ngồi đây đoán mò quả thật như tìm đường ban đêm vậy"

Airi liếc nhìn qua Elyssia.

" Bây giờ cũng hết giấy rồi nhỉ? Nếu vậy chúng ta mở cửa, biết đâu lại có manh mối hay cái gì đó mà không ghi lại được"

Elyssia gật đầu nhẹ, quả thật là đã hết giấy.

Ayaka với giọng suy đoán.

" Vậy thì có nghĩa chúng ta cứ mặc cho tiếng gõ cửa này à?"

Airi gật đầu nhẹ, có chút bất lực.

" Chỉ có vậy thôi"

Takeshi gãi đầu khó chịu, đầu cậu cũng rất rối như mọi người khi không nghĩ ra cách gì. Rồi đột nhiên, một ý tưởng ngẫu hứng hiện ra khi cậu nhìn qua bức tường.

" Nè, có khi nào chúng ta viết lên tường có được không?"

Elyssia nhíu mày, cô như nhận ra điều gì đó.

" Cái đó tôi nghĩ là không đâu, có thể lần xoá kí ức đầu tiên, chúng ta đã làm vậy rồi, và trên tường không có gì đó"

" Nhưng tôi thấy chúng ta thử viết ra tay thì sao? Tờ giấy ở trên người vẫn còn giữ khi xoá kí ức, mà chắc gì tờ giấy đã chạm vào chúng ta chứ? Tôi nhét tờ giấy trong giày và còn cách một lớp tất nè. Có khi viết nên tay lại hợp lý"

Cả ba ngồi im nghe, họ đều cảm thấy hợp lý.

Nhưng Airi nhíu mày, cô cảm thấy cũng không đúng.

" Nhưng NẾU lần xoá kí ức đầu tiên chúng ta viết lên tường và không mang theo được mấy dòng chữ. Và họ chúng ta trong đầu đó có thể cũng nghĩ ra cách viết lên tay và không được thì sao? Chúng ta vẫn chưa thể kiểm chứng mà"

Elyssia cũng thấy đúng, cô thở dài ra một hơi. Giọng nói có chút chán nản:

" Vậy thì bây giờ thử luôn đi"

Ayaka gật đầu.

" Được đó"

Takeshi mỉm cười:

" Nhớ viết luôn cả mấy cái mà chúng ta suy luận nhé"

" Để tôi làm chỗ viết cho"

Elyssia cúi người xuống và lấy cây bút ra khỏi giày mình. Vừa ngẩng đầu lên vừa nói:

" Không cần đâu, viết ra tay mà. Bao giờ có mấy thông tin quan trọng mà còn nhiều nữa. Thì sẽ dùng lưng cậu có được không?"

Takeshi gật đầu hiểu.

" Ừ, vậy cũng được"

Elyssia nhấc bút, cô viết nên tay những dòng chữ nguệch ngoạch. Nét bút với mực đen nhấn xuống lòng bàn tay, cô cẩn thận và cố gắng không run khi viết, tránh chữ khó đọc.

Trên bàn tay cô có ghi là:" Nếu chữ trên bàn tay còn, thì việc viết trên cơ thể là hợp lý"

Sau khi Elyssia viết xong, cô ngẩng đầu lên và gật đầu ra hiệu đã xong. Tay phải nhét cây bút vào giày, rồi lấy tay vén mái tóc bạch kim dài lên. Cô đưa bàn tay ra phía trước cho mọi người vẫn đang im lặng xem cô viết.

Cộc...cộc...

Âm thanh gõ cửa bên ngoài hoà minh cùng tiếng mưa đang đổ xuống như một con thác và tiếng sấm vang từ đằng xa. Như một bản giao hưởng của sự tuyệt vọng nào đó lặp đi lặp lại và đang cố gắng làm điều gì đó.

Cả nhóm gật xem qua dòng chữ trên tay Elyssia và gật đầu nhẹ.

Đột nhiên âm thanh gõ cửa lặp đi lặp lại biến mất. Một tiếng động lớn vang lên, như thể có một ai đó dẫm thật mạnh lên trên chiếc sàn gỗ bên ngoài cửa" kẽo kẹt" kêu thật lớn.

Cả nhóm lập tức giật mình, trái tim tưởng trừng nhảy ra khỏi lồng ngực. Họ đứng bật dậy khiến chiếc rung lên, mấy chiếc ghế xô đẩy. Lập tức quay lại phía cánh cửa với ánh mắt cực kì tuyệt vọng.

Kẽo kẹt...

Cùng lúc mọi người quay lại. Âm thanh mở cánh cửa cũ vang lên, kêu lên những âm thanh rùng mình.

Cánh cửa được mở ra...

Đó là một cậu bé khoảng chừng 7 tuổi, thân hình thấp bé, mặc một bộ đồ khá mới, có vẻ khá giả, nhưng cũng không quá cầu kì, chỉ hai màu trắng đen pha chộn với nhau một cách hoà hợp. Mái tóc đen nhánh như than, con mắt trong veo như nước suối trong rừng, ngây thơ và vô hại. Vẻ mặt hoảng sợ chạy vào bên trong như đang bị săn đuổi, cơ thể và quần áo đã ướt sũng khi phải tắm mình dưới cơn mưa như chút nước bên ngoài.

Cả nhóm vừa quay lại và thấy cậu bé liền sững người, ai lấy đều mở lớn mắt, nhưng trong ánh mắt vẫn còn sự hoài nghi. Ai cũng không quên là phải cảnh giác và mọi thứ xuất hiện không thể tin hoàn toàn.

Nhưng cậu bé chỉ vừa đẩy cánh cửa ngó vào và chạy được một bước vào trong nhà. Chiếc giày vải bé nhỏ màu đen ứt sũng vừa đặt chân lên mặt sàn, quần áo rơi xuống những hạt nước mưa trên người cậu bé, thấm vào sàn đá.

Lập tức có một thanh kiếm đâm xuyên quan người cậu bé từ phía sau lưng và xuyên lên phía trước. Mắt cậu bé, bé nhỏ ấy mở lớn bàng hoàng, máu phun ra từ miệng, cơ thể ưỡn lên theo lực đâm của thanh kiếm.

Cả bốn không kịp phản ứng, mắt chỉ biết mở lớn trước khung cảnh này.

Elyssia không quên nhiệm vụ của mình. Cô vừa khom người xuống, muốn lấy chiếc bút ra khỏi giày.

Thanh kiếm đang xuyên qua người cậu bé lập tức được rút ra. Cơ thể cậu bé khom lại theo lực rút kiếm ngược lại của kẻ nào đó vẫn đứng sau cánh cửa chưa lộ mặt.

Nhưng chúng ta có thể thấy rõ đó là thanh kiếm của kẻ đã giết Takeshi trong lần xoá kí nào đó.

Lập tức thanh kiếm ấy được phóng ra, mang theo máu đỏ tươi của cậu bé xấu số, hướng thẳng tới chỗ Elyssia, cô là người ngồi quay lưng với cánh của, cũng là người gần nhất. Cô chỉ vừa khom người xuống, chưa kịp lấy bút, thanh kiếm lập tức xuyên vào eo cô.

Phập!!!

Máu chảy ra khỏi vết thương, ánh mắt của Elyssia không chỉ bàng hoàng, mà còn chộn lấy sự đau đớn.

Takeshi, Airi, Ayaka không kịp phản ứng, chỉ biết đứng chôn chân một chỗ. Hiện tại họ có sức mạnh cơ bắp còn thua cả người bình thường nữa, làm sao cho thể phản ứng kịp được?.

Không gian cùng lúc biến đổi, như thể không gian xung quanh là một chiếc lốc xoáy trên mặt nước vậy, bị biến dạng dần.

Mở bừng mắt lại một lần nữa, cả nhóm không hề có kí ức cho bất kì lần xoá kí ức nào cả.

Cả bốn đứng giữa căn phòng với sự bất ngờ mà liếc nhìn xung quanh.

Airi với giọng nghi ngờ, ánh mắt liếc nhìn xung quanh.

" Vậy đây là không gian thử thách sao?"

Takeshi vừa đi những bước chân chậm dãi, vừa nói:

" Chắc là vậy rồi"

Elyssia vừa bước đi một bước, cô cảm thấy bên trong giày mình có thứ gì đó, cô cảm nhận rất rõ thấy nó. Cúi xuống trong sự khó hiểu và hoài nghi, đưa bàn tay trái vào giày bên phải. Tay cô đã sờ được thứ gì đó, cô nhíu mày và rút tay ra khỏi giày.

Một cái bút vào một mẩu giấy lớn được gập gọn thành hình vuông đang có dấu hiệu lật ra khi mà gấp không dùng quá nhiều lực.

Nhưng sự chú ý lúc này của cô không dồn vào cây bút hay tờ giấy, mà đó là lòng bàn tay trái đang có cây bút và tờ giấy được gập. Hai món đồ đè và che đi những dòng chữ đen được viết trên tay cô, chúng vẫn lỗ ra và đủ để gây sự chú ý.

Cô nhíu mày và nhăn mặt với một chút khó hiểu. Tay phải liền cầm lấy tờ giấy và cây bút , để trống tay trái.

Những dòng chữ đen lộ ra, trên đó ghi: Nếu chữ trên bàn tay còn, thì việc viết trên cơ thể là hợp lý.

Elyssia lẩm bẩm trong miệng, đôi môi hồng căng mọng mấp máy, cô đảo mắt và quan sát lại vài lần. Ánh mắt hiện rõ sự khó hiểu.

-" Cái quái gì đây? Sao tay mình lại có chữ?... Là một phần của thử thách sao?"

....

Takeshi một lần nữa, chắc là do trùng hợp, hoặc cậu đứng gần cái tủ lên tiện đi đến gần và kiểm tra luôn.

Hai cánh tủ lớn được mở toang ra. Takeshi quay lại với chiếc đồng hồ cát trên tay, cậu có chút khó hiểu. Nhưng giọng nói hớn hở nói:

" Xem nè, tôi tìm được chiếc đồng hồ này"

Ayaka và Airi đứng cạnh giường liền bước tới, vẻ mặt có chút khó hiểu.

Ayaka:" Đồng hồ?"

Takeshi gật đầu, cậu liền chú ý đến dòng chữ trên chiếc đồng hồ.

" Hả? Chiếc đồng hồ cát này là một ngày sao?"

Airi và Ayaka đứng lặng quan sát.

Ayaka tò mò.

" Đồng hồ cát này để làm gì?"

Airi liếc nhìn Ayaka rồi lại liếc nhìn chiếc đồng hồ cát, ánh mắt cô có chút miễn cưỡng.

" Đồng hồ thì để đo giờ chứ sao nữa?"

Ayaka mỉm cười và lấy tay vuốt tóc mình vén qua tai.

" Hihi"

Airi với giọng nói vừa hợp lý, nhưng cũng không chắc chắn:

" Chỉ có mỗi chiếc đồng hồ quả thật là có như không vậy. Vì biết cũng có làm được gì đâu? Xem giờ chắc? Nhưng thận chí còn không cả đánh giấu mốc giờ nữa"

Takeshi gật gù nghe Airi nói, rồi cậu liếc nhìn qua bên trái. Elyssia đang đứng lặng im đó như một cái cây đứng lặng và nhìn vào bàn tay mình không rời mắt .

Takeshi tò mò gọi:

" Nè Elyssia? Cậu làm gì vậy?"

Elyssia quay lại và bước lại gần mọi người, cậu mở tờ giấy ra và đưa lên phía trước.

" Xem tôi tìm được gì nè?"

Tờ giấy lớn bị xé và kèm theo hai mẩu giấy nhỏ khác. Cô đặt luôn vào cùng để mọi người cùng đọc.

Cả ba ngó vào với ánh mắt tò mò. Trên tờ giấy lớn là tổng hợp tất cả của họ:

• Khả năng đây là lần xoá ký ức thứ 1.

• Khi chiếc đồng hồ cát chạy hết, kí ức sẽ bị xoá.

• phải cẩn thận trong từng hành động.

• Bọn tôi ở trong một căn phòng, sau một lúc. Một tiếng động lớn vang lên từ bên ngoài cánh cửa. Sau đó có ai đó gõ cửa. Rồi một người đàn ông phá cửa và xông vào. Hắn chém đứt một bên tay Airi, Takeshi bị chém đứt đầu.

Những dòng chữ cách nhau ra như để dễ nhận biết.

• Đây là lần thứ hai.

• Căn phòng bên cạnh an toàn.

• Dưới nhà tạm thời vẫn an toàn.

Rồi Elyssia lật bàn tay mình ra trước mặt mọi người, trên đó ghi:

• Nếu chữ trên bàn tay còn, thì việc viết trên cơ thể là hợp lý.

Cả ba đứng sững sau khi đọc, không khí tĩnh lặng một cách trầm lặng. Chỉ có âm thanh từ cơn mưa lớn bên ngoài và sét đánh ở đằng xa kêu lên vang vọng như tiếng trống. Ánh chớp loé lên từ sửa sổ và hắt lên trên mặt họ.

Takeshi bất giác sờ vào cổ mình và xoa xoa, ánh mắt có chút hoang mang. Giọng cậu có chút run run:

" T-Tôi bị chém sao?"

Airi nhíu mày, vẻ mặt nghiêm trọng, nhưng cũng toát lên sự bình tĩnh. Giọng nói cô nói lớn:

" Bình tĩnh nào... Giờ cần phân tích"

Nghe được Airi trấn an, Ayaka cũng thôi ánh mắt lung lay liên hồi trong hốc mắt, có vẻ khá lo lắng. Takeshi đứng thẳng trở lại, biểu cảm hoang mang biến mất, nhường chỗ cho sự lạnh lùng.

Elyssia gật đầu nhẹ.

" Phải đó"

Airi:" Cứ theo thông tin hiện giờ chúng ta có, nghĩa là đây là lần thứ 3 chúng ta bị xoá kí ức, và chúng ta có vẻ đã thất bại hai lần về trước"

Elyssia gật đầu nhẹ.

" Phải, và lần thứ hai lại không hề ghi rõ cách thức bị giết. Vậy là bị đánh bất ngờ và không kịp ghi rồi"

Elyssia liếc nhìn vào chiếc đồng hồ trên tay Takeshi và nhìn vào dòng chữ, cô cũng nhận ra.

" Vậy là chúng ta sẽ bị xoá kí ức đều sau mỗi một ngày, và chỉ có thể viết lên trên tờ giấy hoặc trên cơ thể"

Airi:" Cũng có thể đây là một viễn cảnh của thử thách tạo ra và cách tờ giấy hay chữ trên tay Elyssia là manh mối. Nhưng cái đó không quan trọng, chúng ta được biết người đàn ông kia đã giết Takeshi, và lần hai thì chưa rõ. Khả năng tôi nghĩ chúng ta cần không cho hắn giết"

" Vậy thì đây có thể là thử thách sinh tồn, sao cho sống sót"

" Dòng chữ cuối cùng là: Takeshi bị chém đầu"

" Mặc dù lần hai chưa rõ, nhưng có thể thấy. Không hề có ai khác trong chúng ta được miêu tả là bị giết cả. Có thể là chỉ một người chết là kí ức sẽ bị xoá"

Ayaka có chút băn khoăn.

" Mặc dù đó là giả thuyết, nhưng rất hợp lý đó"

Takeshi mỉm cười và gật đầu.

" Tôi thấy giờ chúng ta nên suy nghĩ mấy cảnh tồi tệ nhất có thể xảy ra để có gì nếu thực sự xảy ra còn đề phòng"

Elyssia bình tĩnh phân tích.

" Vậy thì có nghĩa là chúng ta sẽ phải vừa đi khám phá căn phòng, vừa ghi chép lại để khi bị xoá còn có cái phân tích và nắm lấy tình hình"

" Mặc dù biết là tờ giấy có bảo: dưới nhà an toàn hay phòng bên an toàn"

" Chúng ta vẫn cần kiểm tra, ai mà biết được đây lại là sự sắp xếp của thử thách chứ? Và chúng ta không kiểm tra lại là một sai lầm, và có bí ẩn hay thứ gì đó"

Takeshi chống tay hai bên hông và thở dài ra một hơi, có vẻ khá khó khăn.

" Chúng ta hiện tại không dùng được năng lượng nên nếu có gì lao ra chắc toi mạng chắc"

Ayaka chỉ tay ra cửa, cô có chút lo lắng.

" Vậy các cậu có nghĩ: chúng ta mở cửa mới là sai không? Chẳng hạn như có thứ gì đó đứng sẵn rồi. Và có thể đây chỉ là thử thách và lòng kiên nhẫn thì sao? Và chúng ta cũng chỉ có một mạng nữa,..."

Airi gật gù nhìn Ayaka.

" Rất hợp lý đó, nhưng tôi nghĩ không phải đâu. Chúng ta cứ thử mở cửa xem sao, tôi cảm thấy vậy đó"

Takeshi liếc nhìn Airi, giọng nói đùa cợt:

" Cậu vui tính đó, Airi"

Airi không quan tâm, giọng bình thản:

" Tôi thấy hợp lý mà"

Elyssia:" Tôi thấy Airi nói đúng đó, có khả năng không phải đâu Ayaka"

Ayaka mỉm cười nhẹ.

" Tôi cũng đoán thôi mà"

Elyssia:" Nói chung là thử thách phải có gì thú vị chứ? Nếu mà ngồi im và tên đó đưa ra thử thách đó cũng không thể đâu, trông hắn như vậy chắc chắn là sẽ tìn cái gì thú vị rồi, không ngồi im đâu"

Takeshi:" Nhưng cũng đâu loại trừ khả năng đó có thể thì sao?"

Airi:" Thôi được rồi, tôi nghĩ cái này cũng khá khó nói. Vậy Ayaka nghĩ sao?"

Ayaka với vẻ suy nghĩ.

" Tớ không biết nữa, nhưng theo Airi đi"

Airi:" Nói chung là vẫn cần thẩn thận đó"

Elyssa:" có vẻ như tôi là người viết tờ giấy này. Vậy nên để tôi viết cho"

Cô chỉ tay về phía chiếc bàn ở cửa sổ.

"Ở đó có giấy, để viết đó. Ở đó cũng có ghi: viết những gì các ngươi nhớ trước khi đêm xuống"

Airi gật đầu nhẹ, ánh mắt tin tưởng giao cho Elyssia.

" Ừ, vậy cậu sẽ viết"

Ayaka vẫn rất thận trọng trong từng suy đoán.

" Chúng ta có đang ghấp quá không? Chỉ mới dựa vào mấy dòng chữ mà chủ quan lao ra ngoài luôn tôi vẫn thấy rất đáng lo"

Takeshi thở dài một hơi, cậu biết Ayaka lo lắng là không thừa. Chỉ tay ra phía cánh cửa đang đóng.

" Cậu nghĩ chúng ta được bảo vệ bởi cánh cửa gỗ đó sao? Giờ cái cửa chỉ là biện pháp trấn an thôi, chứ nếu tôi có một chút sức mạnh trước tôi đá bay rồi"

Elyssia gật đầu, bình tĩnh phân tích.

" Phải đó, tốt nhất chúng ta nên ra ngoài và xem xét càng nhanh càng tốt. Nhìn một ngày tưởng dài thôi, nhưng thực ra thử thách này chắc chắn dài rồi" Nói xong, cô gấp gáp đi lại gần chiếc bàn và cầm tờ giấy trắng lên. Liếc nhìn ra bầu trời đen đang mưa bên ngoài và quay lại.

Airi thấy Elyssia cũng đã chuẩn bị. Cô gật đầu nhẹ và nói lên hơn một chút:

" Được rồi, đi thôi"

Takeshi liền bước lên phía trước, rồi quay lại, ánh mắt đỏ của cậu đang cực kì nghiêm túc, chặn đường Airi.

" Để tôi đi trước cho, các cậu ở sau nhé"

Airi nhíu mày, cũng đoán ra Takeshi muốn làm gì.

" Cậu muốn thể hiện à?"

Takeshi mỉm cười, có chút tự tin như một chỗ dựa.

" Chả nhẽ lại để các cậu là con gái đi trước. Vì vậy tôi đi trước là hợp lý rồi"

Airi thở dài ra một hơi, vấn đề cũng chả đáng nói.

" Thôi được..."

Takeshi bước tới cánh cửa cực kì tự tin, không hề có chút sợ hãi nào, toàn bộ biểu cảm và bên trong tâm trí đều là sự quyết tâm. Cầm vào thanh chốt cửa, cảm giác lạnh từ kim loại truyền vào tay cậu khiến cậu có chút rùng mình.

Takeshi nhanh chóng và không do dự mở cánh cửa ra. Cậu từ từ bước ra, ánh mắt liếc nhìn xung quang trong sự cảnh giác. Nhưng không có gì cả. Cậu quay lại và gật đầu, ra hiệu an toàn.

Ba cô gái bước ra bên ngoài. Airi và Ayaka đi song song với nhau, Elyssia đi cuối, tay cô cầm tờ giấy và bút, sẵn sàng ghi chép. Bên trên cô đã ghi sẵn vào đó: lần thứ ba.

Vẫn là khung cảnh căn nhà ấy. Nhưng giờ đây đối với họ lại là lần đầu và trông thật lạ lẫm làm sao.

Cả nhóm liếc nhìn xung quanh, quan sát khắp nơi, ai cũng không có biểu cảm vui tươi hay thản nhiên, mà là cảnh giác và cẩn trọng quan sát.

Ayaka chỉ tay xuống dưới nhà, Airi đưa ánh mắt theo. Elyssia đứng sau nhìn chằm chằm.

" Có vẻ ở dưới an toàn nhỉ?"

Nhưng lúc này, Takeshi lại không đứng cùng họ. Cậu đang từ từ bước tới căn phòng bên cạnh với những bước chân nhẹ nhàng và một chút nghi ngờ.

-" Mặc dù biết là sẽ nguy hiểm, nhưng mình cảm thấy tờ giấy nói thật"

Cậu mở cánh cửa ra một cách nhẹ nhà, tiếng " kẽo kẹt " vang lên, ba cô gái đang đứng lập tức chú ý và quay qua. Nhưng Takeshi đã vào trong, ở hành lang với ánh sáng mờ ảo chỉ còn cánh cửa đơn điệu nằm đó.

Cả ba cô gái đều biết rằng đó là do Takeshi gây ra. Họ nhíu mày và chạy đến trong sự gấp gáp và lo lắng

Takeshi đứng giữ phòng quan sát nhưng lại chả có gì. Căn phòng chả khác gì căn phòng bên, từ cách sắp xếp đến màu sắc từ đồ vật.

More Chapters