Kazuka bừng tỉnh, cậu mở mắt lớn và con ngươi đảo vài vòng trong hốc mắt. Cậu ngồi bật dậy, quan sát xung quanh.
Cậu đang ở trong một căn phòng không quá lớn, một căn phòng trắng hình tròn. Không có đá phát sáng hay đèn, nhưng căn phòng lại sáng một cách kì lạ.
Kazuka hoang mang, nhìn xung quanh. Cậu nhíu mày có chút cảnh giác trước nơi xa lạ này.
" Đây là đâu? Mọi người đâu rồi?"
Nhớ lại những lời Lilith đã nói...
-"Không lẽ đây là những mối nguy hiểm mà Lilith đã nói sao?"
Cậu từ từ đứng dậy, phía bức tường trước mặt là một cánh cửa màu đỏ, nó đã cũ và phai đi màu, những hoạ tiết nứt và mục rỗng của năm tháng vẫn hiện rõ.
Kazuka bước tới gần, cậu không vào vội và quay người lại quan sát xung quanh căn phòng một vòng một lần nữa như để chắc chắc mình không bỏ xót điều gì.
" Không có gì sẽ xuất hiện sao? Căn phòng trống này chỉ có vậy thôi sao?"
" Không cần ai bảo mình cũng biết, mấy cái này nên cẩn thận và quan sát kĩ"
Cậu quay người lại, đứng đối diện với cánh cửa, nuốt nước bọt vào bên trong như thể đang gạt đi lỗi sợ của chính mình. Cậu từ từ đưa tay lên, bàn tay gân guốc của tháng ngày tập luyện.
Chạm vào chiếc vòng màu vàng kim trên cánh cửa, chiếc vòng có chút nhạt màu. Một cảm giác lạnh từ kim loại tràn ra khiến cậu rùng mình.
Cậu không quan tâm và kéo thật mạnh về phía mình, cánh cửa từ từ mở ra.
Kazuka mở mắt lớn vì bất ngờ trước cảnh tưởng trước mắt. Bàn tay vẫn nắm hờ trên chiếc vòng.
Một cô bé bị chói tay chân, bằng những sợi dây màu đỏ thô dáp, xiết chặt vào cô. Mắt bị lại bởi một mảnh vải đen, hơi thở đứt quãng. Bộ đồ trên người chút đơn giản, chỉ có chiếc áo trắng và chiếc váy tím nhẹ.
Hơi thở yếu ớt đi cùng với những tiếng " tí tách" của chiếc lò lửa đang cháy bập bùng ngay bên tường phía tay trái cậu. Ánh sáng từ ngọn lửa là thứ duy nhất soi sáng nơi đây. Mùi khói của gỗ cháy bốc lên.
Giữa phòng là một chiếc bàn đá mịn với những hoạ tiết nứt vỡ rất tự nhiên.
Kazuka có chút hoảng khi thấy một cô bé đáng thương bị chói như vậy.
Thấy người gặp truyện thì khó làm ngơ.
Cậu liền bước tới lại gần, miệng lên tiếng:
" Có..."
Âm thanh chỉ vừa thốt ra khỏi miệng cậu, gần như khó nghe thấy, giống như chưa thành lời.
Một cảm giác đau đớn khủng khiếp tràn tới, như một cơn lũ đánh đổ cơ thể bình thường của cậu, tay ôm ngực mình và ngã khụy xuống dưới lớp sàn gỗ thô dáp. Một cơn đau từ ngực cậu truyền ra khắp cơ thể khiến tay cậu bám chặt vào lồng ngực.
Khi cậu ngã xuống chỉ để lại một vài âm thanh nhỏ cho thấy mặt sàn rất chắc chắn và hấp thụ lực tốt.
-" đau...quá..."
Nhưng rồi, cơn đau dịu đi, cậu thở liên tục và bò dậy, mồ hôi chảy ra khắp người. Cậu bám tay vào chiếc bàn, và ngồi xuống ghế.
Trên bàn lúc này, là một mảng giấy lớn và một con dao găm được cắm thẳng vào mặt bàn đá lạnh giá.
Cô bé kia đã nghe thấy tiếng động, cô nghiêng đầu và hướng tai về phía trước. Cô cất giọng, âm thanh trong trẻo của trẻ con vang lên:
" Ai đó?...có ai không? ...giúp với..."
Cậu vừa đọc xong dòng chữa trên tờ giấy, và ngẩng đầu lên nhìn cô bé. Ánh mắt cậu rung rung, biểm cảm có chút hoang mang.
Tờ giấy có ghi:
"Chỉ cần mày cất tiếng, con bé sẽ chết."
"Nếu mày im lặng quá lâu, mày sẽ chết."
"Lựa chọn chỉ có một lần."
Ánh mắt phân vân cậu nhìn chằm chằm vào cô bé đang cố gắng đưa tai ra nghe như đang xác nhận có ai phía trước không.
Khi cô bé nghiêng đầu, để lộ ra mái tóc đen nhánh ấy giống như bị ai đó đưa ngọn lửa gần vào, nó xoăn lại và rối bù.
Cô bé khịt mũi một cái, từ sau lớp vải đen che mắt chảy xuống những giọt nước mắt.
" Giúp...tôi với...làm ơn"
Cậu ngồi đó, hoang mang, muốn nói để chấn an, nhưng lại không thể.
-" phải đưa ra tín hiệu gì đó cho cô bé mới được"
Cậu từ từ bước tới, đưa tay lên muốn gạt tấm vải bịt mắt cô bé xuống. Nhưng ngay phía sau đầu cô bé là một dòng chữ lớn màu đen, như thể được viết bằng than củi:
" Không được, chạm là cả hai chết"
Kazuka hoang mang, cậu lập tức dụt tay lại.
Từ không trung, một chiếc đồng hồ cát rơi xuống chiếc bàn đá, phát ra một âm thanh lớn.
Cậu và cô bé cùng lúc giật mình.
Cậu đứng dậy và quay đầu lại về phía chiếc bàn. Chiếc đồng hồ cát bé và cũ nằm giữa ở đó và đang chạy từ từ.
Nghe được tiếng động, cô bé liền lên tiếng với giọng có chút đáng thương:
" Ai đó? "
" Nếu là ai hãy giúp tôi với"
Kazuka sững người, cậu như hiểu ra đó là thời gian để cậu lựa chọn.
-" Rốt cuộc là cuốn sách ấy muốn làm gì?"
Cậu đi xung quanh căn phòng, xung quanh chỉ là một bức gỗ, nhưng cuối phòng lại là một kệ sách khá cao, có chút cũ và bụi. Cậu không quan tâm và quay lại nhìn chiếc đồng hồ cát với vẻ lo lắng.
Cậu bước tới chiếc bàn và nhìn lên trên, cậu muốn xem, tại sao chiếc đồng hồ lại rơi xuống.
-" Năng lượng không dùng được trong đây sao?"
Cậu liếc mắt ra phía cô bé với sự lo lắng và hoang mang. Cậu từ từ ngồi xuống thật nhẹ nhàng với sự mệt mỏi, hai tay vò mái tóc mình.
Những dòng chữ như những âm thanh vang vọng trong đầu cậu:
"Chỉ cần mày cất tiếng, con bé sẽ chết."
"Nếu mày im lặng quá lâu, mày sẽ chết."
"Lựa chọn chỉ có một lần."
"Không được, chạm là cả hai chết"
-" Không nói...không chạm...vậy thì làm sao mà giúp?"
Như có thứ gì đó loé lên trong đầu cậu.
-" Chỉ có thể là nó..."
Cậu bước tới kệ sách và đứng lặng một lúc như đang muốn chọn một quyển mà mình ưng ý nhất.
Rồi mắt đất lia xuống thấp, và xác định quyển sách mình sẽ chọn. Cầm một cuốn sách khá dày, lớp bìa dày và màu đỏ, có những hoạ tiết viền vàng vô cùng đọc đáo.
Cậu mở lớp bìa ra, trang giấy đầu tiên không hề có một chữ nào, chỉ có một khoảng trắng trống rỗng, và một chút ánh sáng từ ngọn lửa hắt lên khiến màu trắng của lớp giấy như tối và có chút đỏ.
Cậu không quan tâm, với sức mạnh thể chất vốn có của mình, cậu tách phần bìa và giấy ra. Phần giấy được tay phải cậu cầm và nắm chặt, phần bìa trên trái là được tay trái cậy đè chặt xuống. Chân bên phải nhấc lên, cậu kiễng lên và đặt đầu gối chân phải đè vào phần bìa bên phải.
Một lần phát lực mạnh và nhanh, cậu xé luôn phần giấy ra khỏi bìa, âm thanh xé nhỏ nhẹ vang lên, và những sợi chỉ khâu vào cuốn sách dầy bị đứt.
Cậu ngồi xuống và đặt phần giấy xuống qua một bên và kéo phần bìa lại gần trước mặt mình.
Cậu dùng sức rút con dao găm ra khỏi chiếc bàn đá, âm thanh cọ sát vang lên.
Cô bé nghe thấy rất khó hiểu, cô cố nghiêng đầu và đưa tai phải mình ra phía trước cố lắng nghe.
" Ai đó?"
Nhưng Kazuka không trả lời, cậu nhìn chiếc đồng hồ cát mới chạy được một chút.
Rồi lại hướng ánh mắt về chiếc bìa màu đỏ này.
Cậu quay lưỡi dao găm ngược lại và dùng sức, khắc lên chiếc bìa sai cho đậm nhất. Tay cậu run run, khắc ra những dòng chữ có chút xấu xí, nhưng lại mang theo tất cả những gì cậu có.
Sau một lúc, cậu cầm chiếc bìa sách lên, vẻ mặt có chút hài lòng nhưng ánh mắt lại hiện ra tia lo lắng.
Cậu bước tới cô bé và ngồi xuống từ từ, đặt tấm bìa xuống đất, cậu dùng tay mình đẩy nó về phía cô bé, khi tấm bì chạm vào đầu gối chầy xước của cô bé.
Cô bé có chút hoang mang, nhưng đôi tay bị chói ấy từ từ đưa ra và sờ xuống mặt bìa.
" Tôi đang ở đây. Tôi không thể nói, cũng không thể chạm vào em, vì sẽ gây nguy hiểm. Nhưng tôi sẽ không rời đi"
Đôi tay nhỏ bé áy run rẩy sờ lên bề mặt thô dáp.
Kazuka chống tay xuống sàn gỗ, ánh mắt không rời khỏi cô bé.
Một khoảng lặng diễn ra.
Nước mắt cô bé một lần nữa chảy xuống và lăn trên gò má nhợt nhạt ấy. Nhưng cô bé vẫn gật đầu, như đã hiểu lỗi khổ của cậu.
Cô bé không còn run rẩy nữa và nở ra một nụ cười tươi với Kazuka.
Cậu thấy cô bé mỉm cười, cậu cũng mỉm cười theo. Cậu đã thành công giúp cô bé nhỏ nhắn này không còn sợ hãi, một tia hạnh phục loé lên bên trong.
Tâm chí cậu ngừng một khoảng. Cậu nhận ra mình chưa bao giờ là người mạnh nhất cả, cũng chả phải người thông minh cả hay là giỏi nhất.
Mà cậu...là người không quay lưng lại.
Chiếc đồng hồ cái trên bàn liền ngừng chảy.
Những dòng chữ mà cậu khắc trên tấm bìa liền biến mất, Kazuka bất ngờ, nhưng cậu chỉ biết quan sát.
Những rồi, không gian xung quanh liền thay đổi. Căn phòng trắng liền xuất hiện ra, cậu lại đứng trước một chiếc cửa cũ. Chỉ trong một cái chớp mắt mà không gian đã thay đổi, khi Kazuka mở mắt ra, cậu bất ngờ và hoang mang.
Lùi lại vài bước và quan sát căn phòng nhưng không có gì, chỉ có một cánh cửa cũ không khác gì cánh cửa hồi nãy.
Giọng nói hiện rõ sự bối rối:
" C-Chuyện gì vừa xảy ra vậy?"
" Tại sao mình lại ở đây?"
" ...Rõ dàng là vừa ở trong căn phòng mà"
Cậu hướng ánh mắt về phía cánh cửa, ánh mắt lo lắng dán chặt vào chiếc vòng mở cửa bằng kim loại được mạ vàng kia. Cậu nuốt nước bọt vào bên trong trong sự lo lắng.
" Lại có một cánh cửa nữa sao?"
" Hay chỉ là ảo giác?"
Lại một lần nữa, cậu bước tới cánh cửa.
Cầm vào chiếc vòng đó một lần nữa, vẫn là cảm nhận lạnh giá từ kim lại truyền vào tay cậu. Cậu kéo cánh cửa từ từ ra.
Một cảnh tưởng vừa quen thuộc, nhưng cũng có chút khác biệt.
Không gian trong phòng liền đẩy về phía cậu, khiến cho cánh cửa đang ở phía trước và cậu chưa bước vào trong liền đẩy ra sau lưng. Cánh cửa phòng cũ kĩ đóng lại mà không có tác động nào một cách kì quái.
Cậu liếc nhìn về sau, nhưng sự tập trung lúc này là ở bên trong căn phòng rồi.
Cô bé hồi nãy giờ đang nằm trên đất rên rỉ, với vẻ hoảng sợ, nước mắt đã thấm qua lớp vải đen bịt mắt cô bé.
Ở ngay bên cạnh cô là một người đàn ông trung liên với mái tóc nâu. Hắn ngồi trên một chiếc ghế cũ và dựa lưng ra sau với vẻ đắc ý, nụ cười hiện rõ trên khuôn mặt hắn và ánh mắt hướng về phía Kazuka.
Mắt cậu liếc về phía chiếc bàn đá, trên đó có một mẩy giấy và chiếc đồng hồ cát đang chạy một cách chậm dãi.
Cậu đưa mắt lên nhìn chỗ cô bé một lần nữa, nhưng lại đụng mắt với gã đàn ông kia. Ánh mắt đểu cán đó khiến cậu khó chịu từ nãy giờ. Cậu nắm chặt tay và bước lại gần chiếc bàn.
Bên trong thâm tâm luôn nhớ rằng ở đây sẽ có luật.
-" Phải bình tĩnh"
Khi cậu bước lại gần, người đàn ông đó không thèm để ý, hắn cầm lấy một trai rượu với lớp vỏ thủy tinh màu vàng nhạt, bên trong vẫn còn một nửa. Hắn đưa lên miệng, và tu chai rượu đó một cách sảng khoái.
Cậu cũng nhìn ra ánh mắt của người đàn ông có chút lạ, giống như không hề nhìn cậu vậy.
-" huh?"
Kazuka chống một tay xuống bàn, chưa vội đọc mảnh giấy mà đưa tay phải lên đưa qua đưa lại như để xác nhận.
Đúng thật, người đàn ông này không hề nhìn thấy cậu, khiến cậu có chút ngạc nhiên.
-" Không nhìn thấy sao?"
-" Có một loại kết giới hay phong ấn nào làm điều này sao?"
Cậu vẫn đứng đó và không ngồi. Cậu cúi xuống và đọc dòng chữa trên mảnh giấy. Trên mảnh giấy có ghi:
" Nếu mày nói, con bé sẽ chết."
"Nếu mày không nói, mày sẽ giết người đàn ông."
"Nếu mày giữ im lặng quá lâu, cả ba sẽ chết."
Kazuka hoang mang và mở to mắt đọc lại từng chữ trên mảnh giấy một lần nữa như để xác nhận và vẫn chưa tin những gì trên đó.
-" Cái gì...?"
Khi đã xác nhận đó là thật, ánh mắt cậu lưỡng lự nhìn lên trên và quan sát người đàn ông và cô bé một lần nữa.
Tiếng " tí tách" của chiếc bếp lửa vẫn vang nên nhỏ nhẹ. Ánh sáng mờ ảo của ánh lửa hắt lên khuôn mặt, thân hình và đồ vật nơi đây, như thể được phủ bởi một phần của bóng tối.
-" Vậy là chỉ được chọn một sao?"
Cậu như nhận ra điều gì đó trong đầu, nhíu mày lại với sự nghi ngờ.
-" Không nhìn được...liệu có chạm được không?"
Để xác nhận, cậu bước vòng qua chiếc bàn một cách chậm dãi và ngồi xuống cạnh cô bé đang bị chói tay chân nằm dưới đất.
Tiếng rên rỉ khàn khàn và bé, như thể một sự tuyệt vọng lâu ngày có thể nghe rõ. Toà thân bị siết chặt bởi sợi dây thừng thô dáp, những vết siết hằn sâu vào lớp da mỏng của cô bé một cách thô bạo.
Cô bé liên tục gọi mẹ mình. Giọng run run cầu cứu, nhưng cũng có một chút tuyệt vọng có thể cảm nhận được:
" M-Mẹ...cứu con...mẹ..."
Kazuka với vẻ lo lắng, cậu không thể giúp khi chưa xác nhận được.
Tay phải cậu từ từ đưa lên, ngón trỏ tay phải chỉ ra và từ từ tiến lại gần cô bé.
Cậu chạm vào vai cô bé nhẹ, nhưng như có một lớp màn vô hình ngăn cách cậu với cô bé. Cậu không hề cảm nhận được sự tiếp xúc nào từ đầu ngón tay mình.
Cậu không bất ngờ, điều này cũng là một phần suy nghĩ sợ hãi nếu không chạm được của cậu rồi.
Ánh mắt cậu khiên định và đứng dậy, bước tới người đàn ông đang uống rượu một cách sản khoái, hắn tu một hơi dài và phát ra tiếng sản khoái như bao con rượu hay làm.
Cậu đứng trước hắn và từ từ đưa tay lên, tay cậu hạ xuống vai hắn nhưng cũng không hề có cảm giác gì của sự tiếp xúc. Như thể tay cậu vừa đặt vào một lớp màng vô hình ngăn cách.
Kazuka nhấc tay lên và nhìn vào lòng bàn tay mình một lúc với vẻ trầm tư. Nhìn theo từng đường chỉ tay của chính mình.
Lúc này, bụi từ chiếc bếp củi bốc lên và cậu vô tình hít phải, cảm giác ngứa mũi khó chịu. Lấy tay dụi vào đầu mũi mình liên tiếp với một chút khó chịu.
Kazuka mở miệng, mắt nheo lại và hắt xì ra một cú.
" Hắt xì"
Cậu cũng hoang mang với chính mình vội bịt miệng lại mang theo lo lắng và liếc nhìn xung quanh. Cậu vừa gây ra tiếng, và có thể ai đó sẽ phải chết.
Một khoảng lặng diễn ra với sự hoang hốt của cậu đang đánh mắt liếc nhìn người đàn ông và cô bé...cậu chờ đợi một điều gì đó tồi tệ.
-" Thôi chết...mình vừa..."
Nhưng không có chuyện gì xảy ra. Cậu nhíu mày, tay bịt miệng hạ dần xuống và quan sát.
-" Vậy là có vẻ như chỉ được nói thôi và có thể đó sẽ là lựa chọn"
Cậu liếc nhìn ra chiếc đồng hồ cát đã chảy được gần một nửa, ánh mắt cậu chuyển qua vẻ lo lắng. Từng hạt rơi như đang bóp nghẹt suy nghĩ của cậu hơn và buộc cậu phải lựa chọn.
Cậu đi vòng qua chiếc bàn và ngồi xuống chiếc ghế với vẻ suy tư và nặng nhọc của chính cơ thể và suy nghĩ bên trong.
Không qian lúc này trở lên lạnh dần trước sự im lặng đến đáng sợ. Sự méo mó của các đồ vật xung quanh thông qua ánh lửa cháy bập bùng lắc lư ấy.
Cậu lẩm bẩm lại luật trong miệng một cách gấp gáp, và suy nghĩ của cậu đang phải chạy đua theo thời gian.
-" phải chọn thật sao?"
-" Có thể người đàn ông và cô bé kia không nhìn thấy nhau thì sao?"
-" Và người đàn ông kia không làm gì xấu với cô bé cả, mình đã tận mắt chứng kiến đâu?"
Cậu nhắm mắt lại trước sự bối rối của chính mình trong tâm trí. Cậu vò đầu, khiến tóc rối lên như những suy nghĩ và lựa chọn của cậu.
Nhưng, hình ảnh trước đó mà cậu đã chấn cô bé thành công, nhưng giờ cô bé lại ở đây.
Cậu cắn chặt răng, như vừa nhận ra điều gì đó, đồng tử giãn ra, mắt mở lớn. Đến suy nghĩ của cậu cũng có chút gấp gáp.
-" Đây là cái bẫy...nó là một cái bẫy"
-" Rõ dàng ban đầu mình đã cứu cô bé rồi mà ..."
-" Một cái bẫy về ngôn ngữ...mê cung nằm trong mê cung"
-" Vốn dĩ là..."
-" Vốn dĩ đã không có sự lựa chọn nào là hợp lý cả"
-" Đây giống như được dàn dựng vậy!!"
Hơi thở của cậu dần trở lên gấp gáp khi suy nghĩ đang gần đến sự thật. Con mắt căng lên trong hốc mắt, một chút khó chịu hiện ra.
- "Nếu ta nói... thì cô bé sẽ chết. Nếu ta im lặng... thì tất cả sẽ chết. Nhưng các ngươi quên một điều, ta không thuộc về kịch bản này."
Cậu đứng dậy, nụ cười nhếch mép của sự đắc ý hiện ra khi cậu đã nhận ra cái ý đồ của nơi đây.
Cậu nói lớn và rõ dàng lên như thể biết chắc mọi chuyện:
"Ta không chọn gì cả… vì ta đã hiểu, đây chỉ là một vở kịch. Và nếu là kịch, thì vai diễn phải kết thúc theo cách của ta."
Cậu gằn giọng, ánh mắt hừng hực lửa cháy.
" Đừng mong lừa được ta"
Bầu không khí rung lên như đang biến dạng. Tờ giấy trên bàn bắt đầu cháy từ mép, như thể chính lựa chọn phi lựa chọn ấy đã phá vỡ quy tắc nền tảng của mê cung.
Tuy bị dồn ép bởi chính suy nghĩ của mình, Kazuka đã không chọn điều dễ dàng… mà chọn điều đúng với bản chất cậu nhất. Và đó là khoảnh khắc, lần đầu tiên, cậu bước ra khỏi chiếc bóng của sự nghi ngờ.
Cậu quan sát xung quanh với sự cảnh giác, nhưng chỉ một cú chớp mắt, cậu đã lập tức ở trong căn phòng trắng ban đầu.
Kazuka hoang mang liếc nhìn xung quanh với sự cảnh giác của bản năng.
Vẫn là khung cảnh cũ, vẫn là sự lặp lại ấy, vẫn là cánh cửa cũ kĩ. Mọi thứ vẫn như ban đầu như thể chưa từng diễn ra, nhưng kí ức thì vẫn còn.
Cậu mở lớn mắt nhìn cánh cửa quen thuộc này. Từng nét cũ kĩ, hay lớp gỗ bị mất một phần vẫn còn.
" Lại là nó sao?"
Cậu liếc nhìn xung quanh, hai đầu lông mày hướng về phía nhau, ánh mắt nghiêm túc ấy đảo lia lịa trong hốc mắt.
" Đừng nghĩ lừa được ta thêm, trò chơi của quyển sách nhà ngươi lên kết thúc đi"
Không ai đáp lại Kazuka cả, chỉ có tiếng vọng lại của chính cậu. Vẻ mặt cậu cau có, vô cùng khó chịu, lông mày nhíu lại, cơ thể có chút nóng lên.
Lần này cậu bước tới cánh cửa, không còn do dự nữa. Cầm lấy cánh cửa và giật mạnh về phía mình. Cánh cửa kêu lên tiếng lớn bởi tác động nhanh ấy. Cậu muốn làm rõ và không thích mấy trò này.
" Bớt bày trò đi"
Trước mắt cậu, không còn là những cảnh tượng cô bé bị trói hay người đàn ông nữa. Hay tiếng" tí tách" của chiếc lò lửa cháy lớn với ánh sáng hắt lên trên mặt một cách méo mó.
Cậu cậu bước tới một khoảng trống. Không gian màu tro trải dài đến vô tận. Trên trời không có ánh sáng, chỉ một vệt xám nhạt như hoàng hôn bị bóp nghẹt. Xung quanh cậu là làn sương mỏng, không lạnh, không có mùi, nhưng lại khiến lồng ngực cậu nặng trĩu.
Kazuka nhíu mày, bước thêm một bước như muốn chấm dứt mọi chuyện càng nhanh càng tốt, miệng cười mỉa:
"Lại diễn nữa hả? Lần này muốn làm sân khấu khác đi cho ta sao?"
Không ai đáp lại cậu cả. Sự yên tĩnh nơi đây như muốn nuốt chọn mọi âm thanh, không có sự phản hồi nào, lớp sương mỏng mờ ảo khiến cậu có chút chịu khi nhìn xung quanh.