Ficool

Chapter 58 - chap 58: xử tử

Takeshi đang ở trong ngục tối và ngồi đối diện với Misa và Sai trên một chiếc bàn gỗ cũ, phía sau có một vài người lính khác. Tay cậu bị còng bởi một chiếc vòng với hoạ tiết có các rãnh đỏ.

Misa với tông giọng nghiêm túc và có chút uy hiếp.

" Được rồi, bây giờ cho bọn tôi biết tại sao cậu lại ở đó với cơ thể thương tích như vậy? Có phải cậu là ngươi đã tạo ra cái hố đó không?"

Takeshi lắc đầu nhẹ, ánh mắt cảnh giác.

" Đương nhiên là không rồi"

-" Hiện tại phải trả lời cẩn thận mới được"

" Tôi không nhớ rõ lắm, nhưng chỉ nhớ là đã đánh nhau với một thứ gì đó. Và tôi đã thua thôi"

Misa nhướng mày.

" Chỉ vậy thôi sao?"

Takeshi gật đầu.

" Hiện giờ tôi chỉ nhớ được vậy thôi"

Sai liền lên tiếng.

" Chắc chả cần đe doạ gì đâu, cứ gọi Lya đến là được"

Misa liền gật đầu, cô gái tên Lya với mái tóc đen liền bước vào và cúi đầu chào hai phó thủ lĩnh.

" Có cần phải hai phó đội trưởng đến không? Cứ giao cho đội tra khảo bọn tôi là được mà"

Sai mỉm cười.

" Tại chán quá nên đến đó"

Misa liếc mắt qua và thúc một cái vào bụng Sai khiến Sai ôm bung đau đớn.

Lya bước tới gần Takeshi và nhìn cậu.

" Đừng lo, tôi không tra tấn đâu, cậu chỉ việc thả lỏng tâm trí và cơ thể là được"

Takeshi gật đầu bình thản. Lya liền đặt tay lên đầu cậu và nhắm mắt lại, bàn tay phát sáng lên ánh sáng vàng, màu năng lượng đặc trưng của Lya.

Sau một lúc, cô nhìn quá khứ gần của Takeshi, cô ta liền mở mắt và quay người lại. Vẻ mặt có chút thất vọng và lắc đầu.

" tôi chỉ thấy mấy hình ảnh cậu ta chiến đấu trong một không gian nào đó. Và có khoảng 4 người khác tấn công cậu ta. Nhưng kí ức cứ nhoè dần, tôi không thấy được"

Misa vuốt cằm suy nghĩ.

" Vậy sao? Vậy là cậu ta chỉ là đánh với đám người đó và thua thôi sao?"

Sai:" Cậu ta xoá ký ức mình à?"

Lya lắc đầu.

" Xoá kiểu gì chứ? Làm gì có cách tự xoá. Trừ khi là dùng một món đồ nào đó có khả năng xoá ký ức thôi. Nhưng tôi tưởng mọi người nhặt hắn về lúc sắp chết mà"

" Đã thế còn được căn phòng nghiêm ngặt nữa. Với lại dùng bất kì món đồ nào cũng cần năng lượng mà. Nếu dùng thì lính canh phải cảm nhận được ngay chứ?"

Misa:" Lya nói đúng đó"

" Vậy là cậu ta có khả năng nhớ mọi thư kém đến vậy sao?"

Misa quay qua Takeshi, giọng nói tra khảo.

" Cậu không phải là kẻ làm ra mọi chuyện thật sao?"

Takeshi thở ra một hơi.

" Đương nhiên là không rồi, cô nghe cô gái kia nói rồi còn gì. Đừng tìm sơ hở gì của tôi nữa, tôi nói thật đó"

Misa " ồ "lên một tiếng.

" thẳng thắn quá nhỉ?"

" Vậy cậu ở đâu?"

Takeshi với giọng bình thản, gương mặt vô cảm:

" Tôi đi phưu lưu khắp nơi với bạn mình, nhưng họ đã chết rồi"

-" Mình cần làm một việc nữa. Mình cần phải tìm lại tro cốt mọi người và dựng lên một cái mộ, rồi mình sẽ ra đi"

Misa:" vậy cậu có muốn gia nhập vào đội cảnh vệ này không?"

Sai có chút bất ngờ.

" Được hả?"

Misa quay qua.

" Có sao đâu, chúng ta không thiếu quân, cũng chỉ ở mức đủ. Cho thêm người cũng được mà"

Takeshi trả lời rất nhanh chóng.

" Tôi không"

Misa có chút bất ngờ.

" Tại sao? Bọn tôi có đãi ngộ tốt mà, đảm bảo cho cậu nơi ở mà mọi thứ luôn"

Ánh mắt Takeshi chuyển qua vô hồn hơn.

" Bạn tôi chết rồi, tôi sẽ không sống nữa. Giờ tôi cần làm là làm cho họ một cái mộ đẹp nhất thôi"

Misa có chút thích thú nhìn Takeshi.

" Vậy là cậu muốn chết sao?'

" Ta khuyên cậu không nên làm vậy. Nếu bạn bè cậu có nhìn thấy cậu như vậy thì họ làm sao an nghỉ được chứ?"

Takeshi mặt vẫn lạnh tanh.

" Mấy câu thuyết phục đó hơi cổ rồi đó"

" Bao giờ các người thả ta ra?"

Misa liền bật người.

" Cậu thú vị thât đó, có vẻ như cậu quyết rồi nhỉ?"

" Vậy tôi sẽ thả cậu ra"

Sai với giọng nói gấp rút.

" Như vậy có ổn không đó Misa, chúng ta cần đào sâu hơn mà, cô làm vậy có thể không ổn đâu"

Misa:" Lya cũng xem ký ức hắn rồi mà. Như vậy cũng được rồi. Với lại một kẻ muốn chết thì kệ hắn đi"

Sai:" Cô đang vô tư quá rồi đó, điều này không thể chấp nhận được"

Misa quay qua Lya.

" Em thấy sao?"

Lya không chút do dự liền trả lời:

" Nghe theo chị ấy đi, dù gì cũng là kẻ sắp chết mà"

Sai tức giận.

" Hả? Em đang theo phe Misa à? Em gái của anh mà lại làm vậy hả?"

Lya mỉm cười rôi ôm lấy Misa.

" Em không quan tâm đâu, anh cứng đầu là tối em không nấu ăn cho anh đâu"

Sai rất tức giận nhưng không thể làm gì. Hai người cùng là đội phó, đưa ra hai ý kiến khác nhau, nhưng có một người khác ủng hộ ý kiến của một người thì Sai cũng khó mà nói lại.

" Thôi được"

Cứ như vậy Takeshi được thả ra ngoài, cậu đứng trước trụ sở cực lớn của đội cảnh vệ, nhìn lại một lần rồi quay đi.

Misa đứng trên ban công cao chót vót trên đỉnh đội cảnh vệ liền ra lệnh cho hai tên lính khác.

" Mau bám theo và theo dõi mọi hành động đi"

Sai đứng đó cũng bất ngờ.

" Lại là cái chiêu này sao? Cô dùng nó không biết bao nhiều người rồi đó"

Misa quay lại.

" Nhưng nó hiệu quả"

Sai:" Tra tấn cũng được mà"

Misa:" Ai biết chứ? Nhưng tôi thích cách này hơn"

Takeshi bước đi trong con phố nhộn nhịp và tấp lập người qua lại. Cậu cứ vậy đi, như thể không biết mục tiêu mình là gì, cậu đi trong vô thức.

Bước tới một nơi có những chiếc cây rất cao được trồng ở nơi khá vắng vẻ. Xung quanh trang trí cũng rất đẹp. Cậu ngẩng đầu lên nhìn một cái cây chĩa ra từ các cây.

Hình ảnh Kazuka liền hiện lên, cả hai đang nằm trên cây nói chuyện.

Cậu leo lên cái cây và nằm trên đó, nhìn vào những tán lá thưa thớt.

Cậu bắt đầu bật khóc nức nở, hai tay che lấy mặt mình. Những giọt nước mắt cứ vậy chảy dọc trên khuôn mặt cậu.

Giọt nước mắt đau thương, mát mát ấy như không có giới hạn. Cậu gào khóc lớn hơn.

Hai tên lính đang ăn mặc giản dị lấp ở hai gốc cây phía xa cũng khó hiểu.

-" Chả nhẽ bạn tên này chết là thật sao?"

Takeshi gào khóc trong bất lực.

" Tôi xin lỗi...tôi xin lỗi mọi người...tất cả là lỗi của tôi...tôi đã không bảo vệ được mọi người"

" Tôi quá vô dụng, tôi quá yếu đuối....tại...tại sao tôi không mạnh hơn chứ?"

" Nếu tôi mạnh hơn...tôi...tôi đã có thể bảo vệ mọi người rồi"

Khung cảnh chuyển đến lúc Takeshi đối đầu với Maia và Velmuth trên con đường vắng.

Velmuth:" Cậu định đi đâu vậy chàng trai trẻ?"

Maia liền rút thanh kiếm ra khỏi vỏ, âm thanh của kim loại cọ sát vang lên.

Takeshi liền nhận ra đây chắc chắn không phải người tốt.

" Các ngươi muốn gì?"

Velmuth sau lớp mặt lạ với giọng nói thản nhiên.

" Bắt ngươi!"

Maia lập tức lao lên. Takeshi cảm nhận được năng lượng mà Maia toả ra không bình thường, mọi giác quan cậu liền vào trạng thái cảnh giác.

Năng lượng lấp tức bao quanh cơ thể cậu.

Maia vung kiếm từ bên phải qua, một đường kiếm chéo được tung ra. Takeshi lập tức nhảy lùi lại.

Nhưng bất ngờ, đó không phải đòn chém áp sát. Nó là một nhát chém năng lượng.

Nhát chém năng lượng được tung ra bay thẳng về phái Takeshi. Mặt đất liền rung chuyển. Một khối đá lớn từ dưới đất đâm lên và đưa Takeshi lên cao khiến cậu tránh được đòn vừa rồi.

Nhát chém cắt đôi khối đá lớn, Takeshi lập tức nhảy xuống dưới đất. Cậu đặt tay xuống dưới mặt đất. Hàng loạt mũi nhọn đá đâm lên hướng thẳng về phía Maia.

Maia không tránh, cô ta vung một đường kiếm, nhát chém năng lượng theo chiều dọc lập tức xới mặt đất lên, và ngăn hàng loạt các mũi nhọn đá đang lao tới. Nhát chém ấy hướng thẳng về phía Takeshi.

Cậu liền nhảy qua bên trái và né đi thành công. Lập tức Maia áp sát Takeshi. Cô vung kiếm, Takeshi cũng vung ra cú đấm.

Nhưng khi hai đòn chỉ vừa va chạm nhau bằng năng lương. Takeshi cảm thấy nguy hiểm, lập tức bao bọc tay mình bằng đá và giật người lại phía sau.

Ánh mắt cậu cực kì cảnh giác quan sát.

" Pha đó mà dữ thêm một chút chắc tay mình bị chẻ đôi rồi. Cô ta mạnh quá"

Velmuth đứng phía sau nói:

" Kết thúc nhanh đi"

Mai dùng nhiều năng lượng hơn. Cô tung ra nhát chém năng lượng theo chiều ngang bay với tốc độ cực nhanh hướng tới Takeshi.

Cậu lập đưa hai tay ra và dựng hàng loạt các bức tường đá lên.

-" Cô ta sẽ đánh úp"

Thổ Hồn Cự Nhân!!

Cơ thể cậu lập tức được bao phủ bởi đá, nhưng chỉ mới bao bọc được toàn cơ thể, chưa kịp bao bọc dày và lớn như lần trước.

Maia lập tức áp sát với sự bất ngờ của Takeshi, cậu hoảng hốt nhưng cũng đã quá muộn.

Thanh kiếm được Maia lấy đà ra tận sau. Một đòn chém được vung ra.

Takeshi cắn răng trước cơn đau, cơ thể cong lại. Lớp đá và năng lượng bao bọc cậu không thể đỡ được đòn đó. Cậu văng đi cực xa và tông vào một căn nhà. Miệng phun ra máu đỏ tươi. Bụng là một vết cắt sâu cà dài đang không ngừng chảy máu.

Takeshi biết rằng mình đã bị đối phương đưa năng lượng rối loạn vào người. Cậu nằm im đó, cố gắng đưa năng lượng rối loạn ra và hi vọng sẽ không sao.

Nhưng Maia đã đứng trước mặt cậu, cô ta với tay trái được bao bọc bởi năng lượng rối loạn. Lập tức đấm thẳng vào ngực Takeshi.

Cậu mở lớn, đồng từ đẩy lên trên. Cơ thể co lại, một cơn đau dữ dội khiến cơ thể cậu co giật và lập tức ngất đi.

Maia thở dài.

" Chém hơi sâu rồi, lại phải chữa cho cậu ta"

Trở lại hiện tại. Takeshi từ từ leo xuống khỏi cái cây. Cậu lấy tay lau hết nước mắt và nước mũi đi.

Cậu cứ vậy bắt đầu đi, hai tên lính thấy vậy liền bám theo. Nhưng Takeshi đã cảm nhận được khi chúng bước nhiều hơn cậu vài bước và vào tầm cảm nhận năng lượng của cậu, cậu đi vào một con hẻm và đợi chúng đi vào. Hai tên lính thấy vậy không vào vội mà vẫn đứng ngoài ngó vào.

Takeshi liền lên tiếng.

" Các ngươi là ai? Tại sao lại theo dõi ta?"

Biết mình bị phát hiện, hai tên lính liền lộ diện đứng trước mặt cậu.

Một tên lính vội xua tay luống cuống.

" Bọn tôi không có ý gì đâu, chỉ là thấy cậu khóc nên tò mò đi theo mà thôi"

Takeshi với ánh mắt như đã nhìn thấu hai người lính, giọng nói vẫn bình thản.

" Năng lượng của các ngươi tạo cảm giác tương đồng, chứng tỏ có cách tập luyện giống nhau. Và ta đã tiếp xúc với người của đội cảnh vệ rồi. Không phải dấu"

Giọng của Takeshi liền chuyển đổi với sự đe doạ.

" Các ngươi thả ta ra rồi mà lại theo dõi sao?"

Hai tên lính vẫn cố mỉm cười thân thiện.

" Cậu hiểu lầm rồi, bọn tôi chỉ là học từ anh trai tôi trong quân đội thôi"

Takeshi mất kiên nhẫn. Cậu gằn giọng uy hiếp.

" Một là quay về, hai là không thể quay về"

Hai tên lính biết mình đang bị uy hiếp, liền vào trạng thái cảnh giác.

Thấy bọn chúng vào tư thế chiến đấu. Takeshi toả năng lượng của mình ra bên ngoài và bao bọc cơ thể. Tay phải và trái tạo ra hái lưỡi kiếm bằng năng lượng.

Hai tên lính thấy vậy cũng toả năng lượng của mình ra bao quanh cơ thể. Chúng rút kiếm từ bên hông ra và nhìn Takeshi với sự cảnh giác.

Takeshi dậm mạnh xuống mặt đất khiến chúng nứt vỡ. Cậu bật một cú thật mạnh và lao thẳng về phía trước.

Tên lính thứ nhất cũng lao lên đối đầu trực diện với Takeshi.

Hai nguồn năng lượng va chạm vào nhau mà không phát ra tiếng gì. Cả hai lập tức lùi lại.

Takeshi tiếp tục vung kiếm, tên lính thứ nhất lập tức đưa thanh kiếm trước mặt để đỡ. Hai nguồn năng lượng va chạm vào nhau. Hắn liền lùi lại.

Takeshi lập tức lao đến, cậu mở rộng vai và lấy đà cho một cú đâm.

Nhưng tên lính thứ hai lao tới từ bên trái cậu. Hắn tung ra đòn chém từ trên xuống. Tay trái cậu vung thanh kiếm năng lượng đi.

Hai nguồn năng lượng va chạm vào nhau. Tên lính thứ nhất liền tung ra hai nhát chém năng lượng hướng tới cậu.

Nắm bắt lấy tính huống hắn vừa tung đòn. Dưới chân hắn lập tức rung chuyển. Một vòm đất đá ở xung quanh tên lính thứ nhất hiện ra và bao phủ lấy hắn.

Ánh sáng với tên lính dần khuất lại. Vòm đất đá đó liền hạ xuống và nghiền nát hắn.

"Aaahhh"

Chỉ để lại một tính la thất thanh đau đớn rồi im bặt đi, khi một sinh mạng lặng lẽ rời đi.

Tên lính còn lại thấy vậy mở mắt lớn sửng sốt và sợ hãi.

Takeshi không nói lời nào.

Thổ Hồn Cự Nhân!!

Takeshi được đất đá bao phủ, như một con golem không lồ.

Tên lính đó thấy vậy liền lùi lại phía sau, hắn không hoảng sợ, hắn bừng lên ánh mắt quyết tâm.

" Ta phải sống"

Hắn tung ra một nhát chém năng lượng hướng tới khớp vai của Cự Nhân, nó lập tức rơi xuống.

Ầm!!!!

Mặt đất vỡ vụn khi cánh tay đá khổng lồ rơi xuống.

Hắn tiếp tục gồng sức tung ra nhát chém tiếp theo. Nhưng Takeshi không đứng yên cho hắn chém. Dù nhát chém được tung ra, nhưng Cự Nhân đã đưa cánh tay với lớp đá dày ra, nhát chém đã chém rất sâu vào bên trong. Nhưng nó là không đủ.

Cánh tay ấy hạ xuống muốn đè bẹp người lính, nhưng tốc độ cự nhân khá chậm. Người lính nhảy qua một bên để tránh đi.

Ầm!!

Cánh tay ấy hạ xuống khiến đất đã vỡ tung. Người lính chưa kịp vui mừng, thì cánh tay bên phải đã hồi phục và vung tới.

Người lính bị đánh văng và đập vào bức tường khiến nó nứt vỡ. Miệng phun ra máu, biểu cảm đau đớn.

Giải thích: mặc dù Cự Nhân được tạo thành bởi năng lượng, việc duy trì nó đã rất khó khi phải phân bổ khắp nơi. Vì vậy, việc cự nhân tung ra một đòn có nhiều năng lượng là rất khó. Nhưng người lính kia vẫn bị thương, đơn giản là áp lực từ sức ép đã khiến cho nội tạng bên trong người lính bị tổn thương. Mặc dù đã được năng lượng giảm sát thương đi nhưng điều đó là không đáng kể với sự chênh lệch sức mạnh quá lớn này.

Cự Nhân đưa một ngón tay ra, ngón tay ấy liền biến thành một đầu nhọn và đâm thẳng vào người của người lính. Người lính phun ra máu, ánh mắt mất dần ánh sáng.

Takeshi biến về hình dạng bình thường, và đáp xuống đất, cậu quay người bước đi.

Buổi tối, Aoto và Ayaka đang đứng ngoài ban công nhìn ra bên ngoài, tiếng xôn xao ồn ào vang khắp nơi.

Ayaka nhìn về phía bầu trời xa.

" Mai chúng ta sẽ dậy sớm nhỉ?"

Aoto giọng nói thản nhiên và chỉ tay ra bên trái.

" Lo gì chứ? Nhà trọ chúng ta ở ngay gần cổng thành mà"

Quả thực, nhà trọ này chỉ cách cổng thành khoảng 15 ngôi nhà.

Airi đang ngồi suy nghĩ về huyết xích của mình:

-" Tại sao mình không dùng được huyết xích nữa vậy? Cứ có cảm giác nó không tồn tại nữa vậy?"

Cô mở mắt lớn khi vừa nhận ra điều gì đó.

" Không lẽ nào... Có ai đó phù hợp hơn với huyết xích và nó tự động chuyển qua người đó sao?"

Cô liền biến ra Huyết Dạ Kiếm từ tay mình, vẻ mặt lo lắng nhìn chằm chẳm vào thanh kiếm.

" Có khi nào mày cũng bỏ tao không? Hả kiếm?"

Đột nhiên, Raiga đang nằm trên bàn liền bò ra phía của sổ nơi Aoto và Ayaka đang đứng.

Airi với ánh mắt khó hiểu nhìn theo, Huyết dạ kiếm trên tay cô liền tan biến vào hư không, cô bước theo và đi qua Kazuka đang ngủ gật trên ghế. Cậu giật mình vì tiếng chân của Airi mà tỉnh dậy.

Tiếng ồn lúc này liền vang lên ở bên ngoài. Airi bước tới ánh mắt tò mò, Kazuka bước đi ngay sau.

Airi:" Có chuyện gì vậy?"

Aoto và Ayaka có chút hoảng hốt, Aoto chỉ tay về phía trước.

" Nhìn kìa"

Cả bốn người nhìn ra xa. Một hình bóng quen thuộc hiện ra.

Ở bên ngoài là một mớ hỗn độn của một trận chiến ngắn. Takeshi nằm túp trên mặt đất, hai tay bị vắt ra sau rồi bị cầm chặt và bị một người đàn ông khoảng 30 tuổi ngồi lên trên lưng, ánh mắt tên này nghiêm túc nhìn xuống Takeshi đang nhăn nhó vì đau. Thanh kiếm người này được cắm ngay bên cạnh.

Đó là Asd, đội trưởng đội cảnh vệ của thành goland.

" Mau mang vòng tay đến đây"

Takeshi cố gắng kháng cự nhưng không thể làm gì.

" Tại sao lại bắt tôi chứ? Rõ là bảo thả ra mà"

Asd cúi xuống gằn giọng, ánh mắt thù địch hiện rõ.

" Đúng là thả ngươi, nhưng ngươi đã giết người của thành, ngươi phải chịu tội"

" Cái quái gì chứ?"

Nhìn qua những khe nhỏ mà những người lính đứng xung quanh Takeshi tạo ra, cả bốn mở to mắt vì bất ngờ khi biết đó là Takeshi.

Kazuka hoảng hốt, cậu lập tức quay đầu chạy ra bên ngoài.

Airi và mọi người thấy vậy liền chạy theo ngay sau.

Cả nhóm chạy tới, nhưng đã bị các người lính chặn lại, ánh mắt họ cực kì dữ tợn.

" Xin các ngài đừng vào đó, tên này vừa giết người"

Kazuka khó chịu, cậu muốn chạy qua khe nhỏ đó, nhưng hai ngọn thương lập tức đưa ra vắt chéo nhau, chặn đường Kazuka.

Kazuka với ánh mắt khó chịu, cậu liếc nhìn hai người lính.

" Ta muốn vào đó"

Hai người lính liền lắc đầu.

" Xin lỗi, ngài không thể"

Aoto từ phía sau đặt tay vào vai Kazuka, cậu quay đầu lại nhìn Aoto, ánh mắt cậu ấy đượm buồn, Aoto lắc đầu nhẹ.

Kazuka khó hiểu, cậu quay lại.

" Lắc đầu là sao chứ? Takeshi ngay trước mắt mà cậu để đi sao?"

Airi và Ayaka từ bên trái bước tới, cô vừa ngó vào đám đông quay lại.

Airi:" không được đâu Kazuka, đi theo tôi, chúng ta sẽ bàn bạc"

-" Xem ra mọi chuyện không ổn rồi đây"

Airi vừa đặt mông xuống giường, cô thở ra một hơi dài. Aoto ngồi xuống ghế, Ayaka thì ngồi cạnh Airi. Chỉ có Kazuka là không ngồi.

Airi:" tôi vừa hỏi một người lính rồi"

" Takeshi đã giết hai người của đội cảnh vệ mới dẫn đến cảnh hồi nãy"

Kazuka hít một hơi thật sâu.

-" Bình tĩnh nào"

" Nhưng tại sao cậu ấy giết người chứ?"

Airi:" Tôi nghe được là: Lúc thành Kari xảy ra vụ nổ. Thì ở đó chỉ tìm được mỗi Takeshi ở đó khi gần chết thôi. Sau đó họ cứu takeshi và mang về đây. Sau khi tra khảo thì cảm thấy có vẻ Takeshi không phải là người tạo ra vụ nổ đó thì cậu ấy liền được thả. Còn tại sao cậu ấy giết người thì tôi không biết"

Kazuka im lặng không nói một lời nào.

Aoto:" Thành này là nơi có luật lệ nghiêm ngặt lắm đó. Kiểu người tốt thì được tha, người xấu bị trừng phạt"

" Nếu là Takeshi giết hai người lính của họ, thì khả năng mọi người sẽ không xem xét quá nhiều đâu. Mà đó sẽ là xử chém luôn, mà thành này thì ai cũng ủng hộ mấy cái đó. Không dung thứ cho bất kì ai"

Kazuka lấy hai tay vuốt mặt mình liên tục, cậu đang rất bối rối và tuyệt vọng. Rồi cậu ngừng lại như vừa có một ý nghĩ gì đó.

" Vậy các cậu nghĩ sao?"

Airi quan sát Kazuka, rồi quay lại và thở dài một hơi.

" Cái vấn đề là chúng ta không thể làm gì, dù là cậu ấy có tội hay vô tội thì chúng ta không có bất kì quyền lực nào cả để chen vào"

Không phải Kazuka hay Airi là người đề xuất trước, đó là Ayaka, cô ngồi im nãy giờ và bây giờ mới lên tiếng.

" Hay chúng ta cướp ngục đi"

Tất cả đều bất ngờ với cậu nói của Ayaka, Airi quay lại nhìn cô với ánh mắt bất ngờ.

Kazuka hít một hơi vào và thở ra, cậu nên tiếng với sự bình tĩnh đáng lo ngại.

" Tôi cũng nghĩ đến cái đó rồi, nhưng nếu chúng ta làm vậy. Có thể sẽ bị truy nã là chắc. Có thể sẽ bị truy nã ở vài quốc gia, nhưng đi xa hơn nữa thì có thể không đấy"

Aoto lập tức đứng dậy, cậu bước tới của sổ và quay lại mỉm cười.

" Tôi đi ra ngoài xíu"

Airi cau mày, cô nói lớn:

" Cậu tính đi đâu?"

Aoto vẫn giữ nụ cười đo trên môi.

" Đừng lo, tôi không làm gì ngu ngốc đâu. Tôi hứa"

Rồi Aoto trùm áo choàng lên và nhảy ra khỏi cửa sổ.

Airi chưa kịp ngăn lại thì kazuka lại nói:

" Tôi thấy ý tưởng này hay đó, chúng ta cướp ngục đi"

Airi hoảng hốt.

" Khoan đã, cậu chưa tính đến cái thành này có cả đống lính và người mạnh sao?"

Kazuka thở dài.

" Vậy cậu nghĩ ra cách nào khác đi airi?"

Airi liền khựng lại trước câu hỏi của Kazuka.

" T-Tôi....."

Kazuka liền quay người đi ra bên ngoài, chỉ để lại:

" Không còn cách nào đâu, thống nhất vậy đi"

Airi ngồi đó, cô không biết phải làm gì mà nhìn theo Kazuka đi mất.

Ayaka liền lên tiếng trấn an.

" Đừng lo, sẽ ổn thôi, chúng ta là bạn thì sẽ giúp nhau bằng mọi giá mà"

More Chapters