Sáng hôm sau, cả nhóm tập hợp quanh đống lửa đã tàn.
Kazuka là người lên tiếng trước.
" Được rồi, vậy là ở gần thành Kari của có một cái thành khác, vậy thì chúng ta sẽ đến đó. Khi mà các cậu hồi phục xong suôi mọi thứ"
Aoto lắc đầu.
" Không cần đâu, tôi thấy nên đi luôn đi"
" Chúng ta thức đêm để hồi phục xong rồi, cậu nhìn xem. Mặt trời lên tới đỉnh đầu rồi kìa"
Kazuka có chút bất ngờ.
" Hả? Mọi người hồi phục xong rồi sao?"
Ayaka gật đầu.
" Bọn mình thức cả đêm để hồi phục đó, lúc gần sáng mới bắt đầu ngủ này"
Kazuka thoáng sững người. Cậu hiểu rằng không ai chờ mình nữa. Ai cũng đang cố gắng, và nếu cậu không hành động, sẽ chẳng có ai làm thay.
Không phải lúc nào trưởng thành cũng đến từ cú sốc. Có lúc… nó chỉ là khoảnh khắc mình nhận ra: không ai làm thì mình phải làm.
-" Tôi sẽ bảo vệ mọi người, cứ tin tưởng ở tôi"
Kazuka lập tức đứng dậy, ánh mắt nhìn vào mọi người.
" Vậy là các cậu muốn đi luôn sao?"
Cả ba liền gật đầu.
Kazuka thở dài ra một hơi.
" Thôi được, nếu đã sẵn sàng thì đi thôi"
Airi nhìn Kazuka mỉm cười hài lòng.
-" Có lẽ giờ mình lên để cậu ta lo mọi việc rồi'
-" Chả biết đã trưởng thành đến đâu, nhưng biết suy nghĩ khác đi là một bước tiến lớn rồi"
Họ bắt đầu khởi hành theo hướng mà Raiga chỉ. Raiga nằm trên tay Airi và hướng đuôi về phía trước như để chỉ đường. Cả bốn đi song song với nhau và hướng về phía trước.
Kazuka vừa đi vừa nheo mắt nhìn lên mặt trời.
" Chúng ta còn nhiều tiền không Airi?"
Airi gật đầu.
" Còn mà, thật may sao, trong vụ nổ. Túi tiền tôi để trong người không bị làm sao"
Kazuka:" Kể ra tôi cũng hơi tiếc cho thanh kiếm của tôi. Nó cũng khá xịn, vậy mà mất rồi"
Đang đi bình thường như vậy. Đầu kazuka lại hiện ra hình ảnh bà lão xem bói trước đó.
Cậu tự mỉm cười.
-" Gặp nhiều trông gai sao? Mình sẽ không sợ đâu"
Sau khi đi một trạng đường dài, họ đến trước một toà thành lớn lúc mặt trời đã bắt đầu chuyển màu.
Cả nhóm bước tới gần hơn nhưng đã bị hai người lính ngăn lại. Vẻ mặt của họ khá khó chịu khi nhìn vẻ ngoài rách nát của cả nhóm.
" Các ngươi muốn vào thành sao?"
Kazuka liền gật đầu.
" Phải, bọn tôi muốn vào thanh mua ít đồ thôi ạ"
Tên lính gằn giọng, ánh mắt giữ tợn nhìn cả nhóm.
" Vẻ ngoài rách nát này thì vào làm gì chứ? Các ngươi là ăn xin sao đi theo bầy với nhau sao?"
Aoto ngó đầu qua.
" Bọn tôi không phải ăn xin mà"
Kazuka thở dài ra một hơi.
-" sao mình hay bị nhận thành ăn xin vậy? Mai sau mình cải trang thành ăn xin chắc không ai nhận ra đâu nhỉ?"
Kazuka quay qua Airi đang đứng im lặng quan sát.
" Nè Airi, cho tớ hai đồng vàng được không?"
Airi như hiểu ra ý định của Kazuka, cô liền gật đầu và lấy trong túi hai đồng vàng đặt vào tay Kazuka.
Cậu cầm lấy đồng tiền và quay lại đưa cho hai người lính, vẻ mặt có chút bí hiểm.
" Tặng hai vị này vài ly rượu, không biết ta vào được chứ?"
Tên lính đó liền nhìn thấy hai đồng tiền vàng, vẻ mặt hắn ngạc nhiên. Hắn liếc nhìn xung quanh và lập tức cầm lấy hai đồng tiền. Hắn ho lên một tiếng, vẻ mặt liềm nở.
" Được, vậy các ngươi vào đi"
Cả nhóm liền bước vào, Kazuka với biểu cảm có chút vui mừng. Cậu nhớ lại lúc mình đang bán thịt thì thấy có một tên nhà thám hiểm đang đi cùng một tên khác. Vẻ mặt hắn đắc ý cười lớn.
" Ngươi thấy chứ? Đồng tiền đi trước là đồng tiền khôn"
-" Thì ra bây giờ mình mới hiểu câu đó có ý gì"
Đi sâu vào bên trong, Kazuka liền quay lại đối diện với mọi người.
" Bây giờ như thế này nhé. Chúng ta chia ra cho dễ. Tôi với Aoto đi mua kiếm. Cậu với Ayaka đi mua cung tên. Được chứ?"
Airi gật đầu và đưa cho Kazuka một trồng đồng tiền vàng với biểu hiện che giấu để tránh mọi người xung quanh nhìn.
" Đây là 15 đồng vàng, chắc là sẽ thừa đó. Nhưng vẫn phải tiêu cẩn thận, nghe chưa?"
Kazuka gật đầu.
" Cái đó không cần lo"
" Chúng ta cũng cần thay đổi trang phục nữa đó. Mặc rách như này chúng ta sẽ bị coi là ăn xin đó. Cũng khó giao tiếp hơn"
Airi:" Ừ, vậy hẹn khi mặt trăng lên lên thì tập hợp tại đây nhé"
Kazuka và Aoto cùng gật đầu và quay người đi. Họ vừa đi vừa nhìn ngó xung quanh.
" Bây giờ chắc là mua quần áo trước đi sau đó chúng ta sẽ đi tìm lò rèn vũ khí"
Kazuka gật đầu.
" Đúng ý tôi luôn đó"
Họ bước tới trước một của tiệm có chút sang trọng, trang chí rất bắt mắt. Phía trên đầu có ghi: trang phục hoàng gia.
Phía dưới có ghi một chiếc bảng: Thời trang lễ nghi, đẳng cấp quý tộc.
" Đây có vẻ là cửa hàng quần áo rồi"
Kazuka và Aoto đẩy cửa bước vào. Tiếng chuông vang lên những âm thanh nhẹ.
Một người đàn ông trung liên với bộ trang phục vô cùng thanh lịch bước ra. Vẻ mặt mang theo sự khinh thường, ánh mắt mờ nhạt nhìn cả hai.
" Hả? Hai thằng nhóc ăn xin? Các ngươi vào đây là gì? Mau cút ra"
Kazuka với vẻ mặt khó chịu, ánh mắt chán nản nhìn ông ta.
-" Đồng tiền đi trước là đồng tiền khôn"
Kazuka liền búng một đồng tiền vàng về phía người đàn ông kia. Hắn hậu đậu đỡ lấy, vẻ mặt có chút bất ngờ.
" Ồ, các ngươi trộm ở đâu sao? Mấy thằng nhóc"
Kazuka hoang mang khi lão ta nói vậy. Nhưng Aoto thì nhảy lên phía trước và chỉ thẳng ta vào mặt ông ta.
" Thôi, ta không thèm diễn nữa. Ta là người của đội thanh tra đây"
Kazuka hoang mang, nhưng cậu hiểu phải có lý do mới làm vậy. Kazuka bước tới, vẻ mặt chuyển qua hống hách. Mặc dù vẫn chưa hiểu chuyện gì nhưng cậu vẫn diễn theo.
" Diễn nhiều quán rồi nên ta lật bài ngửa luôn"
Tên chủ quán ngỡ ngàng khi biết đây là người của đội thanh tra đang đi kiểm tra chất lượng các cửa tiệm bán đồ.
-" Không lẽ nào là cải trang sao? Không ổn rồi, nếu bị họ viết báo cáo là quán bán đồ quý tộc với phẩm chất cao quý, mà lại đi khinh thường người khác như những kẻ ô hợp ngoài kia không có phép tắc gì thì mình sẽ bị dẹp quán mất"
Aoto với khuôn mặt đắc ý nhìn sự bối rối của tên chủ quán.
-" Haha, mình biết mà. Vương quốc này rất coi trọng mấy cái này. Họ coi dân là một phần của quý tộc và đã là một phần thì phải đối xử công bằng như người thường"
-" Trước khi đi đến đây mình cũng có hỏi qua rồi"
Tên chủ quán liền cúi người thấp xuống và hạ giọng.
" A, thành thật xin lỗi. Tôi biết là các ngài sẽ đến đây kiểm tra rồi. Vậy nên là tôi cố tình diễn đó. Ngài thấy diễn xuất của tôi thế nào?"
Aoto với ánh mắt cạn lời nhìn tên chủ quán mà cậu cũng không còn gì để nói trước cái lý do của tên này.
Thấy ánh mắt đó của Aoto, hắn liền cười nhẹ và chỉ tay vào giàn hàng quần áo đang được trưng bày một cách sang trong. Thậm chí còn có những bộ quần áo còn được để trong tủ kính.
" Ngài có thể đi xem xét quán của tôi. Trang phục bên tôi rất chất lượng đó. Toàn được là từ lông thú cao cấp hoặc mấy siêu quái vật thôi"
Aoto liền nhìn theo hướng tay và quan sát.
" Ngươi biết đó, bọn ta cần xem xét kĩ các sản phẩm bên ngươi để đưa ra đánh giá chuẩn nhất, rồi nộp đi. Ta cần vài sản phẩm bên người"
Tên chủ quán mỉm cười nhẹ.
" Đương nhiên rồi ạ, ngài cứ tự nhiên"
Kazuka đứng sau quan sát, cậu như được khai sáng bởi Aoto.
-" Ra là vậy, Aoto thông minh quá"
Aoto chắp hai tay ra phía sau, thể hiện mình có một thái độ kiêu ngạo.
" Bây giờ ta sẽ chọn bất kì bốn sản phẩm bên ngươi một cách bất kì và sẽ lấy hai bộ đồ nam và hai bộ đồ nữa"
" Dạng quý tộc nhưng có chút đơn giản đi. Dạng này hai có mấy cái đồ giả lắm"
Tên chủ quán vẫn mỉm cười dẫn Aoto đi vào trong.
" Đương nhiên là được rồi"
Nhưng hắn vẫn có chút hoài nghi.
" Bốn sản phẩm sao? Mình nhớ mọi khi chỉ lấy hai thôi mà. Không lẽ nâng cao cách kiểm tra rồi sao?"
Aoto đi một vòng vùng tên chủ quán. Vẻ mặt cực kì nghiêm túc và mang theo sự chuyên nghiệp.
Cậy từ từ xem xét các bộ trang phục, rồi chỉ tay vào chúng. Tên chủ quán liền kính cẩn lấy nó xuống và cẩn thận gói chúng lại vào một chiếc hộp gỗ sang trọng.
Sau một lúc. Trên bàn là bốn chiếc hộp đã được xếp tròng lên nhau.
Aoto đứng dối diện với tên chủ quán, vẻ mặt nghiêm túc.
" Ta cũng khá hài lòng với chất lượng phục vụ của các ngươi, tư vấn rất tận tình. Còn về sản phẩm thì bọn ta phải về xem xét kĩ mới được"
Hắn liền suy ngẫm về lời nói của Aoto. Rồi móc trong túi một chiếc túi lớn, bên trong có rất nhiều đồng vàng và nhét vào tay Aoto.
" Vậy thì, rất mong ngài đánh giá sản phẩm của bên tôi ạ"
Aoto liếc mắt xuống và mỉm cười. Cậu cầm lấy túi tiền và gật đầu.
" Được, ta nhìn thôi cũng thấy sản phẩm bên ngươi đạt rồi đó"
Hắn vui mừng xoa tay và cúi chào.
" Dạ vâng ạ"
Aoto liền quay đi. Kazuka liền ôm lấy bốn chiếc hộ gỗ và đi theo ngay sau. Đi ra bên ngoài một khoảng. Kazuka với sự thán phục Aoto.
" Cậu đỉnh thật đó Aoto, chúng ta mua không mất tiền mà còn được cho nữa"
Aoto cầm túi tiền tung lên trời rồi lại đợ lấy, cậu cười lớn đắc ý.
" Hahaha. Đương nhiên rồi"
Cả hai liền đi vào một con hẻm tối không có ai và bắt đầu thay đồ.
" Thay đồ thôi, tí nữa phải mang cho hai người kia mới được"
Kazuka bước ra từ con hẻm với bộ đồ mới trên người, khác hẳn vẻ ngoài rách rưới ban nãy. Cậu mặc một chiếc áo sơ mi trắng ngà được dệt từ vải lụa mỏng nhẹ, cổ áo có viền thêu bạc tinh xảo chạy vòng quanh đến tận ngực. Áo khoác ngoài là một lớp áo choàng dài màu xanh đậm, có những đường chỉ ánh kim chạy dọc hai bên tay áo như vết chém sắc bén. Thắt lưng da màu đen được cài một cách gọn gàng với móc khóa kim loại hình đầu sói, trông vừa gọn vừa mạnh mẽ.
Chiếc quần bó vừa phải, ống quần nhét gọn vào đôi giày da bóng loáng – loại giày mà Kazuka chưa từng nghĩ mình sẽ đi. Cậu cứ cúi đầu nhìn xuống chân mình như thể không tin đó là cặp chân mình nữa.
Aoto thì lại khác hẳn. Cậu mặc một bộ lễ phục màu đỏ rượu, phần cổ tay áo có ren đen mỏng, cổ áo dựng nhẹ tạo vẻ quý tộc kiêu kỳ. Áo ngoài của cậu có những đường thêu hình cánh hoa vàng óng, phía sau còn có một lớp choàng lửng chỉ tới hông – thứ Aoto gọi là "tăng độ khí chất". Tóc cậu hơi rối, nhưng gương mặt thì nở nụ cười tự tin như thể đã đóng giả quý tộc cả đời.
Kazuka quay sang nhìn Aoto từ đầu đến chân, nheo mắt.
“Trông cậu giống kiểu hoàng tử hay đi... lừa người khác ấy.”
Aoto khoanh tay, mũi hơi hếch lên.
“Đó là ý tưởng đấy. Phải giống quý tộc đến mức không ai dám hỏi gì.”
Kazuka bật cười, nhưng vẫn không giấu được vẻ lúng túng. Cậu giơ tay kéo nhẹ cổ áo, lẩm bẩm:
“Cái cổ này… ngứa quá.”
Aoto vỗ vai cậu.
“Chịu khó đi. Bây giờ người ta nhìn cậu là thấy một chàng trai có tiền và có địa vị đấy.”
Kazuka khịt mũi, nhún vai.
“Chỉ mong là kiếm được thanh kiếm trước khi hết vai quý tộc…”
Cả hai bước vào tiệm rèn nằm ở cuối một con phố nhỏ. Mùi kim loại nóng và than cháy phả ra từ bên trong, tiếng búa đập đều đặn vang lên như nhịp tim của một con thú khổng lồ.
Phía trong tiệm, một người đàn ông lực lưỡng, trần trụi nửa thân trên, đang miệt mài đập búa vào một thanh kim loại đỏ rực. Mồ hôi bám đầy trên người ông. Vừa nghe thấy tiếng bước chân, ông ta liếc mắt nhìn ra. Lúc thấy hai cậu thiếu niên ăn mặc sang trọng bước vào, ánh nhìn có phần thay đổi, từ thờ ơ sang dè chừng.
Ông đặt búa xuống, giọng khàn khàn hỏi:
"Quý ngài cần gì? Đặt kiếm theo yêu cầu hay chọn hàng có sẵn?"
Aoto bước lên một bước, giọng điệu bình thản nhưng mang chút mệt mỏi kiểu quý tộc:
"Bọn ta đang khảo sát một số lò rèn trong vùng cho quý phủ. Gần đây có quá nhiều thợ kém tay nghề, gây ảnh hưởng không nhỏ đến uy tín và an toàn của giới rèn kiếm."
Kazuka đứng phía sau, khoanh tay, cố giữ vẻ lạnh lùng trong khi mắt thì lén lút nhìn quanh xem có thanh kiếm nào ưng ý không.
Người thợ rèn hơi giật mình. Ông ta gãi đầu, ánh mắt nghi hoặc:
"Khảo sát à? Nhưng... ta tưởng kiểm tra xong hết rồi?"
Aoto thở ra, lắc đầu:
"Chính vì thế mới cần kiểm tra lại. Ngươi không muốn tên mình bị ghi vào sổ đen vì làm hàng dỏm đâu, đúng không?"
Người đàn ông đổ mồ hôi, giọng nhỏ hẳn đi:
"Vậy... các ngài muốn kiểm tra thế nào?"
Aoto liếc Kazuka, thấy cậu đang đứng cạnh một thanh kiếm dài sáng bóng. Cậu gật đầu nhẹ rồi quay sang chủ tiệm.
"Đưa ba thanh kiếm tốt nhất ra. Ta sẽ kiểm tra độ sắc, độ cân bằng. Nếu đạt, ngươi sẽ có cơ hội trở thành nhà cung cấp chính thức."
Kazuka nhẹ nhàng nhấc thanh kiếm lên. Vừa chạm vào, cậu đã cảm nhận được độ ổn định mà thanh kiếm mang lại. Nó không giống hàng thường. Có vẻ đây là một thanh kiếm rất tốt.
Aoto thấy vậy liền chỉ tay:
"Thanh đó, và hai thanh kia nữa. Gói lại, ta mang về kiểm tra."
Người thợ rèn tỏ vẻ chần chừ:
"Nhưng... bình thường phải có giấy xác nhận hoặc tạm ứng gì đó..."
Aoto không nói gì, rút trong áo ra một mảnh giấy da cũ có dấu mộc mờ mờ – trông khá giống giấy ủy quyền nếu không nhìn kỹ. Cậu đưa qua như một chuyện hiển nhiên.
Thực ra, cậu vừa nhặt ở bãi rác lúc trên đường đi đến đây.
"Đây. Nhìn kỹ vào."
Người thợ rèn thoáng nhìn qua, mặt tái đi. Gã nuốt nước bọt, không dám hỏi thêm gì nữa.
"Đ-được. Xin các ngài chờ một chút."
Chẳng mấy chốc, ba thanh kiếm được bọc cẩn thận trong vải nhung đen, đặt vào ba chiếc hộp gỗ có khóa nhỏ. Aoto gật đầu, không nói gì thêm rồi quay người đi. Kazuka ôm lấy hộp kiếm, bước theo sau.
Ra khỏi cửa tiệm, cả hai bước vào con hẻm nhỏ vắng người. Kazuka vừa đi vừa thì thầm:
"Cậu đỉnh thật đó Aoto. Chúng ta không mất đồng nào mà còn lấy được ba thanh kiếm tốt."
Aoto nhún vai, cười lớn:
"Hahaha. Đương nhiên rồi. Phải dùng đầu chứ."
Kazuka nhìn lại thanh kiếm trên tay, ánh mắt lóe lên vẻ nghiêm túc.
"Tôi thấy thanh kiếm này có khi còn xịn hơn thanh kiếm của tôi nữa"
Aoto gật gù.
"Tốt hay không thì cũng không quan trọng đâu. Trừ khi thanh kiếm đó khả năng gì, nhưng nhìn là biết không rồi. Giờ chỉ cần điều khiển năng lượng tốt thì kiếm mềm yếu sẽ thành dẻo dai thôi"
Kazuka bật cười:
" Cái đó tôi cũng biết mà"
Họ cứ vậy bước đi. Kazuka với thanh kiếm mới đặt bên hông như một quý tộc, tay bên trái ôm hai thanh kiếm. Aoto ôm theo hai chiếc hộp trang phục chuẩn bị đưa cho hai cô gái.
Kazuka liền chỉ vào một quầy hàng nhỏ đặt ngay rìa đường.
" Chúng ta ăn thịt nướng đi"
Aoto liền gật đầu.
" Ừ, tôi cũng đói rồi"
" Với lại lúc ăn mà che giấu mới khó, vậy nên ăn ngoài này là hợp lý"
Bầu trời lúc này cũng chuyển qua tối, mặt trăng đã thay thế mặt trời từ đằng xa. Bầu trời sao hiện lên lấp lánh muôn nơi như những vì tinh tú.
Aoto và Kazuka vừa đi vừa ăn xiên thịt nướng, vẻ mặt vui mừng. Trên người ôm theo một gói lớn xiên thịt.
Kazuka miệng nhồm nhoàm thức ăn.
" Ngon ghê á"
Aoto gật đầu.
" Ngon thiệt"
Ăn xong, cả hai ợ ra một hơi dài, và lấy tay xoa lấy chiếc bụng lo to tròn của mình.
Đi thêm vài bước, họ gặp lại Airi và Ayaka. Hai bên đứng đối diện nhau, và nhìn nhau một hồi.
Ayaka đã có chiếc cung mới và hộp đựng tên phía sau lưng. Họ mặc một bộ quần áo giản dị.
Trái ngược với hai cô gái. Hai chàng trai lại trông như hai quý tộc thực sự.
Airi là người lên tiếng trước, giọng nói có chút trách móc. Khuôn mặt hiện rõ sự khó chịu.
" Giải thích đi, chuyện này là sao?"
Aoto bước tới và đưa cho Airi và Ayaka hai chiếc hộp trang phục.
" Này, cầm lấy"
Airi với vẻ mặt nghi hoặc, Ayaka mở ra trước với sự bất ngờ ánh mắt lấp lánh. Bên trong là một bộ váy với các hoạ tiết tuyệt đẹp được gấp gọn bên trong.
Airi liếc qua nhìn rồi quay lại, vẻ mặt ấy cho thấy cô chuẩn bị tra khảo cả hai.
Nhưng Kazuka đã biết, cậu liền đưa tay chắn trước mặt Airi ra hiệu ngừng lại.
" Để tôi kể cho..."
Sau một lúc. Airi và Ayaka bước ra khỏi con hẻm, Kazuka và Aoto đã đứng bên ngoài.
Từ trong con hẻm nhỏ, Airi và Ayaka bước ra chậm rãi, từng bước chân như làm cả con phố khựng lại trong thoáng chốc.
Airi mặc một bộ váy dài màu xanh lam đậm, phần chân váy nhẹ nhàng quét đất với viền thêu hình cánh hoa màu bạc mờ. Cổ áo cao vừa đủ để giữ nét trang nhã, tay áo dài xẻ nhẹ đến cổ tay, làm lộ ra lớp lụa trắng mỏng bên trong. Ánh sáng từ những ngọn đèn ven đường phản chiếu lên từng đường chỉ, khiến cả bộ váy như ánh lên trong màn đêm. Mái tóc buộc nửa cao, buông xõa nhẹ phía sau lưng, có gắn một chiếc trâm đơn giản hình chiếc lá.
Trên gương mặt thường ngày vẫn sắc sảo là một nét trầm ổn, trưởng thành lạ kỳ. Airi trông không khác gì một tiểu thư danh giá vừa bước ra từ cổng phủ lớn.
Ayaka thì mang vẻ ngược lại – nhẹ nhàng và thanh thoát như một cánh bướm rừng. Cô mặc váy ngắn hơn một chút, màu trắng pha tím nhạt, với những họa tiết hình mũi tên dọc thân áo. Phía eo có đai lụa buộc gọn, làm nổi bật vóc dáng mảnh khảnh. Phía sau lưng là hộp đựng tên và cây cung mới – bóng loáng và tinh xảo – tạo nên sự kết hợp kỳ lạ giữa dịu dàng và sẵn sàng chiến đấu.
Mái tóc tím được buộc gọn hai bên bằng dải ruy băng nhỏ màu tím. Khi ánh trăng chiếu xuống, Ayaka trông như một công chúa nhỏ từ một vương quốc xa xôi nào đó – ngây thơ nhưng không hề yếu đuối.
Kazuka chỉ tay xuống dưới đất. Đó là hai đôi giày cao gót được đặt sẵn ở đó để đợi họ.
Airi thấy vậy, ánh mắt cô vẫn có chút chán ghét, nhưng không phải vì hai người bạn của cô đi lừa người mà cô ghét mấy bộ đồ cao quý này. Nhưng mọi người đã mặc thì cô cũng nên mặc.
Cô cúi xuống đi chiếc giày cao gót vào. Cô quay qua Ayaka đang quan sát cô đi, Airi liền giúp Ayak đi vào.
Airi khoanh tay, mắt liếc Kazuka đầy ẩn ý.
" Đi lừa người mà các cậu cũng vui nhỉ?"
Kazuka cười trừ.
“Thì… một chút thôi, chắc không sao đâu"
Ayaka quay sang, cười nhẹ.
“Cảm ơn nhé. Bộ váy này… đẹp thật đó. Lần đầu tiên tớ được thấy và mặc nó á"
Aoto nhún vai, nhe răng cười tự mãn:
“Thấy chưa? Tôi biết mà. Mắt chọn đồ của tôi đâu có tệ.”
Airi liếc nhìn lại một vòng.
" Các cậu mặc đồ đó thì dễ chiến đâu rồi, còn bọn tôi thì khó đây"
Aoto liền đưa túi tiền mà trước đó lừa của ông chủ bán quần áo. Airi cầm lấy và mở ra, ánh mắt cô vô cùng ngạc nhiên khi bên trong là rất nhiều đồng vàng phát sáng lên trong đêm.
" Nhiều thật"
Aoto mỉm cười.
" Hai cậu cầm nó đi mua bộ đồ nào gọn mà phòng để chiến đấu đi"
Airi vuốt mặt thở dài.
" Haizzz, đúng là dài dòng mà"
Raiga bé xíu bò từ trong tóc của Airi ra, nó kêu: "sì sì" vài tiếng.
Kazuka thấy vậy cũng hiểu nên trở lại vấn đề chính.
" Vậy được rồi, sáng mai thì bắt đầu nhé. Chúng cần nghỉ ngơi nữa"
Họ tới một căn nhà trọ lớn với nhiều ánh nhìn. Kazuka bước nên phía trước ở quầy tính tiền. Cậu đang dần là người đại diện, không còn là Airi nữa.
"Cho bọn tôi hai phòng nhé. Ở một đêm thôi"
Ông chủ quán có chút già liếc nhìn cả bốn nguời họ ăn mặc như quý tộc. Liền đưa cho hai chiếc chìa khoá phòng khá lớn màu vàng.
" Đây là phòng xịn nhất của chúng tôi, mời các vị đi lên tìm phòng số 1 và 2 nhé"