Airi bước tới cạnh Raiga, vẻ mặt lo lắng. Cô đưa tay lên, Raiga cũng hiểu và hạ mặt mình xuống cho Airi vuốt ve.
" Đi có một chút mà sao ngươi lớn quá vậy?"
Raiga lập tức biến bé lại trong sự bất ngờ của mọi người. Hình dạng trở lại, giờ chỉ bé bằng 3 ngón tay chụm lại.
Raiga liền bò lên tay Airi, cô đưa ra trước mặt Aoto.
" Đây là Raiga, bạn của bọn tôi. Nó đi mất cách đây không lâu, sau đó lại trở về"
Aoto với vẻ hoang mang và chỉ tay vào Raiga đang trên tay Airi.
" Có thể nói là thú cưng của cậu hả?"
Airi gật đầu và mỉm cười nhẹ.
" Cũng có thể nói là vậy. Nhưng bọn tôi coi nhau là bạn cơ"
Aoto thở phào nhẹ nhõm, cậu ngồi lại xuống dưới đất.
" Cứ tưởng bị nuốt rồi chứ? Doạ tôi rồi đó"
Aoto liền ngồi dưới bất vẫy tay chào Raiga đang trên tay Airi.
" Chào nha, ta là Aoto, chúng ta là bạn nhé"
Raiga liền gật đầu.
Ayaka thấy vậy cũng mỉm cười.
Airi:" Cậu thấy nó thông minh không?"
Aoto:" hiểu được tiếng người là thông minh rồi"
Aoto liền quay qua nhìn Kazuka đang im lặng ngồi đó và nhìn xuống dưới đất.
Kazuka nhìn xuống đất với ánh mắt lặng chĩu, những giọt nước mắt rơi xuống tay cậu và mặt đất.
“Chúng ta... không cứu được Takeshi rồi…”
Aoto ngồi sát lại, nói nhỏ:
“Cậu ấy chưa chết đâu. Chỉ là bị chiếm lấy cơ thể thôi.”
Kazuka ngẩng đầu, đôi mắt đỏ hoe. Nhưng thay vì mừng rỡ, cậu lại nghiến răng:
“...Vậy mà mình đã nghĩ tới việc bỏ cuộc. Mình đã ngồi đây, khóc như một thằng vô dụng...”
Tay cậu nắm chặt, run lên.
“Takeshi đã một mình chiến đấu trong bóng tối, còn mình thì ngồi đây mà than khóc.”
Airi nhìn cậu, định nói gì đó, nhưng Kazuka đã đứng bật dậy.
Ánh mắt cậu ánh lên một ngọn lửa chưa từng có:
“Chúng ta sẽ không tìm lại Takeshi. Chúng ta sẽ giành cậu ấy về bằng bất cứ giá nào.”
“Dù là thần, là quỷ, tôi cũng sẽ tìm cho bằng được người có thể cứu cậu ấy!”
“Tôi không thể thua thêm một lần nào nữa.”
Đã có chút suy nghĩ chững chạc hơn sau những giọt nước mắt.
Mọi người đều bất ngờ trước hành động của Kazuka, nhưng cũng chút vui mừng vì cậu có thể dễ dàng chấp nhận.
Kazuka liền ngồi phịch xuống đất, giọng nói mang theo sự nghiêm túc.
" Tôi biết là làm cái gì cũng cần có kế hoạch, vậy mọi người nghĩ ra chưa?"
Mọi người quây quanh nhau.
Airi lắc đầu.
" Đương nhiên là chưa rồi"
Kazuka với giọng nói cứng rắn.
" Theo tớ, chúng ta nên nghỉ ngơi đi. Nói chung là Takeshi chưa chết và có thể cứu được là vẫn có cơ hội"
Airi và Ayaka có chút bất ngờ khi nghe Kazuka nói. Ayaka áp sát lại gần Kazuka.
Mọi lần thì cứ gặp chuyện, cả cơ thể không chịu đứng im. Giờ lại chịu ngồi xuống và nói ra suy nghĩ mà mình thấy hợp lý.
" Này, cậu có ốm không đó. Tôi thấy hơi lo đó"
Aoto ngồi đó im lặng quan sát.
-" Có vẻ như cậu ấy cũng có lý chí và chút thông minh đó"
Airi thấy Ayaka nói giống với ý mình đang nghĩ.
" Tôi biết là cần nghỉ ngơi, nhưng tôi thấy cậu có chút lạ đó"
-" Sao cậu ấy nghĩ chu toàn vậy, trong khi vừa khóc lóc lo lắng mà. Cảm xúc cậu ấy có vấn đề à?"
Không cần một biến cố, không cần một sự kiện... Đôi khi con người ta chỉ cần có ý thức và nhận thức rõ rệt hơn qua từng ngày đã được coi là trưởng thành rồi. Nhưng Kazuka thì sao?...
Kazuka khó hiểu trước câu hỏi của cả hai, cậu chỉ tay vào mình.
" Hả? Tôi có làm sao đâu chứ? Các cậu mới bị sao ý. Tôi vẫn ổn vậy mà"
Airi ho lên một tiếng.
" Không có gì đâu, cậu nói tiếp đi"
Kazuka gật đầu, nhưng vẫn có chút khó hiểu khi thấy Airi nhìn mình.
" Ờ... Được"
" Nói chung là nghỉ ngươi và phục hồi đầy năng lượng. Sau đó sẽ nhờ Raiga tìm Takeshi. Được không?"
Airi và Ayaka mở mắt lớn vì bất ngờ. Rồi họ tự nhận thấy biểu cảm của mình quá lộ, liền trở về bình thường.
Airo:" Được, tôi thấy khá ổn đó"
Kazuka liếc nhìn vào khu rừng.
" Tôi sẽ vào rừng và kiếm đồ ăn nhé, các cậu cứ nghỉ ngươi đi"
Kazuka đứng bật dậy. Aoto liền bất ngờ và đứng dậy theo.
" Tôi đi với"
Kazuka với giọng lo lắng.
" Cậu cần nghỉ chứ, cứ ở lại đi"
Aoto liền chạy đi trước vào trong rừng và quay người lại với nụ cười.
" Tôi thấy ổn mà, đi thôi"
Kazuka liền chạy theo.
" Thôi được"
Airi và Ayaka ngồi đó và quan sát Kazuka.
Ayaka:" Tuy chưa tiếp xúc nhiều, nhưng tôi thấy cậu ấy tự dưng khác quá. Tôi cứ thấy lo lo sao á?"
Airi gật gù như đồng ý.
" Đúng là khác thật, từ thái độ cho đến giọng nói có vẻ nghiêm túc hơn á. Cảm giác không quen"
Ayaka vỗ tay một cái, rồi mỉn cười.
" Tôi nghĩ cậu ấy trưởng thành hơn á"
Airi với vẻ mặt suy tư. Giọng cô bé lại như không thể nghe rõ, cô quay đầu về phía khu rừng hướng Kazuka và Aoto vừa đi.
" Trưởng thành hơn sao?"
Cô nghĩ về khoảng thời gian còn tập luyện cùng lão sói.
Lão sói đang ngồi đối diện Airi, trước mặt họ là đống lửa đỏ bập bùng cháy trong đêm. Tiếng kêu " tí tách" có thể nghe rõ từ đống lửa.
Lão sói thở dài một hơi với sự bất lực.
" Thằng nhóc Kazuka là người khởi sướng cho hai ngươi đi phưu lưu nhỉ? Nhưng ta thấy nó vẫn chả có suy nghĩ nào lên hồn cả"
Airi ngẩng đầu lên nhìn bầu trời đầy sao lấp lánh, ánh trăng sáng rọi xuống chiếu sáng thế gian.
" Cậu ấy kiểu vô tư phải không?"
Lão sói gật đầu đồng tình, mắt nhắm lại một nhịp rồi lại mở ra.
" Phải"
Airi vẫn ngước nhìn lên bầu trời.
" Nhưng bọn tôi biết làm gì chứ? Mặc dù cậu ấy đã suýt chết một lần. Nhưng cậu ấy chỉ suy nghĩ được là cần mạnh hơn. Tôi chỉ thấy được vậy thôi, và nếu chỉ có vậy thì đúng là...."
Lão sói cầm lấy khúc gỗ và đáp vào đống lửa.
" Thằng nhóc đó cần một cái gì đó làm chất xúc tác"
" Thằng nhóc Takeshi theo ta thấy là ổn rồi. Suy nghĩ cũng khá ổn, cứ lớn dần là phát triển thêm thôi"
Airi từ từ nhìn xuống.
" Vậy ông nghĩ cái gì làm chất xúc tác?"
Lão sói liền nhún vai lắc đầu.
" Cái đó thì phải xem những gì các ngươi làm. Hoặc hỏi thế giới khi các ngươi ra bên ngoài sẽ cho các ngươi cái gì rồi"
" Vài lần đấu tập, nhiều khi ta thấy cảm xúc thằng nhóc đó cứ lên xuống à. Mặc dù là đấu tập"
Airi:" Vậy là vẫn cần xem thế giới bên ngoài sẽ cho cái gì nhỉ?"
Lão sói:" nhớ cận thận đó, ai mà biết thế giới này sẽ tặng các ngươi một cái chết chứ?"
Airi:" Cái đó ai cũng biết đó"
Lão sói nhún vai và lắc đầu hỏi ngược lại Airi.
" Ai biết?"
Kazuka và Aoto lúc này đang đi sâu vào trong rừng, họ đảo mắt xung quanh, trong tầm mắt họ chỉ toàn là cây cối và lá.
Aoto thở dài thất vọng.
" Không có con thú nào hay nước hả?"
Kazuka mở mắt lớn vì bất ngờ khi nghe Aoto nói.
" Cậu là tinh linh mà ăn thịt hả?"
Aoto bật người lớn, cậu ôm bụng mình, tay lau nước mắt.
" Hahaha, giờ vẫn còn có người hỏi câu này sao? Cậu.... Làm tôi buồn cười quá đó"
Kazuka với vẻ mặt khó hiểu nhìn Aoto.
Aoto từ từ lau nước mắt đi sau trận cười, giọng cười dần bé đi.
" Tinh linh chỉ thích cây cối thôi. Chứ ăn thịt thì bọn tôi vẫn ăn mà, chả qua là thi thoảng thôi"
Kazuka gật gù tiếp thu.
" Ra là vậy"
Aoto quay qua.
" Mà cậu tính nghỉ ngơi đến bao giờ vậy?"
Kazuka lắc đầu.
" Không rõ, nhưng chỉ cần tất cả cùng thống nhất đi là đi thôi. Chúng ta cần phải đảm bảo ai cũng sẵn sàng mà"
Aoto có chút bất ngờ.
" Ra là vậy"
" Mà tại sao hồi nãy hai cậu kia lại khá bất ngờ khi cậu đưa ra kế hoạch vậy?"
Kazuka với ánh mắt trùng xuống, nhìn xuống dưới đất và đôi chân đang bước đi.
" Chắc là họ bất ngờ vì lần đầu tiên tôi không nóng vội và ngồi lại suy nghĩ đó"
Aoto nhướng mày khó hiểu.
"Hử?"
Kazuka:" Tại vì trước giờ, mặc dù tôi là người đưa ra ý tưởng phưu lưu khắp nơi. Nhưng mọi thứ còn lại đều do Airi cả"
" Cô ấy tính toán và đưa ra kế hoạch trong mọi trường hợp"
Giọng nói Kazuka trùng xuống.
" Và sự kiện lần này, tôi cảm thấy minh đã quá vô dụng. Khi Airi đang không biết làm gì, thì tôi cũng không biết làm gì theo"
Cậu liền nhớ lại trong trận chiến với Vermyx, cô ấy đã trao đổi bằng ánh mắt với Kazuka từ xa. Và khiến họ thành công đánh trúng Vermyx. Đó là lúc Airi tung chưởng vào Vermyx.
Aoto như đã hiểu qua.
" Ồ, ra là vậy"
" Nói chung thì tôi mới quen mọi người nên chưa hiểu nhiều về mọi người được, nên tôi cũng chả biết nói gì nữa"
Kazuka mỉm cười.
" Cái đó thì phải từ từ mà, đừng lo"
Aoto:" Vậy cậu nhận ra điều gì khi nhận thấy bản thân mình đang không đúng với trách nhiệm của người khởi đầu"
Kazuka vuốt cằm suy nghĩ.
" Không rõ nữa, tôi chợt nhớ lại những gì mình đã làm trong suốt khoảng thời gian qua và nhận thấy mình chả làm được gì cả"
" Tôi nghĩ rằng, mình là ngươi khởi sướng cho mọi việc thì mình cần có trách nhiệm. Vậy thôi"
Aoto gật gù có chút trầm trồ.
Ánh mắt Kazuka liền thay đổi sang vẻ nghiêm túc. Không còn sự long lanh trong ánh mắt ấy nữa, mà giờ đó là sự trưởng thành.
" Tôi sẽ cứu Takeshi bằng mọi giá"
Tối đó, cả nhóm ngồi quanh đống lửa. Aoto với vẻ mặt vui tươi cười, miệng nhồm nhoàm thức ăn và nói liên hồi. Trên người cậu là chiếc áo ngoài mà Kazuka đã đưa cho để mặc tạm.
" Hồi nãy tôi với Kazuka bắt con sói này buồn cười lắm. Bọn tôi phải chui vào hang và bị nó dắt như con bò luôn"
" Cứ bí nó lừa chạy vào mấy cái hang bé xíu không à, mệt ghê á"
Mọi người đã ăn xong và ngồi nghe Aoto nói, chỉ có mình cậu là đang cầm cái đùi cuối cùng trên tay.
Ayaka ngồi xem Aoto kể chuyện mà mỉm cười. Cô tính nằm ra mặt đất cho đỡ mỏi, cô quen tay đưa ra sau để tháo hộp đựng tên xuống như mọi khi. Nhưng sờ mãi mà không thấy, cô quay đầu lại mới nhớ ra mình không có cung và hộp đựng tên nữa.
Airi cũng để ý, cô nói lớn để cắt ngang câu chuyện của Aoto.
" Bây giờ chúng ta có một vấn đề đây, Ayaka không có cung, như vậy rất khó chiến đấu cho cô ấy, bắn cung là sở trường của cô ấy mà"
Kazuka mới vẻ mặt nghiêm túc.
" Kiếm tôi cũng mất rồi. Tôi nghĩ chúng ta nên đi đến một toà thành nào đó để mua chúng thôi"
Airi gật đầu.
" Nhưng chúng ta không biết ở đâu có thành nữa"
Kazuka:" Cái đó để Raiga đi tìm sẽ tiết kiệm thời gian cho chúng ta hơn đó, chúng ta vẫn cần hồi phục mà"
Airi có chút bất ngờ, nhưng có không biểu lộ ra quá nhiều.
" Được, vậy quyết định như vậy nhé"
Aoto:" Tôi nghĩ mai sau chúng ta nên tìm một loại vũ khí nào đó cho hai người có sự liên kết hoặc ý thức"
Airi:" Cái đó là đương nhiên rồi"
Đêm đó, mỗi người họ đều đi ra một góc khác nhau và ngồi xuống hấp thụ năng lượng.
Kazuka bước tới một hòn đá lớn có vẻ cậu khá ưng mắt với nó, ánh mắt cậu bừng lên ngọn lửa quyết tâm.
"Tôi không biết mình sẽ làm được đến đâu. Nhưng tôi biết chắc, ngồi yên không cứu được ai cả.”
" Hãy tin ở tôi, mọi người"
Cậu ngồi xuống dưới tảng đá và nhắm mắt lại với sự tập trung.
" Từ giờ, tôi sẽ là người giữa lửa của nhóm mình"
Năng lượng cuộn vào cơ thể Kazuka như một cơn lốc xoáy, những cây cỏ bị sức hút của cậu đều hướng về chung tâm là cậu. Những cái cây xung quanh bắt đầu có dấu hiệu héo úa đi. Mặt đất có dấu hiệu khô dần.
Năng lượng màu xanh dương bao quanh cậu phát sáng cả một vùng rộng lớn. Nhưng vẫn kèm theo một vài tia năng lượng màu đen.
Giọng nói lão sói vang lên trong đầu của Kazuka.
" Ngươi phải nhìn mọi thứ một cách khách quan nhất, và không đứng về một phía nào. Chỉ vậy thôi"