Ficool

Chapter 55 - Chap 55: linh hồn

Thanh kiếm của Takeshi đang cắm dưới đất rung lên. Airi đang quỳ cạnh đó liền bất ngờ nhìn qua. Cô cảm thấy không ổn và có vẻ như đã hiểu ra.

Airi hét lớn:" Kazuka, cẩn thận phía sau"

Nhưng đã quá muộn, thanh kiếm bay về phía Kazuka đang quay lưng.

Phập!!!

Kazuka với ánh mắt bàng hoàng, miệng phun ra máu. Cơ thể như mất hết sức, năng lượng bao quanh cơ thể tan biến đi.

Thanh kiếm lớn đâm xuyên qua Kazuka từ sau lưng, và xuyên qua vết thương trước đó Kazuka đã gây ra trên bụng Takeshi.

Airi quỳ dưới đất ngỡ ngàng trước những gì diễn ra trước mắt. Cổ họng nghẹn cứng.

Aoto đang chữa trị cho Ayaka cũng nhìn thấy, cậu mở mắt vì bàng hoàng.

Takeshi với nụ cười đắc ý, hắn vòng tay ra sau lưng Kazuka và cầm lấy chuôi kiếm. Hắn rút thật mạnh thanh kiếm ra. Cơ thể Kazuka ngã ngửa ra đất, đôi mắt nhắm chặt, máu không ngừng chảy tạo thành vũng máu.

Takeshi cầm thanh kiếm và đập nhẹ mũi kiếm xuống dưới đất, tạo ra một tiếng " Keng" hắn nhếch mép cười, vẻ mặt mang theo sự chế giễu liếc nhìn xung quanh.

" Suýt thì ta quên luôn có năng lượng gây nhiễu rồi, cảm ơn đã nhắc"

Bên trong tiềm thức của Takeshi, cậu đang cuộn người lại ngủ. Một cảm giác gì đó khiến cậu bật dậy.

Đó là khung cảnh Kazuka bị đâm, cậu gào lớn trong tiềm thức.

" Mau trả lại cơ thể cho ta, khốn kiếp. Con quái vật kia, ngươi dám làm vậy với bạn ta sao?"

" Vermyx, trả lại đây"

Bên ngoài, Vermyx ôm đầu khó chịu, hắn vung tay và quát lớn:

" Im lặng đi nhóc con, sao dám gọi tên ta hả? "

Airi đứng dậy từ từ, vẻ mặt có chút khó hiểu.

-" Không lẽ là Takeshi sao? Cậu ấy đang có lại ý thức sao?"

Airi hét lớn:" Takeshi, phải giúp bọn tôi"

Airi không muốn mất thời gian, lập tức lao đến áp sát Vermyx, cô vung kiếm với rất nhiều năng lượng, nhưng đã bị bắt lại bằng tay.

Hắn ôm đầu, có vẻ như rất đau, tay liền thả lỏng. Airi vung chân đạp Vermyx bay đập vào bức tường.

Airi lao đến, Vermyx cắn răng tức giận.

" Khốn kiếp"

Hắn xoè tay ra, hướng tới Airi. Cô lập tức bị đẩy văng về phía sau và lăn vài vòng trên đất.

Vermyx ôm đầu lắc mạnh, cắn răng vì khó chịu. Hắn quát lớn:

" Ngươi còn lâu mới chiếm được"

Takeshi bên trong tiềm thức, cậu vô cùng tức giận. Ánh mắt căm thù.

-" Cứ đà này không ổn, mình cần phải làm gì đó"

Đầu của Takeshi như có thứ gì đó đả thông, cậu liền nghĩ ra một cách.

Aoto vừa chữa trị thành công cho Ayaka, cậu liền đứng dậy và nhảy qua người Ayaka đang nằm. Thần hộ bao quanh lấy cơ thể cậu, cậu bước tới chỗ Airi và liền đỡ Airi dậy.

" Còn đánh được không?"

Airi gật đầu.

" Đánh được"

Aoto với ánh mắt quyết tâm nhưng vẫn có sự lo lắng trong đó.

-" Chết tiệt mà, hồi nãy hắn đâm Ayaka và khiến cho cô ấy bị đánh bay năng lượng ra bên ngoài. Mình vừa chữa và vừa giúp cô ấy khiến mình hao năng lượng quá"

Airi:" Có vẻ cậu sắp hết năng lượng rồi"

Aoto gật đầu.

" Ờ, cứu người cận kề cái chết mà. Nhưng tôi vẫn đánh được"

Aoto lao lên phía trước, nửa thân thần hộ tạo ra hai cây thường và vung xuống cùng một lúc.

Bất ngờ, Vermyx đi loạng choạng, tay phải lập tức phát nổ.

" Khốn kiếp"

Tay trái hắn cầm lấy thanh kiếm và vung lên.

Keng!!

Aoto dùng sức nhấn mạnh xuống, vermyx cắn răng trống chịu.

-" Thằng nhóc đó đang tạo ra năng lượng rối loạn bên trong"

Bất ngờ, Airi lao đến từ bên phía sau, cô vung kiếm. Cùng lúc đó, Aoto hoá giải trạng thái thần hộ và áp sát Vermyx.

Năng lượng xung quanh Vermyx liền tràn ra. Cảm thấy không ổn, Aoto và Airi cùng lúc nhảy về phía sau.

Ầm!!!

Một vụ nổ lớn khiến nơi đây rung chuyển dữ rội như sắp sập. Để lại dưới nền là một cái hố lớn.

Vermyx cắn răng, hắn đang liên tục đẩy năng lượng rối loạn ra bên ngoài. Nhưng Takeshi lại đang tạo ra không ngừng.

Tay phải hắn đã được phục hồi. Hắn cắn răng, khuôn mặt nhăn nhó.

" Khốn kiếp, ta sẽ tiêu diệt các ngươi ở đây trong một lần luôn"

Hắn toả ra lượng lớn năng lượng, cùng với lợi dụng năng lượng rối loạn mà Takeshi đã tạo ra.

Airi mở to mắt, Aoto lập tức lao đến nơi Kazuka đang nằm và bế cậu chạy ra xa.

" Cứ nghĩ có thể kết thúc nhanh và chữa cho cậu ấy, nhưng có vẻ không ổn rồi"

Airi thấy Aoto bế Kazuka chạy đi, cô liền chạy về phía Ayaka đang nằm và bế chạy về phía góc tường.

Hắn nở ra nụ cười đắc ý.

" Góc nào cũng vậy thôi. Ta sẽ thôi bay toàn bộ nơi này"

Aoto đặt Kazuka xuống và bắt đầu chữa trị, cậu nhìn ra phía của Airi và hô lớn về phía Airi.

" Này Airi, chạy về chỗ tôi"

Aoto:-" Hắn đừng gần cửa ra chắc chắc không cho bọn mình thoát rồi"

Góc nhìn chuyển lên trên mặt đất, nơi những con người trong thành đang tấp lập di chuyển.

Mặt đất lúc này đột ngột rung chuyển dữ dội. Mọi người đang đi thì dừng lại, và hoang mang nhìn xuống dưới chân.

Ầm!!!!!!!!!!!

Một vụ nổ lớn khủng khiếp diễn ra ánh sáng chói loá cả một vùng, rồi dần dần tắt đi. Một cái hố sâu và khổng lồ hiện ra trong làn khói đen dày đặc. Vụ nổ nằm ngay tại trung tâm của thành và quét thôi bay mọi thứ, nhà cửa và con người đều không còn.

Sóng xung kích thổi mạnh đến nỗi những ngôi nhà không trong vụ nổ lập tức đổ sập.

Những người còn sống sót lập tức chạy tới miệng hố, họ sợ hãi thì có người chạy đi, nhưng cũng rất tò mò và chạy lại miệng hố.

Từ dưới hố, Vermyx bay vút lên trên không. Khôn mặt hắn lúc này rất tiều tụy. Có vẻ đã cạn kiệt năng lượng. Hắn đáp xuống đất, khiến toàn bộ người dân quanh đó hoảng sợ trước hình dạng của hắn. Một người lập tức bỏ chạy, trong sự hoảng sợ.

" Quái vật"

Như một hiệu ứng dây truyền, toàn bộ bắt đầu toán loạn chạy.

" Có quái vật"

" Mau gửi lời cầu cứu cho thành bên cạnh đi"

" Chạy mau"

Cảnh tượng ấy càng hỗn loạn hơn nữa. Vermyx bắt đầu lao đến những người dân, hắn vung kiếm chia đôi hàng loạt người dân đang chạy( 88 người bị chém). Máu vung tung toé nhuộm đỏ mặt đất, âm thanh hét lớn vang vọng khắp nơi.

Sự sợ hãi tột độ lập tức bao chùm lấy đám đông đang chạy. Hắn chạy tới những cái xác và cắm thanh kiếm xuống đất.

Hắn cúi xuống và cầm nên một nửa thân trên của hai nguời vô tội nào đó. Hắn mở miệng lớn và ăn ngấu nghiến. Cảnh tượng rùng rợn và dã man, các người dân đang chạy càng tăng tốc, họ giẫm đạp lên nhau để tìm sự sống.

Vermyx liên tục nhai ngấu nghiến cơ thể của các người vô tội, mặt và cơ thể dính đầy máu.

Phía bên kia miệng hố. Raiga, chú rắn nhỏ bé giờ này đã to như một thân cây, cơ thể dài và lớn vảy bóng bò nhanh xuống dưới miệng hố. Bộ dạng nó lúc này trông như một con rắn thực thụ mang theo sự uy hiếp từ vẻ ngoài ấy.

Khi bò xuống dưới, chú rắn nhỏ bé cũng hoảng hốt. Khung cảnh đổ lát hoang sơ, đá nhỏ và to là những mảnh vỡ nằm rải rác khắp nơi.

Cả bốn người họ đang ôm nhau nằm ở khoảng không đó. Cơ thể bị Aoto và Airi bị xé toạc ra. Để lộ cả sương sườn và những bộ phận khác, quần áo chỉ còn mài mảnh trên cơ thể họ. Xung quanh chỉ còn vài cảm giác năng lượng yếu ớt đang tan biến dần của cả hai.

Trở lại khung cảnh khi vụ nổ diễn ra.

Aoto chắp tay lại và đan vào nhau. Cậu gồng sức, gân nổi khắp mặt và cơ thể cậu. Thần hộ bao bọc lấy cả bốn người bọn họ. Airi cảm thấy không ổn, cô dùng năng lượng của mình bao bọc bên trong, tạo thành lớp phòng thủ thứ hai.

Vụ nổ diễn ra. Nó quá mạnh, sức mạnh ấy không ngừng bào mòn Thần hộ của Aoto, cậu gồng sức mạnh hơn. Đưa hai tay ra, dồn năng lượng nhiều hơn để chống trả.

Cậu gào lớn:"Aahhhhhhh"

Đột nhiên, thần hộ biến mất, Aoto lập tức ngất đi, cậu chỉ kịp ôm lấy kazuka.

Airi hoảng hốt, nhưng cô không kịp lo lắng khi sức mạnh của vụ nổ đang không ngừng bào mòn lớp năng lượng màu đỏ mà cô toả ra.

Cô liên tục đẩy năng lượng ra bên ngoài, nhịp tim tăng mạnh. Và rồi, năng lượng của cô cũng biến mất, nhưng luồng sáng từ vụ nổ kia thì chưa. Cô hoảng hốt nhưng không thể làm gì.

Airi ôm lấy Ayaka và nhắm chặt mắt lại. Nhưng thật may, luồng sáng từ vụ nổ lại là những gì cuối cùng sót lại. Khiến cho họ không bị thôi bay hoà mình vào cát bụi.

Trở lại, Raiga bò tới, thân hình dài của nó quần lấy cả bốn người. Năng lượng nó bao bọc lấy cả bốn người, nó nhắm chặt mắt lại và nằm im bất động. Bên trong, cơ thể họ đang được chữa trị từ từ.

Vermyx lúc này đang ăn, hắn liền ngừng lại và quay đầu lại, nơi có cái hố từ vụ nổ ở phía sau lưng. Hắn cảm nhận được năng lượng của kẻ nào đó.

" Là yêu tộc"

Nhưng hắn quay đầu lại và tiếp tục ăn, xung quanh là xương người chất đống lại.

" Mình cần phải hồi phục càng nhanh càng tốt, sau đó mới xuống xem xét được"

Lúc này, Takeshi bên trong tiềm thức đang gào khóc lớn.

" Khốn kiếp, sao ngươi dám làm vậy hả?"

Cậu bất lực nhìn mọi người nằm trong vụ nổ, cậu chỉ điều khiển được một chút và đôi khi Vermyx mất tập trung. Cậu có gắng điều khiển cơ thể bị chiếm dữ ấy. Tay trái tung ra một cú đấm thẳng vào mặt mình.

Vermyx đang ăn thì tay trái thả thức ăn và và đấm thẳng vào mặt hắn. Thức ăn từ miệng phun ra, hắn ngã ra đất.

Nhưng hắn không quan tâm, hắn đứng dậy và tiếp tục ăn. Takeshi bất lực, cậu quỳ xuống và khóc, tay cậu liên tục vung ra cú đấm, nhưng cơ thể không còn nghe theo nữa rồi.

Giọng Takeshi vang vọng lên, mang theo sự run rẩy và cầu xin.

" Làm ơn, trả lại cơ thể cho ta. Làm ơn ta xin ngươi, đó là bạn của Takeshi, họ không được chết"

Vermyx không quan tâm đến Takeshi đang nói, âm thanh vang vọng trong đầu đều bị hắn gạt qua một bên, miệng tiếp tục nhai thức ăn và nhét liên tục vào miệng.

Bên trong tiềm thức, một không gian trắng xoá. Takeshi quỳ gục xuống, giọng nói yếu ớt, van xin trong sự bất lực.

" Trả lại cơ thể cho ta, làm ơn, ta xin ngươi"

Giọng nói run rẩy của sự hoảng loạn, lý trí bị vỡ vụn, nhân tính bị bóp méo.

" Mình...mình vừa giết họ...mình chính tay giết họ, không...không phải mình"

Cậu quát lớn: " là do ngươi, tất cả là tại ngươi"

Raiga đột nhiên mở mắt, nó ngẩng đầu lên nhìn về phía Vermyx đang ở đó. Nó liền mở miệng lớn và nhuốt cả bốn người vào trong bụng mình và bò đi về phía ngược lại.

Nó đã cảm nhận được Vermyx đang hồi phục được sức mạnh, nếu không đi thì sẽ bị tìm đến.

Vermyx đang mải ăn, có chút say mê và mất tập trung khi cảm nhận năng lượng. Hắn mở mắt lớn và quay người lại.

" Năng lượng ấy đi xa rồi, kẻ đó là ai vậy? Chỉ đến xem sau đó lại đi thôi sao?"

Lúc này, Takeshi như phát điên, cậu bắt đầu cười lớn, âm thanh mang theo sự điên dại. Cậu ngửa người về sau, vẻ mặt điên cuồng.

"Hahahaha"

" Ta sẽ giết ngươi"

Vermyx đang ăn, liền cảm thấy có một chút khó chịu.

" Tại sao cảm giác kiểm soát hắn cứ mất dần vậy?"

" HAHAHA. TAO SẼ GIẾT MÀY, CON SÚC SINH DƠ BẨN"

" MÀY, DÁM LÀM VẬY VỚI BẠN TAO SAO, HAHHAHA"

Ánh mắt Takeshi trở lên điên loạn, cậu ôm đầu, tay mò tóc mình.

Trong tiềm thức ấy, móng tay Takeshi cào mạnh vào da đầu, đầu cậu chảy máu ra không ngừng. Những ngón tay kéo dài xuống dưới mặt và cào dọc xuống dưới.

" MÀY PHẢI CHẾT. GIA ĐÌNH DUY NHẤT CỦA TAO BIẾN MẤT RỒI, TAO SẼ KHÔNG SỐNG NỮA"

" MÀY ĐỪNG HÒNG CÓ ĐƯỢC THÂN XÁC TAO"

Ngoài kia, Vermyx tiếp tục nhai ngấu nghiến, máu chảy ròng ròng bên mép. Tiếng gào thét của người dân vẫn vang vọng như tiếng sấm, nhưng hắn chẳng quan tâm.

Takeshi ngẩng mặt lên. Đôi mắt đỏ ửng, mở to, vô hồn. Nét mặt của cậu bắt đầu biến dạng bởi nỗi đau vượt quá giới hạn.

Cậu tự thì thầm:

“Mình đã nói… sẽ bảo vệ họ mà…”

“Vậy mà mình…”

Cậu bắt đầu cười, tiếng cười nhỏ, khô khốc.

“Hahaha… mình nói gì cơ chứ…”

Takeshi đấm mạnh vào đầu mình.

“Đồ vô dụng…”

Đấm lần nữa.

“Đồ vô dụng!!!”

Tay cậu bắt đầu rớm máu. Nhưng cậu không dừng lại.

Takeshi gào lên, ánh mắt chuyển sang hoàn toàn điên dại:

“ĐỦ RỒI!!! TAO KHÔNG CHỊU ĐƯỢC NỮA!!!”

Ngoài kia, Vermyx đang nuốt nốt một nửa cái xác thì cánh tay trái đột nhiên tự siết chặt cổ hắn.

“Khốn... lại nữa sao…”

Takeshi bên trong gào lớn, trong đầu cậu như nổ tung.

“TAO SẼ KẾT THÚC MÀY!!! DÙ CÓ PHẢI CHẾT!!!”

Cậu đưa tay lên ngực mình trong tâm trí – nơi ánh sáng yếu ớt nhất còn sót lại.

“Nếu ta không sống nổi... thì mày cũng đừng mong giữ được thân xác này!!!”

Bên ngoài, Vermyx cắn răng vì đau khi tay trái đang siết cổ hắn chặt hơn. Tay phải đang cầm một cái tay liền duỗi thẳng, năng lượng tuôn ra, nó lập tức hướng về phía ngực bên trái, nơi có trái im đang tuyệt vọng nằm ở đó.

Vermyx hoảng hốt.

" Ngươi điên à? Ngươi muốn chết sao?"

Takeshi cười lớn trong điên dại.

"HAHAHA, TA GIỜ CHỈ MUỐN KẾT THÚC THÔI"

Đột nhiên, Vermyx kiểm soát được lại tay trái, hắn lập tức tóm lấy tay phải để ngăn chặn.

" Khốn kiếp, tao mà lại chịu thua sao?"

Tay phải lập tức thoát khỏi sự kiểm soát của tay trái và tóm lấy. Tay phải Takeshi đang kiểm soát liền cầm lấy cổ tay trái và bẻ mạnh.

Vermyx nhăn nhó vì đau. Takeshi lúc này như một kẻ mất trí, máu chảy ra từ mắt và trán trong tâm thức.

" CÚT RA KHỎI NGƯỜI TA!!! NGAY!!! BÂY!!! GIỜ!!!"

Tay phải lập đâm hướng tới ngực trái. Cánh tay trái bị bẻ gãy ở cổ tay cố gắng chống trả, cánh tay trái gạt tay phải đi khiến nó lập tức đâm vào ngực phải.

Vermyx mở to mắt, khuôn mặt mang theo sự đau đớn. Miệng phun ra máu, máu từ vết thương chảy ra nhuốm đỏ lớp vảy đen.

Tay phải rút ra khỏi ngực, cậu đưa lên mặt và bám vào mặt mình.

"HAHAHA, CHẾT ĐI!"

Giọng nói Vermyx run rẩy vì đau.

" Khốn kiếp, ngươi dám làm thật sao?"

Tay cậu hạ xuống khỏi mặt. Vết máu đỏ tươi từ tay đã in trên mặt cậu. Tay phải duỗi thẳng ra, dồn nhiều năng lượng hơn nữa.

" Ngươi... Ngươi tính chết với ta sao?"

" TẠI SAO TA PHẢI SỢ CÁI CHẾT CHỨ?"

Vermyx liền tạo ra năng lượng rối loạn. Năng lượng trên tay Takeshi lập tức biến mất.

Takeshi trong tiềm thức không hề sợ hãi, cậu lại cười lớn như một kẻ mất trí.

" HAHAHA, ngươi muốn dùng năng lương rối loạn sao?"

Takeshi liền không ngừng tạo ra năng lượng rối loạn, nó đang chạy khắp cơ thể.

Vermyx mở mắt lớn bàng hoàng, hắn bắt đầu thở dốc. Cơ thể run rẩy.

Hắn ngã ra đất. Cơ thể co giật không ngừng.

Hắn không thể làm gì, chỉ có thể gào lớn.

"aaaahhhhh"

Hắn không ngừng có giật, lòng đen trong mắt hắn đẩy ngược lên trên.

" CÚT RA KHỎI CƠ THỂ TAO!!! ĐỒ SINH VẬT DƠ BẨN!!!"

Takeshi không dừng lại. Trong tâm trí, cậu bám lấy hai bên vai mình, những ngón tay cắm sâu vào bên trong.

" Ngươi đang muốn sé linh hồn của ngươi sao?"

"HAHAH! Lần đầu tiên ta có thể thấy linh hồn mình đó"

Vì hắn đã chiếm lấy cơ thể Takeshi, linh hồn của hắn đã đè lên linh hồn của Takeshi. Nhưng hắn đã cận thận hơn khi liên kết linh hồn mình với linh hồn Takeshi để dễ kiểm soát. Nhưng đó là một sai lầm.

Takeshi lập tức xé hai bên vai mình ra, cậu lăn ra và quằn quại, cảm giác giác bị xé rách từ bên trong đau đớn không ngừng. Cậu gào lớn trong sự đau đớn. Hai bên vai bị rách một khoảng lớn.

Bên ngoài, Vermyx cũng đang quằn quại lăn trên mặt đất vì đau đớn.

-" Kiểm soát một kẻ điên là không thể sao?"

Lần này, Takeshi lập tức dùng hai tay và tóm vào đầu mình, có vẻ cậu muốn xé đầu mình ra. Vermyx liền nhận ra không ổn. Lớp vẩy bên ngoài lập tức biến mất, trở về hình dạng của Takeshi.

Linh hồn... là bản sao của thể xác – chỉ là trong suốt và dễ vỡ hơn. Một vết xước nơi ngón tay linh hồn... cũng đau như đứt tay thật.

Hắn thu nhỏ mọi thứ lại thành một quả cầu bên trong Takeshi. Từ ý thức, lính hồn. Takeshi bên trong tiềm thức liền nhìn thấy quả cầu đen đó bay lơ lửng trong không gian trắng nơi linh hồn cậu đang ở đó.

Cậu tóm lấy nó khi nó đang lơ lửng trên không. Cậu lập tức nuốt nó vào bên trong mình.

Vermyx hoảng hốt.

" Cái quái gì?... Ngươi muốn làm gì?"

"Không ổn rồi"

Takeshi lại cười lên trong điên loạn.

" TRA TẤN NGƯƠI"

" Giờ linh hồn của ta không còn bị ngươi đè nữa. Mà là linh hồn của ngươi ở bên trong ta"

Cậu gằn giọng.

" Không có sự liên kết nào..."

" GIỜ, SỰ KIỂM SOÁT LÀ CỦA TA"

Trong tiềm thức. Takeshi đưa tay phải lên và cầm vào ngón tay trái, cậu dứt mạnh, linh hồn của Vermyx lập tức bị tổn thương.

Lúc này, chỉ nghe được âm thanh mà Vermyx gào thét.

"Aaaaahhhhhh"

Cậu tiếp tục nhổ thêm một ngón tay nữa.

Hắn lại gào lên trong đau đớn.

"Aaahhhhh. Dừng lại, mau dừng lại"

Cậu tiếp tục nhổ thêm một ngón tay nữa, nhổ thêm nữa, nhổ thêm nữa. Cậu đã nhổ đi cả năm ngón tay. Ánh mắt điên dại ấy và nụ cười ấy cứ giữ nguyên.

Âm thanh Vermyx gào thét trong đau đớn như bàn nhạc khiến Takeshi phấn kích và cảm thấy thích thú hơn.

" Dừng lại, ta xin ngươi....ahhh... Dừng lại"

Thực ra, vì Takeshi đã nuốt linh hồn của Vermyx, vậy nên lúc này. Cậu có thể kiểm soát linh hồn của bằng bằng linh hồn của mình. Mà cậu lại không bị làm sao. Chính xác hơn, giờ linh hồn của hắn bị áp đảo bởi linh hồn của cậu.

Bây giờ, sự kiểm toàn phần là của cậu. Lấy ví dụ: Trái đất là Vermyx, và Takeshi lúc này như một vị thần có mọi quyền năng để kiểm soát trái đất. Và vị thần này thích làm gì với trái đất cũng được.

Sai lầm của vermyx là khi Takeshi chuẩn bị xé linh hồn, hắn đã sợ và lập tức thu nhỏ lại và tách ra để bao vệ. Nhưng hắn lại bị Takeshi dùng linh hồn mình nuốt chính linh hồn hắn.

Trở lại, lúc này Takeshi bắt đầu trở lên đuối đi, cậu lập tức ngã ra đất, ánh mắt lặng chĩu từ từ nhắm lại. Những giọt nước mắt từ từ chảy ra từ mắt cậu.

" Xin lỗi các cậu, tôi rất xin lỗi. Tôi sẽ đến với các cậu đây. Chúng ta đã hứa sẽ đi cùng nhau mà"

Từ phía xa, một đội quân với áo giáp và vũ khí đầy đủ đi tới. Bộ giáp trắng sáng và lấp lánh ấy như phản chiếu lại ánh mặt trời. Đi phía trước là một cô gái với mái tóc màu đen, khuôn mặt xinh đẹp. Đi kèm với bộ giáp trắng và thanh kiếm với những hoa văn sang trọng, càng nâng cao khí tức mà cô toả ra.

Cô ấy là Misa, phó tướng quân của quân đội thành Goland, 22 tuổi.

Đi ngay bên canh là một chàng trai mặc bộ giáp trắng và và đeo thanh kiếm bên hông cực kì sang trọng như Misa vậy. Mái tóc xanh dương cùng với vẻ ngoài không có từ nào để chê cả. Hắn giống như đang hút mọi hào quang về phía mình vậy.

Cậu ta là Sai, phó đội trưởng của quân đội thành Goland, 23 tuổi"

Bọn họ nhìn ngó xung quanh, máu đỏ và xác chết chải dài khắp nơi. Misa bịt mũi với vẻ khó chịu vì mùi máu tanh nồng bốc lên và sộc thẳng vào mũi cô.

" Kinh quá đó, rốt cuộc kẻ nào đã làm vậy chứ? Chỉ là thành của các thương nhân thôi mà"

Sai lắc đầu.

" Ai mà biết chứ? Chắc là thù hằn gì rồi"

Misa với giọng nói khó chịu.

" Ngươi chỉ nói được thế thì im đi"

Sai liền nổi cắu.

" Cô là người hỏi ta mà"

Misa hất đầu qua phía còn lại.

" Hừ, ta chỉ hỏi vu vơ thôi"

Họ đi đến miệng hố và nhìn xuống dưới. Cái hố sâu và rộng khiến họ cũng bất ngờ.

Misa bỏ tay xuống và trầm trồ.

" Kẻ nào đây ra được chuyện này chắc chắn không tầm thường đâu"

Sai gật đầu.

" Cho dù là tự sát mà phát nổ, chắc tôi cũng phải có mấy mạng mới làm ra được vậy"

Một người lính từ phía sau đang đứng trong hàng liền nhìn xuống dưới chân Misa, ngươi lính bước lên một bước.

" Phó đội trưởng Misa, dưới chân cô"

Misa quay lại nhìn người lính sau đó nhìn xuống dưới chân. Cô ta " ồ" lên có chút bất ngờ.

Dưới chân Misa là Takeshi đang nằm bất tỉnh và bị cô dẫm lên.

Sai bước tới, vẻ mặt tò mò.

" Có người này là nguyên vẹn nhất này. Ta cảm nhận được một chút năng lượng của hắn, có vẻ là chưa chết"

Sai nói lớn:

" Cô không tính bước ra còn muốn đứng trên tên này làm gì? Muốn để người ta chết sao?"

Misa khó chịu khi bị nói, cô liền bước xuống.

Hai người lính và trị liệu sư liền bước tới, một người khiêng Takeshi ra một chỗ đất không bị dính máu và đặt xuống.

Cả hai bắt đầu dùng năng lượng và chữa trị cho Takeshi.

Sai đứng đó phân tích.

" Một tay bị gãy, ngực bên phải thì bị đâm, năng lượng yếu ớt như bị cạn hoàn toàn. Rốt cuộc tên này làm sao vậy?"

Ban đầu là hồi phục gần xong rồi, nhưng khi tranh chấp cơ thể với Vermyx, Takeshi đã tạo ra rất nhiều năng lượng gây nhiễu, và hai nguồn năng lượng chiệt tiêu nhau, dẫn đến giờ lại cạn kiệt năng lượng.

Misa nhìn chằm chằm xuống.

" Cậu ta chắc chưa tới 20 tuổi đâu, trông khá trẻ. Có vẻ như là đánh với kẻ tạo ra cái hố kia"

Sai:" trẻ như vậy mà mạnh vậy rồi sao?"

Misa liếc nhìn Sai.

" Thiếu gì người trẻ mà mạnh. Làm như ai cũng như ngươi"

Sai tức giận và quát lớn.

" Cô hơn tôi có một tuổi thôi đó, nghĩ mình hơn hả?"

Misa quay mặt đi.

" Ta không thèm nói với ngươi"

Sai càng từng giận hơn.

" Được lắm, nhất định một ngày nào đó ta sẽ cho cô biết tay"

Misa:" Chúng ta đến muộn rồi, chả còn ai sống cả, có mỗi tên này. Khi nào chữa xong thì mang thằng nhóc này về điều tra đi"

Misa liền quay người đi.

Sai khó hiểu liền gọi theo:

" Này, đi đâu vậy?"

" Đi về chứ đi đâu, còn gì ở đây đâu chứ?"

" Vậy đợi ta chứ?"

Sai liền chạy theo.

" Các ngươi cho hắn lên xe và đưa về đi"

Lúc này, Raiga đã đưa bốn người họ ra xa, ở trong một khu rừng, và đang quấn lấy cơ thể họ để chữa trị. Lúc này, Ayaka mở mắt tỉnh dậy, cô bất giác sờ tay vào bụng mình. Và nhớ lại nhát đâm ấy, cô liếc nhìn xung quanh. Raiga đã chữa trị cho những người còn lại.

Cô giật mình trước hình dạng to lớn của Raiga.

"Aa"

Cậu nhìn một hồi và bình tĩnh lại.

" Là ngươi sao Raiga?"

Raiga liền gật đầu.

" Sao ngươi to quá vậy"

Vẻ mặt của raiga như đang cười, nhưng sự tập trung vẫn đang chữa trị.

" Bất ngờ thật, lúc ở nhà trọ chỗ thị chấn ngươi bò đi mất với hình dạng bé xíu. Giờ ngươi quay lại to thật đó"

Lúc này, cả ba người họ đang bất tỉnh liền mở mắt tỉnh dậy. Kazuka lấy tay dụi mắt và nhìn về phía trước.

Cậu giật mình ngã ngửa ra sau.

"Aa"

Aoto giật mình, cậu đang ngồi lập tức bật dậy và lùi lại, tay chỉ vào Raiga.

" Có rắn, là đại sà đó mọi người"

Airi đứng dậy, cô đưa tay ra trước mặt Aoto.

" Bình tĩnh đi, đây cũng là bạn đồng hành của chúng ta đó"

Aoto ngơ ngác.

" Bạn đồng hành?"

More Chapters