Đi sâu hơn vào bên trong, nhưng lại không có thứ gì khiến Aoto có chút thất vọng.
-" Sao quan sát nãy giờ hai bên tường không có gì nhỉ? Chả nhẽ lại nhờ thứ gì che mất à? Che bằng năng lượng thì chắc chắn không rồi, chả nhẽ là món đồ nào giúp che giấu à? Nhưng trên thế giới này cái gì chả dùng năng lượng chứ, làm sao qua được sự cảm nhận về năng lượng của mình chứ?"
-" Hay mình đánh giá cao năng lực mình quá à? Không thể, nếu dùng chút ít năng lượng thì làm sao che giấu được chứ"
Aoto gãi đầu nhăn nhó vì rối.
" Sao mà khó quá vậy trời"
Cậu giật mình mở mắt lớn như vừa nhận ra điều gì đó, cậu liền quay lại con đường mình vừa đi và bước thật nhanh. Vừa chạy vừa nhìn dọc bức tường không hề có rêu.
-" Nếu tất cả mọi thứ đều sai, thì chỉ có lớp rêu này có vấn đề nhất thôi'
-" ví dụ: bọn chúng đặt một thứ gì đó rất sâu phía dưới, và như vậy sẽ cực kì khó cảm nhận được, đến bây giờ mình vẫn không hề cảm nhận được năng lượng gì bất thường. Chắc chắn là phải ban đêm rồi"
-" Đêm hôm qua, lúc đứng bình thường thì không cảm nhận được gì, nhưng khi mình quỳ dưới đất và ngã dần ra, mình cảm nhận được một chút năng lượng kì lạ. Chỉ là khác biệt lúc đứng và nằm thôi mà mệt ghê đó"
-" như vậy sẽ cực kì khó bị kể khác cảm nhận được năng lượng để lần theo, và có thể vì vậy, chúng đã dùng lớp rêu để che phủ một lối đi nào đó"
-" Mặc dù biết là sinh vật gì cũng có năng lượng, nhưng đi qua một chỗ ẩm mốc và có rêu thì ai lại nghi ngờ chứ?"
Takeshi bay ngược lại qua ngã tư nước đang chảy, cậu lại tiếp tục chạy, ánh sáng ở bên ngoài cống khiến cậu có chút chói mắt sau khi ở bên trong tối quá lâu.
Chạy thêm một đoạn nữa, khi gần ra bên ngoài, cậu đã thấy một tảng rêu lớn mọc ở bức tường phía tay phải cậu. Cậu liền liếc qua trái, bức tường bên đó không hề có rêu, nhưng bên này lại có rêu.
-" Được rồi, đây là suy luận mà mình thấy hợp lý nhất rồi đó, nếu phá hết chỗ rêu này mà không có, chắc mình nên suy nghĩ lại về cách suy luận của mình mất"
-" Cứ coi như ở sau lớp rêu này là một đường đi nào đó, và bên dưới có người. Mà mình không cảm nhận được năng lượng họ ở bên dưới, có khả năng họ cũng không cảm nhận được mình. Nếu mình dùng năng lượng của mình bây giờ thì chúng sẽ cảm nhận được năng lượng của mình mất, cứ cẩn thận cho chắc"
Cậu chạy ra bên ngoài chiếc cống và nhặt một cành cây có chút dài và một mặt của nó khá mịn, cậu gật đầu hài lòng.
-" Ừ, cái này đẹp này, bây giờ phải cạo rêu bằng tay"
Aoto đi đến bức tường rêu, cậu đặt đây gậy nằm ngang lên bước tường và bắt đầu cào mạnh, cậu cứ vậy lùi lại từ từ và cào đi lớp rêu, rêu dụng dần xuống đất. Cậu cứ vậy, vừa lùi dần vào bên trong và cạo lớp rêu.
Đang cạo, chiếc gậy trên tay cậu như vấp phải một cái gì đó khiến cậu cầm không chắc, cậu nheo mắt lại, nhưng lại hơi tối. Tay phải liền đưa lên, năng lượng toả ra và phát sáng. Cậu đưa lại gần bức tường đá.
Mở mắt lớn vì bất ngờ, đó là một đường kẻ dọc thẳng tắp từ trên xuống của bức tường đá.
-" Đây rồi"
Cậu cầm que gỗ và cạo thêm xung quanh. Trước mắt cậu là một đường viền dài trên bức tường đá, tạo thành hình chữ nhật như một cánh cửa.
-" Hừ, may ghê, không phải xem xét lại cách suy luận mình rồi"
Ánh mắt cậu liền thay đổi và chuyển qua nghiêm túc, tay trái đang cầm que gốc có chút bẩn, nhưng tay vẫn đưa lên để vuốt cằm.
-" Vậy là chính xác rồi, nhưng có nên đi vào không nhỉ? Hay gọi Airi và Takeshi đến?"
Cậu liền lắc đầu không đồng tình với suy nghĩ này.
-" Không được, mình đã cạo lớn rêu đi rồi, giờ mà về gọi hai người kia, nếu có ai đó đến thì họ sẽ biết là họ bị lộ và có thể sẽ chạy. Ừ, ví dụ thế đi"
-" Mấy tên làm ra cái này cũng khôn thật đó, dùng rêu như vậy, nếu cắt chúng khi mở cửa. Sau đó đẩy lại, rêu sẽ rất nhanh mọc trở lại và che đi dấu vết"
-" Mà thôi, cứ đi vào dò xét xem sao, nếu không ổn thì chuồn thôi. Mong là chạy được"
Aoto đưa tay lên và đẩy bức tường đá. Cánh cửa đá liền trôi xuống dưới một đoạn, cậu mới ánh mắt tò mò nhìn xuống.
-" Ồ, chúng dùng mấy tấm gỗ bé đặt phía dưới viên đá theo chiều ngang, như vậy viên đá sẽ dễ đẩy lên đẩy xuống. Mặc dù vẫn cần sức mạnh, nhưng cũng không cần nhiều, có khi dùng chút năng lượng là được rồi"
Cậu liền nhì kĩ hơn, nơi khối đá lớn đang đứng, là hàng gỗ theo chiều dọc.
-" Ồ, có nghĩa là mình cần gạt khối đá qua một bên. Tên nào nghĩ ra vậy? Thiên tài thật"
-" Tốt nhất không nên dùng năng lượng"
Cậu cầm lấy viên đá, hai chân mở rộng vào tư thế, hai tay bám vào bên phải của viên đá. Cậu cắn răng, gồng sức kéo viên đá qua bên trái của mình.
Khi kéo xong, phía trước cậu là một con đường bậc thang dẫn tới bên dưới.
Aoto có chút bất ngờ, ánh mắt nhìn sâu xuống dưới.
-" Là bậc thang dẫn xuống, vậy là đúng theo những gì mình nghĩ mà. Cái tên quý tộc kia vậy cũng không nghĩ ra, đúng là non mà"
Cậu bước xuống dưới và quay người lại, thở dài ra một hơi.
-" Haizzz, nếu giờ mình đóng cửa chắc là tự chôn sống mình chắc, mà mình cạo hết rêu rồi, đằng nào chả có người phát hiện. Thôi cứ kệ đi, biết đâu nếu bị đuổi thì cứ thế chạy ra"
Con đường phía dưới được cắm bằng các viên đá phát sáng dọc theo hai bên tường. Aoto bước đi những bước chân nhẹ nhàng xuống, tránh gây ra ít tiếng động nhất có thể.
-" Trời phù hộ, mong là không có tên nào đột nhiên lao ra, mà nếu lao ra thì tên yếu thôi. Mà mong chúng ra ngoài hết cũng được á"
Cứ vậy, Aoto bước xuống dưới, sau một lúc cậu đi mà vẫn chưa hề thấy điểm dừng của chiếc cầu thang này.
-" Gì mà sâu quá vậy, đi mãi mà chưa thấy xuống dưới vậy? Đi một lúc mà mệt ghê. Chả nhẽ mấy tên này thiết kế cái bậc thang này để làm tiêu hao thể lực kẻ đột nhập à?"
Đi thêm một đoạn nữa, cuối cùng Aoto cũng xuống tới phía dưới, rẽ sang bên phải lại là một con đường nữa.
-" Cuối cùng cũng xuống được, mả tổ thằng thiết kế cầu thang nhá"
-" Hiện giờ xuống sâu vậy mà chưa cảm nhận được năng lượng của ai, có khi chúng lên trên chơi hết rồi"
Aoto tăng tốc bước tiếp, sau một lúc đi cậu đến một không gian rộng lớn.
-" Cái tên khốn nào làm cái đường vậy, đi xa gần chết, sao không làm gần đoạn cầu thang đi chứ? Đi trong cái con đường toàn ánh sáng vàng sắp khiến mình nhìn thế giới bằng màu vàng rồi"
Cậu quay đầu lại, không gian rộng lớn này không còn ánh sáng màu vàng của đá phát sáng. Nơi đây có ánh sáng màu tím của những viên đá gắn trên tường.
Bước chân của Aoto dừng lại khi cậu tiến vào không gian rộng mở phía trước. Nơi này không còn là đường hầm đá nữa mà là một căn phòng lớn, trần cao, bốn bức tường được ghép bằng những khối đá nhẵn mịn, có vẻ được gia công rất cẩn thận từ lâu đời.
Mùi ẩm mốc, hòa lẫn với mùi sắt gỉ và chút hương cũ kỹ của giấy da khiến Aoto khẽ nhăn mặt.
Ở giữa phòng là một bàn đá dài, bề mặt lấm tấm những vệt đen cũ kỹ, có chỗ trầy xước, như thể từng bị ai đó đập mạnh. Trên bàn vẫn còn vài bình thủy tinh nứt vỡ, bên trong là những chất lỏng đã khô lại thành cặn màu nâu hoặc đen. Một số lọ vẫn còn dán nhãn chữ viết tay bằng mực tím, nhưng đã nhòe đến mức gần như không thể đọc được.
Ở phía bên phải là một giá sách đổ nghiêng, những cuộn giấy da cũ kỹ lộn xộn nằm trên sàn, bị giày xéo và nhuộm bởi nước ẩm. Có một vài trang vẫn đọc được. Aoto liếc qua thấy những hình vẽ giải phẫu, có cả cấu trúc của… sinh vật không phải người.
Cuối căn phòng, bên tường đá là một chiếc lồng sắt rỉ, to cỡ một người lớn, nhưng đã bị móp méo. Các thanh kim loại bị bẻ cong như thể từng có thứ gì đó khổng lồ từ bên trong cố gắng phá ra. Bên dưới lồng là một vết kéo dài như máu khô đen sẫm.
Ở một góc tường, Aoto phát hiện một cái ghế gỗ với dây trói da còn nguyên vết mòn. Phía sau ghế là một biểu tượng nhỏ khắc bằng dao lên tường.
Và điều kinh dị nhất, rất nhiều những cái bình đựng theo những bộ phận của con người như: tay, chân...
Và có cả một vài bộ phận của một sinh vật gì đó. Thậm chí còn có cả ruột của chúng, dài, màu đen và ngoằn ngèo.
Aoto nheo mắt, vẻ mặt có chút kinh sợ.
-" Cái quái gì vậy? Đây là phòng thí nghiệm của tên điên nào sao? Trông kinh quá"
Cậu bước đi sâu vào bên trong, cậu bước đi thêm một bước nữa và tiến lên. Một cảm nhận về năng lượng của một kể nào đó. Ngay lập tức Aoto lùi lại vài bước.
-" Cảm nhận được rồi, năng lượng của một kẻ nào đó, nó ở phía trước. Khả năng cảm nhận của mình là cực xa, so với một tên cực mạnh có khi mình còn hơn. Có khả năng chúng chưa cảm nhận được mình. Trừ khi có kẻ nào đó siêu mạnh thôi"
-" Khả năng cảm nhận của mình là hơn 100 tharn mà, tạm thời không lo, nhưng cũng lo nhỡ đâu có tên nào đó bước tới thì phải làm sao?"
Cậu liền quay đầu nhìn con đường phía sau.
-" Con đường dọc với cái phòng này, nếu chạy là bị phát hiện cách rồi. Nhưng mình bay liệu có nhanh hơn không nhỉ? Nếu gặp kẻ có tốc độ cao thì sao?"
Cậu gõ tay vào đầu mình một cái.
-" Chết tiệt mà, nghĩ nhiều làm gì chứ? Đã vào đây là đặt cược rồi"
-" Nhưng chả nhẽ cứ đợi hắn ở đây sao, nếu đi lên thì chả thu thập được cái quái gì"
-" Nhưng có thể hắn đang tập trung nghiên cứu hay gì gì đó và không cảm nhận xung quanh thì sao nhỉ?"
Cậu hiện rõ vẻ mặt đăm chiêu.
-" Rối ghê đó, nên không ta. Đi tiếp là mình đặt cược hai lần à? Ví dụ đó được không ta?"
Cậu lại lấy tay gõ đầu mình.
-" Tập trung đi, suy nghĩ với vẩn quá"
-" Thôi cứ đi đi, sợ gì chứ? Mấy bức tường đá này có vẻ dày, nhưng mình là tinh linh mà, mình nghĩ là mình sẽ thôi bay được nơi này. Nhưng nếu sập thì sao nhỉ?"
-" thôi kệ đi, quyết định là vào"
Aoto bước tiếp, đi đến cuối căn phòng này là một con đường với ánh sáng tím và khá bé.
-" Đường gì mà bé vậy? Nếu mình bay có khi chạm đầu vào tường quá"
Cậu cứ thế bước tiếp vào trong con đường một cách chậm dãi và cảnh giác.
-" Đi cũng được một đoạn rồi, mình vẫn cảm nhận được kẻ này ở phía trước, có chút di chuyển nhưng có vẻ là trong phòng. Nếu đến đây mà không cảm nhận được thì có thể hắn đang tập trung làm gì đó rồi"
-" Chết tiệt mà, mình chưa giết ai bao giờ nữa"
Cậu nhìn vào lòng bàn tay mình chằm chằm.
-" Nhưng tại sao lúc này mình lại thấy bình thường khi nghĩ về nó nhỉ?"
-" Hình như trong cuốn về 'sự tội lỗi mà ai cũng mắc phải' Loid Kencho, người tạo ra kết giới bảo vệ tộc tinh linh"
-" Ngài ấy có viết thêm một dòng vào cuốn sách, hình như là:' Giết người không khiến ta trở thành quái vật, chính cách ta nhìn về điều đó mới quyết định ta là ai' ừ, hình như là vậy"
-" Nói chung là ông này nói về cách nhìn nhận thì phải. Mình đang tìm kiếm manh mối để cứu những người bạn mới của mình, những người có thể sẽ là bạn đồng hành mãi mãi về sau của mình. Như vậy là đúng phải không?"
-" Chờ đã, cảm giác như mình đang tự thao túng mình ý nhỉ? Nhưng mà không thể phủ nhận câu nói của ngài ấy cũng sâu xa thật"
Aoto đi thêm, phía trước cậu là một không gian khác có chút lớn. Cậu đã thấy bóng dáng của kẻ mà cậu đã cảm nhận năng lượng suốt dọc đường đi.
-" Là hắn, mình có nên lao vào và khống chế hắn không? Nhỡ đâu hắn mạnh cực kì thì sao?"
Tên đó đang di chuyển quanh căn phòng, tay cầm các lọ thủy tinh, bên trong là một thứ thuốc gì đó có màu tím, có vẻ không tốt lành gì. Trên bàn là nhiều lọ thủy tinh như vậy nhưng vơi nhiều màu khác nhau.
Quanh căn phòng là rất nhiều loại cỏ cây. Không, nó chính xác là các loại thuốc.
Aoto mở mắt lớn khi thấy bên trên một tấm ván gỗ lớn, buộc chặt một người lùn trên đó, mắt người lùn này nhắm lại, có vẻ như đã ngủ.
Tên kia ăn mặc khá bình thường như một người bình thường sống ở nơi này, mái tóc hắn màu nâu đơn giản.
Giọng hắn tinh quái vang lên.
" Hehe, lần này chắc chắn thuốc sẽ được, chỉ đợi mấy tên kia mang 2 đứa nhóc để hiến tế thôi"
Aoto mở mắt lớn khi hắn nói vậy.
-" Hả, không lẽ là Kazuka và Ayaka sao? Hai người họ sẽ làm vật hiến tế sao? ...Như vậy không ổn một chút nào"
Aoto cắn chặt răng.
-" Nây giờ có nên lao vào và đánh tên kia không nhỉ? Nếu vậy có thể bọn chúng sẽ biết và không mang hai người kia đến đây"
-" Hay mình cứ đợi nhỉ? Nhưng nếu có kẻ khác, nhỡ đâu có kẻ cảm nhận được mình thì chết chắc. Thôi tốt nhất là hạ tên này"
Aoto đưa tay lên, năng lượng bao quanh toàn bộ cơ thể cậu, tay phải với năng lượng cực kì dày đặc.
Tên kia đang bình tĩnh ngắm các lá thuốc, bất ngờ hắn cảm thấy năng lượng từ phía sau.
Ầm!!!!
Aoto tung ra nhát chém mang theo nguyên tố phong cực mạnh, con đường quá bé, nhát chém liền phá hủy luôn nó, đòn chém cứ vậy mà lao về phía tên kia.
Hắn chỉ vừa kịp quay lại thì nhát chém đã áp sát hắn.
Ầm!!!
Nhát chém phóng thẳng vào người hắn khiến hắn không kịp làm gì, không kịp phản công hay huy động năng lượng ra bên ngoài để phòng thủ. Miệng phun ra máu, khuôn mặt hiện rõ sự đau đớn. Nhát chém khiến hắn bay dính vào tường.
Nhưng nhát chém vẫn chưa tan biến, nó dí hắn vào bức tường một lúc lâu khiến hắn la lên vì đau đớn.
"Aaaahhh"
Năng lượng của hắn quá yếu dẫn đến nhát chém đã chia đôi cơ thể của hắn ra.
Hai phần cơ thể trên và dưới liền rơi xuống. Máu văng tung toé khắp nơi, nhuộm căn phòng một nửa thành màu đỏ.
Người lùn bị trói trên tấm ván gỗ lớn đã tỉnh dậy từ lúc nào không hay, mắt hắn mở lớn vì bất ngờ.
Aoto đứng ở phía cửa vào, nhìn vào tay mình chằm chằm.
-" Mình ...mình vốn chỉ muốn khống chế hắn thôi mà, cứ nghĩ là lúc hắn mất tập trung nên năng lượng không toả ra bên ngoài và được hắn tích lũy bên trong"
-" Khả năng cảm nhận của một tinh linh là chính xác nhất trong số các tộc mà. Mặc dù cảm nhận như nào cũng có sai số, nhưng tại sao lại sai lúc này chứ? mình sai sao? Mình vừa giết người"
-" Mình...mình chỉ muốn khiến hắn mất khả năng chiến đấu thôi mà"
Cậu nhuốt nước dãi của mình vào trong.
-" Tại sao bây giờ tuy đang suy nghĩ nhiều, nhưng cảm nhận gì về giết người lại không hề có, giống như mình không quan tâm vậy?"
Bàn tay cậu run nên, ánh mắt khẽ lung lay như đang sợ hãi chính mình.
Là một tinh linh mới khả năng kiểm soát năng lượng cực tốt, nhưng tâm trạng quá căng thẳng đã khiến cậu ước lượng sai. Vì vậy, sự bình tĩnh chính là thứ cần thiết nhất khi chiến đấu hay bất kì tình huống nào.
Aoto đứng lặng, tay vẫn còn run. Mùi máu lan trong không khí. Cậu quay sang nhìn người lùn đang bị trói chặt trên tấm ván gỗ.
Người lùn đã mở mắt từ lúc nào, ánh mắt không sợ hãi mà lại đầy sắc bén. Ông ta cất giọng khàn khàn:
“Nhóc... cậu vừa giết hắn thật à?”
Cậu giật mình, nuốt nước bọt vào bên trong, và gật đầu nhẹ.
" Tôi...tôi chỉ định khống chế hắn thôi...nhưng lúc ra đòn, không hiểu tại sao tôi lại tung một đòn kết liễu hắn luôn"
Có vẻ như khi cậu ra đòn đã khiến cho chiếc mũ trùm đầu mình sê dịch về sau. Người lùn liền chú ý đến chiếc tai của cậu.
" Lúc đầu chỉ cảm nhận năng lượng có chút khó phân biệt. Nhưng cậu là một tinh linh sao?"
Aoto gật đầu và đi lại gần.
" Phải"
" Ta tưởng các ngươi điều khiển năng lượng tốt lắm mà, có chuyện không kiểm soát được sao"
Aoto ấp úng, cậu không biết nên trả lời ra sao.
" Tôi... Đây là lần đầu tôi giết người, tôi...tôi không biết tại sao nữa"
-" Mình đang đổ lỗi cho sơ xuất là lần đầu của mình sao?"
Người lùn khịt mũi.
“Nếu không dứt khoát, người chết sẽ là cậu. Ở đây, cậu nhân từ là cậu chết. Đừng tự trách.”
" Với lại, dù là lần đầu hay nhiều lần, cái quan trọng là tình cảnh không cho ngươi do dự. Cậu quên thế giới này, sức mạnh chính là quền lực sao?"
"Một trận chiến cũng giống như một trò chơi chính trị, nếu cậu không ra tay kịp lúc, không suy đoán nhanh, không nắm bắt tình hình... thì chỉ cần bị động một bước thôi là mất hết"
Aoto tiến lại gần, vẻ mặt vấn rất nhiều suy tư, cậu tháo dây trói.
"Ông là ai? Tại sao ông lại bị trói ở đây?"
Người lùn khẽ nhăn mặt khi được gỡ dây.
"Tên đó... dùng ta để điều chế thuốc. Bọn chúng đang chuẩn bị một nghi thức. Nếu cậu không tới kịp, thì chắc hai đứa nhóc kia đã bị mang đi làm vật hiến tế rồi"
Aoto nheo mắt.
“Ông biết Kazuka và Ayaka?”
Người lùn lắc đầu, rồi liếc nhanh xác chết trên sàn.
" Không, nhưng có vẻ đó là bạn cậu à? Hay cũng là vật hiến tế sao?"
Aoto:" Chắc là vậy, họ bị những cái bóng bắt đi. Và tôi đang tìm họ"
Lão già có chút bất ngờ.
"Ồ, chưa biết gì mà dám xông vào đây sao?"
Aoto:" Tôi vào đây cứu bạn tôi mà"
" Ồ, nhưng cậu vừa giết người của nơi này. Sớm muộn chúng cũng phát hiện thôi"
Người lùn chỉ tay ra phía lối đi, dẫn sâu vào bên trong hơn.
" Nhìn thấy nó chứ? Bọn chúng ở hướng đó, chúng đang thực hiện thí nghiệm để tạo ra sinh vật gì đó ý, ta không rõ, nhưng chắc chắn chắn không tốt lành gì rồi"
Ánh mắt cậu hướng vào lối đi với những ánh sáng màu tím, rồi quay lại nhìn người lùn.
"Vậy chúng có bao nhiêu người? Mạnh không?"
người lùn suy nghĩ một hồi rồi nói:
" Ở đây có khoảng 10 người, 2 người đeo mặt lạ có vẻ là chủ nhân bọn chúng. Ta nhớ không lầm, lần trước có 5 tên đi ra ngoài rồi. Vậy là còn khoảng 3 tên trong đó"
" Rất cảm ơn cậu vì đã cứu ta, nhưng ta sẽ không đi cùng cậu đâu, bảo trọng nhé"
Người lùn này liền quay người đi.
Aoto gật đầu.
" Được, nhưng cho tôi biết tên đi?"
" Vita"
Aoto:" Được, vậy hẹn ngày sau gặp lại"
" Ờ"
Như thể Vita vừa nhớ ra gì đó liền quay lại, ánh mắt giò xét nhìn cậu.
" Này, cậu sẵn sàng giết thêm người chưa?
Nếu không thì đừng vội đi, gánh nặng về tâm lý là điểm yếu chí mạng trong chiến đấu đó"
Vita liền quay người đi.
Aoto nghe vậy, cậu đưa tay lên và nhìn vào lòng bàn tay mình với vẻ suy tư.
" Mình sẵn sàng cho lần tiếp theo chưa?"
Cậu liền nắm chặt tay thật chặt, ánh mắt quyết tâm. Không chần chừ, cậu bước vào con đường phía trước.
Vừa đi, cậu nhắm mắt, hít vào một hơi thật sâu, và giữ nó một lúc. Rồi thở ra một hơi dài. Nó như để làm trống suy nghĩ của cậu và khiến cậu bình tĩnh hơn.
" Bây giờ vẫn chưa hề cảm nhận được năng lượng của ba tên kia như Vita nói. Có nghĩ là con đường này dài hơn 100 tharn sao? Mấy tên này làm đường kiểu gì vậy? Muốn vừa nghiên cứu vừa tập luyện thể lực à?"
Bước đi một đoạn, trước mắt bên trái cậu là một khoảng không gian sáng vàng. Cậu liền chú ý tới và đi đến.
Đó là một không gian không quá lớn, có các kệ sách xung quanh. Những quyển sách nằm la liệt trên đất và một trận địa gì đó với các hoạ tiết phức tạp.
-" nơi đây là thư viện của bọn chúng sao?"
Cậu bước vào bên trong và quan sát khắp nơi, trước mặt cậu là một chiếc bàn. Bên trên có một quyển sách lớn đang nằm trên đó và được mở ra sẵn.
-" Sách viết gì vậy?"
Aoto cầm quyển sách lên, bên trên chỉ có chữ mà không có một hình nào.
-" là công thức để chiệu hồi một cái gì đó"
-" Sử dụng, não của người lùn để làm trí thông minh, sử dụng 1 chàng trai trẻ để có sức mạnh, sử dụng một cô gái còn trinh tiết để có sự suy đoán, sử dụng mắt rắn để nhìn rõ bóng tối, sử dụng tim sư tử làm sự thống trị và mạnh mẽ, sử dụng bóng của 400 người để hoàn thành cơ thể"
Aoto mở mắt lớn vì bất ngờ khi đọc những dòng chữ cuối quyển sách. Cậu sốc nặng và đặt quyển sách xuống dưới bàn.
-" Không ổn mọt chút nào, có nghĩ là Kazuka và Ayaka sẽ trở thành vật hiến tế mất"
-" Ơ? Ở đây bảo dùng lão người lùn mà, vậy sao Vita lại bị bắt làm vật thí nghiệm, chúng có một người lùn khác à? Hay là lão người lùn cần đạt được cái gì đó à?"
-" Kì lạ là sao ngay từ đầu không bắt người của nơi này làm vật hiến tế trước mà phải đến lúc bọn mình đến thành mới bắt"
Cậu vừa đi ra ngoài và vừa suy nghĩ.
-" Vậy là bọn chúng còn phải thu thập bóng nữa"
Cậu liền lấy tay phải nắm chặt, đặt vào lòng bàn tay trái, có vẻ như đã hiểu ra gì đó.
-" Có vẻ như chúng cần dùng bóng trong thành này, còn bắt người thì bắt ở ngoài cũng được"
-" Ừ, giờ thấy cũng đúng, vậy là suy đoán chúng đặt cái gì đó dưới đây mới khiến cho mấy cái bóng đó có ý thức có khả năng đúng rồi"
Ánh mắt cậu nhìn vào đoạn đường hầm phía trước, ánh mắt có chút lo lắng.
-" Mong là họ không sao, mình phải cứu được mấy người bạn mới này. Không thể để chuyện kết lúc nhạt nhẽo được"
Đang đi, cậu chợt cảm nhận được năng lượng của cả ba kẻ nào đó đang đứng ở xa.
-" Thấy rồi, chúng ở phía trước"
Cậu bước đi sâu hơn nữa...
Ở căn phòng phía trước. Ba tên đó với chiếc áo màu trắng và các hoạ tiết màu vàng đỏ dọc theo từng đường chỉ, chúng đang đứng quan sát Kazuka và Airi bị chói chặt tay và chân, miệng bị bịt và nằm trong một chiếc kết giới hình hộp trong suốt.
Tên đứng giữa với khuôn mặt trưởng thành là Mask, hắn khoảng hơn ba mươi tuổi liền cảm nhận được Aoto đang từ phía xa bước tới, hắn liền quay lưng lại nhìn vào lối đi với vẻ mặt cảnh giác.
2 tên còn lại đứng hai bên cũng đã cảm nhận được liền quay đầu lại.
Một tên với khuôn mặt khá trẻ, mái tóc tím là Yuio, tên còn lại có vẻ như già nhất với mái tóc lâu, khuôn mặt có chút nhăn nheo, có vẻ khoảng hơn 40 tuổi là Kasp.
Kasp với ánh mắt cảnh giác.
" Các ngươi cảm nhận được chứ?"
Mask:" có vẻ như có kẻ xâm nhập rồi"
Yuio mỉm cười gian ác.
" Vậy thì tiêu diệt con chuột đó đi"