Ficool

Chapter 50 - chap 50: bị bắt

Sau nhiều giờ đi bộ, trời đã sẩm tối, những ánh hoàng hôn cuối cùng dần tắt đi, và để cho bóng tối bao trùm lấy thế giới. Cả nhóm năm người đang đi cùng hướng với những chiếc xe ngựa của những thương nhân.

Aoto không những không mệt mỏi, ánh mắt cậu ấy phát sáng trong tối. Cậu trùm chiếc mũ lên để che đi đôi tai của mình.

" Chúng ta sẽ vào đó khám phá những gì vậy?"

Takeshi lắc đầu.

" Đầu tiên, chúng ta cần có thêm tiền để duy trì những chuyến đi như này, và chúng ta sẽ đến đó và tìm một công việc nào đó"

" Thứ hai, chúng ta sẽ đi khắp nơi và khám phá mọi thứ, thứ gì lạ lẫm với chúng ta thì nó là điều mới mẻ rồi. Tôi làm sao rõ chúng ta sẽ khám phá được gì chứ"

" Thứ ba, chúng ta không chỉ đi khắp nơi, mà chúng ta vừa đi vừa tìm cách mạnh hơn để không bị bắt nạt và bảo vệ mọi người"

" Cơ bản là như vậy"

Aoto trầm trồ mà " ồ" lên một tiếng.

" Ra là vậy, tôi quyết định đi cùng mọi người chắc chắn tôi sẽ bảo vệ mọi người, đừng lo"

Kazuka ngó quá.

" Vậy khi vào thành chúng ta đánh nhau một trận không?"

Airi đi ở phía trước cùng Ayaka liền nói lại:

" Chúng ta sẽ thuê phòng và không có chỗ chống nào cho chúng ta tập luyện hay gì đâu"

Kazuka chán nản thơ dài.

" Chán ghê"

Airi:" Nếu thuận lợi, chúng ta sẽ mua đá năng lượng và hấp thụ nó để giúp cửa năng và giếng lượng lớn hơn"

Takeshi sáng mắt, ánh mắt mong chờ.

" Tuyệt"

Airi:" Đừng mừng vội, đấy chỉ là nếu thôi"

Takeshi liền ỉu xìu buồn bã. Aoto vỗ lưng động viên nhưng vẫn cười tươi.

Kazuka với vẻ tò mò.

" Này Aoto, cửa năng lượng của cậu lớn như nào thế"

Aoto lấy ngón tay chống cằm, mắt nhìn lên trên, vẻ mặt suy tư.

" Chắc khoảng một phần mười của 1 phần năng lượng á"

Takeshi liền ngẩng đầu dậy và thở dài.

" Của tôi bé hơn cậu một chút đó"

Kazuka cười.

" Cửa năng lượng của tôi tận hơn một nửa của một lần năng lượng cơ. Nhưng thực ra nếu dùng như vậy trong một đòn đánh sẽ tốn quá nhiều và nó sẽ khiến cơ thể tôi mệt và hao năng lượng, như vậy trong chiến đấu là không ổn"

" Vậy nên tôi cũng thường dùng một phần mười của một phần năng lượng"

Aotto gật gù.

" Ồ, cậu cũng thông minh khi chiến đấu quá đó"

Airi liền quay đầu lại.

" Đừng ảo tưởng, cậu ta là một tinh linh đó. Giếng năng lượng của cậu ta cực lớn đó, một phần mười của một phần năng lượng có khi bằng một nửa năng lượng trong giếng năng lượng của các người đó"

Takeshi và Kazuka há hốc miệng vì bất ngờ.

" Thật sao?"

Aoto gãi đầu cười.

" Thực ra tinh linh là tộc có năng lượng lớn ngang bằng với quỷ và thiên thần đó. Nhưng mà các cậu và tôi vẫn còn trẻ mà, cửa và giếng năng lượng sẽ ngày càng mở rộng khi chúng ta mạnh lên thôi"

Airi:" có thể hai cậu đã quên, nhưng lão sói cũng từng nói rồi đó. Một phần năng lượng của tôi bằng ba phần năng lượng của Takeshi đó"

Takeshi đẫm lệ vì buồn.

" Trong nhóm mỗi tôi có của năng lượng và giếng bé nhất vậy?"

Ayaka mỉm cười quay đầu lại.

" Tôi cũng ít năng lượng mà"

Takeshi với giọng khó chịu.

" Cậu thì ít cái quái gì chứ? Bắn mũi tên với năng lượng lớn liên tục mà chả sao, vậy mà kêu ít"

Kazuka:" vậy lên chúng ta đang cố gắng mạnh lên này, đừng lo"

Airi:" có thể các cậu không biết, nhưng tinh linh có thiên phú lớn nhất về năng lượng đó. Vì vậy, có thể khi chúng ta chỉ nâng được một chút năng lượng thêm thì cậu ta đã có cửa và giếng năng lượng cực lớn rồi"

Mải nói chuyện, cả nhóm bước tới cổng thành, họ cứ vậy bước vào, nơi đây không có lính canh cổng, nhưng ở trên lại có bốn người lính đứng canh. Họ nhìn thấy mặt trời đã lặn liền quay người rời đi.

Ayaka liếc nhìn xung quang với vẻ khó hiểu.

" Sao mấy thương nhân lại ngủ bên ngoài vậy, đến thành mà họ không vào trong sao?"

Airi lắc đầu:" Ai mà biết chứ? Mấy thương nhân thường kì quặc mà"

Takeshi:" có thể là họ không muốn mất tiền thuê trọ"

Bước đi sâu vào bên trong, phía trước họ là một con đường đá lớn, nhưng thật kì lạ. Nơi đây không hề có viên đá phát sáng nào, và vắng tanh không có một ai ở bên ngoài.

Sự im lặng này đã khiến cả nhóm không hề bảo nhau nhưng cũng đồng loạt đứng lại, mắt liếc nhìn xung quanh với vẻ cảnh giác.

Kazuka:" Có chuyện gì vậy? Tại sao lại im ắng như vậy chứ?"

Thật may tuy mặt trời mới lặn, nhưng những vì sao lấp lánh trên trời đã hiện ra sói sáng xuống dưới giúp cả nhóm dễ dàng quan sát hơn.

Ayaka:" Không có một bóng người luôn, họ đâu rồi chứ"

Takeshi nhìn về phía cửa sổ của một ngôi nhà, từ khe cửa sổ có một chút ánh sáng chiếu ra.

" Họ ở trong nhà rồi, tôi thấy một tia ánh sáng từ cửa sổ của một ngôi nhà"

Ayaka liền kéo căng chiếc cung trong tay với một mũi tên, cô hướng mũi tên xuống dưới mặt đất, và sẽ sẵn sàng bắn nếu gặp tình huống nguy hiểm.

" Nơi đây có truyền thống gì sao?, vừa mới tối thôi mà"

Aoto:" Đó là lý do mà mấy ông thương nhân kia ngủ bên ngoài sao?"

Airi:" Mọi người cứ cảnh giác đi, ai mà biết có thừ gì sẽ lao ra chứ?"

Kazuka nhìn xuống dưới đất cậu, bóng của cậu rung lên, như đang đung đưa trên mặt nước. Tim cậu bỗng nhiên đập nhanh.

" Hử? Mình hoa mắt sao?"

Cậu lấy tay dụi mắt và mở lại lần nữa, cái bóng đột nhiên bé lại như thể bị kéo đi và ra khỏi tầm mắt cậu. Cậu nhìn theo cái bóng kéo dài ấy và tới một bức tường.

Lúc này, Takeshi cũng nhìn xuống dưới đất, cậu bất ngờ mở mắt lớn.

" Bóng của Ayaka đâu rồi"

Mọi người đều nhìn xuống dưới, Ayaka bất ngờ, cô mở mắt lớn nhìn xuống. Bóng cô kéo dài vào một góc tối ở giữa hai ngôi nhà đằng xa.

" Bóng của tôi đâu?"

Ánh mắt của mọi người hoài nghi.

Takeshi:" Lại là bóng à? Mình không thích mấy cái bóng chút nào"

Lúc này, giọng Kazuka vang lên run run, cơ thể cậu cũng đang run lên, ánh mắt nhìn về phía bức tường.

" Các... Các cậu...bóng...bóng của tôi"

Mọi người liền quay qua và nhìn theo hướng bóng của Kazuka.

Bóng của cậu kéo dài và in lên bức tường ấy, nhưng nó lại cử động và bay lắc lư. Cái bóng liền đưa hai tay lên, miệng nó cười lớn và rộng, con mắt cùng với biểu cảm đó mang theo vẻ thích thú.

Tất cả đều bắt đầu chạm chân đến sự sợ hãi, mắt mở lớn và biểu cảm hoảng hốt.

Ayaka lập tức nhâng cung lên và kéo căng, đầu mũi tên hướng về phía cái bóng trên bức tường kia. Cô cúi xuống lại một lần nữa quan sát cái bóng mình và rồi lại ngẩng đầu lên.

-" Cái bóng mình vẫn bị kéo dài ra giống Kazuka"

Takeshi đang rất hoang mang, nhưng khi thấy Ayaka kéo cung, cậu liền đưa tay chắn ngang.

" Khoan đã, đừng hành động liều lĩnh, chúng ta không biết nó là cái gì mà, nhỡ đâu nó là một cái bẫy đó, chúng ta cần cẩn thận"

Airi siết chặt tay, vẻ mặt lo lắng hiện rõ.

-" Nó rốt cuộc là thứ gì vậy? "

Takeshi:" bóng sao? Tôi ghét nó"

Airi cắn răng vì khó chịu.

" Tại sao nhóm mình hay gặp chuyện vậy?"

Từ một căn nhà, cánh cửa hé ra. Bên trong không có chút ánh sáng nào, nhưng vẫn thấy mờ mờ bóng dáng một người, đó là một bà lão đang đứng đó và quan sát.

" Các người nếu không mau đến nhà trọ thì sẽ không ổn đâu"

Tất cả đều chú ý đến tiếng nói và quay qua, nhưng bà lão đã đóng cánh cửa lại.

Airi quan sát xung quanh với sự căng thẳng.

" Nhà trọ ở đâu?"

Bất ngờ cô quay ra sau, cô bàng hoàng khi không còn thấy lối vào đâu nữa. Giọng cô run run lên.

" Các... Các cậu... Lối vào của thành biến mất rồi"

Mọi người đồng loạt quay qua. Takeshi mở mắt lớn như vừa nhận ra điều gì đó.

" Cái gì chứ?... Không ổn rồi, hình như lúc tôi hỏi đường, người ta bảo cổng thành ở phía Bắc, nhưng chúng ta vào từ phía Tây"

Ayaka, Aoto và Kazuka lúc này đang cực kì hoảng hốt, cổ họng nghẹn lại.

Cái bóng trên bức tường liền bước ra ngoài, nó đứng đó và nhìn cả nhóm. Một làn gió lạng lẽo thổi qua, càng làm tăng sự u ám.

Ayaka cũng đứng quan sát, cô chợt nhận ra cái bóng của mình đã quay lại dưới chân mình.

" Tuyệt quá, các cậu, bóng tôi trở lại rồi"

Nhưng không ai quan tâm đến Ayaka, sự chú ý của họ đang tập trung vào cái bóng đang đứng trước mặt họ.

Aoto giọng run run:

" Này... Chúng ta tiêu diệt nó được không?"

Airi:" Đừng vội, nhỡ đâu cái bóng lại liên kết gì với Kazuka thì không ổn đâu"

Takeshi:" Nhưng chúng ta cứ đứng đây và hoảng sợ như vậy, có phải đang bị động không?"

Aoto:" Airi nói phải đó, tạm thời cứ vậy đi. Nó chưa tấn công chúng ta mà, chúng ta cứ quan sát xem sao?"

Đột nhiên mắt của cái bóng nheo lại, miệng nó nở ra một nụ cười lớn và rộng. Cả nhóm rùng mình trước nụ cười đó, nhưng sự cảnh giác vẫn cực kì cao.

Kazuka với đôi tay run lên bần bật. Giọng nói lắp bắp, mồ hôi túa ra nhiều hơn.

" Nó... Nó đang cười sao?"

Cái bóng dưới chân của Ayaka trên mặt đất lúc này không in theo hình dáng cô nữa.

Ayaka vẫn đang tập trung sự chú ý vào cái bóng của Kazuka đứng trước mặt mà không để ý dưới chân mình. Bất giác, cô nhìn xuống dưới chân mình.

Cô mở mắt lớn vì bất ngờ.

-" Cái gì?"

Cái bóng vồ lên trên người cô và bao trùm lấy cơ thể cô.

"Aaa"

Tiếng hét của Ayaka chỉ vừa kịp thốt ra khỏi miệng, cả nhóm liền quay lại. Chỉ vừa kịp mở mắt lớn vì bất ngờ và chưa kịp hành động.

Ayaka lập tức biến mất vào không trung, mà không có một chút động tĩnh nào khác.

Cả nhóm bàng hoàng. Airi và Aoto liền chạy lại chỗ mà trước đó Ayaka biến mất và quan sát.

Airi hoảng loạn

" cái quái gì chứ?"

Aoto với vẻ lo lắng.

" Cô ấy biến mất trước tầm mắt chúng ta"

Takeshi:" làm sao có thể chứ? Rõ dàng đứng trước mắt mà, cậu ấy bị cái gì đó bao trùm lấy cơ thể rồi biến mất"

Kazuka không quay lại, cậu vẫn rất bàng hoàng vì cái bóng của mình đang đứng trước mắt mình và cười. Vẫn giữ nụ cười nó, miệng nó mấp máy như muốn nói điều gì đó.

Âm thanh vang vong trong tâm trí Kazuka khiến cậu cực kì hoang mang.

" Ngươi sẽ trở thành bản sao của ta"

Takeshi không quay đi lâu, cậu lập tức quay lại phía cái bóng của Kazuka, sự cảnh giác vẫn còn.

Đột nhiên, giống với Ayaka. Cái bóng lao về phía Kazuka cực nhanh, tất cả đều không kịp phản ứng. Kazuka cũng vậy, nó bao phủ lấy cơ thể cậu và ngay lập tức, Kazuka biến mất trước con mắt của cả nhóm.

Cả ba lúc này đứng chôn chân, mắt mở lớn vì bàng hoàng, biểu cảm như không thể tin vào mắt mình.

Takeshi gào lớn:" Kazuka"

Cậu quay người lại với vẻ hoảng hốt.

" Các...các cậu thấy chứ? Cậu ấy vừa lập tức biến mất"

Aoto và Airi đứng phía sau, cả hai cùng nuốt nước bọt.

Airi:" Bọn... Bọn tôi thấy"

Aoto:" làm...làm sao họ biến mất ngay trước mắt chúng ta được chứ? Dùng đá dịch chuyển hay phép dịch chuyển cũng không nhanh đến thế"

Đột nhiên một cơn đau đầu khủng khiếp truyền đến đầu cả ba, như bị búa tạ đập vào đầu. Cả ba ôm đầu trong sự đâu đớn, răng nghiến chặt, đồng tử dãn ra, biểu cảm nhăn nhó...

"Aaa"

Airi và Takeshi gục xuống dưới đất ôm đầu với sự đau đớn. Aoto vẫn cố đứng đó, cơn đau khủng khiếp khiến cậu liên tục tự đấm vào đầu chính mình.

"aaa"

"Cái quái gì chứ?"

" Đầu tôi đau quá"

" Aaaaa"

Cơn đau khiến cả ba chảy nước dãi ra khỏi miệng. Airi ôm đầu và lăn trên mặt đất trước đau, Takeshi tay nắm chặt hòn đá dưới đất khiến nó phải vỡ vụn, Aoto liền quỳ dưới đất, ôm đầu.

Khuôn mặt nhăn nhó, biểu cảm đau đớn, tiếng kêu cả ba vang vọng không gian im lặng, mắt nheo lại trước cơn đau.

Rồi cả ba cứ thế nhắm mắt lại dần, cơ thể buông thõng và ngất đi ngay sau đó.

Lúc này, ở phía xa, trong màn đêm được mặt trăng và những vì sao chiếu sáng, trên mái nhà của một ngôi nhà ba tầng lớn. Có hai kẻ đang đứng đó và quan sát nhóm Airi quằn quại trong đau đớn rồi ngất đi.

Cả hai đều mặc áo choàng đeo. Phía trước là một người đàn ông với chiếc mặt lạ, ở má trái chiếc mặt lạ là một khuôn mặt cười méo mó, còn lại chỉ là một màu đen. Hắn với mái tóc đen, trông có vẻ khá trẻ, ánh trắng sáng khiến ta chỉ thấy con mắt hắn sắc lạnh với màu đen âm hiểm.

Phía sau là một cô gái, cô ta không đeo mặt lạ. Khuôn mặt thanh tú, làn da trắng nổi bật trong đêm, nhưng ánh mắt màu đỏ lại mang theo sự chết chóc, mái đen tóc ngắn. Bên hông cài một thanh kiếm có hoạ tiết đơn giản.

Một làn gó nhẹ thổi qua khiến cho mái tóc và chiếc áo choàng bay phấp phới.

Người đàn ông cất tiếng, giọng nói cho thấy anh ta khá trẻ tuổi.

" Cái nhóm này cũng thú vị quá nhỉ?"

Cô gái đứng phía sau liền gật đầu với vẻ cung kính. Giọng nói rất trong trẻo.

" Vâng, một nhóm với 2 cá thể là chủng tộc khác"

" Kế hoạch lần này ta làm chơi là chính, nhưng cũng tiện tạo ra nó luôn. Nếu được thì giúp ta làm sớm đi"

" Vâng, lần trước ngài cũng có nói rằng:' nếu hoàn thành được thì chả sao, và không hoàn thành được thì chả sao'. Tôi thấy cứ để cho bọn chúng làm đi, chúng ta đi chỗ khác"

Hắn gật đầu nhẹ một cái, ánh mắt nhìn xa xa, nơi cả ba người đang nằm trên mặt đất.

" Ừ, vậy đi"

Cô gái liền nhảy xuống dưới, người đàn ông buối rối khi thấy vậy. Hắn quát lớn:

" Này, giúp ta xuống chứ?"

Sáng hôm sau, mặt trời đã lên cao, ánh sáng chiến xuống thành Kari này, bên ngoài, người người ra đường làm việc, tiếng ồn vang khắp nơi, trái ngược với ban đêm của nơi này.

Aoto và Takeshi bất giác mở mắt và bật dậy cùng một lúc.

Aoto:" các cậu...?"

Takeshi:" Kazuka... Ayaka"

Cả hai đang nằm trên một chiếc giường nhỏ của một căn phòng lạ lẫn đối với họ. Sự hoang mang hiện rõ trên khuôn mặt cả hai.

Takeshi:" Đây là đâu đây?"

Aoto hất chiếc chăn trên người mình ra và lao ra phía cửa sổ, cậu nhìn ra ngoài, mọi người đang tấp lập đi lại, buôn bán và trao đổi hàng hoá.

Cậu chỉ ta ra ngoài và quay lại phía Takeshi.

" Này Takeshi? Ở ngoài mọi người đang đi lại bình thường này. Đây có phải thành mà chúng ta đến không vậy?"

Takeshi bước tới và quan sát xuống phía dưới. Cậu có vẻ rất ngạc nhiên.

" Đúng thật này"

Aoto:" Đây là đâu vậy?"

Takeshi:" Cái đó tôi vừa hỏi rồi mà"

Rầm!!!

Cánh cửa phòng bị đá tung ra, đó là Airi, cô bước vào, giọng nói khó chịu:

" Giờ mới dậy à?"

Takeshi bước tới, giọng nói mang đầy sự thắc mắc.

" Này Airi? Đây là đâu vậy?"

Airi:" Đây là nhà trọ"

Như biết Takeshi định nói gì, cô liền đưa tay ra hiệu ngừng nói. Cô bước tới giường và ngồi xuống, vẻ mặt nghiêm trọng.

" Tôi đã hỏi vài người nơi đây rồi. Hiện tượng như đêm qua chúng ta gặp, nơi đây đã bị 2 năm rồi. Và họ vẫn không biết giải quyết ra sao"

" Về chuyện của Kazuka và Ayaka, tôi hỏi thì họ chỉ bảo là đã bị bắt đi thôi"

Takeshi áp sát gần Airi để hỏi cho rõ, cậu lớn tiếng nói:

" Vậy là sao chứ? Tại sao lại là bị bắt đi chứ?"

Airi lắc đầu không biết.

" Tôi chỉ biết thêm là từng có một quý tộc đem quân đến đây để giải quyết việc này. Nhưng sau đó không được và cũng không ai giải quyết việc này nữa"

Takeshi áp sát lại gần Airi và lớn tiếng.

" Nhưng ít nhất cũng phải có chút manh mối gì chứ? Mấy chuyện như vậy là biết không hề tốt đẹp rồi"

Airi với giọng nói khó chịu, ánh mắt sắc lạnh nhìn Takeshi. Cô đứng bật dậy, Takeshi đang đứng gần phải lùi lại.

" Tôi đang cố đây, có phải muốn là tìm được đâu chứ?"

Takeshi:" Nhưng....."

Takeshi muốn nói thêm, nhưng Aoto vỗ vai cậu một cú thật mạnh, khiến cậu phải ngừng lại và quay qua.

Aoto mỉm cười.

" Bình tĩnh đi, cậu đang mất bình tĩnh đó"

Airi không nói gì thêm và đi ra khỏi phòng.

Takeshi ngồi xuống giường, vẻ mặt có chút buồn và lo lắng. Aoto ngồi ở cửa sổ và quan sát.

-" Có vẻ đi cùng mấy người này cũng thú vị thật, vừa bước ra ngoài không lâu đã có chuyện rồi, chả bù cho lúc trong kết giới, chán muốn chết"

-" Trông Takeshi có vẻ khá lo lắng cho hai người kia. Xem ra họ khá thân"

-" Mình mới quen cũng khó mà an ủi đây"

-" Airi thì vẫn đang thu thập thêm thông tin, mình chắc cũng cần làm một cái gì đó để giúp nhóm chứ nhỉ? Nhưng làm gì bây giờ?"

-" Với thời điểm hiện tại chắc chắn điều cần làm là cứu hai người kia rồi"

-" Sự kiện đêm qua đúng là rối thật, nhưng chắc chắn là do ai đó làm rồi. Đã thế còn tồn tại 2 năm rồi"

-" Giờ chắc chỉ có hai suy đoán hợp lý nhất"

-" đầu tiên, có ai đó dựng kết giới và khiến cho nơi này làm như vậy. Nhưng dựng kết giới dù tinh vi đến đâu thì cái tên quý tộc kia chắc chắn phải có thuộc hạ mạnh để phát hiện chứ? Vậy mà lại không phát hiện ra. Mình là một tinh linh cũng không phát hiện ra luôn"

-" Vậy thì chắc chắn là cái thứ hai rồi, có khả năng ở dưới cái thành này ai đó đã đặt một cái gì đó khiến cho như vậy. Đây là giả thuyết mình thấy hợp lý nhất rồi"

-" Mặc dù vẫn còn một giả thuyết nữa là: có ai đó đã làm gì đó với nhóm mình và khiến mọi thứ trở lên như vậy vào đêm qua. Nhưng đêm qua cả nhóm không hề tiếp xúc với ai, thậm chí là gặp xe của thương nhân còn không thèm ngỏ lời đi cùng nữa"

-" Hay là dải năng lượng ra đây trước à? Không thể, mình cảm nhận về năng lượng tốt mà. Hay mình đánh giá cao bản thân à?"

Vừa suy nghĩ vừa đánh ánh mắt sang Takeshi, cậu có vẻ cũng đang suy nghĩ rất nhiều.

" Này, đừng lo lắng, cứ bình tĩnh đi"

Takeshi thở dài.

" Nhưng tôi không thể không ngừng nghĩ"

" Họ rất thân với cậu nhỉ?"

Takeshi gật đầu.

" Ừ, kazuka là thân nhất, tuy Ayaka mới gặp không lâu trước khi gặp cậu. Nhưng đã là bạn thì không thể không lo được"

" Tôi thấy cậu nên đi ăn gì cho bớt lo lắng đi, nếu không cứ vậy dễ mệt mỏi lắm. Tôi đi ra ngoài có chút việc"

Takeshi:" Hả?"

Aoto đưa tay ra, chiếc áo choàng được gió thổi đến tay cậu, cậu mặc nó nên và ngã ra sau cửa sổ.

Takeshi cố gọi theo.

" Ơ này, tư từ đã, cậu đi đâu đấy?"

Aoto đi trên đường, cậu trùm kín đầu bằng chiếc áo choàng của mình để che đi đôi tai dài của mình. Cậu vừa đi vừa quan sát người đi đường và khung cảnh xung quanh.

-" Mọi người có vẻ rất bình thường, giường như đêm qua những ngôi nhà ở gần chỗ cả nhóm mình đều biết và không thèm quan tâm. Hình như có mỗi một bà lão ở trong một căn nhà hé cánh cửa ra nói thôi"

-" Nơi đây xa lạ với mình quá, mình còn không biết đường đi nơi đây, không biết có tìm được thứ gì hữu ích không?"

Cậu quay lại và nhìn lại chiếc nhà trọ lớn của mình vừa đi và ghi nhớ lại.

-" giờ chắc tìm cái cống nào chui xuống xem ở dưới có gì không?"

-" Mà không biết cái tên quý tộc kia từng thử kiểm tra cống chưa? Chả nhẽ mỗi mình nghĩ ra sao?"

-" Nếu có thứ gì đó còn sâu hơn dưới cống thì sao nhỉ?"

Cậu mở mắt lớn trước giả thuyết mình vừa đưa ra.

-" cũng hợp lý chứ. Vậy thì mình cần tìm một cái cống"

Đi một lúc, cậu đã ra bên ngoài thành và đi dọc theo bức tường thành.

-" Trong thành gì mà toàn mấy lỗ thoát nước bé xíu, chả có cái nào to cả. Không biết nếu có trận mưa lớn người trong thành này thoát nước kiểu gì nữa, khó hiểu thật"

Đang đi, Aoto nghe thấy tiếng nước chảy khá lớn, cậu chạy xa ra hướng của cái thành và hướng về tiếng nước chảy ấy.

Cách xa thành một đoạn, đó là một nơi gập ghềnh và có rất nhiều những khối đá lớn nhỏ ở đó.

Cậu bước tới sau một tảng đá lớn, trước mắt cậu là một dòng nước nhỏ đang chảy, bước lại gần hơn. Đó một đường nước chảy ngang vào dòng nước nhỏ này. Mắt cậu liền sáng lên.

" Đây rồi, tìm thấy rồi"

Đó là một cái cống lớn đang chảy nước vào dòng nước nhỏ. Cậu liền nhảy xuống dưới và đáp xuống dưới cống.

Cái cống khá lớn và tối, ở giữa là một đường nước đang chảy, cậu đi ở rìa bên trái của cái cống. Bàn tay tạo ra một quả cầu năng lượng màu xanh lá và phát sáng không gian tối của cái cống.

Xung quanh có rất nhiều rêu trên tường, mạng nhện bám khắp nơi, dòng nước phía dưới có rất nhiều lá, vảnh vỡ, lọ thủy tinh...

" May ghê cái cống này không mùi lắm"

-" Bây giờ sẽ thử suy nghĩ lại xem. Cứ coi như là tên quý tộc đó kiểm tra cả dưới cống này và không thấy, thì chắc chắn là có thứ gì đó giấu dưới này, hoặc sau mấy lớp tường này"

Cậu liền đưa bàn tay phát sáng gần bức tường rêu để soi kĩ. Và cúi xuống dưới mặt đá của cống.

-" Mình có một cảm giác chắc chắn là có gì đó dưới này, từ trước tới giờ mình suy luân cũng được mà nhỉ?"

-" Mà nếu mình phát hiện ra thì sao nhỉ?"

Cậu ngớ người khi nhận ra đây là vấn đề khó.

-" Ví dụ có người canh gác thì sẽ rách việc đây, nếu ít thì mình có thể đánh được. Nhưng nếu nhiều thì chắc chắn là không rồi, nhưng cái cống này chật hẹp như vậy, rất khó mà thoát đi được"

-" Airi đang đi thu thập thông tin, còn Takeshi có vẻ khá suy, thôi đi một mình vậy, cứ tùy cơ ứng biến thôi, chắc chắn cũng phải thật cẩn thận rồi"

Cậu đi tới một ngã tư của chiếc cống, khiến cậu đứng lại có chút hoang mang.

-" chọn đường nào đây?"

-" Sau lưng là đường vào rồi, phía trước chắc là đi sâu hơn, hai bên cũng có thể sẽ có đoạn ngoành và đi sâu hơn. Thôi cứ đi thẳng đi"

Năng lượng của cậu như một ngọn gió bao quanh lấy cơ thể mà nhâng cậu lên trên không trung và bay qua đoạn nước chảy. Cậu tiếp tục bước đi.

-" Hiện giờ đi tìm cũng khá mơ hồ, nhưng không đi tìm mà ngồi không cũng không ổn, vậy nên mình thấy quyết định của mình ổn mà"

Năng lượng trên tay cậu liền giảm đi độ sáng lại.

-" Tốt nhất nên giảm độ sáng, để sáng quá lại thành thứ khiến mình lộ vị trí mất"

More Chapters