Giọng Airi lúc này trầm xuống thấp hơn.
"Tôi có một suy đoán, nhưng muốn hỏi cậu đã bao giờ bị mấy cổ mộc đó tấn công chưa?"
Ayaka cũng cảm nhận được giọng nói của Airi đã thấp hơn, có vẻ khá nghiêm trọng.
" Bị rồi, nhiều là đằng khác, nhưng tôi đều thoát được, sau đó giữ khoảng cách và tấn công bọn chúng"
Airi:" Nếu vậy, suy đoán của tôi có vẻ đúng rồi. Cậu nhớ cậu chuyện về Ma Tộc không?"
Ayaka:" Nhớ chứ"
Airi:" Ừ, vậy cậu nhớ cái cây cổ mộc to nhất khu rừng này giúp con Kuralak chạy thoát đúng không?"
Ayaka:" Tôi vẫn nhớ mà, cậu vào thẳng vấn đề đi"
Airi mỉm cười:" Tôi nhắc để cậu dễ sâu chuỗi sự việc lại một cách dễ dàng thôi"
" Có vẻ như khi đội quân của ma tộc bị tiêu diệt và tên Kuralak bị phong ấn. Vẫn còn một vài con ma khác còn sống, và chúng chính là những cổ mộc trong rừng này"
" Takeshi cũng đã kể cho tôi về việc bị mấy cái rễ cây xung quanh cái tế đàn đó đuổi rồi"
" Và chúng đang canh giữ và giúp cho tên Kuralak thoát khỏi phong ấn đó, nhưng có vẻ tốn thời gian và chúng vẫn muốn bắt mấy người canh gác như cậu, nhưng không thành công"
" Và khi vua của chúng thoát được khỏi phong ấn rồi thì chả còn gì để chúng ở đây nữa, cái chúng cần hiện tại là một cái xác và sau đó quay về với vua của chúng"
Ayaka mắt mở lớn, cô đã nhận ra được điều chẳng lành.
" Không lẽ nào chúng muốn lấy xác lấy con vật khia"
Airi:" Chính xác, bọn chúng không thể dùng thân xác của một cái cây được. Đơn giản vì cây rất khó di chuyển, mặc dù vẫn được. Nhưng di chuyển một đoạn là lại phải cắm rễ xuống đất để nghỉ, nếu không sẽ chết"
Airi ngồi trên cành cây và hướng ánh mắt xuống chỗ Ayaka đang ngồi, vẻ mặt Ayaka có vẻ rất suy tư.
" Vậy cậu muốn bảo vệ nơi mà cậu coi là nhà không? Hay bỏ lại và cứ thế đi"
Ayaka trầm tư suy nghĩ một khoảng khiến không gian xung quanh đã yên tĩnh, giờ lại càng yên tĩnh hơn. Rồi cô ngẩng đầu cao lên, ánh mắt mang theo quyết tâm.
" Tôi quyết định sẽ bỏ lại"
Airi liếc mắt, vẻ mặt không cảm xúc mà " ồ" lên một tiếng.
Ayaka:" Tôi đã hứa với mọi người sẽ đi mà, có nghĩ là tôi sẽ bỏ lại mọi thứ ở đây"
Ayaka liền lắc đầu.
" Không, chính xác hơn là tôi sẽ bỏ lại tôi của trước kia và hướng tới phía trước, nơi sẽ có các cậu là bạn"
Airi nghe thấy vậy liền bật cười.
" Thú vị đó, nhưng cậu cũng có thể làm việc ở đây xong rồi mới đi mà. Bọn tôi cũng sẽ giúp, dù gì thì bọn tôi cũng vô công dồi nghề mà"
Ayaka lắc đầu.
" Không không, không cần phải vậy đâu, tôi muốn ra bên ngoài và hít thở không khí ngoài kia lắm rồi"
Airi:" Từ lúc vào đây ở, cậu chưa ra bên ngoài lần nào à?"
Ayaka:" Ừ, tôi chỉ nhìn ra ngoài thôi. Chứ chưa ra lần nào cả"
Airi:" Nghe bí bách và chán thật đó. Nghĩ đến cảnh phải nói chuyện một mình thôi đã thấy chán rồi"
Ayaka mỉm cười:" Haha, tôi cũng hay nói chuyện một mình mà. Chán quá ai chả làm vậy chứ"
Airi:" À, tôi thấy cậu bắn cung đỉnh thật đó"
Ayaka mỉm cười hạnh phúc khi được khen.
" Cũng không giỏi lắm đâu. Nhưng cảm ơn nhé"
Airi:" Cậu hỗ trợ bọn tôi rất tốt lúc chiến đấu đấy chứ"
Ayaka:" Thực ra tôi vẫn còn rất kém đó. Đặc biệt là hay lưỡng lự lúc dùng mũi tên có năng lượng gây nhiễu để phát nổ, hay dùng năng lượng bình thường để xuyên thấu nữa"
Airi:" Tôi nghĩ cái đó sẽ cần thực chiến rồi. Chắc cái đó sẽ được xếp vào một loại phán đoán đó"
Ayaka:" Với lại lúc lần đầu hợp tác với các cậu tôi cũng run lắm"
Airi:" Run sao?"
Ayaka:" Ừ... Kiểu như là sợ mình sẽ bắn nhầm vào các cậu ý"
Airi có chút trầm trồ.
" Ồ, cái này có vẻ rất khó nhỉ? Thực sự thì tôi cũng không nắm rõ về bắn cung lắm"
" Hình như là dùng dây năng lượng lối vào mũi tên thường không được phải không?"
Ayaka gật đầu.
" Ừ, tại vì mũi tên có rất nhiều năng lượng, nhưng lại bé. Điều khiển cực kì khó, mà nhiều khi còn bị sao lãng nữa. Khá nguy hiểm đó"
" À, ra là vậy. Chắc cậu trong đây không biết, ngoài kia có một vài loại cung không cần mũi tên đâu"
Ayaka:" Thật sao?"
Airi:" Phải, nhưng nó rất hiếm và mạnh đó. Chỉ cần truyền năng lượng vào cây cung, sau đó tưởng tượng mũi tên và cây cung sẽ tạo ra mũi tên bằng năng lượng theo tưởng tượng của chủ nhân. Hồi xưa tôi có đọc một quyển sách nói về mấy cây cung đó nhưng quên mất tên rồi"
Ayaka với vẻ ngưỡng mộ.
" Trời ơi, tôi cũng muốn có một cây cung như vậy ghê"
Airi liền búng tay" tách" một tiếng.
" Vậy một lúc nào đó, chúng ta sẽ đi tìm một cây cung như vậy cho cậu"
Ánh mắt Ayaka hào hứng.
" Thật sao?"
Airi:" Sao lại hỏi thế chứ, đã bảo là chúng ta sẽ cùng mạnh lên rồi mà"
Ayaka cười ngượng.
" Haha, phải rồi ha"
Ayaka tựa lưng vào ghế và nhìn vào khoảng không tối đen trong rừng. Rồi cô lại đánh ánh mắt qua con cáo già đang nằm.
" Chắc là tôi sẽ đưa con cáo già này vào trong kết giới bên kia"
Cô thở dài.
" Haizzz, chả biết lúc gia tộc tôi biết chuyện sẽ ra sao nhỉ?"
Airi:" Cái đó lo gì chứ? Đã thoát thì cũng đành vậy thôi, chả nhẽ bắt nó lại chứ? Mà gia tộc cậu có nghiêm khắc không?"
Ayaka:" Cái đó tôi làm sao biết được chứ? Tôi đến đây từ lúc chưa có ý thức quá"
Airi:" Ừ nhỉ, tôi quên"
" Nhưng mà kệ đi, nếu họ bắt tôi quay về chịu tội hay gì đó, thì tôi không quan tâm đâu"
Airi:" Nghe như mấy đứa nhóc nghịch ngợm vậy?"
Ayaka gãi đầu cười.
" Vậy hả? Mà các cậu từ đây đến vậy?"
Airi:" Thực ra vương quốc trước đó bọn tôi ở xảy ra chiến tranh, vậy nên bọn tôi đến nơi này để né chiến tranh"
Ayaka:" Ra là vậy, chắc chiến tranh sẽ chết nhiều lắm nhỉ?"
Airi:" Cái đó là đương nhiên rồi"
Airi nhảy xuống dưới đất và thở dài một hơi.
" Haizzz, thôi tôi buồn ngủ rồi, hẹn ngày mai gặp lại nhé"
" Ừ, chúc ngủ ngon"
" Ngủ ngon"
Sáng hôm sau, cả ba người Kazuka, Takeshi và Airi đang đứng bên ngoài căn nhà, ánh mắt cùng hướng về một phía.
Đó là Ayaka, cô bước tới và nở ra một nụ cười.
Airi:" xong chưa?"
Ayaka gật đầu.
" Xong rồi, lúc tạm biệt chú cáo đó làm tôi hơi cảm động chút lên hơi lâu, thông cảm nha?"
Airi:" không sao đâu"
Ayaka bước tới gần cả ba, rồi cả ba đồng loạt quay lưng và bước đi.
Ayaka:" vậy, chúng ta sẽ đi đâu?"
Takeshi:" đầu tiên cần đi lấy túi đồ của bọn tôi, là ở bên ngoài cánh rừng này đó"
Ayaka: " là chỗ mà tôi đã tấn công các cậu á?"
Takeshi:" ừ, tại lúc đó cậu bắn mũi tên về phía bọn tôi, và Airi đuổi theo. Lúc đó bọn tôi vứt hết đồ của mình bên ngoài rồi"
Kazuka liếc mắt về phía Airi, giọng điệu mang theo sự chêu chọc.
" Cũng tại ai đó vội vàng quá mà?"
Airi cũng biết là Kazuka đã nói đến mình, cô tức giận, giọng nói mang theo sự đe doạ.
" Đừng tưởng tôi không biết cậu nói ai nhé?"
Kazuka gãi đầu cười.
" Haha, tôi chỉ nói vu vơ thôi"
Takeshi:" bây giờ phải nhờ cậu dẫn ra bên ngoài đó, bọn tôi không biết đường đâu"
Ayaka mỉm cười.
" Cái đó để tôi, nơi đây tôi thông thạo lắm"
Kazuka:" Mà chắc là Raiga vẫn ở ngoài nhỉ?, mong là nó không bò đi đâu"
Takeshi:" nói mới nhớ là cậu để Raiga trong túi nhỉ? "
Kazuka:" lúc ở rìa biên giới chúng ta đã cho nó ăn lo rồi mà, chắc là nó sẽ không đi đâu đâu"
Airi:" mong là vậy"
Ayaka mới ánh mắt tò mò.
" Các cậu nói đến Raiga là ai vậy?"
Kazuka nhanh miệng liền giới thiệu với cô.
" À, để tôi giới thiệu cho. Raiga là một con rắn, và nó là bạn của chúng tôi"
Ayaka giọng điệu mang theo sự bất ngờ.
" Ồ, một con rắn sao? Nó có hiền không?"
Kazuka gật đầu.
" Đương nhiên là nó rất hiền rồi. Giờ nó mới to hơn cánh tay của tôi một chút thôi"
Ayaka liên tưởng đến hình ảnh một con rắn to hơn cánh tay của Kazuka. Cô rùng mình.
" Trời ơi, sao nghe sợ quá vậy? Ở đây trước kia nhiều rắn lắm, nhưng tôi giết gần hết rồi"
Kazuka:" vậy cậu sợ rắn lắm sao?"
Ayaka liền gật đầu.
" Ừ, trước kia tôi ngủ thì bất ngờ có một con rắn phải to bằng bắp đùi, nó bò vào chăn tôi và bắt đầu quấn tôi. Từ đó nghe ghét rắn"
Kazuka cười nhẹ.
" Tôi nghe thôi cũng cảm thấy sợ rồi đó"
Sau khi đi một hồi, họ cũng đi ra đến rìa khu rừng, nơi ánh nắng mặt trời có thể xuyên qua những tán lá và chiếu xuống mặt đất.
Takeshi:" ra tới bên ngoài rồi"
Cả ba liền nhặt chiếc túi cảu mình lên. Airi mở túi ra, Raiga vẫn nằm trong đó và ngủ ngon lành.
Airi quay đầu lại, thấy Ayaka đang đứng ở rìa khu rừng, chỉ còn cách một bước nữa là sẽ ra bên ngoài. Ayaka có chút lưỡng lự, cô quay đầu ra sau và nhìn khu rừng một lần cuối. Rồi quay đầu lại, nhìn cả ba người phía trước, cô liền đụng mắt với Airi.
Sau đó lại nhìn xuống dưới đất, cô nuốt nước bọt và nhâng chân lên.
-" Tạm biệt ngôi nhà của ta, chắc là mình sẽ không quay lại nữa đâu"
Ayaka đặt chân xuống mặt đất ở bên ngoài khu rừng, rồi cô bất giác bước thêm vài bước nữa. Airi nhìn thấy vậy cũng mỉm cười quay đi.
Ayaka hít một hơi thật sâu không khí ở bên ngoài, cô nở ra một nụ cười tươi. Không còn mùi của gỗ đay đặc, không còn một màu xanh của lá, và những thân cây khổng lồ...
"Woahh, không khí ở bên ngoài tuyệt thật đó. Không khí trong kia ẩm thấp khó chịu hơn nhiều.
Rồi cả bốn cùng bước tiếp lên phía trước. Kazuka nhanh nhảu chạy lên phía trước và hô lớn:
" Được rồi, chúng ta đi thôi"
Takeshi:" vậy cậu nghĩ ra chúng ta sẽ đi đâu tiếp theo chưa?"
Kazuka liền khựng lại gãi đầu cười.
" Haha, tôi chưa nghĩ ra nữa. Nhưng mà tôi nghĩ sẽ đi quanh đất nước Baosheng này"
Ayaka tò mò hỏi:
" Ở đây là vương quốc Baosheng hả?"
Takeshi quay qua và hỏi:
" Cậu không biết mình đang ở đâu à?"
Ayaka gãi đầu cười vì mình không biết.
Airi:" cô ấy bị đem vào đây từ lúc hai tuổi thì làm sao biết chứ?"
Takeshi gượng cười.
" Ừ, tôi quên"
Airi đi bên cạnh Ayaka, cô quay qua.
" Nè, cậu có biết chữ không đó?"
Như bị nói chúng, Ayaka giật mình, mặt đỏ lên.
" Thực...thực ra tôi không biết"
Kazuka và Takeshi bất ngờ, cả hai liền hô lớn:
" Cái gì? Cậu không biết chữ thật á?"
Ayaka giật mình.
" Ừ, thực sự tôi không biết"
Airi thở dài.
"Haizz, xem ra ở trong đó, chị cậu chỉ dạy cậu cách chiến đấu thôi nhỉ?"
Ayaka:" ừ, chỉ có mấy cách làm sao để sống sót thôi"
Takeshi:" vậy thì chúng ta cần dạy cậu ấy rồi"
Kazuka liền gật đầu lia lịa.
" Phải đó, phải đó"
Takeshi liếc qua Kazuka.
" Cậu đọc vẫn còn vấp lắm Kazuka, tốt nhất là để Airi lo đi"
Kazuka vẫn cố cãi:
" Nhưng vẫn là biết mà"
Airi:" cái đó chắc chúng ta cần mua giấy và sách"
Ayaka:" cảm ơn các cậu nha"
Takeshi:" cậu nói gì vậy? không cần cảm ơn đâu. Bọn tôi đó giờ giúp nhau còn chả thèm cảm ơn nhau nữa này"
Ayaka cũng phải mở mắt lớn vì bất ngờ:
" như vậy là rất thân đó"
Kazuka phồng mũi, mặt mang theo sự tự hào.
" Đương nhiên"
Sau một khoảng thời gian đi, nhưng lại không biết mình đi đâu, họ cũng đã đến mộ trị trấn nhỏ.
Kazuka nheo mắt nhìn về phía trước.
" Tôi nghĩ chúng ta sẽ dừng chân ở đây đi. Mà cậu còn cầm tiền không đó"
Airi:" vẫn còn cầm"
Bước tới thị trấn nhỏ này, họ thấy rất nhiều những xe ngựa đang đậu ở bên ngoài. Và cả những có những chiếc xe đi vào bên trong.
Takeshi:" có vẻ như nơi đây là nơi dừng chân của các thương nhân"
Vừa bước vào, họ thấy một bà lão đang đi cùng hướng với bọn họ. Thấy vậy, Takeshi liền chạy tới.
" Bà ơi, cho con hỏi ở đâu cho thuê nhà trọ ạ"
Thấy Takeshi hỏi, bà cụ chậm rãi trả lời.
" Cứ đi thẳng là tới"
Takeshi cúi đầu mỉm cười.
" Dạ con cảm ơn ạ"
Họ đi thẳng, qua những dãy nhà cũ và không quá cao, xung quanh có rất nhiều người đi lại và những ánh nhìn to mò nhìn họ. Ở rìa bên đường là những người bán hàng nhỏ, chỉ có một tấm vải dải ra và những mặt hàng đặt trên đó.
Họ không quan tâm và cứ bước tiếp. Ngay phía bên trái, là một ngôi nhà lớn và cao nhất xung quanh. Phía trên là tấm bảng hiệu:" nhà trọ"
Kazuka:" vậy là tôi sẽ cùng phòng với Takeshi, còn hai cậu cũng cùng phòng nhé"
Airi liền liếc qua Ayaka và hỏi:
" Cậu thấy sao?"
Ayaka mỉm cười.
" Cứ vậy đi, tôi không chê đâu"
Họ bước vào bên trong, những ánh mắt đổ dồn vào cả bốn người họ, nhưng vẫn có một vài người không quan tâm và cứ tiếp tục ăn. Chủ yếu là thương nhân, nhưng vẫn có một vài kẻ có khuôn mặt bặm chợn, vũ khí của họ đều được gác lên tường và bàn.
Airi đi đến quầy tiếp khách, nơi có một người đàn ông già đang đứng ở đó ghi chép sổ sách và một cậu con trai đang sắp xếp sổ sách vào tủ đồ. Có vẻ đó là con trai của chủ quán.
Airi:" Ông chủ? Cho tôi thuê hai phòng, mỗi phòng hai người"
Ông chủ liền ngẩng đầu lên quan sát Airi, sau đó quay đầu qua con trai của mình.
" Lấy cho cô gái này hai chìa khoá phòng 14 và phòng 15 đi"
Cậu ta đang sắp xếp sổ sách liền quay qua:
" đợi chút"
Sau đó mở tủ và lấy ra hai chiếc chìa khoá được buộc hai sợi dây khá dài. Trên hai chiếc chìa khoá có đánh số 14 và 15. Cậu ta đi lại gần và đưa chìa khoá ra.
" Của ngài đây ạ"
Nhưng khi thấy Airi, hắn như bị mất hồn mà đứng khưng lại. Mắt hắn dán chặt vào Airi không rời, tuy không đảo mắt. Nhưng hắn quan sát Airi rất kĩ, ngắm nhìn cô.
-" Cô...Cô gái này, xinh quá"
Airi liền cầm lấy chìa khoá và quay người đưa cho Takeshi và Ayaka. Rồi cô lại quay lại.
Lão chủ quán thấy con trai mình đứng im đó liền khó hiểu và ngẩng đầu lên, thấy con trai mình đứng im không nói gì, lão liền quát lớn:
" Cái thằng kia, mày không thu tiền à?"
cậu con trai này lại đánh ánh mắt qua Ayaka. Cô đang liếc nhìn xung quanh quán trọ.
-" Cô gái kia cũng vậy"
Không thấy con trai mình có động tĩnh gì, lão chủ quán liền cuộn quyển sách trên tay lại và đập vào đầu cậu một cái khiến cậu ta liền tỉnh lại.
" Mày không thu tiền của khách đi à? Cái thằng lười này"
Cậu ta liền gãi đầu và gượng cười.
" A, xin lỗi, hai phòng là hai đồng vàng nhé, mỗi ba ngày hãy xuống đóng một lần"
Airi liền cúi xuống chiếc túi của mình và lấy ra hai đồng vàng, cô đặt lên bàn và quay đi.
" Đi thôi"
Cậu ta lại đứng bất động và nhìn theo cả hai đang bước đi lên trên lầu.
Đang bước cầu thang, Kazuka liền cười lớn.
" Cậu thấy gì không Takeshi, cái cậu hồi nãy đứng dưới kia có vẻ như bị mất hồn trước Airi và Ayaka rồi"
Takeshi không cười lớn, nhưng cũng mỉm cười.
" Tôi thấy chứ, nhìn cậu ta đứng im bất động buồn cười quá"
Airi với giọng chán nản.
" Thì ra đó là lí hai cậu cứ biệt miệng lại và rung lên lúc dưới kia à?"
Kazuka:" vậy là cậu có một chiêu cực mạnh đó"
Airi với giọng khó chịu:
" Im đi"
Ayaka thở dài ra một hơi.
"Haizzz, tôi cũng không biết nói gì luôn"
Bước qua những căn phòng khác, ở phía cuối chính là hai căn phòng, ở trên có ghi số 14 và 15.
Takeshi liền đi lại gần Ayaka.
" Nè, đổi phòng đi, để bọn tôi ở phòng 14 này cho"
Ayaka có chút khó hiểu.
" Hả? Phòng 15 có vấn đề gì sao?"
Takeshi:" không, chỉ là tôi thích số 14 thôi"
Ayaka:" ừ, vậy cũng được"
Hai người liền đổi cho nhau chìa khoá phòng.
Sau khi mở cánh cửa của căn phòng ra, không gian bên trong khá rộng và có đầy đủ đồ dùng xung quanh.
Ở giữa là một chiếc giường lớn, với lớp đệm màu trắng và chiếc chăn màu đỏ.
Thấy vậy, Kazuka liền vứt chiếc túi của mình qua một bên, thanh kiếm cũng được đặt dựa vào tường. Rồi nhảy thẳng lên chiếc giường êm ái ấy.
Cậu vươn người.
" Mệt quá đi, chắc tôi đi ngủ đây, có gì gọi tôi nhé"
Rồi Kazuka nhắm mắt lại và chìm vào giấc ngủ sâu.
Takeshi thấy vậy liền thở dài.
"Haizz"
Rồi cậu ra nhặt chiếc túi mà Kazuka ném xuống dưới đất và đặt lên chiếc tủ cạnh giường.
Nhìn ra bên ngoài, Airi và Ayaka đã đứng ở đó.
Airi:" Đi ăn thôi"
Takeshi bước ra và chỉ tay về phía Kazuka đang nằm trên giường.
" Cậu ta ngủ rồi"
Airi:" Gọi cậu ấy dậy đi, chúng ta ăn cùng nhau luôn"
Takeshi bước tới, cậu túm lấy chiếc chăn Kazuka đang đắp và kéo nó lên. Rồi áp sát vào tai Kazuka.
" Dậy đi, chúng ta bị tấn công rồi"
Kazuka liền bật dậy, cậu đứng trên giường quan sát khắp nơi, khuôn mặt mang theo sự cảnh giác.
" Đâu... Đâu, kẻ nào?"
Takeshi đứng phía dưới và chống tay.
" Có đi ăn không?"
Kazuka gãi đầu, khuôn mặt vẫn hiện rõ cơn buồn ngủ.
" Ừ thì đi"
Bước xuống bên dưới cũng đã ít người đi một chút vì đã qua buổi trưa.
Cả ba ngồi xuống bàn còn Airi thì bước tới chỗ lão chủ trọ, sau một lúc nói chuyện, cô liền bước tới và ngồi xuống.
" Tôi gọi món rồi, đợi chút nữa là người ta mang lên thôi"
Kazuka:" Ăn xong tôi phải tập luyện mới được. Chúng ta cần hấp thụ và đẩy năng lượng ra liên tục, đêt mở rộng giếng năng lượng và cửa năng lượng mới được"
Takeshi liền gật đầu đồng tình.
" Ừ, tôi cũng nghĩ vậy"
Kazuka:" À, hôm trước đánh với con ma kia, đột nhiên cửa năng lượng của tôi mở rộng ra một chút nhé"
Takeshi và Airi có vẻ rất bất ngờ.
Airi:" Đây đúng là một tin tốt cho cậu đó"
Takeshi:" Cửa năng lượng cậu to thật đó, chả bù cho của tôi"
Ayaka:" Cửa năng lượng của tôi cũng khá bé, chắc được một phần mười của một phần năng lượng quá"
Takeshi:" Như vậy gọi là to rồi đó, của tôi còn bé hơn cơ"
Ayaka có vẻ hứng thú, rồi nhìn vào bàn tay mình.
" Thật á? Tôi cứ nghĩ mình khá bé cơ. Mỗi lần phải dồn nhiều năng lượng vào mũi tên mất nhiều thời gian quá trời luôn"
Airi:" Của tôi tầm hai phần của một phần mười"
Ayaka tò mò hỏi:
" Hả? Tôi tưởng cậu là ma cà rồng sẽ có cửa năng lượng lớn lắm chứ?"
Airi nhắm mắt lại và thở dài.
" Không đâu, nó cũng tùy mà"
" Giếng của tôi lớn hơn mọi người mà, tuy cửa bé hơn, thì đó chỉ là hình thức đo với lượng năng lượng của tôi thôi. Nếu bây giờ cũng so xem ai nhiều năng lượng hơn thì tôi thắng chắc"
Con trai của lão chủ quán liền bưng một mâm thức ăn đến. Rồi đặt bốn đĩa xuống.
Có một đĩa thịt xào với một loại rau gì đó, một đĩa khoai, một đĩa thịt bò và một đĩa rau.
" Trời ơi, nhìn ngon quá đi"
Rồi con trai của lão chủ quán lại bưng đến bốn chiếc bát và bốn đôi đũa. Cùng với một bát cơm lớn.
" Mời quý khách ạ"
Kazuka là người cầm đũa lên trước.
" Được rồi ăn thôi"
Con trai của lão chủ quán vẫn đứng đó và xem cả nhóm ăn, nhìn Airi và Ayaka ăn khiến hắn liền đỏ mặt và quay đi.
Đến tối, Kazuka và Takeshi mỗi người một góc, họ ngồi khoanh chân, mắt nhắm lại. Năng lượng đang liên tục bay xung quanh họ và được hấp thụ vào bên trong cơ thể.
Takeshi ngồi đó, đang suy nghĩ về những câu nói của lão sói.
" Ta thấy ngươi hấp thụ năng lượng bằng cách hô hấp khá tốt đó, nhưng ta khuyên ngươi vẫn nên sử dụng các lỗ chân lông trên cơ thể mình"
" Đơn giả vì nó hiệu quả hơn"
" Nếu ngươi làm được tốt vả hai thì lại càng tốt"
Phía Kazuka, năng lượng xanh dương được hấp thụ vào người cậu vẫn có một chút màu đen. Nhưng Kazuka vẫn thấy bình thường.
-" Làm căng cơ thể bằng năng lượng nào"
Trăng bên ngoài đã treo đỉnh đầu, mặt trăng không quá tròn nhưng nó vẫn soi sáng khắp thị trấn. Phía dưới con đường vào ban đêm, không có một ai.
Trên mái nhà, một sinh vật nào đó đang ngồi im và quan sát xuống thị trấn. Nó to bằng một người lớn đang ngồi xổm, thân hình gầy nhưng dài. Nó có hình dạng giống quạ, nhưng mỏ bị nứt dọc như vết rạn đá. Bên trong mỏ là một lỗ đen sâu không thấy đáy. Mắt có màu quanh lam lấp lánh. Cổ có có chút dài hơn mức bình thường. Phần thân được bao phủ bởi lớp lông vũ đen ánh tím than. Đôi cánh lớn như một con đại bàng. Chân có 6 ngón, dài, lớp màng mỏng như loài dơi, đôi xoè ra như một con công.
Đứng một lúc, nó dang rộng đôi cánh của mình ra, một làn gió nhẹ liền được thôi ra. Chân nó đạp lên mái nhà rồi bật đi, đôi cánh lớn không cần vỗ nhiều. Nó chỉ vỗ một lần và bay đi.
Bay qua mái nhà của nhà trọ, nơi nhóm Kazuka đang ngủ say giấc ở đó.
Lúc này, Ayaka đang nằm ngủ trên giường cùng Airi. Airi thì nằm quay mặt đi, còn Ayaka thì nằm ngửa.
Con quạ lớn này là thứ gì? Và nó muốn gì? Hoặc...
Một khung cảnh trong rừng liền hiện ra, có vẻ như đó là giấc mơ của Ayaka.
Bóng dáng từ phía sau một người phụ nữ đang bước đi ra bên ngoài khu rừng, Ayaka có vẻ nhỏ hơn một chút so với hiện tại. Cô đang hoảng hốt, đôi mắt ngấn lệ và chạy theo ngay sau người phụ nữ phía trước.
" Đừng đi mà chị? Đừng bỏ em ở đây mà, em sợ phải ở một mình lắm"
" Chị à? Chị... Chị"
Ayaka quỳ gối dưới đất, tay với theo như để níu kéo, khuôn mặt mang theo sự tuyệt vọng. Rồi giọng cô nhỏ lại.
" Tại sao lại bỏ em ở đây chứ?"
Rồi một ánh sáng trắng loé lên, khung cảnh liền được thay đổi.
Một giọng nói của một người phụ nữ vang lên, Ayaka từ từ mở mắt, rồi bật dậy ở trong giường. Cô hoảng loạn, chạy ra bên ngoài và nhìn ngó, rồi lại chạy ra đằng sau nhà.
Trước mắt cô, người chị của cô không đi đâu cả, chị ấy đang ngồi trước con cáo già mà bao đời người xanh giữ nuôi. Nhìn nó uống nước. Thấy có tiếng động, chị ấy liền quay đầu lại, Ayaka vẫn chưa thôi bàng hoàng, ánh mắt thất thần nhìn chị mình.
Người chị mới mái tóc tím, khuôn mặt vẫn rất trẻ. Mặc một đồ gọn gàng để di chuyển trong rừng dễ dàng hơn. Điểm nổi bật là nốt ruồi ở chân mắt, làm nổi bật nên sự quyến rũ.
Chị cô liền mỉm cười và đứng dậy đi lại gần.
" Em sao vậy? Sao nhìn mặt như xanh xao quá vậy"
Ayaka lập tức lao vào lòng chị mình và ôm thật chặt, cô dúi mặt mình vào ngực chị.
" Vừa nãy, em mơ chị sẽ bỏ em đi và để em ở lại một mình"
Chị ấy liền mỉm cười và xoa đầu cô.
" Đừng lo, chị sẽ không bỏ em ở lại đây một mình đâu, chị đã xin gia tộc mình cho chị ở lại đây chăm sóc em rồi. Đừng lo nhé"
Ayaka gật đầu, và mỉm cười tươi.
" Vâng, em yêu chị nhất đó"
Cứ như vậy, hai năm sau. Ayaka đanh đi ở rìa cánh rừng, cô thấy ở bên ngoài khu rừng có nhóm Kazuka đang đứng đó. Nhớ đến lời chị mình dặn dò.
" Nhớ kĩ, tuyệt đối không được để cho ai vào trong rừng, nếu không ngăn bằng cách đe doạ được, thì phải giết"