Ficool

Chapter 48 - chap 48: đi tiếp

Lúc này, cô kéo căng cây cung của mình, mũi tên hướng tới phía Kazuka đang đứng bên ngoài nói chuyện. Tay cô liền nhả mũi tên ra, mũi tên lao đi, xuyên qua những tán lá cây, hướng thẳng vào mặt Kazuka.

Kazuka đang nói chuyện lập tức quay ra, tay bắt lấy mũi tên lao tới. Airi thấy vậy liền vứt chiếc túi của mình xuống đất và lao vào bên trong rừng.

" Có người, mau đuổi theo"

Kazuka và Takeshi hốt hoảng chạy theo ngay sau.

Kazuka:" Ơ"

Takeshi:"Chờ tôi với"

Thấy bị đuổi, Ayaka trong khu rừng liền quay đầu và bỏ chạy sâu vào trong rừng hơn.

-" Họ đang đuổi theo mình"

Airi đuổi theo phía sau, tuy không nhìn rõ, nhưng những tán lá cứ rung lên. Họ liên tục đuổi theo.

Ayaka thành thạo khu rừng này, nhanh chóng trốn thoát về gần nhà của mình.

Airi, Takeshi và Kazuka không thấy bất kì động tĩnh nào nữa liền dừng lại, họ đảo mắt xung quanh với vẻ cảnh giác.

Airi:" Mất dấu rồi"

Takeshi:" cậu vội vàng quá đó Airi"

Kazuka:" chúng ta làm gì đây"

Ayaka nhanh chóng chạy về đến nhà mình, cô hốt hoảng chạy vào trong, chị cô đang ngồi đó uống trà một cách bình thản.

" Chị ơi, có ba người vào trong rừng rồi, phải làm sao đây?"

Cảm xúc bình thản liền thay đổi, cô đặt mạnh cốc trà bằng gỗ đang bốc khói nóng xuống khiến nước trà màu xanh tràn ra bàn.

" Em nói thật sao? Kể cho chị đi"

Ayaka với giọng nói gấp rút.

" Hồi nãy ở bên ngoài khu rừng em thấy họ, em đã bắn mũi tên cảnh cáo rồi, nhưng họ lại đuổi theo em vào trong"

Chị ấy liền thở dài.

" Lẽ ra em lên để họ vào trong và dẫn dụ đến mấy cái cây có ý thức mới đúng chứ?"

Ayaka lắp bắp.

" Em... Em không nghĩ ra"

Chị ấy liền đi vào bên trong phòng và lấy ra cây cung và đeo hộp tên lên lưng.

" Giờ dẫn chị ra chỗ ba kẻ đó, chúng ta sẽ tiêu diệt chúng"

Ayaka:" Vâng, nhưng em thấy mấy kẻ đó có vẻ rất mạnh đó. Chúng ta nên dùng bẫy không?"

" Vậy sao?"

Chị ấy liền quay vào trong phòng và lấy ra một chiếc hộp nhỏ và dài, đặt xuống dưới đất và mở nó ra. Bên trong là một mũi tên màu trắng, được bao phủ bởi một lớp năng lượng màu xanh của băng, cảm giác lạnh buốt của nó tràn ra bên ngoài khiến Ayaka tò mò ngó vào cũng phải rùng mình.

" Mũi tên này là sao vậy chị?"

" Mũi tên này chị từng mua của một bậc thầy làm cung tên. Một khi bắn nó ra, nó sẽ đóng băng một vùng rộng lớn, và những kẻ đứng trong phạm vi sẽ đóng băng"

Vẻ mặt Ayaka trầm trồ.

" Nghe mạnh thật đó"

Chị ấy liền đứng dậy và phóng ra bên ngoài.

" Đi thôi"

Chạy đến chỗ trước đó mà Ayaka cắt đuôi nhóm Kazuka. Đã không còn bóng dáng ai ở đây.

Đột nhiên, họ nghe được tiếng của Kazuka từ đằng xa.

" Hình như là đường này nè"

Airi: " ừ, nhìn đoạn này quen lắm, có vẻ đúng đó"

Đột nhiên Kazuka hô lớn.

" Cẩn thận, có hai kẻ đang đến"

Cả ba liền vào trạng thái cảnh giác, dựa lưng vào nhau và nhìn ngó xung quanh.

Vèo!!!!

Mũi tên màu trắng bay tới. Đó là hướng mà Takeshi đang đứng. Cậu bao phủ năng lượng khắp cánh tay. Tay phải vung ra cú đấm, đối đầu trực diện với mũi tên.

Cậu thầm nghĩ:

-" Nó nhanh quá"

Cú đấm của Takeshi và mũi tên đối đầu với nhau. Một ánh sáng lớn phát ra, cả ba đều đứng bất động. Một cơ lạnh khủng khiếp lan toả ra.

Âm thanh răng rắc văng lên, đóng băng cả ba cùng với một phạm vi cực lớn của khu rừng. Những chiếc lá lớn bị đóng băng liền rơi xuống, những cái cây cũng chịu chung số phận. Airi, Takeshi và Kazuka chưa kịp phát ra tiếng gì thì giờ đây đã trở thành những tảng băng lạnh lẽo, có thể nhìn thấy khuôn mặt họ vẫn còn mang theo sự hoang mang và hoảng sợ.

Ayaka cùng chị của mình bước tới và quan sát. Ayaka với khuôn mặt ngạc nhiên và ánh mắt ngưỡng mộ.

" Trời ơi, mạnh quá"

Ayaka bước tới chỗ Takeshi đang đứng, cậu vẫn đang trong tư thế vung ra cú đấm. Ayaka chọc vào tay Takeshi.

Cạch!!!

Cánh tay ấy rơi xuống dưới mặt đất bị đóng băng.

Choang!!

Như một tiếng thủy tinh bị vỡ vụn. Nó nổ tung thàng chục mảnh khác nhau. Những mảnh thịt, mảnh xương nằm trong lớp băng ấy, chúng rơi lả tả khắp nơi.

Ayaka hoảng hốt giật mình lại phía sau.

"Aa"

Chị cô liền đi tới và đặt tay lên vai cô.

" Được rồi, về thôi, như vậy là xong rồi"

Rồi chị của Ayaka rút ba mũi tên ra và bắn vào ba bức tượng băng Kazuka, Airi và Takeshi. Chúng vỡ vụn ra từng mảnh và trượt dài trên mặt băng phủ dưới đất.

Thời gian cứ như vậy trôi đi, Ayaka đã 30 tuổi và vẫn đang sống hạnh phúc trong rừng cùng chị mình...

Ở bên ngoài, trời đã sáng, Airi lay người mãi mà Ayaka không tỉnh. Cô liền chạy qua gọi Takeshi và Kazuka sang, họ đứng trước giường nơi Ayaka đang ngủ và chống tay.

Airi:" Cô ấy không tỉnh ý"

Takeshi:" Ngủ ghê thật đó"

Kazuka vẫn đứng đó và toả năng lượng ra xung quanh, vẻ mặt cậu có chút nghi ngờ và quan sát xung quanh.

Takeshi:" Kazuka, giờ không phải lúc tập luyện đâu. Tìm cách gọi cô ấy dậy đi"

Kazuka quay qua.

" Thử hét vào tai cô ấy xem sao?"

Kazuka và Takeshi liền ghé vào hai bên hai của Ayaka và hét lớn:

" Dậy đi Ayaka"

Ayaka không hề tỉnh, cô vẫn ngủ say. Dấu hiệu thở vẫn còn, cho thấy cô vẫn còn sống.

Takeshi đứng gãi đầu bối rối.

" Sao cậu ấy ngủ ác vậy? Gọi như vậy mà không tỉnh nữa"

Đột nhiên Kazuka mở mắt lớn như nhận ra điều gì đó, cậu chạy ra phía cửa sổ, và trèo lên rồi đứng trên đó.

Airi và Takeshi khó hiểu nhìn theo.

Airi:" Cậu ấy làm gì vậy?"

Takeshi:" Ai biết chứ? Chắc là chạy đi chơi thôi"

Kazuka bám tay vào chiếc mái nhỏ ở cửa sổ và chèo lên trên mái nhà. Trước mắt cậu là con quạ với thân hình lớn đứng trên đó. Nhìn thấy nó, Kazuka dồn năng lượng vào cánh tay phải mình và tạo ra lưỡi kiếm năng lượng.

Con quạ lớn đó thấy cậu liền vỗ cánh mà bay đi, bỏ mặc Kazuka phía dưới đang nhìn nó.

" Nó là thứ gì vậy? Nó muốn làm gì?"

Kazuka liền bò xuống phía dưới, thấy Ayaka đang ngồi đó, khuôn mặt thẫn thờ.

Takeshi liền chạy tới.

"Này cậu có cảm nhận được năng lượng hồi nãy không?"

Airi:" Tôi cũng vừa mới cảm nhận được này"

Kazuka với khuôn mặt nghiêm trọng, giọng cậu thấp xuống.

" Hồi nãy tôi chèo lên trên mái nhà, có một con quạ to như một người bình thường, nó đứng trên đó, khi thấy tôi thì nó liền bay đi"

Airi:" Cậu cảm nhận được nó từ trước phải không?"

Kazuka gật đầu.

" Ừ, tôi toả ra để quét xung quanh đó. Lúc tôi quét ở trên mái nhà liền có cảm giác kì lạ, có vẻ như là năng lượng của nó. Với lại địa hình trên mái nhà làm sao lại lồi một cục ra chứ? Vậy lên tôi bò lên kiểm tra và gặp nó. Nhưng nó bay đi rồi"

" Có vẻ như năng lượng của nó khá ít, vậy nên cũng khó cảm nhận"

Takeshi thở dài chán nản.

" Có cửa năng lượng lớn như vậy đúng là tuyệt thật đó"

Kazuka cười lớn.

" Thôi nào, đừng buồn mà"

Airi liền ngồi cạnh Ayaka, cô liền nắm lấy tay của Ayaka.

" Này, cậu ổn chứ?"

Ayaka liền ôm lấy Airi, mặt úp vào ngực Airi, giọng cô có chút hoảng sợ.

" Hồi...hồi nãy tôi mơ thấy chị tôi, và tôi còn giết mọi người nữa? Nhưng có vẻ tôi không biết, và tôi cứ vậy sống hạnh phúc đến già luôn"

Airi cũng ôm lấy Ayaka, giọng hạ xuống và an ủi.

" Bình tĩnh nào, không sao đâu, đừng lo"

Kazuka và Takeshi cũng đứng đó.

Kazuka:" Có vẻ như con quạ đó khiến cho Ayaka mơ mấy giấc mơ dài á"

Ayaka liền không ôm Airi nữa, cô quay qua.

" Lúc đầu mơ là giấc mơ chị tôi rời khỏi rừng, sau đó giống như không hề có chuyện đó. Và như vậy, chị tôi ở với tôi tới già luôn"

Takeshi với vẻ đăm chiêu suy nghĩ.

" Vậy là hạnh phúc à?"

Airi cũng gật đầu đồng tình.

" Có vẻ như là nó khiến cho người khác mơ thấy giấc mơ hạnh phúc"

Takeshi:" Nhưng nó làm vậy để làm gì?"

Airi nhún vai lắc đầu.

" Ai biết chứ? Chắc là để cho vui xem"

Kazuka như nghĩ ra điều gì đó.

" Hay là nó muốn thưởng thức giấc mơ hạnh phúc của người khác à?"

Airi:" Cậu thấy có con quái vật nào đi làm thế không?"

" Tôi nghĩ nó sẽ khiến người bị mơ sẽ mắc kẹt trong giấc mơ mãi mãi ý"

Takeshi:" Ừ, cái đấy nghe hợp lí á"

Ayaka:" Vậy là Kazuka gặp con quái vật gì à?"

Airi thở dài.

" Có vẻ như lúc cậu tỉnh lại vẫn hơi thất thần nhỉ?"

" Đại khái là con quạ đó đậu trên mái nhà, và khi nó bay đi thì cũng là lúc cậu tỉnh. Nói chung hiện giờ chỉ có thể suy luận nó là nó làm thôi"

Kazuka:" Trời ơi, không biết cái thị trấn này có yên bình hay không nữa? Sao nơi nào cũng gặp quái vật hết vậy?"

Airi liền ngồi dậy.

" Than làm gì chứ? Nếu gặp thì đón nó thôi, chúng ta cũng đâu thể biết được mà đánh phủ đầu hay lên kế hoạch trước chứ?"

" Nói chung là xuống ăn cơm đi, tôi đói lắm rồi đó. Chắc giờ này đồ ăn nguội luôn rồi"

Takeshi:" Nhưng nhớ phải cảnh giác đó"

Ayaka và Kazuka liền gật đầu.

Bước xuống bên dưới. Họ nghe được âm thanh ồn ào ở bên ngoài. Cùng lúc quay qua. Ở bên ngoài là một đám đông đang tụ tập và ồn ào trước cửa quán.

Ngồi vào bàn, vợ của chủ nhà trọ với thân hình mũm mĩm liền bê một mâm đồ ăn tới và sắp xếp lên bàn.

Airi quan sát theo chuyển động sắp xếp của bà chủ quán, rồi hỏi với vẻ tò mò:

" bác ơi? Bên ngoài có chuyện gì vậy?""

Giọng nói của người phụ nữ mang theo sự không quan tâm.

" Đừng bận tâm. Chỉ là một bà lão muốn xem vận mệnh của người khác thôi mà. Ta thì chả tin vào mấy cái đó"

Kazuka nở nụ cười khi nhìn thấy mâm cơm.

" Tôi ăn trước nhé"

Sau một lúc ngồi ăn mà không quan tâm đến bên ngoài, họ đã ăn xong, nhưng đám đông bên ngoài vẫn chưa có dấu hiệu giảm.

Takeshi có chút tò mò liền đứng dậy.

" Tôi ra hóng xem có chuyện gì không nhé"

Kazuka thấy vậy liền chạy theo.

" Tôi đi với"

Cả bốn người cùng chen vào đám đông và ngó vào.

Đó là một bà lão với chiếc áo choàng đen. Chiếc mũ chùm đầu che đi khuôn mặt bà lão. Nhưng vẫn có thể nhìn thấy khuôn mặt nhăn nheo ấy, mái tóc trắng lộ ra một chút. Chiếc lưng còng càng cho thấy đây là một người già.

Phía trước mặt bà lão là một cậu thanh niên, đứng ngay sau là một người đàn ông, có vẻ họ là thương nhân và cậu thanh niên kia là con của người đang ông.

Cậu ta ngồi đó và mỉm cười, lấy tay chỉ vào mặt mình. Tay còn lại đưa ra một đồng vàng.

" Bà thấy con trong tương lai gần như nào? Có phải sẽ rất giàu phải không?"

Bà lão cầm lấy đồng tiền một cách trậm dãi với đâu tay gầy gò và nhăn nheo, giọng nói bình thản:

" Tôi chạm vào tay cậu được không?"

Cậu thanh niên liền gật đầu.

" Được"

Cậu ta đưa ta mình ra, bà lão đặt một ngón tay lên tay cậu thanh niên. Sau một lúc bất động, bà ta liền lên tiếng:

" Cậu có tương lai khá sáng lạng đó, nhưng nên cẩn thận với một vài cám dỗ"

Bà lão liền quay qua cha của cậu thanh niên.

" Ông lên quản nó chặt hơn. Tôi nhìn thấy một tương lai nếu ông không quả lí nó chặt thì sẽ gây hoạ đó"

Ông ta liền nhếch mép cười.

" Ồ, được thôi"

Lão ta liền vứt cho bà lão một đồng vàng khác và quay người rời đi, tay vẫn kéo theo cậu con trai. Cậu ta tức giận gào lớn:

" Bà già khốn kiếp, bà muốn chơi ta à?"

Bố của cậu thanh niên vừa đi vừa suy nghĩ, vẻ mặt khá đăm chiêu và có chút nghiêm trọng.

-" Quả thật mấy thằng bạn của thằng nhóc này đúng là không ra gì thật, mặc dù có lai lịch lớn. Xem ra bà ta nói cũng vài phần, hoặc cũng có thể là đúng. Tốt nhất lên để thằng nhóc này tránh xa mấy tên nhóc quý tộc kia mới được"

Kazuka có chút tò mò và quay lại.

" Nè ba cậu, tôi muốn xem quá"

Airi lắc đầu, vẻ mặt khó chịu, và không quan tâm.

" Không được"

Kazuka chắp tay thành khẩn.

" Đi mà Airi? Cho tôi một đồng vàng thôi"

Ayaka liền lên tiếng:

" Tôi cũng thấy khá tò mò đó"

Takeshi:" Tôi cũng vậy"

Airi với vẻ mặt khó chịu và không muốn.

" Hả? Các cậu tính bắt nạt tôi à?"

Kazuka liền xua tay.

" Không có, chỉ là tò mò thôi. Cho tôi một đồng đi"

Airi liếc nhìn xung quanh, ba cặp mắt hào hứng đang nhìn cô chằm chằm. Airi đành mềm lòng và thở dài ra một hơi, cô lấy trong túi ra một đồng vàng và đưa cho Kazuka.

"Haizz, thôi được"

Kazuka cầm lấy đồng tiền vàng và quay người lại muốn chen lên phía trước.

Nhưng có một người đã vào xem vận mệnh trước cậu khiến cậu phải đứng đợi.

Đó là một người đàn ông khoảng 30 tuổi với một tay đã bị chém đi mất bàn tay. Anh ta chỉ còn tay phải và đưa ra.

Bà lão lấy ngón tay mình chạm vào tay của người đàn ông.

" Tương lai của cậu sẽ tùy vào quyết định của cậu. Sẽ có một vài quyết định sẽ thay đổi cuộc đời cậu, nhưng có những quyết định sẽ vùi dập cậu. Vậy nên, hãy suy sét thật kĩ mọi quyết định kể từ bây giờ nhé"

Người đàn ông có chút bất ngờ liền nói với giọng nói trầm đặc.

" Vậy tôi cần quyết định cái gì?"

Bà lão liền lắc đầu.

" Tôi chỉ có thể nói được vậy thôi. Còn lại là do cậu"

Người đàn ông có chút miễn cưỡng, rồi đứng dậy và cúi đầu chào rồi quay người đi, bà lão cũng cúi đầu nhẹ coi như đáp lễ.

Thấy người đàn ông vừa rời đi, Kazuka liền lao vào và hô lớn:

" Bà ơi, xem cho con với"

Cậu liền đưa đồng tiền vàng ra và đặt sát gần bà lão.

" Ồ, cậu đưa tay ra đi chàng trai trẻ"

Bà lão liền liếc mắt ra sau Kazuka và thấy Airi, Takeshi và Ayaka đang đứng đó và quan sát.

" Bạn cậu sao?"

Kazuka gật đầu, vẻ mặt rất hào hứng.

" Vâng"

Bà lão liền đưa ngón tay chạm nhẹ vào tay Kazuka, nhắm mắt lại một lúc và rồi lại mở mắt ra.

Kazuka với sự háo hức, mắt cậu sáng lên.

" Sao rồi? Bà thấy gì?"

"Ta thấy khá nhiều đó"

" Bà nói đi"

" Ta thấy biến cố, rất nhiều biến cố"

Kazuka khựng lại đôi chút, miệng lẩm bẩm:

" Biến cố sao?"

Bà lão liền gật đầu.

" Phải, rất nhiều biến cố trên dọc đường đi của các cậu, tuy không làm gì. Nhưng nó sẽ giống như tự tìm đến"

Airi đứng phía sau liền nhíu mày khi nghe.

" Tuy có tương lai màu đen, nhưng nó vẫn có màu hồng cho các cậu. Vậy nên các cậu cứ bước tiếp đi... Ta chỉ nói được vậy thôi, nhớ cẩn thận là được"

Kazuka đứng dậy và di về phía mọi người đang đứng, cậu gãi đầu nhưng vẫn ngoái lại.

" Biết được mỗi xíu vậy, chỉ là biến cố thôi"

Cả bốn người họ quay người, rồi chen ra bên ngoài.

Takeshi vuốt cằm suy nghĩ.

" Nếu vậy là chúng ta sẽ rất gian nan khi đi khắp nơi nhỉ?"

Ayaka gật đầu.

" Có vẻ như là vậy rồi"

Airi thở dài.

" Kệ đi, mà ai mà biết đó là thật hay giả chứ?"

Kazuka thở dài chán nản.

" Nhưng mà biết mỗi chút đúng là hụt hẫng ghê"

Rồi cậu liền thay đổi cảm xúc, tay nắm chặt, ánh mắt quyết tâm.

" Mà lo quái gì chứ? Chúng ta cứ tiến lên và đối mặt với chúng là được"

Takeshi:" Thì chỉ có vậy thôi"

Airi với vẻ mặt đăm chiêu suy nghĩ.

-" Tại sao mình lại cảm giác được năng lượng của bà lão ấy giống như một tinh linh nhỉ? Mà lại còn rất cổ cơ"

-" Nhưng năng lượng con người lại cảm nhận rất rõ, khó hiểu thật. Hay bà ta được một tinh linh ban phước cho, có khả năng đó là một phước lành về thời gian khiến bà ta có thể nhìn được tương lai"

-" Nhưng cảm giác lại rất cổ xưa cơ, nếu là phước lành từ rất lâu lẽ ra nó phải rất mạnh chứ? Lúc xem cho mọi người, nếu ai hỏi thêm, bà ta trông có vẻ khá bất lực"

-" Rốt cuộc là sao chứ? Đúng là khó hiểu mà"

Takeshi:" Mà này, chúng ta khi nào sẽ bắt đầu di chuyển vậy? Ở đây chán quá"

Kazuka gật đầu đồng tình.

" Ừ, chán thật"

Ayaka:" Tớ muốn đến chỗ nào đông người chút"

Airi:" Vậy mai chúng ta sẽ đi, có được không?"

Kazuka:" tôi thấy hợp lí á, vậy giờ chúng ta đi hỏi mọi người xem ở đây có thành nào không nhé"

Airi gật đầu.

" Kazuka với Takeshi đi đi"

Tối hôm đó, cuối hành lang, tại phòng 15, Airi và Ayaka đang ngồi trên giường. Takeshi và Kazuka ngồi ghế, mỗi người một góc phòng.

Kazuka:" Tôi đi hỏi rồi. Cứ đi theo con đường đất mà các thương nhân hay đi thì sẽ đến một cái thành, nó được gọi là thành Kari"

Takeshi gật đầu đồng ý.

" Phải, nhưng thành này cũng khá xa. Khoảng hơn 10 000 tharn"

Airi với vẻ mặt đăm chiêu suy nghĩ.

" Có vẻ khá xa nhỉ? Chúng ta lên đi xe ngựa thì hơn"

Kazuka thở dài chán nản.

" Hả? Chán vậy? Tôi thích đi bộ và quan sát mọi thứ hơn"

Airi nhíu mày.

" Cậu tính để người bạn mới của chúng ta đi bộ sao?"

Ayaka ngồi cạnh Airi liền lắc đầu, hai tay vội xua đi.

" Không... Không sao đâu, tôi lại thích đi bộ cơ"

Airi quay qua.

" Cậu muốn đi bộ sao? Nó khá xa đó"

Ayaka gật đầu.

" Ừ, tôi muốn vừa đi, vừa ngắm cảnh"

Airi thở dài bất lực.

" Thôi được, đi bộ thì đi bộ"

Kazuka với giọng nói chêu chọc.

" Không phải cậu ấy lo cho cậu đâu, cậu ấy lười không muốn đi bộ đó"

Airi với giọng nói tức giận, ánh mắt sắc lạnh nhìn Kazuka.

" Im đi Kazuka"

Kazuka liền chạy ra bên ngoài và chỉ bỏ lại một câu:

" Tạm biệt, tôi đi ngủ đây"

Màn đêm bao trùm thị trấn nhỏ. Takeshi đang nằm ngủ ngon lành. Một giấc mơ lạ hiện lên:

Cậu đang đi trên 1 con đường đất bình thường, bất ngờ có một ai đó rơi từ trên trời rơi xuống.

"Aaaaa"

Không kịp phản ứng Takeshi bị ngã đè lên.

Đột nhiên cậu hét lớn và bật dậy.

"Aaaaaa"

Takeshi thở dốc, giọng nói lắp bắp.

" Thì... Thì ra là mơ sao?"

Vẻ mặt cậu có chút nghi ngờ và liếc nhìn xung quanh căn phòng tối, bên cạnh là Kazuka đang ngủ say.

" Chắc không phải là con quạ mà Kazuka nhìn được đâu nhỉ?"

Cậu lại nằm xuống giường và nhắm mắt lại.

" Thôi đi ngủ tiếp, lấy sức mai còn đi bộ chứ. Lại 1 hành trình dài đây"

Cậu dần chìm lại vào giấc ngủ.

Sáng hôm sau, Takeshi bước xuống dưới cùng Kazuka với khuôn mặt vẫn hiện rõ cơn buồn ngủ.

" Chào các cậu nha"

Cậu ngồi vào bàn, nơi đã bày sẵn rất nhiều món ăn. Cậu có vẻ khá bất ngờ và chỉ tay vào bàn thức ăn.

" Sao nay nhiều món vậy?"

Airi khoanh tay, vẻ mặt và giọng nói có chút không hài lòng.

" Nhiều để còn có sức đi bộ chứ"

Kazuka cũng hiểu Airi đang nói mình, cậu gãi đầu cười.

" Cậu thù dai vậy Airi?"

Airi phồng má, vẻ mặt có vẻ dỗi.

" Hứ, tôi chả thèm"

Sau khi ăn xong, cả ba đứng trước cửa nhà trọ và nhìn vào bên trong. Airi đang đứng đó cùng ông chủ nhà trọ.

" Tôi trả chìa khoá lại này"

Ông chủ đang xem sổ sách liền ngẩng đầu lên.

" Ồ, cô không thuê nữa sao? Cảm ơn cô đã ủng hộ nhé"

Airi mỉm cười.

" Vâng ạ"

Con trai của ông chủ trọ đứng ngay sau, đang sắp xếp đồ đạc liền chạy theo Airi.

Cô bước ra gần đến cửa thì nghe thấy tiếng gọi, ai đó gọi mình lại.

" Chờ đã"

Airi quay người lại, liếc nhìn con trai của chủ trọ một lượt.

" Có chuyện gì sao?"

" Cô đang muốn đi đâu vậy?"

Airi:" Bọn tôi muốn đến thành Kari, có vấn đề gì không?"

" Cô đi bộ sao?"

Airi lạnh lùng trả lời:

" Ừ"

Cô có chút nghi ngờ khi người lạ này chủ động bắt chuyện. Và chắc hẳn sẽ có một mục đích gì đó.

" Tôi có xe ngựa, cô có muốn dùng không? Tôi không lấy tiền đâu"

Airi xua tay, và chỉ ngón tay cái về sau, nơi Kazuka, Takeshi và Ayaka đang đứng đó.

" Bạn tôi không ai muốn đi cả"

Bị từ chối, anh ta liền khựng lại một chút. Rồi lại lên tiếng:

Ánh mắt anh ta trùng xuống.

" Vậy tôi đi cùng cô được không?"

Airi nhíu mày.

" Tại sao anh lại muốn đi cùng bọn tôi? Chúng ta chưa quen biết nhau mà"

-" Mẹ kiếp, tên này thích mình à? Mình quan tâm hắn đâu chứ? Hắn nghĩ gì vậy?"

Con trai của chủ quán đỏ mặt, giọng nói lắp bắp.

" Tại... Tại vì... Tôi... Tôi thích cô"

Những người khách đang ngồi trong quán liền cười lớn. Như thể họ đang xem một trò hài.

" Nhóc con đòi thích cô lương đó đúng hơi quá rồi"

" Ảo tưởng vừa thôi"

Cha cậu ta đứng đó liền vuốt mặt, lúc này ông đang quá xấu hổ.

-" Thằng nhóc chết tiệt, mày làm gì vậy?"

Airi vẫn giữ khuôn mặt bình thản.

-" Biết ngay mà"

" Xin lỗi nhưng tôi không thích anh, tôi xin phép"

Cô liền quay người đi.

Bị từ chối phũ phàng, anh ta đứng hình mất một lúc, tay nắm chặt và hô lớn.

" Vậy... Vậy, cho tôi đi cùng cô có được không?"

Airi quay đầu lại, ánh mắt sắc lạnh của cô nhìn thẳng vào chàng trai kia.

" Xin lỗi, nhưng tôi biết mục đích của anh rồi"

Airi liền quay người và bước ra bên ngoài, giọng nói nghiêm túc vẫn còn, và nói với cả nhóm:

" Đi thôi"

Ayaka với ánh mắt bất ngờ, cô quay đầu qua nhìn chàng trai đang đứng đó một mình, tay nắm chặt. Cô lại quay lại nhìn Airi.

" Cậu phũ quá vậy"

Airi:" Kệ tên đó đi, các cậu là gia đình tôi được rồi"

Kazuka với giọng nói chêu chọc.

" Cậu làm thế người ta buồn đó"

More Chapters