Sau khi đi một đoạn đường dài. Họ cuối cùng cũng đến chỗ ở của Ayaka.
Nằm ẩn mình giữa rừng rậm, căn nhà của Ayaka được dựng hoàn toàn bằng gỗ rừng , thứ gỗ xám đã ngả màu theo thời gian, nhưng vẫn chắc chắn và vững chãi. Mái nhà lợp bằng lá khô xen kẽ với những tấm gỗ mỏng, phủ rêu xanh ở vài góc, như thể chính khu rừng cũng muốn bao bọc lấy nơi này.
Ngôi nhà đơn giản, gọn gàng. Trước cửa là một bậc thềm nhỏ bằng đá, bên cạnh có vài chiếc ghế gỗ thô sơ và một chậu cây được tỉa gọn, đầy tâm huyết. Cửa sổ mở rộng, chỉ có rèm vải thô buông nhẹ, để gió và ánh sáng dễ dàng lùa vào.
Takeshi " ồ" lên một tiếng vì bất ngờ.
" Thì ra là cậu sống ở đây sao?"
Bên trong, không gian gọn gàng với một chiếc giường nhỏ kê sát vách, bên trên là tấm chăn màu nâu đất được đan bằng tay. Góc bên kia là giá treo cung tên, cùng vài tấm bản đồ rừng được ghim lên tường. Trên bàn là vài cuốn sổ ghi chép, thảo mộc phơi khô, và một ngọn đèn dầu nhỏ, dùng cho những đêm cô vẫn còn thức muộn.
Sàn nhà sạch sẽ, được quét dọn một cách tỉ mỉ.
Đó là một căn nhà không lớn, không xa hoa, nhưng mang đậm hơi thở rừng xanh.
Ayaka đưa tay về phía chiếc bàn.
" Ngồi đi, tôi đi lấy nước"
Cả ba ngồi xuống, nhưng ánh mắt vẫn quan sát xung quanh.
Ayaka đi ra với chiếc bình nước được làm bằng sắt có vẻ khá cũ. Cô lật những chiến cốc đang úp ở giữa bàn lên và giót nước vào bốn cốc, sau đó cô cũng ngồi xuống.
" Mời uống nước"
Sau khi cả bốn cùng uống một ngụm nước. Ayaka lại lên tiếng.
" Đây là nhà của tôi"
Kazuka với ánh mắt tò mò và hứng thú.
" sống ở đây có vẻ khá yên tĩnh nhỉ?"
Ayaka gật đầu nhẹ, mỉm cười:
"Ừ, ban đêm khá dễ ngủ, xung quanh cũng không hề có cái cây nào có ý thức cả"
Takeshi không mất thời gian, cậu muốn biết thêm thông tin về cô gái này. Sau khi đã bàn với Airi lúc đi tới đây.
" Vậy cô cậu bảo cậu phải canh giữ con quái vật đó thì cậu có biết thông tin gì về nó không?"
Ayaka:" Tôi chỉ biết là gia tộc tôi suốt bao đời nay luôn cử người đi canh giữ nơi này và không cho ai vào"
Airi:" Chắc cô ấy cũng không biết rõ đâu, để tôi kể cho"
Ayaka:" cô biết nó sao?"
Airi:" Đương nhiên, tôi được đọc rất nhiều sách đó"
Kazuka với sự hà hứng:" Vậy cậu kể đi, giờ nghĩ đến nó lần nữa thôi tôi cũng cảm thấy run run rồi"
Takeshi mỉm cười:" sợ mà vẫn hứng thú sao?"
Airi bắt đầu kể:
" Đó không phải quái vật mà là Kuralak. Từng là ma vương của ma tộc"
Kazuka:" sao tôi chưa được cậu kể về tộc này vậy"
Airi:" giờ kể nè"
Airi:" Hiểu đơn giản, địa ngục của tộc quỷ và thiên đường của tộc thiên thần là nơi tiếp nhận linh hồn của người sau khi chết đi"
" Khi tới một trong hai chỗ đó, và trờ đợi, một lúc nào đó sẽ đột nhiên biến mất. Tuy không rõ, nhưng hầu hết mọi người cho rằng là sang kiếp sống tiếp theo"
" Cái đó thì thực sự vẫn không rõ, cả tộc quỷ và thiên thần cũng không rõ luôn. Thứ duy nhất họ hay làm là kiểm kê linh hồn thôi"
" Có một điều đặc biệt là đến họ cũng không tác động được vào các linh hồn đó. Thậm chí cả những kẻ sở hữu năng lượng ánh sáng và khả năng thanh tẩy cũng không..."
" Và phần chính là: Có những kẻ khi chết, nhưng vẫn không muốn đến một trong hai chỗ đó, và bay khắp nơi ở thế giới con người này. Chúng ta hay gọi là ma đó"
" Và khi có một tập thể cũng khá lớn, Ma tộc được thành lập. Con ma mà chúng ta vừa đối đầu từng là một Ma vương đó"
Ayaka liền xen vào.
" À, cái này để tôi kể: gia tộc tôi có truyền tai câu truyện này, hình như là khi hắn dẫn quân đánh nhân tộc chúng ta, hắn đã bị một kẻ cực mạnh của nhân tộc chặn đường và tiêu diệt cả đội quân ma tộc. Còn hắn thì bị phong ấn"
Airi gật đầu.
" Ra là vậy"
" Để tôi kể tiếp, có một điều khá lạ là: khi từ chối đến địa ngục hoặc thiên đường khoảng một thời gian, lúc này thay vì như trước đó là không thể tác động đến linh hồn của họ. Thì đã có thể tác động"
Takeshi vuốt cằm, như thể cậu đã hiểu được.
" Ra là vậy, vậy là khi ai đó chết đi, nhưng không cam tâm. Chúng sẽ trở thành một hồn ma, và gia nhập vào ma tộc"
" Chính xác"
Kazuka nhăn mặt, có vẻ cậu vẫn khó hiểu:
" Ơ? Sao con ma kia lại có hình dạng một con chó"
Airi:" cái đó là do hắn đã chiếm cái xác con chó, hoặc là tu luyện đủ lâu. Có thể cậu không biết, chó đen hay quạ đen thường đại diện cho bóng tối đó, hình dạng này rất ít kẻ có đó, nói chung là không tầm thường đâu"
Kazuka: " nhưng chúng ta để hắn thoát như vậy không phải sẽ là hoạ lớn sao?"
Airi:" Cũng không hẳn, hiện tại hắn chưa lấy đủ sức mạnh vốn có của hắn, nên chắc cũng không sao đâu. Mà cũng chính vì vậy thì chúng ta mới có thể thắng đó"
" Với lại, sự cân bằng giữa các tộc vẫn duy trì mà. Nếu giờ có chiến tranh, thì chỉ mình ma tộc là không thể đối đầu với nhân tộc đâu"
" Tôi được biết là hắn có 5 dạng, nhưng khi đấu với chúng ta là...tôi không nhớ rõ nữa"
"Nhưng đơn giản là vì khi Takeshi triệu hồi con ma đó, nó cần hấp thụ đủ toàn bộ năng lượng của người triệu hồi. Nhưng nó mới hấp thụ được một chút, nên vẫn yếu"
" Nếu chúng ta đối đầu với dạng mạnh nhất của hắn, chắc chết lúc nào không biết quá"
Airi vừa nói xong, Takeshi liền quay qua phía Ayaka.
" Này, lúc biết tôi là người triệu hồi con ma đó, sao cậu lại chạy đi mất vậy? Rồi sau đó lại quay lại nữa chứ?"
Ayaka đưa tay vào cô áo và lấy ra sợi dây truyền, có một viên đá lớn màu tím.
Ayaka:" Tôi đi lấy cái này"
Kazuka:" nó có tác dụng gì sao?"
Ayaka:" ừ, nó là sợi dây truyền mà cả tộc truyền từ đời canh giữ này, qua đời canh giữ khác. Hình như dây truyền này sẽ nhận diện đâu là đòn nguy hiểm. Và nếu một đòn nguy hiểm đến tính mạng đang lao tới, nó sẽ dịch chuyển người đeo chiếc vòng này ra phạm vi an toàn"
Takeshi:" nghe mạnh thật đó"
Airi:" đúng vậy, chắc cả thế giới này không có chiếc thứ hai nữa"
-" Lai lịch cô gái này mình cũng biết qua rồi, có thể là người tốt"
Airi:" vậy lúc bọn tôi ở bên ngoài rừng, tại sao cô lại tấn công bọn tôi"
Ayaka:" lúc đó tôi chỉ đơn giản là không muốn cho ai vào rừng thôi"
Takeshi:"Vậy cô kể đi. Tại sao gia tộc cô lại để một người ở lại canh giữ phong ấn như thế?"
Ayaka hơi cúi mặt xuống, ánh mắt chùng lại. Giọng cô trầm và đều, như thể đang kể một điều đã ăn sâu vào máu.
Ayaka:"Ngay từ khi sinh ra… tôi đã được mang vào khu rừng này rồi. Gia tộc tôi, mỗi đời sẽ chọn ra một người làm người canh giữ. Thường thì sẽ ở đây… khoảng hai mươi năm."
Cô khẽ ngước nhìn ra bầu trời qua cửa sổ.
"Chị tôi cũng từng canh giữ ở đây. Chị đã mang tôi vào đây khi được hai tuổi… rồi rời đi khi tôi mười năm tuổi. Từ đó… tôi ở lại một mình."
Một khoảng lặng nhỏ. Chỉ có tiếng gió rì rào giữa những tán cây già, để chút gió len qua khe lá héo.
Ayaka nhẹ giọng xuống:
"Và vòng lặp ấy… cứ thế tiếp diễn qua bao đời nay."
Takeshi:"Gia tộc cậu… chỉ chọn con gái thôi à?"
Ayaka:"Ừ."
Takeshi có chút bất mãn, giọng nói hiện rõ sự khó chịu:
"Bộ… con trai trong tộc chết sạch rồi à?"
Ayaka khẽ cười. Không phải tiếng cười vui.
Ayaka:"Không. Tôi nghe nói… đàn ông trong tộc lo những chuyện khác. Việc canh giữ này… là vai trò của những người như tôi."
Kazuka:"Vậy tức là… cậu sẽ phải ở đây đến hơn ba mươi tuổi mới được rời đi sao?"
Ayaka im lặng. Một lúc sau, cô mới nhẹ giọng đáp.
Ayaka:"…Chắc là vậy."
Cô không nhìn ai cả. Ánh mắt dõi về sâu trong rừng, nơi ánh sáng mặt trời cũng lùi bước.
"Thành thật mà nói, tôi cũng không biết liệu sau ba mươi tuổi mình có còn muốn rời đi nữa hay không… Khi lớn lên cùng rừng cây, im lặng, và bóng tối… đôi khi tôi thấy mình đã hóa thành một phần của nó rồi."
Airi:" hiện tại là không còn phong ấn nào nữa phải không?"
Ayaka:" Ừ, chỉ có mỗi con Kuralak mà cô kể đó thôi, nhưng nó đã chạy thoát trước mắt chúng ta đó"
Airi:" vậy cô định làm gì tiếp theo?"
Ayaka:" tôi không biết nữa, cũng không biết là gia tộc có biết là phong ấn đã bị phá giải hay không?"
Ánh mắt cô trùng xuống.
" Chắc họ biết thì tôi sẽ không xong với họ đâu"
Airi:" vậy, nếu họ không biết thì sao?"
Ayaka:" Không biết thì chắc là tôi vẫn sẽ ở lại đây. Tôi cũng có biết làm gì đâu chứ?"
Airi như nắm được tình hình, và cảm thấy đâu là cơ hội.
Kazuka và Takeshi như nhận ra điều gì đó, cùng lúc quay qua Airi. Thấy vậy, Airi liền nháy mắt.
Airi:" vậy cô có muốn đi cùng bọn tôi không?"
Kazuka và Takeshi cùng lúc đứng bật dậy.
Takeshi:" Phải đó, cậu có muốn đi cùng bọn tôi không?"
Kazuka:" Đi nhé?"
Ayaka giật mình lùi lại, biểu cảm có chút khó xử và hoang mang.
" Hả? Đi đâu chứ?"
Kazuka với ánh mắt hào hứng và mong chờ.
" Không rõ, nhưng chúng ta sẽ đi khắp nơi luôn"
Ayaka có chút bất ngờ.
" Khắp nơi sao?"
Kazuka gật đầu lia lịa, ánh mắt vẫn dán chặt vào Ayaka. Cô có chút ngại mà lùi lại.
Airi ngồi đối diện, thở dài ra một hơi.
" Kazuka, ngồi xuống đi. Cậu làm cô ấy ngại kìa"
Kazuka gãi đầu cười và ngồi xuống.
" A, xin lỗi nha"
Takeshi:" Không bỏ cái thói áp sát mặt mình với mặt người khác đi Kazuka"
Ayaka quay qua Airi và hỏi:
" Các cậu không rõ là mình đi đâu nhưng lại bảo tôi đi cùng sao?"
Airi mỉm cười.
" Có sao đâu chứ? Bật mí cho cậu, tôi là ma cà rồng đó. Và tôi cũng thấy hứng thú với thế giới này mà"
Ayaka với vẻ mặt rất bất ngờ, mắt cô mở lớn.
"Woahhh, cậu là ma cà rồng thật sao?"
Ayaka lại quay qua phía Takeshi và Kazuka.
" Vậy hai cậu này thì sao?"
Kazuka:" tôi là người"
Takeshi:" tôi cũng thế"
Airi:" nói chung là bọn tôi là bạn và thích đi chơi khắp nơi và không muốn bị rằng buộc bởi bất kì thứ gì cả"
Ánh mắt Ayaka có vẻ suy tư, cô im lặng một hồi.
Kazuka:" bọn tôi cũng đã hứa với nhau là không sợ chết rồi đó"
Ayaka nghiêng đầu:" hứa không sợ chết sao?"
Takeshi:" Hứa như vậy, nhưng bọn tôi vẫn biết là vẫn phải sống để đồng hành cũng những người còn lại chứ"
Airi:" Dù gì hiện tại cũng không còn phong ấn nào nữa rồi, phải chứ? Nếu vậy thì đi cùng bọn tôi và nhìn ngắm thế giới ngoài kia. Cô muốn bị nhốt trong đây một mình đến khi già sao?"
Ayaka im lặng, ánh mắt dõi ra cửa sổ. Ngoài kia là khu rừng cô đã sống suốt bao năm, tĩnh lặng, đơn độc, chỉ có tiếng gió và chim rừng bầu bạn.
"Vậy... nếu có biến cố thì sao?"
Kazuka ngả người ra sau, hai tay gối đầu, giọng bình thản.
"Nếu là biến cố lớn thì vượt qua. Không vượt qua được thì... chết thôi"
Rồi giọng cậu chuyển qua kiên định:
"Nhưng tụi tôi hiểu rõ một điều: mình không được chết."
Ayaka nghiêng đầu, khẽ hỏi.
"Chỉ có vậy thôi à?"
Airi đáp, giọng nhẹ như gió.
"Ừ. Chỉ vậy thôi. Rồi chúng ta sẽ đi khắp nơi. Cho đến khi ai đó chết vì tuổi già thì hành trình kết thúc."
Takeshi cười nhẹ, khoanh tay dựa lưng vào ghế.
"Kế hoạch của tụi tôi đơn giản lắm. Vừa đi vừa mạnh lên, không để ai bắt nạt. Vậy là đủ."
Kazuka bỗng nhớ đến bức thư lão sói để lại. Ở mặt sau, phía dưới cuối là hai dòng viết tay nguệch ngoạc.
"Nếu thấy mấy vương quốc loài người quá nhàm chán, hãy đến Velgrath – nơi quái vật và con người cùng sống. Và là nơi có tập hợp của rất nhiều nhà thám hiểm. Có rất nhiều kẻ nguy hiểm tập trung ở đó nữa"
Hoặc Aurenthal – vương quốc vàng, giàu có nhất thế giới. Nhưng cả hai đều xa lắm, nhớ phải mạnh lên đã."
Kazuka ngẩng lên, ánh mắt ánh một tia quyết tâm.
"Thật ra, bọn tôi đã có hai hướng đi rồi."
Ayaka ngạc nhiên.
"Hai hướng?"
Kazuka gật đầu.
"Ừ. Một là Velgrath – nơi quái vật và con người sống chung. Hai là Aurenthal – vương quốc vàng."
"Nhưng cả hai đều xa, nên tụi tôi định vừa đi, vừa mạnh lên, vừa khám phá."
Ayaka trầm ngâm, trong đầu cô hiện lên hình ảnh những buổi chiều im lặng trong rừng, chỉ có tiếng chim hót làm bạn đồng hành.
Airi nhìn Ayaka, ánh mắt không còn đùa cợt nữa. Cô cố gắnh khuyên Ayaka:
"Bây giờ cũng chẳng còn phong ấn nào nữa rồi, phải không? Vậy thì... đi cùng bọn tôi đi."
Một khoảng lặng nhẹ trôi qua. Rồi Ayaka gật đầu, như gật đầu với chính trái tim mình.
Nghĩ về những khoảng thời gian chỉ ở trong rừng, xung quanh chỉ có màu xanh và bóng tối. Rồi cô tưởng tượng ra thế giới bên ngoài.
"...Được. Tôi cũng muốn nhìn thấy thế giới bên ngoài. Ở đây mãi, tôi như bị chôn sống vậy."
Kazuka và Takeshi đồng thanh hét lên.
"Tuyệt vời!!"
Cả hai nhảy cẫng lên như trẻ nhỏ.
Airi vẫn ngồi yên, mỉm cười.
"Được rồi, hai cậu làm quá lên rồi đấy."
Kazuka chồm tới gần Airi, cười ranh mãnh.
"Tôi biết thừa là cậu cũng đang vui lắm, chỉ là không chịu thể hiện thôi!"
Airi quay mặt đi, má phồng nhẹ.
"Hứ. Chỉ có mấy người mới làm quá lên như thế."
Takeshi cười, giơ tay ra như chào hỏi.
"Thôi được, giới thiệu lại nào. Tôi là Takeshi Rin, 17 tuổi."
Airi tiếp lời.
"Airi Chika, cũng 17."
Kazuka giơ tay lên cao.
"Kazuka Kai, 15 tuổi!"
Ayaka bật cười khẽ.
"Minazuki Ayaka. 17 tuổi."
Airi liếc qua, bắt gặp ánh mắt Takeshi cũng đang nhìn Kazuka, cả hai bật cười lớn.
"Haha! Cậu thấy không Kazuka? Chỉ có mình cậu là 15 tuổi thôi đó!"
Kazuka đỏ mặt, hét lên.
"Im đi! Tuổi tác không quan trọng nhé!"
Airi vừa cười vừa lau nước mắt.
"Được rồi, được rồi..."
Cô đưa tay ra trước.
"Vậy từ giờ, chúng ta là bạn."
Ayaka nhìn từng người một, rồi nhẹ nhàng đặt tay mình lên tay Airi.
"Ừ. Vậy thì... tôi cũng xin hứa sẽ không sợ chết. Và sẽ phiêu lưu cùng mọi người đến cuối cuộc hành trình."
Kazuka ngạc nhiên nhìn cô.
"Hở? Cậu không cần phải hứa đâu mà… chúng ta mới quen thôi."
Ayaka cười.
"Chính vì chưa hiểu rõ nhau, nên tôi mới muốn đi cùng. Chúng ta sẽ vừa phiêu lưu, vừa hiểu nhau. Vậy mới là bạn, đúng không?"
Buổi tối hôm đó, Kazuka và Takeshi đang nằm gục trên bàn ngủ, cả hai ngủ ngon tới mức, nước miếng chạy ra bàn.
Phía bên ngoài, khu rừng như bị phủ nên bởi màu đen, ánh trăng cũng phải khuất phục trước những tán lá cây này.
Xung quanh nhà, có một vài ngọn đốc để thắp sáng nơi này. Ayaka đang ở sau nhà, cô đang ngồi trước một con cáo có vẻ rất già với lớp lông màu đỏ nhạt, cô đang nhìn nó uống nước rất chăm chú, nhưng ánh mắt của cô không giấu đi sự suy tư ấy.
Đột nhiên, giọng nói của Airi vang lên.
" Vẫn chưa muốn rời đi sao?"
Ayaka giật mình quay lại. Airi đang ngồi trên một cành cây của một cái cây thấp đã chết khô, nó không thể vươn lên để đón lấy ánh mặt trời và chết dưới này.
Ánh mắt ayaka trùng xuống, cô bước tới một cái ghế gỗ để dựa vào tường nhà và ngồi xuống.
" Tôi không biết con cáo già này sẽ sống sao nữa, nó đã ở đây được bốn đời người canh gác rồi"
Airi:" Là cậu đang sợ con cáo đó không sống được, hay vẫn còn luối tiếc gì?"
Ayaka mỉm cười.
" Cậu đáng sợ thật đó, cứ như là đọc được tôi đang nghĩ gì vậy?"
Giọng nói Ayaka liền trầm xuống.
" Thực ra tôi đã coi nơi này là nhà từ rất lâu rồi. Hôm nay lại muốn rời đi, đúng là có chút luyến tiếc thật"
" Với lại, cậu cũng biết có một vài cái cây trong khu rừng này có ý thức mà, tôi sợ chúng sẽ tiêu diệt hết những sinh vật sống trong khu rừng này quá"
"Những người canh gác phong ấn nơi này, đã dồn hết động vật sống qua phía Nam, và ngăn không cho mấy cái cây cây có ý thức tiến gần, đó là lý do bọn tôi mới sống được ở đây đó"
Airi:" Cậu nên gọi nó là cổ mộc đi Ayaka"
Auaka:" Vậy hả?"
Airi:"Cậu sợ khu rừng này bị phá hủy bởi mấy cổ mộc đó à?"
Ayaka:" Ừ"
" Vậy ở đó có kết giới không?"
" Có, và chỉ người có sợi dây truyền tôi đang đeo mới cho phép tiến vào. Nhưng mỗi một khoảng thời gian phải truyền năng lượng vào để duy trì"
Airi:"Vậy sao cậu không thả hết động vật ra bên ngoài, dù gì cậu cũng không còn ở đây nữa. Mặc dù là nhà và có các kỉ niệm, nhưng cũng đâu thể nhớ mãi được"
Ayaka:" Tôi nghĩ cũng nên làm thế thật"