Vane thu mình trong góc hang tối tăm của Tầng 9.
Những vết thương từ chiếc roi của tên Giám sát đang khép lại một cách đau đớn.
Ở Địa Ngục này, sự hồi phục không phải là món quà; nó là bản án bắt ngươi phải vẹn nguyên để tiếp tục chịu đựng vòng lặp tra tấn mới.
Hắn nhìn ra những dòng sông lưu huỳnh tím tái, nơi hàng ngàn con quỷ Scavenger khác đang lầm lũi làm việc như những cỗ máy sinh học vô hồn.
"Đừng có nhìn lên đó nữa," con quỷ già bên cạnh khào khào, những mảnh phế liệu trên người nó va vào nhau loảng xoảng. "Cái nhìn của ngươi chứa đựng quá nhiều hy vọng, và ở cái đáy vực này, hy vọng là thứ mùi vị sẽ dẫn dụ lũ Overseer đến xâu xé ngươi đầu tiên."
Vane khẽ hỏi, giọng khô khốc vì khói bụi: "Lão đã ở đây đủ lâu để thấy ai được đưa đi chưa?"
Con quỷ già run lên, đôi mắt đỏ ngầu chớp nháy:
"Ta đã thấy 'Tiếng Nói của Chúa' đi ngang qua đây một lần. Đó là Lilith. Bà ta từng là thực thể đầu tiên được tạo ra từ bóng tối này, con quỷ đầu tiên của thế gian. Nhưng giờ bà ta đứng ở vị trí cao nhất trên Thiên Đàng, thay thế cả Metatron để truyền đạt ý nguyện của Đấng Sáng Tạo. Người ta nói bà ta di chuyển qua các tầng địa ngục không phải để hành hạ, mà để tìm kiếm những kẻ thực sự xứng đáng—những kẻ vẫn còn giữ được lòng tốt để đưa về Thánh Địa."
Vane thắc mắc: "Thánh Địa thực sự có chỗ cho chúng ta sao?"
"Chỗ đó là nơi Thiên Thần và Ác Quỷ chung sống," lão già cười khùng khục. "Nhưng đó là chuyện của những kẻ vĩ đại. Còn hạng rác rưởi như chúng ta, tốt nhất là nên lo nhặt cho đủ xỉ sắt nếu không muốn bị ném vào lò nung."
Vane im lặng, bàn tay hắn siết chặt mảnh xỉ sắt xám đục.
Bất chợt, tiếng búa Keeng... Keeng... từ một nơi xa xăm nào đó vọng xuống, rung động qua từng vách đá.
Âm thanh ấy khô khốc nhưng dứt khoát, như đang gõ vào chính linh hồn hắn.
Hắn nhìn mảnh linh hồn vỡ vụn trong tay mình.
Theo luật lệ, hắn phải ném nó vào vạc dầu chung để đúc thành những xiềng xích mới.
Nhưng nhìn vẻ lấp lánh yếu ớt của nó, Vane không nỡ.
Hắn lén dùng vạt áo rách nát của mình, tỉ mỉ lau sạch lớp tro bụi lưu huỳnh bám trên mảnh xỉ.
Hắn cố gắng giữ cho nó một chút thanh khiết giữa vũng bùn đen kịt này.
"Ngươi điên rồi!" Con quỷ già hốt hoảng khi thấy hành động đó. "Nếu tên Giám sát thấy ngươi giữ gìn một linh hồn thay vì hủy hoại nó, hắn sẽ nghiền nát ngươi!"
"Nó không phải là rác rưởi," Vane đáp, giọng nói nhỏ nhưng chứa đựng một sự bướng bỉnh lạ lùng. "Nếu tôi muốn xứng đáng với Thánh Địa, tôi không thể bắt đầu bằng việc phá hủy kẻ khác."
Hắn giấu mảnh linh hồn vào sâu trong lồng ngực gầy gò, nơi xương sườn nhô ra như một chiếc lồng bảo vệ.
Đó là một hành động phản kháng thầm lặng, một sự tử tế đơn độc giữa lòng địa ngục tàn khốc.
Từ phía xa, bóng dáng một Tử Thần lặng lẽ lướt đi qua những làn khói độc.
Vị thần chết chóc dừng lại một nhịp ngắn, ánh mắt vô cảm quét qua vị trí của Vane rồi tiếp tục hành trình ghi chép của mình.
Không có phép màu nào xảy ra, không có tiếng gọi nào từ Lilith.
Vane vẫn chỉ là một kẻ quét rác bẩn thỉu bên lề Địa Ngục.
Hắn cúi đầu, tiếp tục nhặt nhạnh giữa đống đất đá, nhưng trong lồng ngực hắn, mảnh xỉ sắt nhỏ bé dường như đang tỏa ra một hơi ấm nhẹ nhàng—thứ hơi ấm duy nhất giúp hắn tin rằng mình vẫn còn là một sinh mệnh, chứ không phải là một con quỷ đã mất đi nhân tính.
