Vane lê bước trên những mỏm đá nhọn của Tầng 9.
Mỗi bước đi, những nan xương rỉ sét ở đôi cánh lại cọ xát vào nhau, phát ra âm thanh ken két nhức óc.
Hắn không có sức mạnh để bay, cũng chẳng có phép thuật để làm dịu cơn đau.
Ở Địa Ngục, cái khổ sai lớn nhất không phải là lao dịch, mà là Sự Nguyên Vẹn Bắt Buộc.
Nhờ sự bảo kê của Cái Chết, trật tự ở đây là vĩnh cửu.
Ác Quỷ có thể bị xé xác, bị nung chảy, bị nghiền nát, nhưng chúng không bao giờ được chết.
Cái Chết đã ra lệnh: "Địa Ngục phải đầy rẫy, để Trật Tự được duy trì."
Vì vậy, mỗi sáng, những vết thương của Vane sẽ khép lại một cách thô bạo, để hắn có đủ cơ thể mà chịu đựng đợt tra tấn tiếp theo.
"Ngươi vẫn giữ cái đó sao, Vane?"
Giọng nói khàn đục vang lên từ một góc hang tối.
Đó là một con quỷ già đã ở đây từ thời Đại Chiến Khải Huyền.
Nó chỉ còn là một cái đầu gắn trên một đống phế liệu.
Vane dừng lại, bàn tay đầy bụi than nắm chặt mảnh xỉ sắt lấp lánh màu xám đục. "Nó là thứ duy nhất không thuộc về nơi này."
"Nó là rác rưởi," con quỷ già cười sằng sặc. "Nhưng ngươi thì lại coi nó là chìa khóa tới Thánh Địa. Ngươi có biết để được Lilith để mắt tới, ngươi phải có gì không? Không phải là sức mạnh. Đám Archon tầng 1 có sức mạnh san phẳng cả vương quốc, nhưng chúng vẫn phải quỳ lạy dưới chân các Tử Thần. Lilith tìm kiếm sự thanh tẩy thông qua thống khổ."
Vane im lặng.
Hắn hiểu ý lão già.
9 giai cấp của Địa Ngục được xây dựng để ngăn cản sự thanh tẩy này.
Các Archon ở tầng cao nhất hưởng thụ sự "nguyên vẹn" giả tạo, chúng sợ nỗi đau vì nỗi đau nhắc nhở chúng về sự thất bại trước Thiên Đàng.
Các Overseer ở tầng giữa thực thi sự tàn bạo để chứng tỏ quyền lực.
Còn lũ Scavenger như Vane, chúng bị coi là xỉ sắt, là thứ tạp chất không đáng để nhìn tới.
"Tôi không muốn mạnh hơn chúng," Vane thì thầm, đôi mắt nhìn vào mảnh xỉ sắt. "Tôi chỉ muốn được rèn lại. Tôi muốn trở thành một thứ gì đó có ích ở Thánh Địa, thay vì là một kẻ vô dụng ở đây."
Bất chợt, một bóng đen cao lớn bao phủ lấy Vane.
Đó là một Overseer (Kẻ Giám Sát) từ Tầng 8 xuống kiểm tra tiến độ thu gom.
Hắn có hình thể to lớn, mặc bộ giáp gai bóng loáng – thứ ánh sáng hào nhoáng đặc trưng của tầng lớp trên, đối lập với sự rách nát của Vane.
"Tên Scavenger kia! Tại sao ngươi chưa ném mảnh xỉ đó vào vạc dầu?"
Tên Overseer vung chiếc roi điện, luồng điện xanh loét rít lên trong không khí.
Vane quỳ xuống theo bản năng, nhưng hắn không buông mảnh xỉ sắt.
Hắn giấu nó vào sâu trong lồng ngực, nơi trái tim quỷ đã ngừng đập từ lâu nhưng nỗi đau thì vẫn còn rực cháy.
"Tôi... tôi thấy nó còn sót lại chút tinh hoa, thưa ngài. Tôi muốn giữ nó để..."
Chát!
Chiếc roi quất thẳng vào mặt Vane, xé toạc một mảng da đầu.
Vane ngã gục, nhưng hắn không gào thét.
Hắn chấp nhận cơn đau như một phần của sự tồn tại.
Tên giám sát cười khinh bỉ, dẫm đôi ủng sắt lên đôi cánh gãy của Vane:
"Ngươi nghĩ mình là ai? Một con quỷ sắp được Lilith chọn à? Thánh Địa là nơi dành cho những kẻ đã rũ bỏ được bản chất quỷ. Còn ngươi? Ngươi chỉ là rác rưởi vĩnh viễn của nơi này thôi."
Tên giám sát bỏ đi sau khi đã thỏa mãn thú tính, để lại Vane nằm giữa đống bụi bặm.
Vane ho sặc sụa, máu đen chảy ra từ khóe miệng.
Hắn từ từ mở lòng bàn tay.
Mảnh xỉ sắt vẫn còn đó.
Hắn không mạnh lên.
Hắn vẫn yếu ớt, vẫn bị chà đạp.
Nhưng trong khoảnh khắc đó, Vane nhận ra một điều: Sức mạnh của hắn không nằm ở đôi tay, mà nằm ở việc hắn có thể bị đánh gãy bao nhiêu lần mà vẫn giữ được ước mơ của mình.
