Ficool

lời hứa hoa mộc lan

Thu_Hà
7
chs / week
The average realized release rate over the past 30 days is 7 chs / week.
--
NOT RATINGS
162
Views
Synopsis
The male and female leads live together in a gloomy orphanage. The children there all suffer from depression, and even though the male lead always says it's brotherly love, in his heart he already sees her as someone special.
VIEW MORE

Chapter 1 - cô nhi viện "thung lũng mây"

Chương 1: Chiếc Ôm Của Giếng LạnhCô nhi viện "Thung Lũng Mây" là cái tên chẳng bao giờ phù hợp với sự thật. Nó là một nhà tù bằng gạch cũ kỹ, nơi bóng tối và sự cô đơn thấm đẫm vào từng vách tường. Lũ trẻ ở đây đều mang vẻ mặt tiều tụy, ánh mắt u buồn, mắc kẹt trong nỗi trầm cảm chung của cả tập thể. Trần Tự, người anh lớn nhất cô nhi viện, đã sớm mang khí chất trầm tĩnh, ít nói của một người trưởng thành. Dù mới bảy tuổi, anh đã phải đảm đương mọi việc vặt, từ khuân vác đến sửa chữa đồ đạc. Ngoại hình nổi bật với chiều cao $1m92$ và gương mặt đẹp trai như tạc tượng chỉ càng khiến anh trở nên cô độc hơn, khác biệt hẳn so với môi trường xung quanh.Nhưng trong cái thế giới u ám và lạnh lùng ấy, Lâm An An là ngoại lệ duy nhất. Cô bé gầy gò, hiền hậu, nhưng sở hữu nhan sắc trời ban – khuôn mặt góc cạnh nhẹ nhàng, nữ tính, thu hút mọi ánh nhìn – thứ mà cô bé không hề hay biết đã gieo mầm ghen ghét trong lòng những người khác sau này. Đối với Trần Tự, cô bé là trách nhiệm, là tia sáng mà anh phải bảo vệ bằng mọi giá. Anh không muốn cô phải chịu khổ, không muốn đôi tay nhỏ bé của cô phải đụng vào bất cứ việc gì nặng nhọc. Tình cảm anh dành cho cô, dù ngoài miệng chỉ nói là tình anh em, đã sớm vượt qua ranh giới đó.Vào một đêm hè oi bức, sự thiếu thốn thuốc men trong cô nhi viện bỗng trở thành nỗi kinh hoàng. Lâm An An lên cơn sốt dữ dội. Khuôn mặt nhỏ bé, vốn đã nhợt nhạt, giờ đây đỏ bừng, hơi thở yếu ớt và mê man. Trần Tự, bỏ mặc công việc trực đêm, lặng lẽ ngồi bên cô. Anh cảm thấy bất lực và sợ hãi. Cả cô nhi viện đều ngủ say, không ai hay biết cô bé đang cận kề nguy hiểm.Anh lén lút chạy ra ngoài, đến giếng nước lạnh lẽo. Anh dùng tấm áo cũ của mình thấm đầy nước, rồi chạy vội vào lau khắp người An An. Hơi nước lạnh từ giếng phả vào căn phòng nóng bức, mang lại chút dịu mát hiếm hoi. Anh phải làm đi làm lại việc này hàng chục lần. Anh thậm chí còn lén để dành phần bánh mì khô cứng của mình – bữa ăn sáng ít ỏi của ngày mai – đút cho cô bé, hy vọng cô có chút sức lực để chống chọi.Gần sáng, cơn sốt của An An cuối cùng cũng hạ. Cô bé tỉnh dậy, đôi mắt to tròn lờ mờ nhìn thấy anh trai đang ngủ gục bên mép giường, đầu tựa vào thành giường sắt lạnh lẽo, tay vẫn nắm chặt lấy bàn tay bé bỏng, nóng ran của cô. Lòng cô bé dâng lên một cảm giác ấm áp và yêu thương vô bờ bến. Cô biết, anh là người duy nhất ở đây sẽ hy sinh tất cả vì cô. Cô bé nhẹ nhàng siết lại bàn tay anh, thầm nhủ: người đàn ông này, dù là anh trai, là người thân, hay là gì đi nữa, cô cũng không bao giờ muốn rời xa.Trần Tự giật mình tỉnh dậy, thấy An An đã mở mắt. Anh mỉm cười, nụ cười nhẹ nhõm, chứa đựng cả sự mệt mỏi và niềm vui. Anh siết chặt tay cô bé, không nói một lời nào về cơn sốt đêm qua, nhưng chỉ dùng cái chạm mạnh mẽ và ấm áp ấy như một lời hứa. Lời hứa rằng anh sẽ luôn là chiếc neo giữ cô bé khỏi giông bão. Lúc này, anh đã biết, một gia đình giàu có sắp đến thăm. Anh nhìn cô, ánh mắt lấp lánh sự đấu tranh: Em sắp đi rồi, An An. Anh chỉ mong em nhớ, anh sẽ không bao giờ để lạc mất em.