Dương lấy một ống mật thú gai trong nhà ra đưa cho họ, bảo họ pha thành nước mật thú gai rồi quét lên thịt từ từ nướng, sẽ có mùi vị giống như món thịt nướng vừa ăn.
Khải đẩy ống tre lại, cúi đầu nói: “Chúng tôi không cần.”
Dự vội vàng vỗ mạnh vào vai Khải một cái, nói:
“Ý của cậu ấy là mật thú gai là của bộ lạc dành riêng cho các thú non, thịt nướng theo cách cậu dạy đã rất ngon rồi, không cần dùng thêm mật thú gai. Cậu và A Nam giữ lại đi.”
Anh ta dẫn Khải đến là để an ủi Dương, chứ không phải để Khải đến làm Dương không vui. Sáng nay Dương đã chia cho anh ta đồ ăn ngon, anh ta cũng muốn giúp cậu.
Khải không nói gì nữa. Anh ta không giỏi ăn nói, hơn nữa trong lòng đúng là có thành kiến với Dương. Nhưng Dương hôm nay quả thực khác với trước đây, ít nhất không còn lão đẽo bám theo anh ta mọi nơi, cũng rất chăm lo cho A Nam.
Anh ta cảm thấy thú nhân sức yếu không phải là điều đáng xấu hổ, nhưng Dương trước đây bám lấy anh ta thì thôi, còn rất thù địch với bạn bè xung quanh anh ta, em trai của mình cũng không chăm sóc cho tốt, mỗi ngày đều trưng ra cái vẻ oán trời trách đất, thực tế chả làm được cái quái gì nên hồn.
Bản thân cậu ta đã buông xuôi, còn nuôi A Nam thành thú non suy dinh dưỡng.
Khải không muốn sống chung nhà với cậu ta, để các tộc nhân khác nhận nuôi họ thì Dương đều từ chối. Mỗi lần bộ lạc chia thịt săn được, cậu ta lại không chịu đến lấy, còn phải để người khác mang đến cho, tóm lại là sống một cuộc sống rối tung rối mù.
Bây giờ cậu ta chịu thay đổi, Khải cũng hy vọng cậu ta có thể nuôi bản thân và A Nam thật tốt.
Dương cũng không tức giận, họ cũng là có ý tốt, chỗ mật thú gai đó vừa hay giữ lại.
Không có chuyện gì là một bữa ăn không giải quyết được, nếu có thì ăn hai bữa. Dương mời họ một bữa cơm, ánh mắt Khoa và A Sơn nhìn cậu đều trở nên hiền hòa.
“Miếng màu trắng này gọi là đậu phụ sao? Ban ngày ngửi rõ ràng không thơm lắm, hơn nữa tôi nhớ nó giống như nước, cậu lợi hại quá Dương!” Khoa có chút tò mò khen ngợi.
“Cái này làm từ đậu, tôi gọi nó là đậu phụ.”
Dương không biết giải thích thế nào về việc mình biết làm đậu phụ, bèn che giấu nói:
“Tôi cũng vô tình phát hiện ra phương pháp này, hơn nữa nước đó nấu chín cũng rất ngon, làm thành đậu phụ cũng ngon, sau này chúng ta có thể thu thập thêm nhiều đậu, mùa đông sẽ có thêm một món ăn ngon, không cần phải nhai đậu khô nữa.”
“Đúng đúng, đợi lúc chúng tôi đi tuần tra sẽ tìm thêm nhiều đậu này mang về cho cậu!” A Sơn cũng vui vẻ nói.
Đối với bộ lạc thú nhân mà nói, có thêm một loại thức ăn là chuyện tốt vô cùng, huống chi mùi vị còn không tệ.
Dương vui mừng gật đầu lia lịa, nhiều người sức mạnh lớn, thu thập thêm nhiều đậu, đến mùa đông còn có thể xay đậu phụ.
Đông lạnh bên ngoài làm thành đậu phụ đông lạnh cũng ngon, lại dễ bảo quản. Không có rau xanh, còn có thể dùng đậu để làm giá đỗ, ăn thế nào cũng không chán.
Chỉ có một điều, đậu phụ cậu làm bằng nước muối thô dễ vỡ lại có vị đắng, hơn nữa còn khá tốn muối.
Cậu phải nhanh chóng ủ giấm, dùng giấm để làm đậu phụ có thể tiết kiệm muối thô, còn có thể làm ra than hoạt tính, lúc đó cậu có thể nhờ người Sói Tuyết dẫn mình ra bờ biển để lấy một ít muối, sau này người Sói Tuyết có thể tự mình chiết xuất muối, muối làm ra như vậy chất lượng sẽ tốt hơn muối thô giao dịch từ các đoàn thương nhân của loài người.
Khải là con trai của tộc trưởng, cậu đến nhà tộc trưởng để mượn lương thực, sẽ không bị cho là lại bám lấy anh ta chứ?
Thôi cứ mặt dày một chút vậy, dù sao trong bộ lạc ai cũng biết, cậu ngày nào cũng chạy theo Khải, vừa hay phù hợp với hình tượng. Nếu không cậu đột nhiên thay đổi quá lớn, cho dù thú nhân có vô tư cũng không ổn.
Do dự một lúc lâu, sau bữa ăn Dương bèn trực tiếp mở lời với Khải.
“Ừm... anh Khải.” Cậu khó khăn gọi ra cái tên này: “Tôi muốn mượn dì Lục một ít gạo nếp và lúa mì để ủ rượu, không cần nhiều, được không?”
Dự, Khoa và A Sơn lại rất quen thuộc với việc này. Ngược lại, từ hôm qua đến hôm nay Dương không mấy để ý đến Khải mới khiến họ không quen.
“Cậu còn biết ủ rượu sao?” Trọng điểm của Dự đặt ở việc ủ rượu, anh ta nghi hoặc hỏi.
Dương bắt đầu bịa chuyện: “Lúc tôi còn nhỏ, tôi nghe mẹ tôi nói tộc Tinh Linh hình như ủ rượu như vậy, tôi cũng muốn thử xem.”
Nghe cậu nhắc đến mẹ mình, Dự đã tin. Mẹ của Dương từng là một trong những chiến binh mạnh nhất bộ lạc, còn cống hiến rất nhiều trong chiến tranh, lúc họ còn nhỏ đều rất kính trọng bà. Bà từng tiếp xúc với tộc Tinh Linh, chắc là vô tình nghe được?
Anh ta cũng quay đầu nhìn Khải, vào những phiên chợ của bộ lạc, họ đều sẽ giao dịch với tộc Đầu Bò để lấy một ít lương thực có thể bảo quản được, gạo nếp và lúa mì cũng nằm trong số đó.
Nhưng người Sói Tuyết họ không học được cách nấu ăn của tộc Đầu Bò, ăn không thì rất khó nuốt, vì vậy nhiều gia đình Sói Tuyết đều còn thừa một ít, để dành cho mùa đông.
Khải gật đầu, nói: “Vậy lát nữa cậu đi cùng tôi.”
Nghĩ một lúc, anh ta lại nói thêm:
“Lấy bao nhiêu cũng được, không cần tiết kiệm, nhà tôi có rất nhiều.”
Người Sói Tuyết thật sự không thù dai, rất dễ nói chuyện, Khải ghét cậu như vậy mà đối với cậu cũng không hề keo kiệt.
Dự cũng vậy, trước đây nguyên chủ vì anh ta thân thiết nhất với Khải, nên đối với anh ta có địch ý, Dự cũng không hề so đo.