Thịt Thú Lôi Hỏa thái mỏng hơn nên chín trước, Dương lấy những lát thịt từ trên cành cây xuống, đặt lên lá cây rồi đưa cho A Nam.
A Nam vội vàng chộp lấy một miếng cho vào miệng, cũng không sợ nóng.
“Anh lợi hại quá, em chưa bao giờ được ăn món thịt nướng ngon như vậy!”
Nói rồi, nhóc dùng móng vuốt cầm một miếng đút vào miệng Dương, Dương cười toe toét há miệng ra.
Miếng thịt vừa vào miệng đã khiến cậu kinh ngạc, vừa tươi vừa mọng nước, miếng thịt mềm dai khóa chặt lấy phần nước ngọt đậm đà, hương thịt lan tỏa trong miệng, còn có một chút hương thơm của hoa quả.
Quả nhiên nguyên liệu tốt thì dù không có nhiều gia vị, như vậy cũng đã đủ ngon rồi.
Dự nói đúng, thịt của Thú Lôi Hỏa quả thực rất ngon, ngon hơn bất kỳ loại thịt gia súc nào cậu từng ăn ở thời hiện đại, bất kể là khẩu vị hay mùi vị.
Chỉ là bây giờ thú nhân không mấy khi dùng dụng cụ ăn uống, nhiều nhất cũng chỉ dùng muỗng, cậu nhìn A Nam trực tiếp dùng móng vuốt chộp thịt mà không sợ nóng, bất giác mỉm cười.
Miếng gà hơi lớn hơn nên khó chín hơn, cậu gác xiên thịt bên cạnh đống lửa để nướng từ từ, còn mình thì khuấy nồi canh gà.
Hương thơm ngon lành lan tỏa khắp phòng, thịt thái mỏng và miếng gà trong canh đều đã chín, nước canh có màu vàng óng đẹp mắt.
Dương cho thêm ít muối vào nồi, lại chia nhỏ đám rau dại hái về rồi cho vào nồi, dùng chiếc vung gỗ tự chế đậy lại hầm tiếp.
Trong lúc chờ đợi, cậu nhớ ra trong nhà không có bát, thế là lại chạy ra ngoài tìm hai tảng đá có kích thước tương đương, dùng đầu móng vuốt khoét thành hai cái bát đá nhỏ. Tuy hình dạng có hơi xấu, nhưng cậu cũng lười mài giũa.
Cậu lại tìm mấy cành cây có độ dày bằng nhau, dùng đầu móng vuốt nhẹ nhàng mài nhẵn, thế là đã có hai đôi đũa.
Lúc này rau dại cũng đã chín, hương thơm trong không khí càng thêm nồng nàn, xiên thịt bên đống lửa cũng đã chín hẳn.
Tấm da thú ở cửa nhà đã được Dương vén lên để không khí lưu thông, cậu thấy không ít thú nhân lén lút ló đầu ra ngó nghiêng, hít hà hương thơm trong không khí.
Khứu giác của thú nhân quá nhạy bén, hương canh gà nhà Dương quyện với mùi thơm của xiên thịt nướng là mùi mà họ chưa bao giờ ngửi thấy, rõ ràng đã ăn no rồi mà bụng vẫn kêu ùng ục.
Dương cũng đói lắm rồi, cậu xuyên không đến đây cả một ngày trời, cũng chỉ ăn nửa miếng thịt khô do A Nam đưa, bụng đã sớm rỗng tuếch.
Cậu hít hà hương thơm trong không khí, thầm nghĩ ngày mai vẫn nên làm đậu phụ sớm một chút, nếu trong canh gà cho thêm vài miếng đậu phụ, cậu không dám tưởng tượng nó sẽ ngon đến mức nào.
Hôm nay cậu cũng đã chứng kiến cơ thể cường tráng của thú nhân, chút độc tố ít ỏi trong nước muối mỏ đối với họ chẳng đáng là bao.
Cậu muốn làm than hoạt tính để tinh chế muối cũng là để món ăn ngon hơn, muối thô có vị đắng đúng là lãng phí tài nấu nướng tuyệt vời của cậu.
Dương múc cho A Nam một bát canh gà nóng hổi, lại đưa cho nhóc một đôi đũa. Sợ nhóc không biết dùng, cậu còn chuẩn bị sẵn cho nhóc một cái muỗng.
Tuy nhiên, sự lo lắng của Dương hoàn toàn là thừa, A Nam tuy không biết dùng, nhưng khả năng học hỏi lại rất tốt, thấy Dương dùng đũa ăn, nhóc cũng học theo khoa chân múa tay hai cái, ban đầu chỉ biết dùng đũa xiên miếng gà để ăn, sau đó cũng miễn cưỡng có thể gắp được đồ.
Thông minh thật, Dương thầm cảm thán, cậu nhớ hồi nhỏ mình đã phải luyện rất lâu mới học được cách dùng đũa.
“Bé Nam giỏi quá!” Thú con cần được khuyến khích, Dương thưởng cho nhóc một miếng gà nướng.
Miệng A Nam nhét đầy đồ ăn, mắt sáng long lanh, khuôn mặt nhỏ nhắn ăn đến bóng nhẫy.
Hai con thú con đã ăn hết sạch một xiên thịt nướng lớn, nồi canh gà trong hũ gốm lớn còn lại một nửa.
Sức ăn của thú nhân đúng là không đùa được, hai đứa thú con ở hình người lại ăn nhiều hơn cả hình thú, dù sao thì kích thước hình thú cũng ở đó, bữa cơm này còn nhiều hơn cả ba ngày ăn của Dương trước đây cộng lại.
Con gà rừng này phải nặng đến hơn chục cân, canh gà và thịt thái mỏng cộng lại cũng hơn chục cân rồi.
Đầu bếp Dương bận rộn cả ngày cuối cùng cũng được ăn no uống đủ.
Lúc này trời vừa nhá nhem tối, có những con thú con đang nô đùa bên ngoài, còn có các chiến binh đang luyện tập săn bắt, thị lực ban đêm của họ rất tốt, lúc này dĩ nhiên còn chưa đi ngủ.
Nhưng Dương mệt quá rồi, cơ thể của nguyên chủ vừa mới khỏi cảm, cậu cần nghỉ ngơi.
Thú nhân không có giường, chỉ có những tấm đệm rơm được làm từ cỏ khô, cậu tìm một chỗ khô ráo, ôm A Nam vào lòng, chìm vào giấc ngủ say.
...
Làm đậu phụ sao có thể không có cối xay đá, cấu trúc của cối xay đá cổ xưa tương đối đơn giản, Dương đã từng xem trên các video của một Blogger TQ, và rất nhiều truyện điền văn cũng có miêu tả.
Cảm ơn vì mình là một thú nhân, có răng nanh móng vuốt sắc nhọn và một thân sức lực.
Cậu vác hai tảng đá lớn về, dùng móng vuốt sắc mài hai tảng đá thành hình, lại tìm một khúc gỗ thích hợp làm tay cầm, một chiếc cối xay đá cổ xưa đơn giản đã hoàn thành.
Chiếc cối xay này không chỉ có thể dùng để làm đậu phụ bây giờ, sau này nó còn có thể dùng để xay lúa mì, và các loại gạo khác để tách vỏ, nghiền bột.
Đậu ngâm qua một đêm đã hút đủ nước trở nên căng mọng, cậu đặt chậu đá dưới cối xay đá, còn mình thì vừa đẩy cối xay quay tròn, vừa cho đậu và nước vào.
Một lúc sau, sữa đậu nành đặc sệt màu trắng cùng với bã đậu rơi xuống chậu. Đậu không nhiều, sữa đậu nành xay ra cũng không được bao nhiêu.