Ficool

Chapter 3 - Chương 3: Vùng đất bị nguyền rủa

Chẳng mấy chốc, thịt khô đã ngấm đủ nước và vị mặn, cũng chảy mỡ ra như thịt tươi, hương thịt lan tỏa khắp căn nhà, khiến cho căn nhà vốn ẩm ướt vì mưa cũng tràn ngập hương thơm.

Tiếc là bây giờ có quá ít thứ để dùng, trong tay chỉ có muối thô, nếu có bột tiêu, bột ớt, bột thì là như ở thế giới hiện đại, thì xiên thịt khô này chắc chắn sẽ thơm nức mũi.

Nhưng dù vậy, A Nam rõ ràng chưa bao giờ được ăn thịt khô nướng kiểu này, nhóc con ở trong lòng cậu cứ liếm mép như một chú mèo con, thèm lắm rồi.

Thịt khô sau khi nướng mang theo mùi khói đặc trưng, tuy gia vị chỉ có muối nhưng đối với A Nam mà nói, nó vẫn ngon vô cùng.

Sau khi được Dương thổi nguội, nhóc con vội vàng ăn ngấu nghiến, trông rất thỏa mãn.

Sau khi cho A Nam ăn xong, Dương đứng dậy, cẩn thận quan sát các vật dụng trong phòng.

Cậu là người hiện đại, không thể nào một sớm một chiều đã giống như thú nhân, có thể ra ngoài săn bắn để nuôi sống bản thân và A Nam.

Hơn nữa, cơ thể của nguyên chủ vốn không khỏe bằng người cùng tộc, sức mạnh và tốc độ đều không theo kịp, đi săn tương đối vất vả.

Nhưng cậu không thể cứ mãi dựa vào người trong tộc nuôi sống, cậu cũng phải tìm cách để đảm bảo sự sinh tồn cho mình và A Nam.

Đến rồi đây, đây là thử thách dành cho một trạch nam mê truyện điền văn sao?

Cậu nhìn về phía chiếc hũ gốm duy nhất trong nhà, chiếc hũ này được xem là một vật lớn trong tộc, muốn đổi một chiếc hũ như vậy từ tộc Người phải cần rất nhiều da thú.

Cậu có một vốc đậu, còn có một hũ muối thô, hoàn toàn có thể làm đậu phụ, một vốc đậu có thể làm ra không ít đậu phụ.

Chỉ là làm đậu phụ bằng nước muối mỏ, muối thô cần phải được tinh chế, nếu không có thể làm tăng nguy cơ ngộ độc.

Không biết những thú nhân thân thể cường tráng này có bị ngộ độc không, Dương thật sự lo lắng cho tấm thân nhỏ bé của mình và A Nam.

Đúng rồi, muối thô được tinh chế thành muối tinh như thế nào nhỉ?

Cậu cẩn thận nhớ lại, đây chính là yếu tố quan trọng trong truyện điền văn, được mệnh danh là kỹ năng cần có khi xuyên không.

Cậu nhớ mình đã đọc rất nhiều sách có quá trình này, còn mất mấy ngày lùng video xem cụ thể, nhưng tìm đâu ra than hoạt tính bây giờ?

Nhớ ra rồi, than hoạt tính có thể tự làm mà. Dương phấn khích vỗ tay một cái, dọa chú sư tử nhỏ đang ăn thịt khô giật nảy mình, cậu vội vàng qua dỗ dành xoa xoa lông nhóc.

Làm than hoạt tính cần dùng củi, tuy củi trong nhà cậu không còn nhiều nhưng cậu có thể ra ngoài nhặt, lúc này vẫn chưa vào đông, thú nhân không thiếu thứ này. Lúc này mưa bên ngoài cũng đã nhỏ đi nhiều, vừa hay có thể ra ngoài xem sao.

Bây giờ trong bộ lạc đang theo chế độ tập thể, mỗi ngày sẽ có đội săn bắn, đội tuần tra, và đội hái lượm ra ngoài tìm kiếm vật tư sinh tồn, củi cũng là do mọi người thu thập về rồi được tộc trưởng thống nhất phân phát.

Nhà nào thấy không đủ, có thể tự mình đi thu thập thêm.

Nguyên chủ mỗi ngày không làm việc đàng hoàng, chỉ lo đuổi theo Khải.

Dù có đi theo đội hái lượm cũng thường xuyên trốn việc, mọi người đều mắt nhắm mắt mở cho qua, những thứ nên chia cho nhà họ cũng chưa bao giờ thiếu. Dương cũng ngại đến xin thêm tộc trưởng.

Vừa mới đến thế giới khác đã phải bắt đầu bận rộn không ngừng, Dương cũng đến cạn lời, cậu đúng là số khổ làm thêm giờ, không có lấy một khoảng thời gian chuyển tiếp, cứ mở mắt ra là phải làm.

“Bây giờ anh phải ra ngoài tìm ít củi về, em ở nhà một mình được không?” Dương cúi đầu dịu dàng nói với A Nam.

A Nam không nỡ ăn hết miếng thịt khô, nhóc con ngậm miếng thịt cuối cùng đặt vào tay Dương, ngẩng đầu lên: “Anh ăn cùng đi, em đi nhặt củi với anh.”

Giọng nói trong trẻo, giống như thiếu niên trong phim hoạt hình.

Trái tim Dương tan chảy, vừa rồi còn có cảm giác như đang nuôi thú cưng, bây giờ mới thực sự ý thức được đây là em trai của mình.

“Đúng là một đứa trẻ ngoan.” Chẳng trách nguyên chủ đối xử với nhóc như vậy mà sau này A Nam cũng không hề ghi hận.

Không nỡ từ chối, Dương cầm miếng thịt khô A Nam đưa cho mình ăn một miếng, phần còn lại đút cho A Nam.

Ừm, quả không hổ danh tay nghề của cậu, tuy muối thô ăn hơi đắng, thịt khô cũng để hơi lâu rồi, nhưng nhìn chung mùi vị cũng khá ổn.

A Nam vui vẻ vẫy đuôi, trông như một chú cún con. Đây là lần đầu tiên anh trai đối xử hòa nhã với nhóc như vậy, cho nhóc thịt khô ngon, nói chuyện với nhóc cũng dịu dàng như thế, nhóc thật sự rất vui.

Để được đi nhặt củi cùng anh trai, A Nam cũng biến thành hình người. Tóc ở hình người của nhóc có màu vàng, mày thanh mắt sáng, là một tiểu thiếu niên, đôi mắt đen láy nhìn Dương, khóe miệng còn ngượng ngùng mím cười.

Dương thấy nhóc vui đến nỗi quên cả mặc đồ da thú, cậu vội vàng cầm một tấm da thú khác quấn lên người A Nam.

Cậu dẫn A Nam vén tấm da thú ở cửa bước ra ngoài, thầm nghĩ đợi có thời gian nhất định phải làm cho nhà mình một cái cửa, mùa đông ít nhất cũng không đến nỗi lạnh như vậy.

Tuy trong ký ức của nguyên chủ, cậu hiểu rằng ngôi nhà của mình ở tộc Sói Tuyết được xem là loại trung thượng đẳng, nhưng khi thực sự nhìn thấy vẫn không khỏi kinh ngạc.

Quả không hổ là thú nhân, có thể sống sót trong môi trường khắc nghiệt như vậy, chỉ thấy xung quanh là những căn lều gỗ và lều da thú đủ loại nằm rải rác, toàn bộ bộ lạc có thể gọi là nhà cũng chỉ có vài cái.

Điểm đặc sắc duy nhất có thể nói đến, chính là lớn, bất kể là lều trại hay nhà gỗ, nhà đất đều rất lớn, dù sao cũng phải chứa được hình thú của người Sói Tuyết, không lớn cũng không chứa nổi.

Còn về sân riêng gì đó thì càng không có một cái nào. Là thú nhân, không có sân cũng là điều dễ hiểu, nhưng những ngôi nhà này thật sự quá tạm bợ.

Dương nhớ trong tiểu thuyết, thú nhân là tộc nghèo đói và lạc hậu nhất, nhưng sức mạnh của họ lại vô cùng lớn, họ bẩm sinh đã kháng phép thuật, tuy cũng vì thế mà không thể học phép thuật, nhưng đa số các chủng tộc đều không làm gì được họ, phép thuật không xuyên thủng được mà sức mạnh lại không bằng họ.

Tộc Tinh Linh có sức mạnh tối đa, trận đại chiến với tộc thú nhân cũng chỉ hòa nhau.

Người ở hai lục địa Đông Tây gọi Lục địa Huyễn Mộng là vùng đất bị nguyền rủa.

Họ muốn đến đây giao thương, còn phải đi qua tuyến phong tỏa của tộc Tinh Linh hoặc Vương quốc Hoàng Kim, nộp một khoản thuế lớn mới có thể vào được.

More Chapters