Tôi có một bí mật thầm kín mà ít ai biết.
Một bí mật mà không muốn cho thấy, nếu bí mật này mà lộ ra ngoài để người khác biết được, chắc tôi sẽ lên rừng ở luôn quá.
Tôi là một thằng Wibu - Ừ wibu rác.
...À, mà tôi không phải kiểu người thể loại trong phòng dán đầy poster kín phòng, tối đi ngủ ôm gối ôm hình wifu đi ngủ.
Tôi chỉ, xem anime, đọc manga và nghiện sưu tầm một đống truyện tranh và giấu kĩ trong phòng thôi. Ừ, chỉ đơn giản là vậy. -wibu bí mật à?
Có lẽ bí mật tôi là wibu chỉ có mỗi 2 người biết đến - anh trai và em trai họ của tôi.
Ngày hôm đó, thằng anh nó đi làm về và chở theo thằng em trai họ của nó đi học về ngang qua nhà tôi, nó đến nhà tôi chơi để gặp ông nội của chúng tôi để khoe rằng mình đã biết kiếm tiền và đi du lịch nước ngoài. Cả hai thằng cứ như một ninja, hoặc do tôi mải mê đọc truyện trên giường mà không để ý nhà có khách, hai chúng nó bước đi lên phòng tôi mà không gây ra tiếng động nào. Đúng như những gì sắp diễn ra, hia chúng nó xông vào phòng tôi và phát hiện ra bí mật đó của tôi, hai chúng nó đã nhìn thấy trên tay tôi là thứ gì, nó ngạc nhiên và bắt đầu nói với giọng điệu châm chọc.
"Á à, Mày chết tao biết bí mật của mày rồi. Tao mách mẹ mày là wibu chúa" - thằng anh dở giọng điệu châm chọc và tay chỉ vào cuốn truyện
Thằng em thấy thằng anh nói thế cũng bắt đầu chem vào.
"Em mách mẹ anh Tuna, anh đọc truyện manga" - nó không biết tại sao lại nói thế, nhưng nó vẫn rặn vài lời cho góp vui.
Tôi giật mình, hoảng hốt khi thấy cả hai thằng nó đứng đấy từ lúc nào, tôi xấu hổ và luống cuống không biết giải thích thế nào. Giọng điệu châm chọc của hai chúng nó càng khiến tôi căng thẳng và hoảng loạn hơn, tôi nhanh tay giấu truyện dưới gối.
Tôi không thể nào ngờ rằng mình bị lộ là wibu bởi anh thằng anh em họ, đầu tôi như sắp nổ tung, không biết biện minh ra sao cho hợp lý.
"Đâu có đâu... Đây chỉ là đọc chơi thôi mà"
Sau một hồi lâu, anh trai cũng ngồi xuống ghế xoay, và xoay vòng, tay bám vào thành ghế, cố gắng làm giảm sự lúng túng của tôi, còn thằng em thì ngồi xuống mép giường, chẳng biết anh trai đang nghĩ gì. Không khí ngượng ngùng được bỏ qua khi thằng anh bắt đầu cười nói nhẹ nhàng:
"Che giấu làm gì, tao biết thừa thằng em ít nói của tao nghĩ cái gì mà! Tao cũng là fan anime đấy thôi"
Tôi và thằng em họ há hốc mồm khi nghe thằng anh trai nói. Tôi trố mắt, không tin nổi lời nó vừa nói. "Hả!?"
Nó lấy balo lên, thò tay vào trong túi như lấy thứ gì đó - một chùm chìa khóa? - Có gắn nhân vật anime? - mà lại còn là bản giới hạn?. Nó cầm ra trước mặt và khoe với tôi.
"Anh mày cũng có niềm đam mê với anime đấy, cái móc khóa này anh phải săn mãi mới được đấy. Còn cái thể loại truyện mày vừa giấu dưới gối đấy, anh mày chẳng xem hết rồi, mặc dù tao không thích cái thể loại đấy"
Tim tôi nảy một cái, như một gáo nước lạnh tạt thẳng vào đầu. Thật không thể nào tin nổi, đúng là ngớ ngẩn! Cái người mà lúc nào cũng bận rộn với công việc không có cả thời gian gọi điện với gia đình như nó mà cũng là fan anime?
Nó bật cười
"Cái vẻ mặt gì thế. Nghĩ chỉ mình mày à?"
Tôi im lặng trong vài giây, rồi cũng nở nụ cười gượng gạo theo. Không hiểu sao cảm giác khó chịu lúc nãy của tôi dần tan biến đi, tôi cảm thấy đôi chút nhẹ nhõm với lời nó nói. Thì ra không chỉ mình tôi...
Nó ngồi trên chiếc ghê và ngừng xoay, lời nói bổng trở nên nghiêm túc.
"Nếu mày thích anime thế thì sao thử tự làm cho mình một bộ manga riêng đi!"
Tôi khựng người lại, chìm trong suy nghĩ vời lời nói đó. 'Mình cũng muốn lắm nhưng mình còn chẳng biết vẽ với cả không có tí chuyên nghiệp nào.'
"Nói thì dễ lắm, anh nghĩ nó dễ thế à?"
Thằng cu em cứ ngôi xem hai anh trai nói chuyện qua lại.
Thằng anh gật đầu chắc nịch
"Miễn là mày không từ bỏ và nổ lực không ngừng."
Trong khoảnh khắc ấy, tôi thấy lời nói của nó không còn là sự châm chọc nữa, mà là một sự động viên không hề nhẹ. Có lẽ bí mật tôi dấu mình là một wibu cũng không đến nỗi xấu hổ đến vậy.-Chỉ có điều...
Nếu người thứ tư mà biết chuyện này thì chắc tôi sẽ ngại chất mất.