Ficool

Chapter 2 - Chương 2: Cô gái đoạt giải nghệ thuật

 Ngày đầu tiên của năm học mới, đây là năm thứ 2 tôi lại ngồi trong cái ngôi trường này.

 Một buổi học bình thường, mọi người đang ở giờ ra chơi sau một buổi học ngữ văn căng thẳng. Tiếng trống bao hiệu hết tiết, mọi người lại bắt đầu ra chơi và ăn sáng. Tôi ngồi trong lớp, vẻ mặt buồn chán hướng ra của sổ, đầu gục xuống bàn, ánh mắt xa xăm.

 Thành thật mà nói tôi chẳng có lấy một người bạn thân nào khi lên cấp ba, mặc dù tôi đã cố gắng để giao tiếp với họ nhưng có lẽ chẳng ai thấy hợp tôi, cái lớp này còn không có bạn thân tôi quen biết từ trước, tôi cảm thấy mình thật lạc lõng trong cái lớp này.

Trong khi tôi vẫn im lặng và nhìn ra ngoài cửa sổ, thì tôi nghe được các bạn trong lớp bắt đầu bàn tán gì đó và chỉ tay ra ngoài cửa sổ.

 "Ê, nhìn xem cái đứa đó có phải Malid, chủ câu lạc bộ mĩ thuật trường mình không?"

 "Ừ, nghe nói năm ngoái nó đoạt giải ba mĩ thuật cấp tỉnh đấy."

 "Đúng rồi, hình như năm ngoái nó còn được đích thân thầy hiệu trưởng đến tận nhà để trao tặng giải thưởng nữa cơ mà."

 "Ừ, mà nghe nói nó học khối D đúng không..."

 Tôi giật mình khi nghe thấy mọi người trong lớp nhắc đến tên của Malid. Tôi ngước đầu khỏi bàn nhìn theo hình bóng cô ấy ngoài của sổ.

 'Malid? Ồ, đúng thật'

 Người bạn từng học chung với tôi hồi cấp 2, và là người mà suốt hè năm ngoái tôi không ngừng nhớ tới, tôi không có đủ cam đảm lẫn dũng khí để bắt chuyện hay mở lời với cô ấy. -Đúng là một thằng thất bại nhỉ?

 À... mà cô ấy nổi cũng không hẳn là nổi tiếng đến mức mọi người trong trường đều biết đâu, chỉ là hơi nổi đối với thầy cô giáo, bạn trong hội mĩ thuật thôi. Nhìn cô ấy chẳng làm gì mà cũng tỏa sáng, đúng là người có tài năng, thực lực có khác. -Đâu như ai đó?

 Tôi thì làm sao chứ, cũng đâu phải một npc chỉ biết đi lại và làm một công việc cố định, tôi cũng có cảm xúc và ước mơ riêng đấy chứ, chỉ là mọi người xung quanh không ai biết đấy thôi.

 Trong kí ức của tôi, Malid luôn là một cô gái cười nói và hoạt bát với mọi người, và tràn đầy năng lượng. Nhưng tôi biết rằng thực ra không ai thực sự là hoàn hảo cả, có lẽ chẳng ai biết - thậm chí có lẽ chỉ mình tôi thấy được - nụ cười cô thoáng có vẻ lạc lõng.

 Có lẽ tôi đã từng để ý cô ấy quá nhiều nên tôi thấy vậy. 'Ấy ấy... đừng rằng tôi biến thái theo dõi người khác, chỉ là hồi còn học chung cấp hai tôi để ý cô ấy nhiều nên tôi nghĩ vậy thôi...'

 Nhớ lại những đem hè năm ấy, có một lần, tôi thức khuya viết truyện lúc muộn, tôi mở điện thoại ra lướt tin tức để tìm cảm hứng, tôi vô tình ấn vào app trò chuyện lên, tôi thấy rõ ràng rằng cô ấy thực sự vẫn thức giờ này, tôi nhìn giờ trên điện thoại, thấy bây giờ đã là một giờ sáng, cô ấy thực sự đang làm gì vậy?

 Tôi không biết cô ấy thức khuya đến vậy để làm gì, để vẽ tranh chăng? Hay chỉ đơn giản là cô ấy khó ngủ, không thể ngủ được.

 Nhưng dù chỉ cách một cái màn hình nhưng tôi vẫn cứ loay hoay không biết có nên hỏi cô ấy không. Không cả đủ dũng khí để mà nhắn tin trò chuyện với cô ấy. Tôi cứ nhìn dòng trạng thái hoạt động rồi tắt đi trong im lặng. Như thể hai chúng tôi vốn đã tồn tại một bức tường vô hình ngăn cách. 

 Tôi lại quay lại với viết truyện, nhưng không làm sao có thể tập trung lại, tâm trí vẫn cứ suy nghĩ về cô ấy, trong suy nghĩ của tôi cứ lảng vảng những suy nghĩ:

 'Đúng là mình không có cửa đâu.'

More Chapters