Ficool

Chapter 3 - Chương 3:THỬ THÁCH MA LỰC

-CHƯƠNG 3:

Học viện Astheria bao trùm bởi ánh sáng của hàng ngàn pháp trận bay lơ lửng trên không, tỏa ra hào quang xanh lam như bầu trời sao rực rỡ. Ở trung tâm quảng trường khổng lồ, hàng trăm học viên năm nhất đang tập trung trước một cánh cổng đá khổng lồ được khắc đầy phù văn cổ xưa.

"Thử thách Ma Lực bắt đầu từ đây."

Giọng nói trầm hùng của Hiệu trưởng Magnus Aetherion vang vọng khắp không gian, khiến cả quảng trường lặng như tờ. Ông khoác áo choàng đỏ, đôi mắt sâu thẳm như nhìn xuyên qua từng linh hồn học viên.

Valent đứng giữa đám đông, ánh mắt đen sâu thẳm dõi lên cánh cổng khổng lồ. Không một cảm xúc nào hiện rõ, nhưng sâu trong đáy mắt anh, ma lực như những đợt sóng ngầm, âm thầm rung chuyển.

Leon – chàng trai tóc vàng sáng rực, huých nhẹ vào vai Valent, thì thầm:

"Nghe đồn bên trong là Huyền Cảnh Ma Lực do pháp trận cổ tạo ra. Ai vượt qua được sẽ được ghi danh ở Tháp Anh Hùng. Valent, cậu có hồi hộp không?"

Valent chỉ khẽ nhếch môi, đáp lạnh nhạt:

"Hồi hộp không làm sức mạnh tăng lên."

Một tiếng ẦM! vang dội, cánh cổng đá mở ra, lộ ra khoảng không đen kịt như vực thẳm nuốt chửng mọi ánh sáng. Gió ma lực thổi tung áo choàng của đám học viên.

Magnus đưa tay, tạo ra một quả cầu ma thuật lơ lửng, chiếu sáng lối vào:

"Bên trong là ảo cảnh do ma lực cổ đại tạo nên. Nhiệm vụ của các ngươi: Sinh tồn và chứng minh năng lực. Mỗi người sẽ được dịch chuyển đến một khu vực riêng. Khi viên pha lê trong tay phát sáng, nhiệm vụ hoàn thành."

Ánh sáng chói lòa nuốt lấy từng học viên. Valent cảm nhận cơ thể mình rơi vào một khoảng không vô tận, rồi đột ngột đáp xuống nền đất lạnh lẽo.

---

[Huyền Cảnh Ma Lực]

Xung quanh Valent là một khu rừng tối, sương đen bao phủ, cây cối xoắn vặn như bị nguyền rủa. Không khí nặng nề, tiếng gió gào thét như những linh hồn kêu khóc.

"Ảo cảnh… hay là địa ngục?" Valent thì thầm, rồi bước lên, tay đặt lên chuôi kiếm ma pháp bên hông.

Một bóng đen lao tới – con quái thú ma lực với đôi mắt đỏ máu, hàm răng nhọn hoắt. Valent vung tay, ma pháp bùng lên. Hắc Lôi xé nát không gian, nghiền nát con quái trong tiếng gầm rền của sấm.

Nhưng đúng lúc đó… không gian rung chuyển. Một vết nứt đen xuất hiện trên bầu trời. Từ trong đó, một bóng người khoác áo choàng xám, gương mặt che kín bởi mặt nạ bạc bước ra. Không phải ảo ảnh – là thực thể thật sự.

Hắn lặng lẽ quan sát Valent, không nói một lời. Ánh mắt sau lớp mặt nạ sắc lạnh như lưỡi dao.

"Ngươi là ai?" Valent siết chặt kiếm, ma lực trào dâng như bão tố.

Người Che Mặt nghiêng đầu, giọng khàn khàn vang lên:

"Chỉ là… kẻ muốn xem ngươi có xứng đáng với dòng máu của mình."

Ngay khi Valent định phản ứng, hắn biến mất như chưa từng tồn tại, chỉ để lại một dư chấn ma lực khiến cả khu rừng rung chuyển.

Valent siết chặt nắm tay. Lời hắn nói… "dòng máu của mình"… nghĩa là gì?

Ở một nơi khác, trong bóng tối của một tháp đen, Lucien Crowl – kẻ điều khiển Hắc Vực – mở mắt, mỉm cười đầy ẩn ý:

"Thú vị lắm, Valent Albrecht…"

---HẾT---

More Chapters