Ficool

Chapter 50 - Chương 50: Manh Mối Từ Đống Tro Tàn và Cái Bẫy Chờ Sẵn

"RẮC!"

Cái chén trà bằng tử sa quý giá trên tay Lâm Phong, trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, đã lặng lẽ biến thành một đống bột mịn, rơi lả tả xuống sàn nhà.

Trái tim hắn, vốn đã được tôi luyện để trở nên lạnh như băng, giờ đây lại đập mạnh như một cái trống trận. Một luồng sát khí nguyên thủy, lạnh lẽo và tàn khốc đến từ sâu trong linh hồn hắn, không thể kìm nén được mà bùng phát ra. Cả căn phòng trong động phủ bỗng nhiên trở nên lạnh lẽo, Kỷ Vân đang ngồi đối diện bất giác rùng mình, cảm thấy như bị một con hung thú thượng cổ đang nhìn chằm chằm, cả người không thể cử động.

Thôn Vong Trần!

Mười năm. Đã mười năm trôi qua. Mười năm hắn chôn giấu mối thù diệt tộc này dưới đáy lòng, mỗi đêm đều mơ thấy biển lửa và tiếng gào thét. Hắn chưa từng quên, dù chỉ một ngày. Hắn cứ ngỡ rằng manh mối đã vĩnh viễn bị chôn vùi trong đống tro tàn, nhưng không ngờ hôm nay, nó lại xuất hiện một cách đột ngột như vậy.

Vương Tuấn... Hóa Cốt Thủy... Giao dịch tại thôn Vong Trần...

Hàng vạn suy nghĩ lóe lên trong đầu hắn. Hắn biết Vương Tuấn không thể là hung thủ chính, mười năm trước hắn ta cũng chỉ là một đứa trẻ. Nhưng hắn ta chắc chắn có liên quan! Mối quan hệ giữa hắn và những kẻ đã ra tay đêm đó là gì? Tại sao lại chọn một thôn làng hẻo lánh đã bị hủy diệt làm nơi giao dịch? Là trùng hợp, hay vụ thảm sát năm đó vốn chỉ là một màn che đậy cho một bí mật nào khác?

Luồng sát khí kinh hoàng chỉ bùng lên trong một giây, rồi lập tức bị Lâm Phong dùng ý chí sắt đá của mình đè nén xuống. Hắn nhanh chóng thu liễm lại mọi cảm xúc, trên mặt lại trở về vẻ bình tĩnh không gợn sóng. Nhưng Kỷ Vân, người ngồi đối diện, trán đã lấm tấm mồ hôi lạnh. Anh ta không hiểu tại sao Lâm Phong lại có phản ứng lớn như vậy, chỉ có thể cho rằng vị Thiên Hình Sứ Giả này vô cùng căm ghét những kẻ phản bội môn phái.

"Thôn Vong Trần sao?" Lâm Phong cố gắng giữ cho giọng mình bình thản. "Ta từng nghe nói nơi đó mười năm trước gặp một trận hỏa hoạn lớn, không ngờ lại có liên quan đến những chuyện này. Kỷ sư huynh, còn tin tức gì nữa không?"

Kỷ Vân, vẫn còn hơi hoảng sợ, vội vàng nói: "Bẩm sư đệ, theo điều tra, loại độc dược 'Hóa Cốt Thủy' này vô cùng hiếm thấy, được bán bởi một tổ chức vô cùng bí ẩn bên ngoài, nghe đâu biểu tượng của chúng là một đóa Hắc Liên (sen đen). Còn về lý do Vương Tuấn mua nó, thì hắn đã bất tỉnh, chưa thể tra hỏi được."

Hắc Liên... Lại thêm một manh mối mới.

Sau khi Kỷ Vân rời đi, Lâm Phong không thể nào tĩnh tâm được nữa. Ngọn lửa báo thù trong lòng hắn, sau mười năm âm ỉ, giờ đã có được một hướng để bùng cháy. Hắn phải đi. Hắn phải trở về thôn Vong Trần!

Dù biết rằng đây có thể là một cái bẫy, dù biết rằng kẻ địch đang chờ sẵn, nhưng hắn không thể không đi. Đây là manh mối duy nhất mà hắn có được sau mười năm. Dù phía trước là núi đao biển lửa, hắn cũng phải tự mình đi xem một lần.

Nhưng hắn không thể rời đi một cách âm thầm. Với thân phận hiện tại, mọi hành tung của hắn đều bị chú ý. Hắn cần một cái cớ đường hoàng. Và tấm Thiên Hình Lệnh bài chính là cái cớ tốt nhất.

Hắn lập tức gửi một thông điệp cho Chấp Sự Đường: "Thiên Hình Sứ Giả Lâm Phong, phụng mệnh điều tra về tổ chức 'Hắc Liên' và những kẻ còn lại trong phe cánh của Vương trưởng lão, nay cần xuất sơn để truy bắt tội phạm. Mọi việc trong môn phái tạm thời không cần báo cáo."

Một lý do không thể nào hợp lý hơn. Chấp Sự Đường nhanh chóng hồi đáp, đồng ý với yêu cầu của hắn.

Nhưng trước khi đi, hắn cảm thấy mình cần phải gặp một người.

Đêm đó, một bóng ma lại xuất hiện ở Tạp Dịch Viện. Lâm Phong tìm đến Trương Bàn Tử. Gã mập vẫn đang ngủ say, miệng còn chảy nước miếng. Lâm Phong chỉ khẽ động một chút, Bàn Tử đã lập tức mở mắt, trong mắt không có sự ngái ngủ, mà là một sự cảnh giác sâu sắc.

"Nửa đêm nửa hôm không ngủ, tìm lão già này làm gì?"

Lâm Phong đem chuyện mật hàm và thôn Vong Trần kể lại một lượt.

Nghe xong, vẻ mặt lười biếng của Trương Bàn Tử hoàn toàn biến mất, thay vào đó là một sự ngưng trọng chưa từng có. Gã im lặng một lúc lâu, rồi thở dài.

"Đây là một cái bẫy."

"Đệ biết," Lâm Phong đáp.

"Biết mà vẫn đi?"

"Không thể không đi," giọng Lâm Phong kiên quyết.

Trương Bàn Tử nhìn sâu vào mắt hắn, thấy được sự quyết tâm không thể lay chuyển. Gã lại thở dài. "Ta biết không cản được ngươi. Kẻ đó... đang cố tình để lại manh mối này cho ngươi. Hắn biết rõ đó là tử huyệt của ngươi, biết rõ ngươi chắc chắn sẽ đi. Hắn muốn dụ ngươi ra khỏi sự bảo vệ của Thiên Huyền Tông, để dễ dàng ra tay."

Gã trầm ngâm một lúc, rồi nói tiếp: "Ta chỉ có thể nói cho ngươi biết một điều. Thôn Vong Trần của các ngươi không chỉ là một thôn làng bình thường. Nó được xây dựng trên một 'Linh Mạch' đã khô cạn từ lâu. Nhưng thứ thực sự quý giá ở đó, không phải là linh mạch..."

Gã không nói hết câu, như thể có một sự kiêng kỵ nào đó. Gã lấy từ trong người ra một tấm ngọc phù đã cũ, đưa cho Lâm Phong. "Đây là 'Thiên Lý Độn Không Phù', có thể giúp ngươi dịch chuyển ngẫu nhiên một ngàn dặm trong nháy mắt, chỉ dùng được một lần. Cầm lấy, có lẽ sẽ cứu được mạng ngươi."

"Hãy nhớ, mục đích của ngươi là điều tra, không phải là liều mạng. Nếu thấy không ổn, lập tức rút lui. Giữ được mạng, mới có thể báo thù."

Lâm Phong nhận lấy ngọc phù, trịnh trọng cúi đầu. "Đa tạ Bàn Tử ca."

Rời khỏi Tạp Dịch Viện, Lâm Phong không còn do dự nữa. Hắn chính thức xuất sơn, dưới danh nghĩa của Thiên Hình Sứ Giả. Hắn nhìn lại những ngọn núi hùng vĩ của Thiên Huyền Tông ẩn hiện trong mây, trong mắt không có sự lưu luyến, chỉ có một sự lạnh lẽo và một ý chí sắt đá.

Hắn biết, mình đang tự chui đầu vào một cái bẫy được giăng sẵn bởi một kẻ thù không thể nhìn thấu. Nhưng hắn cũng biết, đây là con đường duy nhất để hắn có thể tiến gần hơn đến sự thật.

Cùng lúc đó, trên đỉnh Thái Thanh Phong.

Trong một gian thảo廬 đơn sơ, Đạo Huyền chân nhân đang ngồi một mình trước một bàn cờ, tự mình đánh cờ với chính mình. Một tiểu đồng kính cẩn bước vào.

"Bẩm chưởng môn, Thiên Hình Sứ Giả... đã xuất sơn."

Đạo Huyền chân nhân không ngẩng đầu lên. Ngài chỉ mỉm cười, một nụ cười sâu thẳm, khó đoán. Ngài chậm rãi nhặt một quân cờ đen lên, đặt xuống một vị trí hiểm yếu trên bàn cờ.

"Tốt."

Ngài nói, giọng nói nhẹ nhàng như gió thoảng.

"Con cá... cuối cùng cũng đã cắn câu rồi. Hãy xem, nó sẽ kéo theo những con cá mập nào nữa vào trong lưới."

More Chapters