Ficool

Chapter 49 - Chương 49: Đống Tro Tàn và Hạt Giống của Sự Phản Kháng

.

Trên đỉnh Thúy Vân Phong đổ nát, gió đêm lạnh lẽo thổi qua, mang theo mùi của đất đá vỡ vụn và một sự im lặng đến rợn người. Con hỏa long đã biến mất, vị trưởng lão quyền uy đã bị phế truất, bàn tay che trời của chưởng môn cũng đã rút đi. Chỉ còn lại hai bóng người, một nam một nữ, giữa khung cảnh tan hoang.

Lâm Phong gắng gượng ngồi dậy, mỗi một cử động đều khiến lồng ngực hắn đau nhói. Dư chấn từ đòn tấn công của Vương trưởng lão, dù đã được Nghê Lân và Hỗn Độn khí hóa giải phần lớn, vẫn khiến hắn bị nội thương nghiêm trọng.

"Đừng cử động," giọng nói của Tô Thanh Sương vang lên, không còn sự lạnh lùng thường ngày, mà là một sự lo lắng không thể che giấu. Nàng ngồi xuống bên cạnh hắn, bàn tay ngọc ngà của nàng đặt nhẹ lên lưng hắn, một luồng hàn khí tinh thuần, ôn hòa truyền vào cơ thể hắn, giúp hắn ổn định lại khí huyết đang hỗn loạn.

Hắn không từ chối sự giúp đỡ của nàng. Hắn ngẩng đầu, nhìn vào đôi mắt trong vắt kia. Trong một khoảnh khắc, hắn thấy được sự quan tâm chân thành, một cảm xúc ấm áp hiếm hoi giữa thế giới đầy rẫy sự tính toán này. Nhưng rồi, khi hắn nhớ lại bàn tay vô hình vừa mới thao túng tất cả, sự ấm áp đó nhanh chóng bị một luồng khí lạnh còn hơn cả hàn khí của nàng dập tắt.

Hắn nhìn nàng, người đồng đội đã cùng hắn vào sinh ra tử, người vừa mới không chút do dự chắn trước mặt hắn. Rồi hắn lại nghĩ đến Đạo Huyền chân nhân. Một câu hỏi chợt lóe lên trong đầu hắn, một câu hỏi đầy mỉa mai và cay đắng: Trong ván cờ của chưởng môn, nàng, vị thiên chi kiêu nữ này, rốt cuộc là một quân cờ khác giống như hắn, hay là một người chơi cờ ở một đẳng cấp cao hơn?

Sự nghi ngờ, một khi đã nảy mầm, sẽ không thể nào dập tắt được.

"Vết thương của ngươi rất nặng," Tô Thanh Sương nói, cắt ngang dòng suy nghĩ của hắn. "Phải trở về chữa trị ngay."

"Động phủ đã bị phá hủy rồi," Lâm Phong nói, giọng khàn khàn.

Tô Thanh Sương trầm mặc một lúc. "Đến Ngọc Tiêu Phong của ta. Nơi đó không ai dám đến làm phiền."

Đây là một lời mời vô cùng trọng lượng. Ngọc Tiêu Phong là cấm địa đối với đệ tử nam. Việc nàng đưa hắn về đó, không khác gì công khai với cả thế giới về mối quan hệ không tầm thường giữa hai người.

Nhưng Lâm Phong lại lắc đầu.

"Không cần đâu," hắn nói. "Như vậy sẽ chỉ mang lại thêm phiền phức cho tỷ. Ta... cần phải tự mình đối mặt với mọi chuyện."

Sự từ chối này khiến Tô Thanh Sương có chút sững sờ. Nàng nhìn hắn, cảm thấy dường như sau khi sống sót trở về, giữa hắn và nàng đã xuất hiện một khoảng cách vô hình. Hắn vẫn ở đó, nhưng ánh mắt đã trở nên sâu thẳm, khó dò hơn, ẩn giấu một điều gì đó mà nàng không thể nào chạm tới.

"Tùy ngươi," nàng lạnh lùng đáp, thu tay về. Sự quan tâm bị từ chối khiến nàng có chút không vui, nhưng nàng cũng tôn trọng quyết định của hắn. "Ta nợ ngươi một mạng ở Đoạn Hồn Uyên. Ngươi hôm nay cũng đã cứu ta một lần. Chúng ta không ai nợ ai. Nhưng hãy nhớ, con đường của ngươi sau này sẽ vô cùng khó đi."

Nói rồi, nàng đứng dậy, thân hình hóa thành một bóng trắng, biến mất trong màn đêm, chỉ để lại một câu nói văng vẳng: "Nếu cần, hãy đến tìm ta."

Chỉ còn lại một mình Lâm Phong giữa đống đổ nát. Hắn nhìn theo bóng lưng của nàng, trong lòng thở dài một tiếng. Hắn không phải không tin nàng, mà là không dám tin. Lời cảnh báo của Trương Bàn Tử, sự thao túng của chưởng môn, đã khiến hắn không còn dám đặt sự an nguy của mình vào tay bất kỳ ai khác.

Hắn phải tự mình đứng lên.

Hắn gắng gượng trở về đống đổ nát vốn là tĩnh thất của mình. Hắn lấy ra bình Hỗn Độn Nguyên Dịch. Không chút do dự, hắn uống một ngụm lớn.

Một luồng sinh mệnh lực vô cùng tinh thuần, mang theo sức mạnh Sáng Tạo và Tái Sinh, tràn vào cơ thể hắn. Vết thương của hắn bắt đầu lành lại với một tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường. Kinh mạch bị chấn động được nối lại, nội tạng bị tổn thương cũng đang từ từ hồi phục.

Trong lúc chữa thương, tâm trí hắn lại hoạt động với một tốc độ kinh người.

Vương trưởng lão đã bị loại bỏ. Phe cánh của lão như rắn mất đầu, sẽ sớm sụp đổ hoặc bị các phe phái khác thôn tính. Mối nguy trước mắt đã được giải quyết. Nhưng một kẻ địch còn đáng sợ hơn vạn lần đã lộ diện.

Đạo Huyền chân nhân.

"Con dao... phải tự biết bảo vệ mình..." Lâm Phong lẩm bẩm lại lời nói của chưởng môn.

Hắn cười, một nụ cười lạnh lẽo và tự giễu. Đúng vậy, ngài nói đúng. Một con dao, nếu không muốn bị vứt bỏ sau khi đã hết giá trị lợi dụng, thì nó phải trở nên đủ sắc bén. Sắc bén đến mức, chính người cầm dao cũng phải kiêng dè. Sắc bén đến mức, nó có thể tự mình cắt đứt sợi dây đang điều khiển nó.

Hắn sẽ tiếp tục đóng vai diễn này. Hắn sẽ là Thiên Hình Sứ Giả, là thanh đao trong tay chưởng môn. Hắn sẽ dùng quyền lực này để loại bỏ những kẻ ngáng đường, để củng cố địa vị của mình, để thu thập tài nguyên, để không ngừng mạnh lên.

Nhưng đồng thời, hắn sẽ bắt đầu cuộc điều tra của riêng mình. Hắn sẽ dùng bóng tối để đối phó với bóng tối.

Sự căm hận của hắn không còn bộc phát ra bên ngoài nữa. Nó đã được chôn xuống đáy lòng, ngưng tụ lại thành một khối băng vĩnh cửu. Từ giờ trở đi, hắn sẽ không còn tin tưởng hoàn toàn vào bất kỳ ai, kể cả Trương Bàn Tử. Mỗi một người, mỗi một hành động, đều sẽ được hắn đặt dưới sự phân tích và hoài nghi.

Hắn phải tự mình trở thành một người chơi cờ.

Vài ngày sau.

Tin tức về việc Vương trưởng lão bị phế truất tu vi, giam vào Tử Lao Lĩnh, đã gây ra một cơn địa chấn thực sự trong toàn bộ Thiên Huyền Tông. Uy danh của Thiên Hình Sứ Giả thần bí đã lên đến đỉnh điểm. Không một ai còn dám công khai bàn tán về Lâm Phong, nhưng trong bóng tối, cái tên của hắn đã trở thành một điều cấm kỵ, một sự tồn tại mà không ai muốn nhắc đến.

Động phủ của hắn trên Thúy Vân Phong nhanh chóng được xây dựng lại, thậm chí còn to lớn và có nhiều trận pháp phòng ngự hơn trước. Đây là đãi ngộ mà Chấp Sự Đường dành cho vị đệ tử đặc biệt của chưởng môn.

Ngày hôm đó, khi Lâm Phong đang tĩnh tọa, cảm nhận sức mạnh đã hoàn toàn hồi phục và còn có phần tinh tiến hơn của mình, Kỷ Vân tìm đến.

"Lâm sư đệ!" Kỷ Vân bước vào, vẻ mặt vô cùng hưng phấn và có một chút kính sợ. "Ngươi... ngươi không sao chứ? Mấy hôm trước ta nghe nói Thúy Vân Phong có động tĩnh lớn, lo muốn chết."

"Chỉ là một chút vấn đề nhỏ khi tu luyện thôi," Lâm Phong bình thản đáp, không hề để lộ một chút sơ hở nào.

"Vậy thì tốt rồi," Kỷ Vân thở phào. "À phải rồi, ta đến đây là có chuyện muốn báo. Sau khi Vương trưởng lão ngã ngựa, Chấp Sự Đường đã tiến hành điều tra toàn diện phe cánh của lão. Lục soát động phủ của Vương Tuấn, họ đã tìm thấy một mật hàm."

Kỷ Vân hạ giọng, vẻ mặt trở nên nghiêm túc. "Mật hàm đó ghi lại việc hắn đã từng mua một loại độc dược cực hiếm có tên là 'Hóa Cốt Thủy' từ một thế lực bên ngoài. Nhưng kỳ lạ là, không ai biết hắn mua nó để làm gì. Hơn nữa, mật hàm còn nhắc đến một địa điểm giao dịch bí mật... ở một thôn làng đã bị hủy diệt mười năm trước, tên là... thôn Vong Trần."

"RẮC!"

Cái chén trà trên tay Lâm Phong, lặng lẽ vỡ tan thành bột mịn.

More Chapters