Ficool

Chapter 3 - Chương 3: Hỗn Độn Quy Nguyên Quyết

Sau khi bóng dáng của Tô Thanh Sương và Vương Tuấn biến mất, Thất Tinh Nhai lại chìm vào sự tĩnh lặng muôn thuở của nó. Nơi đây là một trong những nơi hẻo lánh nhất của Thiên Huyền Tông, một vách núi cheo leo vươn ra giữa biển mây. Gió núi gào thét không ngừng, mang theo cái lạnh cắt da cắt thịt và những luồng năng lượng hỗn loạn, va đập vào vách đá tạo ra những âm thanh như tiếng quỷ khóc thần gào.

Bất kỳ đệ tử nào của Thiên Huyền Tông cũng biết, Thất Tinh Nhai là nơi có linh khí tạp loạn nhất. Do địa thế đặc biệt, linh khí thuần khiết của trời đất bị các luồng địa sát khí từ lòng đất và cương phong từ trên trời xé rách, hòa trộn vào nhau, tạo thành một loại năng lượng cuồng bạo cực kỳ khó hấp thu và luyện hóa. Người tu vi yếu nếu ở đây lâu ngày không những không có lợi, mà còn có thể bị năng lượng tạp loạn xâm nhập cơ thể, nhẹ thì kinh mạch tổn thương, nặng thì tẩu hỏa nhập ma. Đây chính là lý do nó được chọn làm nơi trừng phạt.

Lâm Phong đứng giữa vách núi, để cho ngọn gió lạnh buốt quất vào cơ thể gầy gò của mình. Hắn không cảm thấy lạnh. Ngọn lửa căm hận và屈辱 (khuất nhục) trong lòng hắn còn nóng hơn cả lò luyện đan.

"Tạp Linh Căn... Phế vật..."

Những lời của Vương Tuấn như những nhát dao xoáy sâu vào tim hắn. Hắn cúi đầu, nhìn tấm Huyền Băng Lệnh trong tay. Nó vẫn lạnh lẽo như vậy. Ba ngày. Hắn chỉ có ba ngày để chuẩn bị cho một bài thí luyện mà hắn không hề biết sẽ là gì.

Hắn biết, với cái danh "phế vật" này, chắc chắn hắn sẽ bị làm khó dễ. Cơ hội sống sót duy nhất của hắn, chính là sức mạnh.

Hắn quay trở lại căn thạch thất, ngồi xếp bằng trên giường đá, nhắm mắt lại. Hắn cố gắng nhớ lại những kiến thức tu luyện sơ đẳng nhất mà hắn thu được từ những mảnh ký ức vỡ vụn trong đầu. Bước đầu tiên của tu luyện là "dẫn khí nhập thể", tức là cảm nhận linh khí trong không khí, sau đó dẫn dắt chúng đi vào kinh mạch, cuối cùng quy tụ về đan điền.

Hắn hít một hơi thật sâu, tập trung toàn bộ tinh thần để cảm nhận những "hạt sáng li ti" mà hắn đã thấy khi mới tỉnh lại. Quả nhiên, Thất Tinh Nhai tuy tạp loạn nhưng nồng độ linh khí lại cực kỳ cao. Hắn nhanh chóng cảm nhận được chúng. Hắn cẩn thận thử dẫn dắt một luồng linh khí nhỏ đi vào cơ thể theo đường hô hấp.

Luồng linh khí vừa tiến vào kinh mạch, một chuyện kinh khủng đã xảy ra.

"Oanh!"

Luồng Hỗn Độn Nguyên Khí đang âm thầm lưu chuyển trong cơ thể hắn bỗng nhiên sôi trào, như một vị vua bị kẻ lạ mặt xâm phạm lãnh địa. Nó gầm lên một cách giận dữ, lao tới cắn nuốt luồng linh khí kia một cách thô bạo. Hai luồng năng lượng, một thuần khiết một hỗn độn, va chạm vào nhau.

"Phụt!"

Lâm Phong phun ra một ngụm máu tươi, cơ thể đau đớn như bị xé rách. Luồng linh khí vừa vào đã bị Hỗn Độn khí nghiền nát thành hư vô, còn kinh mạch của hắn thì bị chấn động dữ dội.

Hắn không bỏ cuộc. Hắn lại thử một lần nữa, lần này cẩn thận hơn, chỉ dẫn một sợi linh khí cực nhỏ vào. Kết quả vẫn như cũ. Hỗn Độn khí trong người hắn vô cùng bá đạo, nó không cho phép bất kỳ loại năng lượng nào khác tồn tại song song. Nó hoặc là đồng hóa, hoặc là hủy diệt.

"Tại sao? Tại sao lại như vậy?"

Lâm Phong gục xuống, tuyệt vọng. Hắn không thể dẫn khí, vậy làm sao tu luyện? Làm sao mạnh lên? Chẳng lẽ hắn thực sự là một phế vật trời sinh, không thể bước đi trên con đường này? Lời của Vương Tuấn lại vang lên bên tai, châm chọc và tàn nhẫn.

Trong cơn tuyệt vọng, bàn tay hắn vô tình chạm vào cây sáo trúc màu đen mà Tô Thanh Sương đã để lại trên giường đá.

Ngay khoảnh khắc đó, luồng Hỗn Độn khí đang hỗn loạn trong cơ thể hắn bỗng nhiên trở nên yên tĩnh, giống như một con thú hoang hung dữ đột nhiên nhìn thấy chủ nhân của nó. Một cảm giác mát lạnh từ cây sáo truyền vào tay hắn, theo kinh mạch đi thẳng vào tâm trí.

Lần này, không phải là những ký ức đẫm máu, mà là một dòng thông tin cổ xưa, huyền ảo, tựa như được khắc vào linh hồn hắn từ thuở sơ khai. Một bộ tâm pháp không có tên, không có chữ, chỉ có những ý niệm huyền diệu, từ từ hiện lên trong đầu hắn.

Nó giải thích bản chất của Hỗn Độn Nguyên Khí.

Vạn vật trong trời đất đều từ Hỗn Độn mà ra. Tiên khí, ma khí, yêu khí, linh khí, sát khí... tất cả đều chỉ là những biểu hiện khác nhau của năng lượng sau khi trời đất phân định âm dương, ngũ hành. Tu sĩ bình thường tu luyện, là chọn lấy một loại năng lượng thuần khiết (thường là linh khí), hấp thu và tinh luyện nó. Quá trình này giống như đãi cát tìm vàng, phải loại bỏ đi vô số tạp chất.

Nhưng bộ tâm pháp này thì ngược lại hoàn toàn.

Nó không đãi cát tìm vàng. Nó... nuốt chửng cả cát lẫn vàng!

Nó không chọn lọc. Nó coi vạn vật đồng nhất, vạn khí quy nguyên. Bất kể là loại năng lượng nào, chỉ cần tiến vào cơ thể, nó sẽ dùng sự bá đạo của Hỗn Độn Nguyên Khí để phá vỡ cấu trúc của chúng, trả chúng về trạng thái nguyên thủy nhất – trạng thái Hỗn Độn – rồi hấp thu.

Đây là một công pháp cực kỳ bá đạo và nguy hiểm. Nó không phải là "dẫn khí", mà là "đoạt khí"!

Một ý nghĩ lóe lên trong đầu Lâm Phong. Thiên Huyền Tông chê bai Thất Tinh Nhai vì linh khí ở đây tạp loạn. Nhưng đối với hắn, với bộ tâm pháp này, nơi đây chẳng phải là một bảo địa tu luyện tuyệt vời hay sao?

Hắn đặt tên cho bộ tâm pháp này là "Hỗn Độn Quy Nguyên Quyết".

Lòng tin một lần nữa được thắp lên. Lâm Phong cầm chặt cây sáo, ngồi xếp bằng lại. Lần này, hắn không cố gắng dẫn dắt linh khí nữa. Thay vào đó, hắn làm theo sự chỉ dẫn của tâm pháp, tập trung tâm thần vào luồng Hỗn Độn khí nhỏ nhoi ở trong đan điền, xem nó như một cái vòng xoáy, một cái hắc động mini.

Hắn bắt đầu vận chuyển "Hỗn Độn Quy Nguyên Quyết".

"Ù ù ù..."

Một cảnh tượng kỳ dị bắt đầu diễn ra. Toàn bộ năng lượng tạp loạn trên Thất Tinh Nhai bỗng nhiên như bị một lực hút vô hình kéo tới, điên cuồng lao về phía căn thạch thất, lấy cơ thể Lâm Phong làm trung tâm. Linh khí, sát khí, cương phong... tất cả đều bị hút vào trong cơ thể hắn.

Nếu có một tu sĩ nào khác nhìn thấy cảnh này, chắc chắn sẽ sợ đến hồn bay phách lạc. Hấp thu năng lượng một cách điên cuồng và không chọn lọc như vậy không khác gì tự sát.

Nhưng Lâm Phong lại cảm thấy một cảm giác sảng khoái chưa từng có. Những luồng năng lượng cuồng bạo đó sau khi tiến vào cơ thể hắn, liền bị vòng xoáy Hỗn Độn ở đan điền nghiền nát, phân giải, rồi biến thành từng luồng Hỗn Độn Nguyên Khí tinh thuần nhất, hòa nhập vào làm một với luồng khí gốc.

Luồng Hỗn Độn khí trong người hắn, vốn chỉ nhỏ như một sợi tóc, dần dần lớn mạnh lên, bằng một hạt gạo, rồi bằng một hạt đậu... Tuy vẫn còn rất yếu ớt, nhưng nó đã thực sự bắt đầu tăng trưởng.

Thời gian thấm thoắt trôi qua. Lâm Phong quên cả ăn, quên cả ngủ, hoàn toàn đắm chìm trong trạng thái tu luyện kỳ diệu này. Hắn giống như một con cá voi khổng lồ đang tham lam nuốt chửng mọi thứ trong đại dương năng lượng của Thất Tinh Nhai.

Hai ngày trôi qua.

Sáng sớm ngày thứ ba, khi những tia nắng đầu tiên xuyên qua biển mây, chiếu rọi lên vách núi, Lâm Phong từ từ mở mắt.

Hai luồng hắc quang lóe lên rồi biến mất trong con ngươi của hắn. Hắn thở ra một hơi dài, và luồng khí hắn thở ra không còn là khí trắng bình thường, mà là một luồng khí xám đục, đó là những tạp chất cuối cùng được đẩy ra khỏi cơ thể.

Hắn không biết tu vi của mình hiện tại tương đương với cấp độ nào của tu sĩ bình thường. Hắn chỉ biết, so với ba ngày trước, hắn đã lột xác hoàn toàn. Cơ thể hắn tràn đầy sức mạnh. Tai hắn có thể nghe rõ tiếng lá cây rơi cách đó cả trăm trượng. Mắt hắn có thể nhìn rõ hình dáng của một con chim ưng đang bay lượn trên tầng mây cao.

Quan trọng nhất, hắn đã có thể điều khiển luồng Hỗn Độn khí trong cơ thể một cách tương đối thành thạo. Nó không còn là một con thú hoang, mà đã trở thành một phần của hắn, tuân theo ý muốn của hắn.

Hắn đứng dậy, nhìn về phía xa xăm, nơi có những cung điện nguy nga của Thiên Huyền Tông ẩn hiện trong mây. Sự tự tin lạnh lẽo hiện lên trong mắt hắn.

"Vương Tuấn... Tô Thanh Sương... Thiên Huyền Tông..." Hắn thì thầm. "Trò chơi của các ngươi, ta sẽ chơi cùng."

Keng... Keng... Keng...

Đúng lúc này, ba tiếng chuông cổ xưa, ngân vang từ trung tâm Thiên Huyền Tông, vọng đến tận Thất Tinh Nhai. Tiếng chuông mang theo một sự uy nghiêm vô tận, thông báo cho toàn bộ môn phái: Thí Luyện Nhập Môn, chính thức bắt đầu.

Một lát sau, một đệ tử ngoại môn mặc áo xám bay trên một thanh phi kiếm đáp xuống trước cửa thạch thất. Hắn liếc nhìn Lâm Phong với ánh mắt không chút thiện cảm, lạnh lùng nói: "Ngươi là Lâm Phong? Trưởng lão lệnh cho ta dẫn ngươi đến quảng trường Thiên Trụ để tham gia thí luyện. Đi theo ta."

Lâm Phong không nói gì, chỉ lặng lẽ gật đầu, cất kỹ cây sáo trúc vào trong áo. Hắn biết, kể từ lúc này, con đường của hắn sẽ không còn đường lui.

Hắn đi theo tên đệ tử áo xám, bước ra khỏi Thất Tinh Nhai, nơi đã cho hắn hy vọng đầu tiên. Mỗi bước đi của hắn đều vững vàng, trầm ổn. Ngọn lửa căm hận vẫn cháy âm ỉ trong lồng ngực, nhưng giờ đây, nó đã được bao bọc bởi một lớp băng của sự bình tĩnh và quyết đoán.

Quảng trường Thiên Trụ đã ở ngay trước mắt, rộng lớn vô cùng, được lát bằng bạch ngọc. Hàng ngàn tân đệ tử đã tập trung ở đó, chia thành từng tốp, mặt mũi ai nấy đều háo hức xen lẫn căng thẳng. Trên đài cao, các vị trưởng lão của Thiên Huyền Tông đang ngồi nghiêm nghị, ánh mắt quét qua đám đông như điện.

Khi Lâm Phong, một thiếu niên mặc bộ đồ vải thô cũ kỹ, đi vào quảng trường, hắn lập tức trở thành một điểm dị biệt, thu hút không ít ánh mắt tò mò và khinh thường.

Nhưng hắn không quan tâm. Ánh mắt hắn chỉ lướt qua đám đông, tìm kiếm hai bóng hình. Một là Vương Tuấn, đang đứng sau một vị trưởng lão với vẻ mặt đầy đắc ý. Hai là Tô Thanh Sương, nàng đứng một mình ở một góc đài cao, áo trắng như tuyết, lạnh lùng như băng, dường như không quan tâm đến bất cứ điều gì.

Nhưng Lâm Phong biết, nàng đang quan sát hắn.

Hắn hít một hơi thật sâu. Đối với những người khác, đây là một bài thí luyện để quyết định tương lai. Nhưng đối với hắn, đây không phải là một bài thí luyện.

Đây là bước đầu tiên trên con đường Vấn Thiên của hắn.

More Chapters