Ficool

Chapter 5 - Chương 5: Lựa Chọn Của Trưởng Lão và Tạp Dịch Viện

Sự im lặng trên quảng trường Thiên Trụ nặng nề như một tảng đá. Hàng ngàn cặp mắt, mang theo đủ mọi loại cảm xúc kinh ngạc, nghi ngờ, ghen tị và sợ hãi, đều dán chặt vào bóng hình gầy gò đơn độc của Lâm Phong. Hắn đã làm được một việc không tưởng, một việc hoàn toàn lật đổ nhận thức của tất cả mọi người.

"Yên lặng!"

Giọng nói của Lạc Vân trưởng lão vang lên, phá tan sự tĩnh lặng. Ông nhìn Lâm Phong với ánh mắt sâu thẳm, phức tạp, rồi quay sang tuyên bố với tất cả mọi người: "Thí Luyện Nhập Môn kết thúc! Những người đã vượt qua Tam Sắc Kiều, đều được tính là thông qua khảo nghiệm!"

Lời tuyên bố này như một tảng đá ném vào mặt hồ tĩnh lặng, lập tức gây nên sóng to gió lớn.

"Không thể được!" Vương Tuấn không nhịn được nữa, hắn từ trên đài cao bay xuống, chỉ thẳng vào mặt Lâm Phong, gầm lên: "Lạc Vân trưởng lão, tên này rõ ràng đã dùng tà thuật! Vấn Tâm Thạch đã chứng minh hắn là phế nhân Tạp Linh Căn, làm sao có thể ung dung đi qua Tam Sắc Kiều? Chắc chắn hắn có liên hệ với ma đạo!"

Lời buộc tội của Vương Tuấn nhận được sự đồng tình của không ít người. Đúng vậy, chuyện này quá phi lý. Một phế vật lại có thể làm được việc mà cả thiên tài cũng phải chật vật? Trừ khi hắn dùng ngoại đạo.

Các vị trưởng lão trên đài cũng bắt đầu xì xào bàn tán. Một vị trưởng lão mặt đỏ, tính tình có vẻ nóng nảy, nói: "Lạc Vân sư huynh, lời của Vương Tuấn không phải không có lý. Chuyện này quả thực có nhiều điểm đáng ngờ. Thiên Huyền Tông ta là chính đạo đứng đầu, tuyệt đối không thể để cho ma đầu trà trộn vào."

Lạc Vân trưởng lão nhíu mày, quay sang Lâm Phong: "Lâm Phong, ngươi có gì để giải thích không?"

Đây là cơ hội duy nhất để hắn tự bào chữa. Nhưng hắn có thể giải thích thế nào? Nói về Hỗn Độn Quy Nguyên Quyết? Nói về việc mình có thể hấp thu mọi loại năng lượng? Đó chẳng khác nào tự tìm đường chết.

Lâm Phong ngẩng đầu, đối mặt với ánh mắt của vị trưởng lão và hàng ngàn người khác, bình tĩnh đáp lại vỏn vẹn bốn chữ: "Ta chỉ bước qua."

Không giải thích. Không biện minh. Chỉ có một sự thừa nhận đơn giản đến mức kiêu ngạo.

"Ngươi!" Vương Tuấn tức đến đỏ mặt. "Lý sự cùn! Rõ ràng là ngươi đã giở trò!"

Áp lực trong quảng trường ngày càng lớn. Dường như tất cả mọi người đều muốn ép Lâm Phong phải lộ ra bí mật của mình.

Đúng lúc này, một giọng nói lạnh như băng tuyết vang lên từ trên đài cao, không lớn nhưng lại có một sức nặng vô hình, khiến tất cả mọi người phải im lặng.

"Thí luyện khảo nghiệm kết quả, không hỏi quá trình."

Là Tô Thanh Sương.

Nàng vẫn đứng ở góc đài, áo trắng bay nhẹ trong gió, ánh mắt lạnh lùng quét qua đám đông. "Quy tắc của Tam Sắc Kiều là đi qua trong thời gian quy định. Hắn đã làm được. Đó là sự thật. Lẽ nào Thiên Huyền Tông lại là nơi nói lời mà không giữ lời?"

Câu hỏi của nàng khiến các vị trưởng lão phải im lặng. Vương Tuấn cũng cứng họng, không dám cãi lại.

Tô Thanh Sương nói tiếp, giọng điệu không đổi: "Hơn nữa, hắn là người do ta bảo lãnh. Nếu hắn có vấn đề gì, ta, Tô Thanh Sương, sẽ là người đầu tiên chịu trách nhiệm."

Một câu "ta sẽ chịu trách nhiệm" đã chặn đứng mọi lời dị nghị. Danh tiếng và địa vị của Tô Thanh Sương trong môn phái không phải tầm thường. Nàng đã công khai đứng ra, không ai dám tiếp tục làm khó dễ nữa.

Lạc Vân trưởng lão thở phào một hơi, trong lòng thầm cảm kích Tô Thanh Sương đã cho ông một lối thoát. Ông nghiêm mặt nói: "Tô sư điệt nói có lý. Thôi được, chuyện này tạm thời gác lại. Bây giờ, bắt đầu phân phối đệ tử mới!"

Không khí căng thẳng lập tức được thay thế bằng sự háo hức. Đây là lúc quyết định họ sẽ được gia nhập ngọn núi nào, theo học vị sư phụ nào.

"Triệu Lăng, tư chất lam quang, căn cơ ổn định, phân vào Lôi Vân Phong!"

"Lý Mộng Dao, tử quang hạ phẩm, tâm tư tinh tế, phân vào Đan Hà Cốc!"

...

Từng cái tên được xướng lên, kẻ vui mừng, người thất vọng. Những đệ tử có tiềm năng tốt đều được phân vào các ngọn núi chính, có tài nguyên tu luyện dồi dào.

Cuối cùng, chỉ còn lại một mình Lâm Phong. Cả quảng trường lại một lần nữa im lặng, chờ đợi phán quyết cuối cùng dành cho kẻ dị biệt này.

Lạc Vân trưởng lão nhìn Lâm Phong, trầm ngâm một lúc lâu rồi cất giọng: "Lâm Phong. Vấn Tâm Thạch ghi nhận hạ đẳng, không phù hợp với việc tu luyện tâm pháp chính thống của các ngọn núi. Nhưng ý chí kiên định, đạo tâm vững vàng, đã vượt qua Tam Sắc Kiều một cách xuất sắc."

Ông dừng lại một chút, rồi nói tiếp.

"Theo môn quy, ngươi sẽ được bắt đầu với thân phận thấp nhất. Nay quyết định, phân ngươi vào... Tạp Dịch Viện, đảm nhiệm chức vụ đệ tử tạp dịch. Chuyên lo các công việc chân tay trong môn phái. Một năm sau, sẽ có khảo hạch lại. Nếu có tiến bộ, sẽ xem xét lại vị trí. Ngươi có ý kiến gì không?"

Tạp Dịch Viện!

Hai chữ này vừa thốt ra, cả quảng trường lại ồ lên một trận nữa. Đó là nơi nào chứ? Đó là nơi bị lãng quên nhất của Thiên Huyền Tông, là nơi dành cho những đệ tử không có chút tư chất nào, hoặc những người đã phạm lỗi nặng, bị đày tới đó để làm khổ dịch. Vào đó, coi như tiền đồ tu tiên đã hoàn toàn chấm dứt.

Vương Tuấn, sau một hồi sững sờ, liền phá lên cười ha hả. Hay! Quá hay! Cho dù ngươi có bí mật gì đi nữa, vào Tạp Dịch Viện rồi thì cũng chỉ là một tên nô bộc, cả đời không ngóc đầu lên được!

Lâm Phong lại không có phản ứng gì. Hắn chỉ cúi đầu, chắp tay: "Đệ tử tuân lệnh."

Đối với hắn, đi đâu không quan trọng. Quan trọng là hắn đã chính thức bước được một chân vào Thiên Huyền Tông. Bị đưa đến một nơi không ai chú ý, ngược lại càng có lợi cho hắn.

Buổi lễ kết thúc. Các tân đệ tử hớn hở đi theo các sư huynh sư tỷ dẫn đường về "nhà mới" của mình. Chỉ có Lâm Phong lủi thủi một mình, đi theo một quản sự già của Tạp Dịch Viện.

Tạp Dịch Viện nằm ở một góc khuất xa xôi nhất dưới chân Thiên Huyền Sơn, hoàn toàn tách biệt với sự huy hoàng, tiên khí lượn lờ của các ngọn núi chính. Nơi đây chỉ có vài dãy nhà gỗ cũ kỹ, xiêu vẹo. Không khí nặng nề, u ám. Những đệ tử tạp dịch hắn gặp trên đường đều có vẻ mặt mệt mỏi, cam chịu, ánh mắt trống rỗng không có chút sinh khí nào.

"Ngươi là người mới?" Vị quản sự già đưa cho hắn một bộ quần áo màu xám và một cái thẻ bài bằng gỗ. "Đây là phòng của ngươi. Từ mai, công việc của ngươi là lên núi sau gánh nước, bổ củi. Nhớ kỹ, nước ở đây là Bích Hàn Thủy, nặng hơn nước thường gấp mười lần. Củi là Thiết Mộc, cứng như sắt. Mỗi ngày phải hoàn thành đủ định mức mới có cơm ăn. Rõ chưa?"

"Đệ tử đã rõ." Lâm Phong nhận lấy đồ vật, giọng nói bình thản.

Căn phòng của hắn nhỏ hẹp, ẩm thấp, chỉ có một chiếc giường gỗ và một cái bàn cũ. So với thạch thất trên Thất Tinh Nhai còn không bằng.

Khi vị quản sự đã đi khỏi, Lâm Phong đóng cửa lại. Hắn ngồi trên giường, nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi chỉ thấy những bóng cây ảm đạm.

Bị sỉ nhục, bị khinh thường, bị đày đến nơi tận cùng của môn phái. Bất kỳ thiếu niên nào ở vào hoàn cảnh này cũng sẽ cảm thấy tuyệt vọng, phẫn uất.

Nhưng Lâm Phong thì không.

Hắn nắm chặt hai tay, trong đôi mắt vốn tĩnh lặng như nước giếng cổ, một ngọn lửa đen thẳm đang bùng cháy.

Thiên Huyền Tông, ta đã vào được rồi.

Các ngươi coi ta là sâu bọ, vứt ta vào đống rác này.

Vậy thì ta sẽ bắt đầu từ đống rác này, từng chút, từng chút một, đào lên tất cả những bí mật dơ bẩn của các ngươi, cho đến ngày ta có đủ sức mạnh để hỏi tội cả bầu trời này.

Tạp Dịch Viện không phải là nơi kết thúc. Đối với Lâm Phong, nó chính là nơi bắt đầu hoàn hảo nhất. Một con rồng, trước khi bay lên chín tầng trời, thường phải ẩn mình dưới vực sâu.

More Chapters