Một cuộc họp diễn ra của các quý tộc nhỏ với Cavensyl. Khung cảnh cực kỳ căng thẳng, không gian có chút tối càng làm sự căng thẳng này đẩy lên cực điểm. Hai hàng dài quý tộc cùng nhìn về một phía.
Cavensyl đang nói những thứ mà mình sẽ làm ra:
"Hiện tại chúng ta sẽ cố gắng kéo dài tình thế này nhất có thể để tìm thêm một vài điều cần thiết, có thể là phản công."
"Nhưng hiện tại là chiêu mộ thêm binh lính và thu thập thông tin. Chúng ta đang bị bên kia nhắm tới, không thể để như vậy được."
Một tên quý tộc với bộ đồ sang trọng đập bàn đứng dậy và quát lớn:
"Làm sao thủ được khi không có người giữ thành chứ? Ông rõ ràng là có liên quan đến việc Mythyr bị bại trận, không cần biết lý do là gì. Ông cần tìm người giữ thành khác hoặc lấy tên kia làm người giữ thành."
Một tên quý tộc khác đập bàn đứng dậy phản đối.
"Ngươi có hiểu không vậy? Nếu chúng ta để tên nhóc hạ Mythyr làm người giữ thành, không phải là khẳng định những tin đồn đang diễn ra khắp thành chúng ta à?"
Một tên quý tộc già và có chút béo nói lớn:
"Ông xem thế nào đi Cavensyl. Có phải ông là người bắt hai đứa con của hắn và dẫn tới như này không? Hãy từ chức và trao trả lại đi." Nói xong, hắn cười "khà khà" vài tiếng nhỏ.
Cavensyl với sự khó chịu và bực tức đang cố gắng kìm nén. Một vài tên như ruồi, cứ thấy thơm là bay vào. Thấy ôi là lập tức gạt bỏ trách nhiệm và mọi thứ liên quan. Ông ta muốn diệt trừ mấy tên như này lâu rồi nhưng không có những lý do hợp lý.
Một tên quý tộc khác chỉ tay thẳng mặt tên quý tộc béo kia.
"Con lợn kia, ngươi chỉ biết có lợi cho mình thôi à?"
Tên quý tộc béo cắu gắt chửi lại:
"Tên khốn kia ngươi nói gì hả? Ngươi nên biết tình thế hiện tại đi."
Phía những quý tộc khác cũng đang cãi nhau...
"Tình hình hiện tại là phải chờ đợi và thủ. Nếu tấn công thì chúng ta cũng đâu biết bên kia có gì đâu. Mà nếu đánh luôn thì chúng ta thành nhím xù lông à? Không ổn chút nào."
"Ta sẽ không đầu tư nếu chưa có thêm các thông tin đủ để chứng minh chúng ta sẽ thắng đâu."
"Các ngươi đúng là lũ khốn nạn, sớm muộn ta cũng phế các ngươi."
"Phải kiểm soát dân chúng trước, chiêu mộ cái đầu các ngươi. Đang có hai bên ủng hộ và không ủng hộ sắp đánh nhau rồi kìa."
"Các ngươi đi mà theo, ta chỉ xem thôi."
"Không có người trấn thành thì tinh thần binh sĩ cũng yếu, thì đánh cái quái gì chứ? Tất cả là tại ông đã cho Mythyr đánh trận đó. Giờ xem đi, chúng ta gặp khó rồi này."
Các quý tộc người thì đứng, người thì ngồi và chỉ tay chửi nhau ầm ĩ, loạn hết cả lên.
Cavensyl giật giật mắt vì khó chịu trước tình cảnh đã rối còn gặp mấy tên này. Nhưng ông cũng không thể làm gì vào thời điểm hiện tại, chúng cũng có thế lực, nếu đụng đến chúng lúc này sẽ khiến tình thế hiện tại rơi vào ngõ cụt hoàn toàn.
...
Chuyển đến Selena, cô với một bộ đồ màu đỏ hòa thêm chút đen khá gọn gàng, không mặc những chiếc váy toát lên sự giàu có và đẳng cấp. Mái tóc xanh dương được buộc gọn như đuôi ngựa dựng đứng lên.
Đi tới nhà trọ mà cả nhóm hiện đang ở.
Mặt trời đã lên đỉnh đầu, những tia nắng gắt chiếu xuống khiến cô phải nheo mắt lại vì chói.
Bước vào nhà trọ một cách nhẹ nhàng mà không gây ra tiếng động. Một cậu trai trẻ có vẻ là người làm thuê đang ngủ gật trên ghế.
Selena gõ bàn "cộc cộc" vài tiếng thì cậu ta mới tỉnh. Selena búng cho tên canh quán một đồng vàng khiến hắn vừa tỉnh dậy thì lúng túng đỡ lấy.
"Phòng của nhóm sáu người Kazuka đang ở đâu?"
Tên canh quán đứng dậy và nhận ra đó là Selena.
"À, tiểu thư đi lên trên tầng và tìm phòng số sáu và số năm ạ, ba cô gái ở phòng số sáu, ba chàng trai kia thì ở phòng số năm."
Selena gật đầu.
"Vậy họ còn ở đây không?"
Tên canh quán cười gượng và gãi đầu, có vẻ là không biết.
"Hôm nay tôi đến khá muộn, cũng không rõ ạ."
Chưa để hắn nói tiếp thì Selena đưa tay ra và ra hiệu ngừng, mặt cô vẫn giữ vẻ bình tĩnh.
"Để ta lên xem."
Tên canh quán vội gật đầu.
"Dạ vâng, cô có cần tôi đi cùng không ạ?"
Selena không trả lời và cứ vậy bước lên phía trên cầu thang.
Đi lên phía trên, tới căn phòng có một tấm bảng gỗ phía trên, trên đó là số năm. Selena thấy cửa mở liền ngó vào trong, nhưng không có ai. Cô bước tới phòng bên cạnh là phòng số sáu đang đóng cửa. Thấy bên trong yên tĩnh nên cô cũng đoán ra là không có, nhưng vẫn mở ra xem, đúng là không có thật, căn phòng trống không không có một ai.
Selena mặt có hơi căng so với hồi nãy, có vẻ là không tìm được khiến cô hơi khó chịu. Quay lại, bỗng nhiên thấy một bóng dáng quen thuộc.
Selena mở mắt lớn khó hiểu không biết tại sao người này lại làm gì ở đây.
Đó là Hiwcel, anh ta mặc một bộ đồ giản dị từ căn phòng số bảy bước ra. Cả hai bên đứng hình nhìn nhau.
Bỗng Selena cất tiếng như xóa đi sự hoang mang của hai bên và sự im lặng của không gian xung quanh, giọng có chút hiện vẻ khó tin:
"Hiwcel? Ngươi làm gì ở đây? Đừng nói là...?"
Hiwcel ngập ngừng nói:
"S-Selena?"
Bỗng ánh mắt của Selena chuyển sắc cau lại với vẻ khó chịu và tức giận, cô bước lại gần với những bước chân giẫm mạnh, giọng tra hỏi:
"Tại sao ngươi lại ở đây? Rốt cuộc là mục đích gì? Muốn tiêu diệt bọn ta sao?"
Hiwcel khó hiểu, chỉ vừa mới gặp người quen mà đã bị tra hỏi, cậu bối rối xua tay:
"Hả? Là sao? Tiêu diệt cái gì chứ? Cậu sao vậy?"
Hai bên đều là con của tử tước, và họ đã tham gia những bữa tiệc của các quý tộc lớn khác và cũng quen nhau, nhưng cũng chỉ là quen nhau qua loa không có gì thêm. Hai gia tộc vốn ghét nhau, vậy nên trong mấy bữa tiệc họ thường đi ra một góc nói chuyện vớ vẩn và than vãn về bên mình.
Selena đứng trước mặt Hiwcel, ánh mắt tra khảo nhìn thẳng vào mắt cậu, cực kỳ sắc lạnh như thể mọi thứ bị gạt đi và chỉ cần trả lời câu hỏi là đủ.
"Nói? Sao ngươi ở đây?"
Hiwcel vẫn khá hoang mang trước ánh mắt và lời nói đầy sức đe dọa của Selena, nhưng cậu biết Selena lúc này chỉ quan tâm vào câu hỏi và cậu buộc phải trả lời.
"T-Tôi... được mấy người họ cứu."
Selena nhíu mày, ánh mắt khả nghi vấn ghim chặt vào Hiwcel.
"Cứu?"
Hiwcel thở dài bất lực, cậu không muốn nói. Nhưng cũng buộc phải để xoa dịu Selena khi không hiểu lý do gì cô rất thù địch với mình.
"Tôi bị cha tôi đuổi giết và được họ cứu."
Selena nhướng một bên lông mày lên, thông tin lạ và khó hiểu.
"Nói rõ hơn đi, nói rõ hay không rõ thì ngươi cũng gặp chuyện."
Hiwcel vẫn hoang mang, nhưng cậu cũng đành kể.
"Cha tôi bắt và nhốt bọn tôi, sau đó bọn tôi trốn được."
Selena vẫn rất khó hiểu.
"Tại sao cha ngươi lại muốn giết ngươi?"
Hiwcel như không muốn nói.
"Lý do rất khó nói, nhưng tại sao cô lại ở đây?"
Selena bỗng nhiên động thủ, tay biến ra một thanh kiếm năng lượng trên tay và ngay lập tức chĩa thẳng vào cổ của Hiwcel. Thanh kiếm năng lượng với màu hồng nhạt.
Hiwcel khó hiểu, bất giác lùi lại khi mũi kiếm chĩa vào cổ mình.
"Chuyện gì vậy?"
Selena với sự tức giận, cô vẫn đang không tin những gì mà Hiwcel nói. Gằn giọng như đe dọa:
"Ngươi có biết chuyện gì đang diễn ra trong thành này không?"
Hiwcel đứng lặng khó hiểu.
"Là sao? Tôi làm sao biết được trong thành này có gì chứ?"
Cả hai bên có vẻ đang rất mơ hồ về nhau.
Selena với vẻ mặt khó chịu và ánh mắt sắc lạnh, nhưng đầu cô lại hoang mang trước những lời nói của Hiwcel, nhưng rồi gạt đi và quát lớn:
"Nói dối."
Hiwcel nhăn mặt, cậu đang cảm thấy Selena đang rất ương bướng và khó hiểu.
"Là sao? Tôi có nói dối gì đâu chứ?"
Selena cắn răng chặt tức giận.
"Việc ngươi ở đây chính là một điều xác nhận rõ âm mưu của cha ngươi đối với bọn ta rồi, ngươi muốn chối sao?"
Hiwcel bị nhắc đến người đàn ông đó cũng vô cùng khó chịu.
"Cô nói gì vậy? Tôi không liên quan đến ông ta và cũng không bao giờ liên quan đến nữa."
Selena "hừ" lạnh một tiếng đầy khinh thường và chế giễu, như thể muốn nói: "tất cả kế hoạch này ta đã nhìn ra rồi, đừng hòng giả vờ nữa.
"Đừng có tránh, xem ra hôm nay ta sẽ bắt ngươi lại rồi."
Hiện tại đang là buổi trưa, vì vậy việc nhóm Kazuka quay về là không thể khi họ bận làm việc và đến tận tối mới về.
Hiwcel vội xua tay, cố gắng khiến Selena bình tĩnh lại dù vẫn chưa hiểu chuyện gì đang diễn ra.
"Hả? Sao lại bắt ta chứ? Ta đã bảo là ta không liên quan gì đến hắn ta nữa mà."
"Bây giờ ta chỉ là một người dân bình thường thôi, không liên quan tới hắn, cũng chẳng phải là người trong nhà với hắn, chẳng phải một quý tộc luôn. Ta chỉ là người dân bình thường thôi."
Selena với ánh mắt lạnh tanh, cô không cảm xúc nhìn Hiwcel, như thể không quan tâm đến điều đó và không nghe lọt từ nào. Cô nhếch mép cười lạnh một tiếng.
"Phải... phải rồi..."
"Ngươi là một thường dân bình thường, ngươi được đưa đến đây và ngụy trang một cách tinh vi và ẩn náu để thực hiện kế hoạch."
Giọng Selena vừa tức giận nói lớn, nhưng đầy châm chọc ra vẻ mình đã biết hết toàn bộ sự thật:
"Cha con các người dám tính kế bọn ta, dám chơi mấy trò bẩn thỉu này để tiêu diệt bọn ta."
Selena nghĩ rằng nếu bên kia thất thế về lý và về chiến tranh, họ sẽ bất ngờ lấy Hiwcel từ một góc nào đó, lúc này thì sao mà chối được nữa cơ chứ.
Hiwcel vừa nghe vừa khó hiểu, đầu cậu chẳng hiểu Selena nói gì. Có vẻ đó là hiểu lầm gì đó đối với cậu, vậy nên Selena mới có biểu hiện như vậy.
Selena với sự tức giận và gằn giọng nói tiếp:
"Ta nói cho ngươi biết, cứ đợi anh của ta về đi. Lúc đó các ngươi sẽ biết mùi."
Hiwcel vội xua tay, cố gắng cười để làm nhẹ đi bầu không khí nóng như vậy.
"Khoan đã nào, chắc hẳn có hiểu lầm rồi Selena. Từ nãy giờ chúng ta nói lâu vậy chi bằng bình tĩnh lại và từ từ nói được không? Cứ như này không ổn đâu."
Selena hạ kiếm xuống và thu về dưới chân, cô cười nhẹ.