Ayaka và Airi ngồi im quan sát.
Airi:" Hai cậu ngủ đi, tôi với Ayaka canh cho"
Chưa kịp nói thì Aoto và Kazuka đã chìm vào giấc ngủ từ lúc nào.
Airi nhìn cả ba đang nằm đó, rồi quay lại nhìn Ayaka.
" Xem ra lần này mấy tên này vất vả rồi"
Ayaka bật cười.
" Đúng thật ha, mình chả làm gì"
"Aoto thì lên kế hoạch, Takeshi thì thoát ra, còn Kazuka cố gắng nghĩ thật sáng suốt nhất cho cả nhóm"
Airi gật đầu.
" Ừ "
Đột nhiên, có một cảm giác kì lạ từ phía sau. Airi và Ayaka liền quay đầu lại. Aoto và Kazuka đang nằm ngủ liền cảm thấy không ổn và bật dậy.
Cơ thể Takeshi lúc này rung lên dữ dội, rồi đứng bật lên. Ánh mắt đen vô hồn mở ra, giọng nói cất lên như không hề có tình cảm.
Tất cả đều lùi lại cảnh giác.
Ayaka là người lên tiếng trước:
" Năng lượng này không phải của Takeshi, nó rất quen"
Aoto:" Đó là năng lượng của con quái vật đã chiếm lấy cơ thể của Takeshi, mặc dù bị trộn lẫn nhưng vẫn cảm nhận rất rõ"
Giọng nói Vermyx âm trầm vang lên.
" Một cơ hội hiếm có...một vết nứt trong bức tường yếu ớt"
Kazuka nhìn Vermyx với ánh mắt tức giận.
" các ngươi tưởng mọi thứ kết thúc rồi sao?...mọi thứ chỉ mới bắt đầu mà thôi"
Kazuka gằn giọng.
" Con quái vật khốn kiếp"
Hắn mỉm cười nửa miệng, giọng nói như muốn chêu tức.
" Đúng vậy....là ta đây, nhưng ta không khốn kiếp đâu"
"Ta đã ngủ yên trong sâu thẳm này, chờ một giây phút thế này…Nhưng yên tâm… chưa đến lúc ta lấy lại tất cả.”
Đột nhiên, toàn thân Takeshi co giật. Hơi thở nặng nề, rồi cậu đổ gục xuống, đôi mắt trở lại bình thường, rồi bất tỉnh.
Cả nhóm đứng chết lặng, ai lấy đều chưa hết hoang mang.
Airi thì thầm:
“Vừa rồi… là gì thế…?”
Aoto nghiến răng, ánh mắt đầy giằng xé:
“Chết tiệt… Hắn chưa chết… hắn vẫn còn bên trong cậu ấy…”
Ánh mắt Kazuka trở lên nghiêm túc.
" Chúng ta vẫn đang tìm cách để tiêu diệt con quái vật đó mà"
Kazuka nhấn mạnh bằng giọng nói.
" Sẽ nhanh thôi, tôi sẽ chấm dứt nó"
Đúng lúc này, Takeshi tỉnh, mở mắt từ từ tỉnh dậy, Ayaka đúng lúc nhìn xuống thì phát hiện ra. Giọng nói cô gấp gáp chỉ vào Takeshi đang nằm trên đất.
" Cậu ấy tỉnh rồi kìa"
Cả nhóm bất ngờ, đánh mắt nhìn và gấp gáp chạy lại đỡ Takeshi dậy.
Aoto là người đỡ Takeshi ngồi dậy.
Kazuka:" Này ổn chứ?"
Airi:" Cậu có sao không?"
Aoto:" Đau ở đâu à?"
Ayaka:" có thấy khó chịu không?"
Takeshi với ánh mắt lặng chĩu, cậu đánh mắt nhìn mọi người xung quanh, những giọt nước mắt từ từ lăn xuống gò má cậu. Giọng cậu run run nói khẽ:
" Các cậu vẫn còn sống sao?"
Kazuka và Airi hoảng hốt khi thấy Takeshi khóc.
Kazuka:" Cậu nói gì vậy? Bọn tôi vẫn sống nè"
Airi:" Phải đó"
Takeshi lấy tay che mặt lại, cậu gào khóc lớn.
" Tôi cứ tưởng các cậu chết trong vụ nổ đó rồi"
Cả nhóm đều mỉm cười.
" Bọn tôi vẫn sống nè"
Aoto đang rất tò mò về việc tại sao Takeshi lại bị bắt, cậu lập tức cắt ngang dòng cảm xúc bằng câu hỏi của mình.
" Mà sao cậu bị bắt vậy Takeshi"
Ayaka ngồi cạnh liền hất vai vào vai Aoto.
" Cậu để cậu ấy khóc cho thoả thích đi"
Takeshi liền lau vội nước mắt, ánh mắt có chút giằng xé, giọng cậu trầm xuống:
" Không sao đâu, tôi vẫn ổn lắm"
" Thực ra tôi đã giết hai người lính của đội cảnh vệ thành này"
Cả nhóm đều bất ngờ, và sững người một nhịp.
Aoto:" Cậu giết người thật sao?"
Kazuka giọng nói trở nên nghiêm túc, áp sát lại gần Takeshi.
" Có nguyên do gì không?"
Takeshi cúi gằm mặt xuống đất, với sự hối lỗi.
" Lúc đó, sau khi vụ nổ diễn ra. Tôi đã thoát khỏi sự kiểm soát của Vermyx, con quái vật trong người tôi. Nhưng sau đó đã ngất đi và có vẻ như được đội cảnh vệ nơi này cứu về. Sau đó có qua tra khảo và tôi được thả đi, nhưng họ lại cho người theo dõi tôi"
Takeshi hít một hơi thật sâu và giọng trầm thấp hơn nũa.
" Lúc đó tôi tưởng mọi người đã chết rồi, vậy nên tôi cũng muốn chết. Trong cơn chán nản ấy, tôi đã giết họ"
Cả nhóm im lặng một lúc lâu, Aoto là người vỗ tay vào vai Takeshi để trấn an.
" Đừng lo, bọn tôi vẫn còn sống. Dù gì chuyện cũng đã xảy ra rồi, không thể sửa chữa sai làm được nữa"
Takeshi với sự ân hận bao trùm lấy tâm trí.
" Tôi biết, nhưng tôi cảm thấy rất tệ, tôi đã giết họ...tôi..."
Kazuka với sự nghiêm túc.
" Dù gì chuyện cũng qua rồi, tôi nghĩ cậu nên tìm mộ của họ và nói những lời xin lỗi đi. Tôi thấy nó sẽ giúp cậu nhẹ nhõm hơn đó, nếu mà đi đâu cậu cứ dằn vặt như vậy thì không được đâu"
Airi liếc mắt quan sát Kazuka.
-" ồ, chắc đây cũng là giải pháp hợp lý nhất rồi, mình cũng không nghĩ ra cái gì tốt hơn"
Takeshi ngẩng mặt lên nhìn mọi người xung quanh và gật đầu nhẹ xuống.
" Vậy đợi tôi đi tìm mộ họ nhé"
Kazuka mỉm cười.
" Đương nhiên rồi"
Đêm hôm đó, Takeshi đang đứng giữ của một nghĩa trang, cậu đã có một bộ trang phục khác có vẻ được mọi người đưa cho, nơi đây giấy trắng và đen dải khắp nơi, những ngôi mộ như không có điểm dừng nối tiếp nhau. Không khí âm u và trầm năng bao trùm lấy nơi đây.
Takeshi đứng trước hai ngôi một với những nén hương vẫn còn chút hơi ấm của người nhà hai người lính để lại. Cậu đứng đó, rồi lùi lại hai bước và quỳ xuống đất.
Cậu dập đầu ba cái xuống nền đá trắng lạnh lẽo, mỗi cú dập đầu là một lần xin lỗi, là một lần xin tha thứ, là một lần nhận ra mình đã sai.
Trên trán cậu đã chảy rất nhiều máu từ những cú đập đầu xuống đất, dưới đất vẫn còn dính máu của cậu.
Takeshi chắp hai tay lại, thành tâm hối lỗi.
" Mong rằng hai vị hãy tha lỗi cho tôi"
" Nếu không tha thứ cho tôi, thì không sao cả. Nếu có một ngày nào đó tôi gặp các vị trong thân xác khác, hãy giết tôi nếu các vị cảm thấy nhẹ nhõm hơn, tôi sẽ không phản kháng"
Takeshi đứng dậy từ từ, cậu vẫn cúi đầu một lúc và rồi quay lưng rời đi.
Kazuka là người duy nhất đứng ở bên ngoài nghĩa trang, cậu dựa người vào chiếc cây rồi quay qua Takeshi đang đi tới.
" Cảm thấy sao?"
Takeshi mỉm cười.
" Tôi thấy tốt hơn rồi"
Kazuka:" Dù gì cậu cũng vừa mới trốn, nhưng chúng ta phải đi ngay. Nhỡ đâu bị phát hiện thì mệt lắm"
Takeshi:" Phải đi ngay sao?"
Kazuka gật đầu.
" Ừ, chúng ta cần tìm cách để tiêu diệt con quái vật kia bên trong cậu"
Takeshi với vẻ mặt bình thản.
" Tiêu diệt nó sao? Tôi thấy không cần đâu"
Kazuka giờ đã bình thản hơn trước, cậu liếc mắt qua hỏi lại takeshi:
" Không cần là thế nào chứ?"
Bên trong Kazuka và Takeshi đều nhận ra bạn mình có chút gì đó khác đi.
Kazuka ho lên một tiếng, mắt nhìn thẳng vào takeshi.
" Sao giờ cảm giác mà cậu mang lại khác quá vậy?"
" Bị có quái vật đó chiếm lấy cơ thể đã khiến cậu khác đi sao?'
Takeshi mỉm cười, gãi đầu.
" Hahaha, cảm giác bị chiếm cơ thể đúng là tồi tệ thật, nhưng nói chung là tôi vẫn là Takeshi mà đừng lo. Lão sói cũng nói với chúng là rằng: 'bất kì cảm xúc nào cũng chỉ là thoáng qua thôi, rồi sẽ trở lại bình thường hết' cậu quên rồi sao?"
Kazuka:" Tôi nhớ chứ, nhưng cậu ổn là may rồi"
Rất nhanh, họ đã lên chiếc xe ngựa lớn và đi ra bên ngoài thành một cách thuận lợi trong đêm đó. Aoto và Takeshi ngồi bên ngoài, Airi và Ayaka ngồi bên trong xe. Kazuka ngồi trên đỉnh nóc của chiếc xe ngựa, cậu đang ngắm bầu trời sao và mặt trăng hình lưỡi liềm, bầu trời hôm nay không có một đám mây.
Mọi người đã thay một bộ đồ đơn giả hơn để dễ chiến đấu.
Họ đi trên con đường trống đó, hướng về một nơi chưa rõ.
Takeshi ho lên một tiếng như để mở đầu cậu chuyện.
" Tôi thấy...."
Lập tức bị Aoto cắt ngang, cậu đã để ý đến một chi tiết.
" Sao mấy cậu có cái kiểu cứ muốn nói gì là lại ho lên một tiếng vậy?"
Takeshi gượng cười.
" Thói quen thôi mà"
Aoto vén chiếc rè lên, bên trong Airi và Ayaka đang ngồi ăn bánh bao. Ayaka tò mò khi Aoto vén rèm lên.
" Có chuyện gì sao?"
Aoto mỉm cười.
" Nghe Takeshi kể cái gì này"
Takeshi lại ho lên một tiếng.
" Về việc tìm người tiêu diệt con quái vật trong người tôi chắc không cần đâu"
Kazuka ngồi trên nóc xe cũng khó hiểu nói xuống.
" Sao lại không cần chứ?"
Takeshi:" Khi mà tôi vật lộn với con quái vật, linh hồn tôi đã nuốt luôn linh hồn của nó rồi"
Cả mở mắt lớn vì bất ngờ, biểu cảm như không thể tin được.
Aoto:" Cậu nuốt nó thật sao?"
Takeshi gật đầu.
Airi liền lên tiếng.
" Vậy có nghĩa là cậu có thể kiểm soát nó à?"
Takeshi gật đầu.
" Có thể nói là vậy"
Ayaka tò mò.
" Nhưng lúc cậu ngất, con quái vật đó kiểm soát cơ thể cậu, nó còn cảnh cáo bọn tôi và sẽ quay trở lại mà"
Takeshi nhướng mày khi nghe Ayaka nói.
" Thật sao?"
Aoto:" vậy có nghĩa là khi năng lượng cậu hết cũng là lúc nó kiểm soát cậu rồi"
Kazuka:" Nếu vậy thì phải làm sao chứ? Chúng ta đâu thể biết lúc nào gặp nguy hiểm và giấu Takeshi đi đâu?"
Airi:" nói chung là không cạn năng lượng là được, với lại tôi nhớ không nhầm, khi nuốt linh hồn kẻ khác có nghĩa là linh hồn kẻ đó sẽ trở thành một phần chính của linh hồn người nuốt mà. Như vậy là không thể tiêu diệt linh hồn con quái vật này rồi, như vậy sẽ tiêu diệt luôn cả linh hồn của Takeshi vì nó liên kết mà"
Giải thích: Trước đó Vermyx đã liên kết với linh hồn của Takeshi vì hắn nghĩ mình có thể kiểm soát được Takeshi dễ dàng, nhưng đó là sai lầm của sự kiêu ngạo. Vermyx và Takeshi như hai linh hồn bị trói bằng một sợi dây – bên này đau, bên kia cũng cảm thấy. Nhưng giờ thì khác. Takeshi đã nuốt hắn. Không còn dây nối. Không còn cộng hưởng. Giờ đây, Vermyx giống như một ngọn lửa bị giam trong lò — vùng vẫy vô vọng trong thân xác của người đã vượt trên hắn.
Aoto thở dài ra một hơi.
" Đúng vậy, vậy có nghĩa là cậu sẽ phải sống chung với con quái vật này suốt đời luôn đó Takeshi"
-" trừ khi là có họ giúp, nhưng họ có bao giờ xuống dưới này đâu chứ? Và phải còn cấp cao nữa"
Takeshi nhìn vào lòng bàn tay mình, miệng lẩm bẩng nhỏ gần như không thể nghe.
" Phải sống chung sao?"
-" Con quái vật khốn kiếp, dám chiếm cơ thể ta lúc ta yếu à? Đêm nay ngươi chết với ta"
Con quái vật bên trong Takeshi đang không ngừng run rẩy. Hình ảnh Takeshi hiện lên với nụ cười man rợ khiến hắn càng sợ hơn.
" Mấy đứa nhóc kia sao lại dám mách hắn chứ?"
Ayaka liền thò đầu qua cửa sổ và gọi Kazuka.
" Mà chúng ta định đi đâu vậy Kazuka?"
Kazuka ngồi trên đỉnh liền nói xuống:
" Tôi nghĩ là đi sang vương quốc nào khác đi, chứ vương quốc này đen quá"
Ayaka:" Nhưng cậu quên bà lão ở thị trấn đó bảo chúng ta gặp nhiều trông gai à? Đi đâu chả vậy?"
Kazuka liền giật mình nhớ lại.
-" ừ nhỉ?"
Airi:" Cậu vẫn nhớ à Ayaka?"
Ayaka quay lại và gật đầu.
" Đương nhiên rồi"
Aoto tò mò hỏi:
" Có chuyện gì sao? Bà lão đó làm sao? Kể tôi với?"
Airi như nhớ ra điều gì đó.
" Ừ nhỉ, cậu là tinh linh mà. Lúc bọn tôi ở một thị trấn, có gặp một bà lão bảo là xem vận mệnh cho, tôi cảm nhận được bà ta có năng lượng của một tinh linh đó"
Aoto vừa nghe, cậu liền nhớ ra.
" À, tôi biết bà lão đó, bà ấy cũng là ít người được vào trong kết giới đó"
Airi bất ngờ.
" Thật sao? Bà ấy có lai lịch gì à?"
Aoto:" Bà ấy từng là người đi theo Loid Kencho đó, là người đã tạo ra kết giới bảo vệ tộc tinh linh mà tôi đã bảo đó"
Mọi người đều bất ngờ, Kazuka từ trên nóc liền nhảy xuống hóng chuyện.
" Mọi người kể tiếp đi"
Airi là người sốc nhất.
" Bà ta sống lâu vậy rồi sao?"
Aoto gật đầu.
" Phải, bà ấy đi theo Loid Kencho, và được chao cho một phần khả năng nhìn trước tương lai của ngài ấy. Nếu mà mọi người xem bà ấy và chỉ nghe bà ấy nói vài câu là xong và bà ấy bảo chỉ nhìn được nhiêu đó là không phải đâu"
" Bà ấy thấy hết rồi đó, chả qua là không muốn nói thôi"
Cả nhóm mở to mắt vì bất ngờ, giọng nói cùng đồng thanh:
" Thật á?"
Aoto gật đầu.
" Đương nhiên rồi, mấy người trong làng hay kể là bà ấy không thể nhìn hết cuộc đời ai, nhưng bà ấy rất thông minh khi nhìn từng mốc sự kiện của một ai đó"
Kazuka vò đầu tiếc nuối.
" Trời ơi tiếc ghê, lúc đó mà cho bà ấy thêm vài đồng vàng chắc bà ấy nói thêm rồi"
Aoto vừa cười vừa nói, rất hiểu biết.
" Đừng nhìn bà ấy vậy, bà ấy chỉ biến thành già thôi. Kiểu như già thì sẽ có kinh nghiệm và đáng tin hơn á. Tuy tôi chưa nhìn thấy, nhưng mọi người trong làng đều bảo bà ấy rất xinh, mọi người đều tiếc khi bà ấy là người. Nếu bà ấy là tinh linh chắc được mọi người theo đuổi ác lắm"
" Mà bà ấy bảo gì với các cậu cơ?"
Ayaka nhanh miệng nói trước.
" Bà ấy bảo chúng ta sẽ gặp rất nhiều khó khăn trong cuộc hành trình đó"
Aoto gật gù, rồi cậu lại mỉm cười.
" Ra là vậy, nhưng khó khăn mới khiến cuộc hành trình trở lên tuyệt vời chứ"
Kazuka bật cười, giọng nói cậu như không sợ cái gì.
" Đúng vậy, tôi giờ lại muốn xem khó khăn tiếp theo chúng ta phải gặp là gì ý"
Takeshi cũng mỉm cười.
Airi thì vuốt mặt chán nản.
-" Đúng là mấy tên ngốc"
Ayaka với vẻ mặt hào hứng.
" Vậy chính xác là chúng ta đến chỗ nào vậy?"
Kazuka:" Tôi đã đi hỏi rồi, chúng ta sẽ đi tiếp về phía tây, sẽ đến vương quốc Tharvelia"
Aoto:" Vậy vương quốc đó có gì không?"
Kazuka lắc đầu.
" Ai biết chứ? Tôi đã đến đó đâu"
Takeshi nói thêm vào:
" Thì chúng ta đi phưu lưu để khám phá mà. Không biết nơi đó có gì càng thú vị chứ sao"
Ayaka liền chỉ tay về phía trước, ba chàng trai liền quay lại.
" Nhìn kìa, đó là khu rừng sao?"
Airi:" Tôi thấy chúng ta nên tránh xa rừng thì hơn, chả biết được nó có gì đâu"
Aoto:" Có sao đâu chứ? Tôi thích rừng mà"
Airi vừa nhắm mắt vừa nói rất nhập tâm:
" Rừng chỗ cậu khác rừng ở đây. Các vương quốc thậm chí còn phải cử ngàn quân đi để khám phá đó. Bên trong nhỡ đâu lại gặp quái vật không phải sẽ rất mệt sao?"
Ayaka lấy ngón tay chọc vào má Airi.
" Cậu nói xong chưa? Chúng ta vào rừng rồi"
Airi bất ngờ, cô mở mắt hoảng hốt.
Chiếc xe ngựa chỉ cách khu rừng mài tharn.
Airi hô lớn.
" Quay đầu đi"
Takeshi quay lại.
" Hình như nếu quay đầu thì phải đi vòng xa lắm, thôi cứ đi đường này đi. Tôi thấy ổn mà"
Kazuka gật đầu tự tin.
" Phải đó, chúng ta cũng đánh bao nhiêu trận rồi, giờ cũng mạnh hơn trước rồi. Thực chiến là cách tập luyện tốt nhất đó, cậu quên sao?"
Airi với sự chán nản, ánh mắt như không còn gì để nói.
" Đừng dùng câu của lão sói nói lại tôi"
Kazuka bật cười, rồi quay qua Aoto.
" Cậu cho xe ngựa chạy chậm thôi nhé"
Aoto gật đầu.
Đi được một lúc, Kazuka và Takeshi đang ở trong trạng thái cực kì cảnh giác. Khi xung quahh họ là lớp sương mù dày đặc như tâm trí của kẻ rối bời.
Kazuka:" sao có lắm sương mù vậy?"
Takeshi gật đầu.
" Phải đó, trông cả nghi quá"
Airi và Ayaka từ bên trong xe ngựa thò mặt ra.
Ayaka:" Tôi thấy nên dừng xe thôi"
Airi:" Phải đó, ngựa cũng có nhìn thấy gì đâu mà đi"
Aoto gật đầu đầu liền kéo dây lại, hai con ngựa liền dừng lại.
" Có khi chúng đang đi thì tông vào cây mất. Để tôi xuống quan sát"
Chưa kịp bước xuống, Aoto nhíu mày. Một nguồn năng lượng nào đó khiến Aoto đánh mắt qua bên phải với sự cảnh giác và hoang mang.
Airi và Ayaka bước ra bên ngoài xe, họ khom lưng và từ từ ngồi xuống.
Aoto lên tiếng, sự cảnh giác và cẩn trọng đi theo lời nói cậu:
" Mọi người cẩn thận...có một thứ không nên xuất hiện ở đây. Nhưng lại ở đây"
Cả nhóm quay qua Aoto và lậo tức vào trạng thái cảnh giác, mắt đảo xung quanh như một con diều hâu.
Takeshi lên tiếng, mang theo sự hoài nghi và đề phòng:
" Có chuyện gì sao?"
Kazuka cảnh giác, nhưng cậu cũng khá tò mò.
" Là sinh vật nào sao? Nói đi"
Ayaka gật đầu.
" Phải đó, đừng doạ bọn tôi chứ?"
Airi với sự nghi ngờ.
" Tôi không cảm nhận được năng lượng xa như Aoto, chắc cậu ấy cảm nhận được gì đó"
Aoto lên tiếng trấn an.
" Cứ cảnh giác, nhưng cứ bình tĩnh đi. Tẹo nữa nói sau"
-" Quái lạ, tại sao hắn lại không di chuyển? Không có ý thù địch sao?"
Kazuka nuốt nước bọt, nhìn theo hướng mà Aoto nhìn, nhưng cũng chỉ có sương mù vây kín.
" Hay chúng ta lại gần không?"
" Tôi nghĩ nhát chém của tôi sẽ xé toạc lớp sương mù này ra cho chúng ta dễ nhìn và di chuyển đó"
Aoto cắn răng lo lắng.
- " Rất gần, lớp sương mù này có năng lượng. Có vẻ nơi đây không bình thường"
-" Nhưng năng lượng lại không giống kẻ đang trong lớp sương mù này"
-" Chỉ 5 tharn, hắn đang làm gì?"
Bỗng nhiên, một tiếng khóc vang lên trong làn sương, cả nhóm đều bất ngờ và nghe thấy. Nó phát ra đúng hướng mà Aoto đang cảnh giác. Một tiếng khóc của con gái vang.
Ayaka và Airi càng bất ngờ hơn.
" Là phụ nữ?"
Ayaka cầm chặt cung, nhưng không có mũi tên. Cô lắc đầu.
" Giọng rất trong trẻo, chắc bằng tuổi mình thôi"
Aoto cứ liên tục nghi hoặc trong đầu.
" Tại sao năng lượng lại như vậy? Chộn lẫn là không thể"
Airi quay qua Kazuka và lên tiếng:
" Cậu phá làn sương nù này đi Kazuka"
Kazuka gật đầu, cậu nhảy từ trên xe xuống đất, ánh mắt tự tin hướng về phía trước. Cậu từ từ rút thanh kiếm từ bên hông ra, âm thanh kim loại ma sát vào nhau. Năng lượng dần bao bọc lấy cơ thể cậu.
Thanh kiếm chỉ cầm bằng tay phải đưa lên.
" Tôi sẽ chém ngắt quãng đoạn nhỏ cho dễ kiểm soát nhá"
Aoto đang tập trung thì bừng tỉnh, cậu đưa tay ra ngăn cản nhưng đã muộn.
" Từ từ đã..."
Kazuka hạ tay xuống, nhát chém năng lượng được vung ra. Nó chẻ đôi sương mù làm hai.
Khu rừng hiện ra một chút, những cái cây rậm rạp, và mặt đất màu tím đen, cho thấy nơi đây đã không còn có ánh sáng mặt trời. Nhưng những cái cây lại mọc được.
Cả nhóm đứng sững.
Một thân hình một cô gái hiện ra, cô ngồi dựa bức tường đá thô dáp. Thân hình co cụm lại, tay vòng qua ôm lấy hai chân, mặt gục xuống.
Tiếng khóc của cô vẫn vang lên, tiếng cô hít nước mũi vào trong cho thấy cô đã khóc rất nhiều.
Bộ dạng với bộ quần áo màu nâu và rách nát, còn thảm hơn cả một nô lệ.
Nhưng làn da trắng từ đôi tay và chân lộ ra. Mái tóc bạch kim dài và rối chạm xuống mặt đất.
Những người còn lại cuối cùng cũng cảm nhận được năng lượng rất kì lạ, có chút hoang mang hiện ra.
Làn sương ấy bị chém ra và Airi cũng cảm nhận được, cô sững người, mắt liếc xuống Aoto.
Giọng cô run run lên:
" Không lẽ nào..."
Aoto mới bắt đầu lên tiếng, giọng nói có chút ngập ngừng:
" Là một thiên thần!!!!"
Kazuka, Takeshi và Ayaka đều hoang mang khi nghe Aoto khẳng định. Cả nhóm chỉ biết im lặng nhìn cô gái kia đang co cụm người.
Airi nói, giọng cực kì khó hiểu:
" Tại sao một thiên thần lại xuất hiện ở đây chứ?"
Cô lập tức đánh mắt qua Kazuka, chiếc xe ngựa có chút rung lên. Airi liếc nhìn xuống bên cạnh mình, nhưng Ayaka đã nhảy xuống khỏi xe ngựa.
Rồi cô hướng ánh mắt về chỗ Kazuka đứng, nhưng không thấy cậu đâu. Cô hoảng hốt, đánh mắt đi theo tiếng động.
Kazuka và Ayaka đang chạy tới chỗ cô gái kia. Aoto mở to mắt, cô hoảng hốt nói lớn cho Takeshi và Airi:
" Mau đi theo"
Aoto và Takeshi liền nhảy khỏi xe và chạy theo ngay sau. Airi cũng nhảy xuống.
-" Không ổn rồi...cứ thế này sẽ lộ mất"
Cả 5 người liền chạy đến, Ayaka là người đưa tay ra muốn chạm vào cô gái, với vẻ lo lắng. Kazuka cũng ngay phía trước nhìn cô gái này.
Nhưng, một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng cô gái tóc bạch kim này. Cô ngẩng đầu, gạt tay Ayaka ra và đứng bật dậy. Khả nhóm hoang mang, nhưng cũng lùi lại vài bước và quan sát.
Cô gái đứng lên, khuôn mặt trắng trẻo với làn da như da em bé, có chút bẩn của bụi đất bám lên, lông mi màu trắng, lông mày màu trắng và vẻ ngoài thanh tú,
Con mắt màu xanh của băng, cô nghiến răng, con mắt thù địch. Tay chỉ thẳng vào Kazuka và gào lên, giọng run run:
" Ngươi...ngươi...là một con quỷ..."
Cả nhóm sốc nặng, khi nghe cô gái nói vậy. Cả nhóm nhìn nhau hoang mang.
Nhưng người lo lắng lại là Airi đứng phía sau. Răng cô cắn chặt vào môi mình.
Tiếng nói của lão sói vang vọng trong đầu Airi:
" Ta đoán đúng rồi"
Airi vô cùng lo lắng.
" Khốn kiếp, tại sao lại là lúc này chứ? Nó quá sớm"
Kazuka lúc này hoang mang, cậu vội xua tay.
" Hả? Cô nói gì vậy? Tôi là người mà"
Ayaka mỉm cười thân thiện và bước lại gần.
" Cậu bình tĩnh đi, bọn tôi không có ý xấu đâu"
Takeshi đứng sau cũng chỉ biết cười chừ, cậu cũng chả biết làm gì. Đành đứng sau quan sát.
-" Bộ nhóm mình gặp con gái là phải có cái gì đó à?"
Aoto thì đứng vuốt cằm suy nghĩ, mắt liếc qua Kazuka. Rồi cậu quay lại nhìn Airi đang đứng phía sau, vẻ mặt lo lắng.
Cả hai lập tức chạm mắt nhau, trong tình cảnh này. Như thể biết được câu hỏi tiếp theo là gì, và với biểu cảm đó chả Airi.
Aoto như đã xác nhận được.
-" bảo sao...mình luôn có cảm giác kì lạ nhưng không dám khẳng định về Kazuka"
Cô gái tóc bạch kim kia với ánh mắt căm thù nhìn Kazuka, cô cua tay. Như để ngăn Ayaka lại gần và không muốn xem xét lời nói của bất cứ ai.
" Các ngươi..."
Cô đảo mắt một vòng.
" Hai con người...một con quỷ...một tinh linh và một ma cà rồng tại sao lại đi với nhau chứ?"
Kazuka hoang mang, nhưng cậu vẫn cố chấn an cô gái:
" Cô nói gì kì quái vậy? Bọn tôi là bạn mà, sao lại không đi cùng nhau"
Cô gái tóc bạch kim như không muốn chấp nhận, cô hét lớn lên:
" Ta không tin...làm gì có bạn với các tộc chứ? Chỉ có liên minh và rồi phản mà thôi"
Cô nghiến răng tức giận.
" Các ngươi...đang muốn dở trò gì với ta sao?"
Cô lập tức triệu hồi từ tay ra một thanh kiếm màu trắng với các hoạc tiết đôi cánh trên đó. Lưỡi nó to và sắc bén, bóng loáng.
Tay trái cầm kiếm đưa qua bên phải, lưỡi kiếm quăng ra sau lưng. Cô nghiến răng vung từ phải qua trái.
Vèo!!!!
Cả nhóm mở mắt lớn vì bất ngờ.
Airi đứng từ xa hoảng hốt, cô hô lớn lên:
" Cúi xuống"
Aoto lao tới phía lưng Kazuka, hai tay đặt lên vai và nhấn mạnh xuống.
Cả nhóm lúc này ngồi hẳn xuống đất với vẻ hoảng hốt. Nhát chém với năng lượng màu trắng có chút trong suốt bay qua đầu cả nhóm với phạm vi cực rộng.
Nhát chém lập tức cắt hàng loạt những chiếc cây phía sau.
Ầm!
Âm thanh lập lại của những cái cây đổ xuống, thậm chí có những cái cây đổ ngay cạnh họ.
Cả nhóm cảnh giác, lập tức nhảy lùi về phía sau giữ khoảng cách với sự cảnh giác.
Kazuka vẫn cố khuyên bảo:
" Bọn tôi có làm gì đâu, bình tĩnh đi"
Cả nhóm đứng ngang hàng với nhau, ánh mắt vẫn còn chút hoang mang trước nhát chém vừa rồi.
Phía sau là đống gỗ lớn đổ chất trồng lên nhau đè cả vào chiếc xe ngựa và cả hai con ngựa bị đè bẹp, máu chảy ra thành vũng.
Aoto biết rằng khuyên bảo người ta bình tĩnh trong lúc mất bình tĩnh là không thể.
Cậu lớn giọng, hô lớn về phía cô gái tóc bạch kim:
" Những gì cô đang nghĩ về bọn tôi là gì đi nữa. Nhưng đó là thật, bọn tôi đi cùng nhau"
Cô gái sững người trước thừa nhận thản nhiên ấy.
Như có một điểm tựa cho lời nói, Airi lên tiếng:
" Bọn tôi không hề có ý định làm hại cô, chỉ là đi qua và vô tình cảm nhận được thôi"
" Hạ vũ khí xuống đi"
Cô gái nhíu mày, ánh mắt hoài nghi liếc nhìn xung quanh. Trong đầu cô như đang phân tích về vấn đề này.
Rồi thanh kiếm trên tay cô tan biến ra các đốm trắng và hoà vào hư không. Cô hạ đi chút cảnh giác và căng thẳng bên trong mình.
" Vậy các ngươi tiếp cận ta làm gì?"