Ficool

Chapter 53 - chap 53: vài điều dễ hiểu

Kazuka với một bên mặt bị xưng lên vì cú đá của Airi, ánh mắt lờ đờ liếc nhìn Aoto đang ngồi đó im lặng, ánh mắt nhìn xuống dưới đất. Cậu lại liếc nhìn Ayaka, cô cũng ngồi đó, ánh mắt buồn bã nhìn xuống dưới đất.

Airi thấy vậy, cô lại gào lớn hơn.

" Cậu nhìn đi, nhìn tôi. Họ đi cùng chúng ta đều mong sẽ có một niềm vui sau khi phải sống cuộc sống trước kia buồn chán"

" Họ hi vọng chúng ta sẽ là bạn và có những chuyến phưu lưu thật tuyệt và không phải hối hận"

" Kể cả tôi cũng thế này, tôi rất hi vọng vào nó đó. Tôi đã phải ở cùng các cậu lâu như vậy, hôm nào cũng mong về một chuyến đi tuyệt vời. Vậy mà chỉ vừa mới đi, cậu lại nói muốn dừng là sao hả?"

Airi bật khóc ấm ức, nước mắt lăn dài trên khuôn mặt cô.

Khi kẻ này hiểu được một chút về mọi người. Nhưng lại không hiểu bên trong mọi người như nào.

" Cậu đang hủy hoạt ước mơ của bọn tôi đó, cậu còn coi bọn tôi là bạn không? Nếu coi là bạn, vậy sao cậu lại làm tổn thương bọn tôi bằng cách này hả?"

Giọng Airi run lên, trong tức giận và ấm ức.

" Cậu ích kỉ quá vậy? Kazuka. Cậu muốn tôi phải làm gì khi mọi thứ kết thúc đây? Tôi về tộc của mình sao? Cậu muốn tôi một lần nữa chịu khổ sao?"

" Cậu muốn Ayaka phải về khu rừng âm u và ẩm thấp đó sống sao đến già với sự cô đơn sao?"

" Cậu muốn Aoto phải phưu lưu một mình sao?"

Airi khóc to như vậy, Ayaka cũng khóc theo, cô vội lấy tay lau đi nước mắt. Tuy Aoto là người mới, nhưng mắt cậu cũng óng ánh bởi nước mắt.

Kazuka còn khóc to hơn Airi, cậu nói gần như không nghe rõ.

" Vậy... Vậy tôi phải làm sao đây? Tôi sợ lắm"

Airi cắn răng, nước mắt cô chảy một nhiều hơn, gào vào mặt KAzuka.

" Cậu phải thực hiện đúng lời hứa với bọn tôi, phải đi... Phải... Phải phưu lưu đến khi chết bởi tuổi già"

Kazuka như bị đánh thức bởi một cú giáng vô hình. Trong đầu cậu bỗng vang lên những lời nói chân thành của từng người lúc họ xin gia nhập nhóm — ánh mắt tin tưởng, nụ cười mong đợi, và cả hy vọng mà họ gửi gắm vào chuyến đi này.

Cậu thì thầm, gần như chỉ để tự nghe:

“…Mình… mình đã sai ư? Tại sao trong lúc như thế này… mình lại yếu đuối như vậy…”

Một chút hối hận dâng trào lên bên trong Kazuka. Cậu cảm mình ngu ngốc khi những giây phút như vậy, cậu lại có thể nói ra những câu nói phản bội lại tất cả mọi người.

Cậu hối hận, cậu biết mình sai, nhưng cậu cũng bất lực trước cái tình huống tuyệt vọng này.

Câu nói" Không sợ chết" như câu chào của một lời hứa, nó là điểm nổi bật trong lần đầu, và lần đầu thường là lần khó quên nhất... Nhưng lần đầu thì cũng chỉ là một khoảng thời gian để quên đi, dù ngắn hay dài. Nhưng...một câu nó có trọng lượng, hay một hành động đủ ấn tượng, đôi khi nó còn khó quên hơn nữa.

Cậu trưởng thành hơn, khi cậu nhận ra mình vẫn quá bé nhỏ với thế giới này. Nhưng cậu chỉ trưởng thành được một chút nhỏ. Cậu vẫn quá non để nhận ra cảm xúc của mọi người, hay những gì sâu nhất.

Cậu đã hiểu hơn được một chút về mọi người, cậu hiểu hơn khi đặt niềm tin vào mình, cậu hiểu hơn mình cần có trách nhiệm, cậu hiểu hơn họ đặt nặng những câu nói hay lời hứa của cậu vào trong tim, để làm một ngọn soi lối...

Kazuka ngẩng đầu lên. Ánh sáng từ ngọn nến hắt lên gò má bầm tím, phản chiếu đôi mắt vẫn còn ngân ngấn nước. Nhưng lần này, trong ánh mắt ấy… không còn sự tuyệt vọng nữa. Ở giữa hai hàng mi ướt đẫm, thứ gì đó đang nhen lên – như một ngọn lửa nhỏ, yếu ớt nhưng bướng bỉnh.

Cậu đưa mu bàn tay lau nước mắt, rồi đặt tay lên ngực, siết chặt nắm đấm lại như muốn giữ lấy thứ gì đó đang sắp rời khỏi tim mình.

Kazuka từ từ đứng dậy. Airi cũng buông tay khỏi cổ áo cậu, đôi mắt mở lớn, lặng lẽ nhìn theo từng động tác.

“…Phải… nếu bỏ cuộc ở đây thì mọi thứ sẽ thật sự kết thúc mất…”

Cậu nhìn mọi người, giọng nói đã bớt run, mang theo chút quyết tâm.

“Ước mơ của tôi… cũng nằm trong chuyến đi này mà.”

Một khoảng lặng ngắn trôi qua, rồi cậu cúi đầu sâu, giọng trầm xuống, khẽ run nhưng chân thành đến lạ.

“Tôi xin lỗi… thật sự xin lỗi mọi người. Tôi không nên để nỗi sợ chi phối mình như vậy… Tôi…”

Giọng cậu nghẹn lại, nhưng lần này là vì xúc động – không còn là sự suy sụp.

Ai chả có lỗi sợ. Lỗi sợ ấy thực sự khủng khiếp hay bé nhỏ, cái quan trọng là biết nhìn nhận và đứng dậy. Sợ!...chắc chắn vẫn sợ. NHƯNG, sợ mà vẫn đứng lên bước tiếp...đó gọi là can đảm.

Vèo!!!

Ầm!!!

Một nhát chém bay tới và đâm vào kết giới, cắt ngang bầu không khí đẫm nước ấy. Cả nhóm liền bị giật mình và quay qua.

Cộc...cộc!

Tiếng bước chân đi tới. Đó là Maia, cô bước tới, khuôn mặt vô cảm nhưng giọng điệu lại cực kì khó chịu.

" Các ngươi ồn quá đó, im lặng đi"

Cả bốn hốt hoảng chạy tới bức tường kết giới.

Kazuka với giọng nói tức giận, ánh mắt căm thù nhìn Maia.

" Các ngươi đã làm gì Takeshi? mau thả cậu ấy ra"

Lúc này, từ trong bóng tối, những tiếng chân từ từ bước lại gần. Bước vào vùng chiếu sáng của ngọn nến yếu ớt, như một chiếc đèn pin nhỏ soi xuống mặt biển đêm tĩnh lặng của một con quái vật. Ngọn nến liền soi sáng hắn từ từ, trước khi hắn bước vào trong khu vực có ánh sáng mà ngọn nến toả ra.

Cả nhóm đứng đó đều bất ngờ với khuôn mặt của hắn sau khi tháo mặt lạ.

Hắn trông như một thanh niên khoảng mười tám, làn da trắng nhợt như sương sớm chạm vào xác chết. Ngũ quan sắc sảo một cách hoàn hảo, sống mũi cao, đôi môi mỏng nhẹ như khắc từ đá quý, vầng trán cao và cân đối. Mọi đường nét đều tinh tế, đẹp đến mức không thật.

Đẹp… nhưng không mang sự sống.

Đôi mắt hắn... thứ duy nhất không thay đổi, vẫn là hai hố sâu tối đen, lặng lẽ như đáy vực. Không cảm xúc. Không ánh sáng.

Và điều khiến người ta rùng mình hơn cả là nụ cười rất nhỏ vẽ hờ trên môi hắn. Không phải cười mỉm, cũng chẳng phải kiêu ngạo. Mà là thứ cười vô cảm, như một nét nứt hằn lên bức tượng đá lạnh.

Dù không còn đeo mặt nạ, hắn vẫn như thể đang che giấu một điều gì đó… như thể cái mặt nạ thật sự nằm bên trong khuôn mặt kia, chứ không phải cái đã tháo ra.

Không một tiếng động, chỉ một ánh nhìn lướt qua cũng khiến không khí trong căn phòng như đặc lại.

Một vẻ đẹp có thể mê hoặc… nhưng trong đó ẩn chứa cái chết đang mỉm cười.

Hắn liền cất giọng, giọng nói bình tĩnh, trầm lặng, không lớn và rất chậm rãi.

" Xin được giới thiệu, ta là Velmuth Draeven. Các ngươi phải nhớ tên ta đó, chúng ta sẽ gặp lại thôi"

Khi miệng hắn nói chuyện, có thể thấy rõ hàm răng trắng muốt sắc nhọn như đầu lưỡi dao. Chỉ nghĩ đến khi hắn cười ra và để lộ hàm răng như một con cá mập của mình cũng thấy rùng mình.

Airi cau mày nhìn hắn.

" Ngươi đã làm gì Takeshi?"

Kazuka với sự tức giận.

" Mau thả cậu ấy ra tên khốn"

Velmuth mỉm cười.

" Bình tĩnh đi, ta không làm gì đâu"

Rồi hắn liếc mắt sang bên, nơi hắn vừa đi ra.

" Nhưng nếu ngươi muốn bạn ngươi, Takeshi. Thì ta nghĩ các ngươi nên chuẩn bị tinh thần đi"

Airi nói lớn với giọng nghi hoặc.

" Ngươi nói thế là có ý gì?"

Aoto đứng đó suy nghĩ. Cậu liền nghĩ tới những dòng chữ mình đã đọc ở cuốn sách trước đó.

" Nếu đó là một thí nghiệm, và hắn nói vậy. Vậy là thí nghiệm đã đến một bước nào đó, và chúng ta cần kiểm soát"

Velmuth búng tay.

Tách!

" Chính xác, chỉ là một thí nghiệm nhỏ hơi mất kiểm soát thôi"

Maia lúc này đang vẽ một vòng tròn gì đó trên mặt đất. Được đặt xung quanh là những viên đá màu xnah dương. Và chúng là đá dịch chuyển dùng để vẽ vòng.

Airi lập tức nhận ra.

" Đó là trận pháp dịch chuyển"

Kazuka quát lớn:

" Này, các ngươi muốn đi đâu?"

Velmuth và Maia lập tức đứng vào vòng tròn, nó liền phát ra ánh sáng màu xanh dương.

Maia liền đáp cục đá vào vào khối vuông như hộp đèn. Nó lập tức đổ ra, bức tường kết giới lập tức biến mất.

Nhưng Velmuth và Maia cũng đã dịch chuyển đi.

Không ai nói một câu nào, họ cùng hiểu ý. Cả nhóm chạy về phía nơi mà tên Velmuth đã thí nghiệm.

Aoto lập tức bao quanh năng lượng lấy cơ thể.

Ayaka chạy phía sau cũng có chút khso hiểu.

" Sao phải bọc năng lượng quanh cơ thể vậy, Aoto?'

" Tôi cảm nhận được năng lượng của Takeshi rồi, nhưng nó lại cực kì khác lạ"

Kazuka:" là sao chứ?"

" Khả năng chúng ta phải chiến đấu rồi"

Kazuka:" chiến đấu với ai nữa?"

Ánh mắt Aoto với sự nghiêm túc.

" cậu không nghe hồi nãy à? Khả năng thí nghiệm đó có vấn đề, và chúng ta sẽ phải kiểm soát nó"

Kazuka:" Nhưng ở đây vẫn còn ai ngoài Takeshi sao?"

Aoto:" Không, là Takeshi đi"

Kazuka mở mắt lớn vì bất ngờ, giọng cậu có chút khó tin.

" cậu nói thật sao?"

Airi:" khả năng là vậy"

Kazuka cuối cùng cũng đã cảm nhận được năng lượng của Takeshi trong lúc chạy trong con đường tối này.

Giọng cậu lắp bắp.

" Tôi...tôi cảm nhận được rồi, nhưng... Tại sao lại như này chứ? Nó rất khác, nhưng lại vẫn có Takeshi"

Sau một lúc chạy, họ đã chạy đến nơi. Phòng thí nghiệm bừa bộn và đầy mùi máu.

Cả nhóm đứng đó chết lặng khi nhìn thấy Takeshi đang trong một buồng chứa nước màu xanh lá cực lớn.

Takeshi ở bên trong đó, chỉ còn mỗi cái quần.

Đột nhiên, cậu mở mắt.

Cả nhóm có chút hoảng sợ, bất giác nuốt nước bọt xuống.

Con mắt Takeshi đảo liên tục xung quanh, vẫn là năng lượng màu cam quen thuộc đó của Takeshi. Nhưng cảm giác mà nó mang lại thì cực kì khác.

Choang!!!

Bất ngờ, lớp kính nứt vỡ rơi xuống đất, nước chảy khắp nơi. Takeshi đứng đó nhìn xung quanh.

Kazuka bước tới và mỉm cười, giọng nói thân thiện chào mừng bạn mình. Nhưng vẫn có một chút cảnh giác khi nhớ lại vừa nãy Aoto nói.

Nhưng dù gì, đã là nguy hiểm, mà lại tiến gần. Thì chắc chắn không an toàn. Tuy cảnh giác, nhưng vẫn mất cảnh giác.

Thấy Kazuka bước tới, Takeshi liền ngừng đảo ánh mắt vô hồn ấy và nhìn chằm chằm vào cậu.

Năng lượng bao quanh Takeshi lại toả ra mạnh hơn, mặt đất phía dưới liền nứt vỡ.

Đột nhiên Takeshi lao thẳng đến phía Kazuka khiến cậu giật mình hoảng hốt. Cả nhóm đứng sau cũng không kịp phản ứng trước tốc độ ấy.

Takeshi lao tới với bàn chụm lại và duỗi thẳng như một mũi nhọn của đầu thương. Kazuka không kịp chống đỡ, cậu chỉ kịp toả năng lượng bao quanh cơ thể mình.

Những đầu ngón tay được bao phủ năng lượng liền xuyên qua lớp năng lượng của Kazuka.

Nhưng phản xạ của Kazuka cũng rất tốt, cậu đã kịp gia cố năng lượng bên trong còn dày hơn bên ngoài. Khi những ngón tay của Takeshi đâm tới chỉ cách một khoảng nhỏ xíu khó mà nhìn rõ. Lớp năng lượng dày đã giúp cho cậu không phải nhận một đòn chí mạng.

Vèo!!

Ầm!!!

Nhưng cơ thể cậu cũng phải chịu lực cực lớn mà bay ra xa và đâm sầm vào bức tường khiến nó nổ tung, mảnh vụn bay tung toé khắp nơi.

-" cái gì?"

Airi và Aoto thấy vậy liền vào trạng thái cảnh giác.

Airi triệu hồi ra huyết dạ kiếm và vào tư thế chiến đấu.

Aoto hô lớn:

"Thần Hộ!!!!"

Năng lượng bao quanh cậu và tạo hình như một vị thần với nửa thân trên bao quanh cậu và bảo vệ. Tay của Thần Hộ liền triệu hồi ra hai câu thương. 

Ayaka đứng phía sau dương cung, năng lượng liên tiếp truyền vào mũi tên ở trên cây cung.

Airi với vẻ mặt căng thẳng, cô nói lớn giống như để cảnh báo.

" Nghe này, đặc biệt Kazuka. Khả năng Takeshi đang bị làm sao đó và chúng ta cần kiểm soát cậu ấy, không được mất tập trung"

Kazuka đứng dậy, mặt cậu vẫn nhăn nhó vì cơn đau ở bụng.

" Được, tôi sẽ nhớ"

-" Takeshi, cậu làm sao vậy?"

Ayaka mở màn cho trận chiến bằng một mũi tên mang theo một lượng lớn năng lượng lao qua Airi và Aoto đang đứng.

Airi thấy vậy liền lao lên phía trước.

Takeshi lao thẳng tới đối đầu trực diện với mũi tên. Bàn tay được bao phủ năng lượng liền tóm được mũi tên và đáp nó qua một bên.

Ầm!!

Đây là mũi tên không có năng lượng rối loạn. Nó sầm vào bức tường khiến nó nổ tung.

Airi lao tới, một đòn chém năng lượng quét ngang qua. Takeshi lập tức tóm lấy lưỡi kiếm trước khi nó cắt qua bụng.

Aoto lập tức xuất hiện sau lưng Airi, thần hộ của cậu đâm hai ngọn giáo năng lượng từ trên cao xuống.

Ầm!!!!

Takeshi lộn về phía sau và tránh đi, mặt đất bị hai ngọn thương năng lượng đâm xuống tạo ra một cái lỗ lớn.

Airi biết đó là Aoto nhưng cô vẫn liếc mắt về phía sau. Cô hô lớn:

" Ayaka, dùng mũi tên có năng lượng gây nhiễu hỗ trợ bọn tôi đi"

Ayaka liền gật đầu và truyền năng lượng gây nhiễu vào mũi tên.

Takeshi lúc này đứng ở phía xa, cậu ta bắt đầu có những biểu hiện kì quái.

Takeshi lấy một tay che một bên mặt, cậu ta cúi mặt xuống dưới đất và cười lớn:

"Hahaahaha"

More Chapters