Ficool

Chapter 31 - [ Chương 30 ]- Tàn tích Huyết Nguyệt

Sau khi cứu được Trác Tuyết Lâm khỏi sự giám sát chặt chẽ của Tịch Mặc Thần Tông bằng một kế hoạch mạo hiểm giả chết – do nàng bày ra, Vân Thiên Hà và nàng quyết định rời khỏi Thiên Đô trong âm thầm, tiến về Đông Vực – một vùng đất cổ xưa, ít người dám đặt chân đến, nơi từng là thánh địa tu đạo… nhưng đã bị tà khí thấm nhiễm sau thời đại Mạt Pháp.

> “Mảnh phù văn thật... đã bị đưa tới Cửu Linh Phong Ấn Trận, nơi từng phong ấn một ‘Thiên Ngoại Dị Vật’. Đó là thứ tổ phụ ta từng chiến đấu để bảo vệ.” — Trác Tuyết Lâm

---

🌲 Trên đường đến Đông Vực

Vượt qua Lôi Hồn Bình Nguyên nơi linh khí loạn lưu, sấm sét bất ngờ giáng xuống vô định.

Ghé qua một tửu lâu nhỏ dưới chân núi Mặc Thủy, nơi hai người bị một nhóm tán tu sát thủ truy sát do bị phát hiện hành tung – Vân Thiên Hà lần đầu tiên và Trác Tuyết Lâm cùng thi triển Liên Thể Trận để phản kích.

> “Ngươi không ngờ ta cũng biết trận pháp chiến đấu chứ?” — Tuyết Lâm lạnh nhạt nhưng ánh mắt lộ rõ tự tin

---

⚔️ Tại biên cảnh Đông Vực: Gặp phải Tà Đạo Biến Dị

Khi sắp đặt chân đến ranh giới Đông Vực, họ gặp phải Yêu Sĩ Dị Tâm – một loại sinh vật bị biến dị giữa tu sĩ và yêu thú.

Chúng bị điều khiển bởi “Chi Nhãn Huyết Mị”, một phân thân của một giáo chủ tà đạo thuộc tàn dư Huyết Nguyệt Giáo cũ, giờ đã đổi tên thành Huyết Vong Minh.

> “Thôn Phệ Chi Thư trong ngươi… không nên rơi vào tay chính đạo. Đưa nó cho ta, ta sẽ cho ngươi sống sót khỏi Đông Vực.” — Chi Nhãn Huyết Mị cười điên dại

---

🌌 Kết thúc chương đoạn – hé mở Đông Vực

Sau trận chiến dữ dội và đầy hiểm nguy, Vân Thiên Hà và Trác Tuyết Lâm tiến vào Cửu Vực Lâm, khu vực ngoại vi Đông Vực, nơi linh khí đã vặn vẹo và trận pháp cổ bị phân rã từng phần.

Một mảnh phù văn phát sáng trong lòng đất, tự động phản ứng với Hỗn Nguyên Chi Lực của Vân Thiên Hà, khiến đất trời xung quanh run lên nhè nhẹ...

⛰️ Bối cảnh: Hầm thiêng dưới Cửu Linh Phong Ấn Trận

Khi mảnh phù văn thật trong tay Vân Thiên Hà cộng hưởng với Hỗn Nguyên Chi Lực, mặt đất dưới chân hắn và Trác Tuyết Lâm nứt ra một khe nứt hẹp, để lộ một cầu thang đá cổ, dẫn xuống sâu lòng đất… không khí tĩnh mịch đến rợn người.

Bên dưới là một điện thờ bằng đá đen, trên bệ đá trung tâm là một cỗ quan tài đồng xanh, quanh đó là hàng chục cột đá khắc cổ văn run rẩy ánh sáng, tạo thành pháp trận trấn áp.

Ở giữa, một vòng tròn kim quang lập lòe, và trong đó, một nam nhân mặc cổ bào, tóc dài trắng xõa, ánh mắt khép hờ như đang ngủ say… nhưng toàn thân hắn phát ra khí tức thâm trầm, như biển cả ngầm cuộn trào.

---

🌀 Cuộc đối thoại khai mở

Khi Vân Thiên Hà bước đến gần, một luồng thần niệm truyền đến:

> “Ngươi không phải người Đông Vực… nhưng ngươi mang theo khí tức của Hỗn Nguyên và Thổ Tức… Kẻ kế thừa, ngươi đến rồi.”

Trác Tuyết Lâm rụt nhẹ lùi về sau theo bản năng. Vân Thiên Hà nhìn người trước mặt, cảm nhận rõ ràng uy áp mạnh mẽ vượt xa cả Thánh Cảnh bình thường.

> Vân Thiên Hà: “Tiền bối là… ai? Vì sao bị phong ấn ở nơi này?”

> Lão nhân mở mắt, một luồng sáng tím lóe lên trong đáy mắt:

“Ta… từng là Lục Trần, người cuối cùng giữ phong ấn của Thiên Ngoại Dị Vật. Khi chiến tranh giữa Thiên Vực và Dị Tộc nổ ra, ta bị trọng thương… kẻ phản bội đã đẩy ta vào vòng phong ấn… ngươi là người đầu tiên sau ngàn năm tiến vào đây.”

⚔️ Lời nhờ vả và thử thách

> “Ta cảm nhận được, ngươi có thể là chìa khóa giải trừ tàn trận... Nhưng cũng là nguy cơ. Nếu ngươi đủ can đảm, hãy lĩnh hội Huyền Pháp Hồn Văn của ta – nhưng nếu ngươi không thể chịu nổi linh áp, tinh thần ngươi sẽ bị xé rách, vĩnh viễn hóa thành tàn hồn.”

Vân Thiên Hà im lặng, sau một hồi suy ngẫm, hắn gật đầu.

> Trác Tuyết Lâm thì thầm: “Ngươi... định chấp nhận sao?”

> Vân Thiên Hà: “Ngươi từng bảo, mảnh phù văn này là bước đầu của con đường... Ta không thể lùi.”

💠 Tình tiết kết thúc phân đoạn

Khi Vân Thiên Hà bước vào vòng sáng, Lục Trần truyền vào thức hải hắn một đoạn Hồn Pháp Cổ Văn, cùng với đó là một mảnh ký ức về thời đại Mạt Pháp: một trận chiến khốc liệt, các cường giả liều chết phong ấn Thiên Ngoại Dị Vật, và một bóng lưng phản bội — có đôi mắt đỏ rực, nụ cười quỷ dị — giống hệt kẻ đã phản bội sư phụ Vân Thiên Hà trong lời kể xưa.

📍Bối cảnh: Thức hải – nơi tiếp nhận Huyền Pháp

Khi trận pháp xung quanh cổ điện xoay chuyển, ý niệm truyền thừa từ Lục Trần phóng thẳng vào thức hải của Vân Thiên Hà. Hắn lập tức cảm thấy đầu đau như nứt toác, thần hồn như bị kéo ra khỏi thể xác rồi bị chẻ đôi, từng văn tự cổ đại như những tia lôi đình nhỏ giáng xuống…

> “A a a a!”

Máu từ lỗ mũi và tai hắn không ngừng chảy ra, thân thể run rẩy như muốn nổ tung.

Nhưng chính vào thời khắc đau đớn cực độ đó, Thôn Phệ Chi Thư bên trong cơ thể hắn lại khởi động — tự động hấp thu phần sóng tri thức không ổn định, điều tiết lượng thông tin đổ vào thức hải giúp hắn không bị hủy diệt.

---

🔥 Hồn Văn nhập thể – Dị biến Linh căn

Sau ba canh giờ…

Giữa trung tâm thức hải của hắn, một luồng kim ấn rực sáng từ từ khắc vào bên dưới đan điền — nó giống như một văn ấn kỳ dị, đan xen các ký hiệu cổ xưa, mang một luồng cảm giác trầm trọng và sâu sắc.

Hệ thống thông báo:

> 【Đinh! Ký chủ đã tiếp nhận Huyền Pháp Hồn Văn – mở khóa Dị Biến Linh Căn.】

【Linh Căn: Tam Hệ – Hỏa – Mộc – Băng (Bán Thiên Cấp) → Dị Biến Hồn Căn】

【Kích hoạt trạng thái: Hồn Văn Chi Nhãn – khi thi triển pháp thuật, có tỷ lệ xuyên thấu pháp kháng và tăng tốc thi triển.】

【Cảm Tri +10 | Trí Lực +15 | Tinh Thần +20】

---

🌠 Cảm nhận sau khi đột phá

Khi mở mắt ra, Vân Thiên Hà cảm nhận rõ rệt từng tia linh khí xung quanh như trở nên sống động, tự động dẫn dắt vào cơ thể.

Một lớp quang văn mờ mờ xuất hiện dưới con mắt trái — không dễ nhận ra nếu không chú ý kỹ, nhưng đủ để hắn biết: Hồn Văn Chi Nhãn đã hoàn toàn dung hợp.

> “Khả năng cảm ứng linh khí, thời cơ tung chiêu, tốc độ tụ linh... tất cả đều đã tăng lên.”

Trác Tuyết Lâm từ xa chạy đến:

> “Ngươi… ngươi không sao chứ? Vừa rồi khí tức quanh người ngươi như ma thần giáng thế…”

Vân Thiên Hà lắc đầu, nở nụ cười nhạt:

> “Không sao. Nhưng ta nghĩ mình vừa… bước thêm một bước xa hơn khỏi những gì ta tưởng tượng.”

Lối ra cổ điện – trời chập choạng tối

Khi Vân Thiên Hà và Trác Tuyết Lâm rời khỏi cổ điện, ánh nắng chiều đã tắt. Không khí âm u dị thường. Trên mặt đất rải rác là vết máu nhỏ, những dấu chân kéo lê… Trác Tuyết Lâm biến sắc:

> “Không đúng… Chúng ta rõ ràng chia nhau ra lúc vào. Những người còn lại đâu?”

Ngay lúc ấy, một đệ tử mặc áo của Thiên Đô Thần Viện từ phía rừng rậm loạng choạng bước ra. Hắn cúi gằm đầu, toàn thân cứng ngắc như xác sống.

Vân Thiên Hà bước tới, định đỡ thì “Phập!” — đệ tử kia đột ngột rút ra một tấm phù đen ném thẳng về phía họ!

Tấm phù phát ra luồng âm khí dữ dội, kéo theo hàng chục hư ảnh như ma quỷ vồ tới!

> “Phù chú ám ma… Là thuật tà chú của Huyết Nguyệt Giáo!”

Không còn nghi ngờ gì nữa — đám đệ tử đã bị khống chế hoặc lợi dụng để gài bẫy những người còn sống sót!

---

⚔️ Giao chiến bắt đầu – Hồn Văn Chi Nhãn khai mở

Không đợi bị vây, Vân Thiên Hà kích hoạt Hồn Văn Chi Nhãn, con mắt trái lóe sáng một vòng ánh kim mờ. Hắn nhìn thấy huyệt mạch lờ mờ trên cơ thể của những đệ tử bị khống chế – ngay nơi kết nối với một loại phù ấn tà dị.

> “Không giết họ! Hãy đánh vào kết ấn sau gáy!”

Trong thoáng chốc, Vân Thiên Hà lướt tới, búng ra một chỉ chứa Hỗn Nguyên Chi Lực. Một chỉ đó xuyên qua khe hở tấn công vào cổ tên đệ tử, phá tan phù ấn, tên này rên lên một tiếng rồi ngã gục – bất tỉnh.

> “Một tên đã giải! Nhưng… còn nhiều lắm!”

---

💀 Kẻ điều khiển lộ diện – Sát khí lạnh buốt từ phía sau

Một tiếng cười khàn khàn vang lên từ tầng rừng phía xa:

> “Khà khà… Lại là ngươi, tên tiểu tử đã gây nhiều chuyện ở Phong Ma Sơn Mạch.”

Một kẻ vận áo bào đỏ đen với lớp mặt nạ khắc huyết văn bước ra. Hắn chính là Thất Huyết Nhân, một trong những thủ lĩnh cấp dưới của Huyết Nguyệt Giáo – chuyên chuyên chế ngự linh hồn và khống chế đệ tử các môn phái.

> “Lũ ngươi không nên thoát khỏi bí cảnh này… Thiên Đô Thần Viện cũng không còn bao lâu nữa.”

Từng cơn gió lướt qua khu rừng rậm, mang theo mùi tanh của máu và linh khí tà dị. Trác Tuyết Lâm đứng song song với Vân Thiên Hà. Đôi mắt của nàng lạnh lẽo, tay khẽ run nhưng ánh quyết liệt vẫn không tắt.

> “Vân sư huynh… hắn nguy hiểm, nhưng nếu đánh trúng đúng thời điểm thì vẫn có thể chế trụ!”

Vân Thiên Hà gật đầu, cầm chắc Huyền Thiết Kiếm, từ tay trái vận chuyển Hỗn Nguyên Chi Lực, tay phải tụ tập Tam Muội Chân Hỏa — khí tức xung quanh lập tức nóng rực.

Thất Huyết Nhân cười khinh:

> “Một luyện thể tứ trọng và một tiểu nữ nhân? Các ngươi không biết sợ là gì…”

🔥 Trận chiến nổ ra

Tên giáo đồ tà dị lấy ra Huyết Phù Thiên La, ném vào không trung. Từ đó rơi xuống hàng trăm huyết tuyến, định trói chặt cả hai.

> “Tránh sang trái!” — Vân Thiên Hà quát khẽ, rồi lướt sang phải.

Trác Tuyết Lâm thi triển Thanh Huyền Ảnh Bộ, thân ảnh nàng hóa thành hư ảo mờ nhạt, né toàn bộ huyết tuyến rồi chớp mắt xuất hiện phía sau Thất Huyết Nhân!

> “Cực Băng Liên Hoa!” — từ lòng bàn tay nàng bùng phát ra một đóa băng liên, băng phong nổ tung, ép sát địch thủ!

Thất Huyết Nhân hơi bất ngờ, lùi về sau, nhưng…

> “Bây giờ!”

Vân Thiên Hà đã chờ sẵn! Tam Muội Chân Hỏa như hóa thành long diễm, kèm theo Nhất Dương Chỉ ẩn chứa Hỗn Nguyên Chi Lực xuyên phá!

RẦM!!!

Chiêu hợp kích Băng – Hỏa đan xen, xuyên qua huyết tuyến phòng ngự, khiến Thất Huyết Nhân phải tung ra Huyết Trảo Phản Kích. Một bên mặt hắn rớm máu, thân thể lảo đảo.

> “Khốn kiếp! Các ngươi…!”

Hắn cắn nát một viên phù chú, thi triển Huyết Ẩn Phù, cơ thể hoá thành huyết ảnh lướt vào hư không, rút lui trong sự phẫn nộ.

---

✨ Hậu chiến

Hai người thở dốc. Trác Tuyết Lâm khẽ ngồi xuống, lau máu bên môi. Vân Thiên Hà đưa nàng một viên Thanh Tâm Đan, giọng trầm:

> “Chúng ta phối hợp không tệ. Nhưng tên đó… không phải kẻ tầm thường.”

Trác Tuyết Lâm gật nhẹ:

> “Huyết Nguyệt Giáo càng lúc càng lộ diện. Nếu ta đoán không lầm, những người bị khống chế kia… chính là đệ tử bị bắt từ các môn phái nhỏ.”

Ánh mắt Vân Thiên Hà trầm xuống. Hắn biết, chuyện lần này… chỉ là khởi đầu.

Tô Thanh Tuyết, trong bộ bạch y gọn gàng, khuôn mặt lạnh như băng tuyết đầu đông, đang đứng trên một mỏm đá cao, trước mặt nàng là Di Tích Tinh Văn Trận đã bị phong ấn từ ngàn năm trước.

Bên cạnh nàng là Liễu Bách Vân, một trưởng lão phụ trách trinh sát Đông Vực của Thiên Đô Thần Viện. Ánh mắt ông đầy lo lắng:

> “Tô cô nương… trận văn nơi này đã có dao động. Dù phong ấn chưa bị phá, nhưng có kẻ đang thăm dò từ bên trong.”

Tô Thanh Tuyết cúi xuống, tay nhẹ chạm lên đất đá cổ xưa. Pháp lực Băng Linh trong cơ thể nàng khẽ vận hành, hiện lên một đoạn tinh văn mờ nhạt…

> “Đây là... Tàn Ấn Cổ Đạo của Vong Hồn Huyết Ấn trận...”

Nàng khẽ thì thầm: “Là dấu vết của Huyết Nguyệt Giáo.”

---

🔥 Phát hiện manh mối mới

Một tiếng gào rú đau đớn từ bên dưới sâu lòng đất vọng lên.

Liễu Bách Vân sắc mặt tái nhợt:

> “Không xong rồi...! Chúng đang hiến tế oán linh để phục sinh thứ gì đó!”

Tô Thanh Tuyết lập tức lùi lại, gọi pháp khí truyền âm. Nhưng chỉ vài hơi thở sau, pháp khí nứt toạc — bị trận pháp cách âm ngăn chặn.

Đúng lúc ấy, từ khe nứt dưới đất, một tia sáng đỏ máu hắt lên không trung. Một cánh tay khô gầy phủ đầy phù ấn máu thò ra khỏi lòng đất.

> “Đó là... một Chi Thể Vong Hồn Cổ? Không lẽ... Huyết Nguyệt Giáo đang tìm cách triệu hoán ‘Thánh Linh Tử Cổ Thế’ – tổ cổ tà linh thời đại mạt pháp?”

Tô Thanh Tuyết khẽ lùi bước, sắc mặt nghiêm nghị. Nàng biết, nếu những gì nàng thấy là thật… thế giới này sắp bước vào một hồi đại kiếp nạn.

---

🌠 Chuyển cảnh – Tại Thiên Đô Thần Viện

Pháp khí báo động vang lên khắp nơi. Các trưởng lão trong viện lập tức triệu tập hội nghị khẩn. Lệnh cảnh giới toàn cục Đông Vực được ban ra, và tên của Tô Thanh Tuyết được đặc cách đưa vào danh sách "Cảnh Giới Tối Cao" — người duy nhất chạm đến bí mật của Di Tích Cổ.

Tô Thanh Tuyết sau khi phá giải tầng ngoài của Vong Hồn Huyết Ấn trận, tiến sâu vào trong Di Tích.

Không khí lạnh buốt, đầy mùi tử khí. Dưới chân nàng là từng mảnh đất nứt vỡ, khắc lên vô số trận văn tà dị bằng máu đen khô.

Đột nhiên—một tấm bia đá lớn đổ sập từ bên trái. Bên dưới, hiện ra một ngôi điện đổ nát, ở trung tâm là một bức tượng bán thân bằng hắc ngọc.

Trên đó, khắc rõ tên:

> “Hạo Tà – đệ tử truyền thừa của Thái Thanh Chân Nhân, phản đồ Thần Viện, hiện là Huyết Chủ thứ tư của Huyết Nguyệt Giáo.”

Ánh mắt Tô Thanh Tuyết co lại.

> “Thái Thanh Chân Nhân... không phải chính là—lão ăn mày trong Thần Viện? Lão nhân thần bí mà Vân Thiên Hà từng âm thầm đi lại?”

Một làn khí lạnh lan dọc sống lưng nàng. Nối tiếp dòng chữ là một đoạn mô tả:

> “Năm xưa bị Thần Viện trục xuất vì tu luyện pháp tắc cấm kỵ, phản đồ Hạo Tà đã giết sư huynh, ép sư đệ mất tích, sau đó đầu nhập tà đạo…”

Tô Thanh Tuyết lặng người.

> “Sư đệ? Chẳng lẽ… chính là… Vân Thiên Hà?”

---

💀 Một bóng đen chợt lóe qua

Đúng lúc đó, một yêu linh tà thể hình người mặc áo bào máu bất ngờ xuất hiện sau lưng nàng.

– “Tiểu cô nương, không ngờ ngươi cũng tìm được nơi này…”

Tà linh đó giơ tay vung ra Huyết Ảnh Thủ, nhưng tầng băng phong hộ thể của Tô Thanh Tuyết phát động, khiến đòn đánh lệch đi.

Một trận chiến ngắn bùng nổ—Tô Thanh Tuyết thi triển Băng Tuyết Lạc Vũ, kết hợp trận pháp tạm thời cố thủ.

Nàng chớp cơ hội dùng truyền phù và rút lui khỏi Di Tích.

---

⛩️ Tại Thiên Đô Thần Viện – Sảnh Bàn Luận Bí Mật

Trở về viện, nàng lập tức xin diện kiến trưởng lão nội viện và kể lại phát hiện kinh thiên. Các trưởng lão sắc mặt nặng nề.

> “Hạo Tà… hóa ra chưa chết…”

Một trưởng lão gật đầu:

> “Nếu hắn thực sự là đệ tử của Thái Thanh Chân Nhân, và sư đệ năm xưa biến mất… thì, khả năng lớn Vân Thiên Hà chính là truyền nhân đời thứ ba của người.”

> “Không thể chần chừ thêm. Hạo Tà phải bị trừ khử, và chúng ta… phải kiểm chứng thân phận của Vân Thiên Hà.”

Ánh nắng nghiêng xuống, nhuộm sân luyện công bằng một màu vàng nhạt thanh tịnh. Vân Thiên Hà vừa hoàn thành chuỗi pháp quyết tu luyện, đang lau mồ hôi, thì một cơn gió mát khẽ thổi qua, mang theo một bóng hình quen thuộc.

– “Vân sư huynh.”

Hắn ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt bình tĩnh và lạnh lùng của Tô Thanh Tuyết. Nàng không mặc bạch y thông thường, mà khoác hờ áo choàng đen viền lam – một loại phục trang đặc biệt của các đệ tử nhiệm vụ đặc biệt.

> “Tô sư muội?” – Hắn hơi kinh ngạc. Nàng rất ít khi chủ động tìm tới hắn, dù quan hệ của cả hai từ trận chiến trước đã thân hơn một chút.

Tô Thanh Tuyết không nói nhiều lời, liền đưa ra một vật nhỏ: một mảnh ngọc phù vỡ đôi, trên đó khắc dòng chữ cổ:

> “Đệ tử Hạo Tà – phản đồ Thiên Đô Thần Viện, hiện là Huyết Chủ.”

– “Ta tìm thấy nó trong Di Tích phía Đông. Tên Hạo Tà… có vẻ có liên hệ với sư phụ của ngươi.”

– “Thái Thanh Chân Nhân?” – Vân Thiên Hà cau mày.

Tô Thanh Tuyết gật đầu, rồi cẩn trọng hạ giọng:

> “Ta nghi ngờ… Hạo Tà chính là người đã phản bội năm xưa, đồ đệ trước của sư phụ ngươi.”

“Còn ngươi... có thể chính là truyền nhân cuối cùng mà ông ấy chọn kế thừa chân đạo.”

Vân Thiên Hà sững sờ. Hắn chưa từng hỏi nhiều về quá khứ của lão nhân kia. Nhưng nếu điều Tô Thanh Tuyết nói là đúng, vậy thì hắn đã bị kéo vào một trận mạch nhân quả cực lớn.

> “Vậy ý muội là…”

“Ta muốn cùng ngươi… truy tìm Hạo Tà. Chỉ có người có liên kết huyết mạch hoặc khí tức truyền thừa từ Thái Thanh Chân Nhân mới đủ điều kiện phá phong ấn thứ hắn đang tìm.”

“Chúng ta – phải đi trước một bước.”

Vân Thiên Hà trầm mặc hồi lâu, rồi gật đầu.

> “Ta đồng ý. Nhưng có thể… ta phải xin phép sư phụ trước.”

---

🌒 [Cuối cảnh – Trong viện cũ nơi lão ăn mày thường ngồi]

Đêm xuống. Vân Thiên Hà một mình tới trước bóng đèn dầu lặng lẽ nơi căn viện vắng. Lão nhân vẫn ở đó, mi mắt khép hờ như ngủ gật.

Vân Thiên Hà khẽ nói:

> “Sư phụ, con muốn điều tra Hạo Tà.”

Lão nhân mở mắt, ánh nhìn sâu hun hút như biển đêm.

> “Hắn... vẫn chưa chết?”

“Vâng. Và hắn... đang tìm lại Thần Cốt.”

“...”

Lão ăn mày siết nhẹ gậy trúc trong tay, rồi cười khẽ.

> “Đi đi. Nhưng nhớ, nếu một ngày con đứng trước lựa chọn: giết hắn, hay cứu lấy đạo thừa, con phải chọn... đạo.”

> “Con hiểu.”

📍[Ngoại vực Thiên Đô – Di tích hoang phế của Huyết Nguyệt Giáo]

Trên một con đường mòn phủ đầy rêu và cỏ dại, hai bóng người lặng lẽ rời khỏi Thiên Đô Thần Viện. Áo choàng dài bay nhẹ theo gió, bước chân vững chãi mà cảnh giác. Một người là Tô Thanh Tuyết, ánh mắt lạnh băng như gương, người kia chính là Vân Thiên Hà, trầm mặc như đá.

> “Đây là đoạn đường bị phong tỏa từ sau cuộc thanh tẩy. Nhưng vẫn có tàn dư khí tức của huyết trận.” – Tô Thanh Tuyết nói, đưa ra một la bàn cảm khí khắc ấn của nội môn.

Càng tiến sâu, khí âm sát trong không khí càng đậm đặc. Những cây cối héo úa, mặt đất nứt nẻ, và trên một số tảng đá còn dấu vết cháy xém – như thể từng có pháp trận bạo liệt kích nổ tại đây.

Bỗng nhiên, Vân Thiên Hà dừng bước, sắc mặt khẽ biến.

> “Có người vừa mới đến trước chúng ta... Không chỉ một.”

Tô Thanh Tuyết gật đầu, nàng cũng cảm nhận được — khí tức không thuần, xen lẫn sát ý ẩn tàng. Cả hai vội vàng tiến lên vài trượng, nấp sau một sườn đá cao quan sát phía trước.

Một đoàn người áo choàng đen đang tụ tập quanh một tấm bia đá lớn nứt vỡ – tàn tích trung tâm của một trận tế cổ đại. Đứng giữa bọn họ là một bóng dáng quen thuộc, mái tóc dài màu xám bạc, ánh mắt lãnh khốc:

> “Hạo Tà!” – Vân Thiên Hà khẽ nghiến răng.

Hắn rõ ràng là trung tâm của bọn họ, điều động và khống chế khí tức như một kẻ thống lĩnh.

> “Khởi động huyết ấn. Dùng linh hồn của những kẻ còn sót lại trong trận chiến năm xưa – mở phong ấn Thần Cốt!”

Bọn người áo đen bắt đầu kết ấn, pháp trận máu huyết hiện ra, từng sợi huyết vụ như sống lại quấn quanh bia đá. Mặt đất rung chuyển nhẹ.

Vân Thiên Hà khẽ nói:

> “Nếu để chúng hoàn tất, hậu quả sẽ không thể tưởng tượng...”

Tô Thanh Tuyết nghiêng đầu, ánh mắt lặng như hồ nước mùa đông:

> “Vậy... tấn công đi.”

---

⚔️ [Giao chiến nổ ra – Đòn tập kích bất ngờ]

Từ phía sau, hai đạo bóng người như tia chớp. Vân Thiên Hà lao thẳng vào trung tâm pháp trận, giáng một chưởng Tam Muội Chân Hỏa vào huyết bia khiến trận pháp chấn động. Tô Thanh Tuyết phía sau tung ra Thủy Linh Tiễn Ảnh, xuyên thấu hai tên tà tu đang vận chuyển linh lực.

– “Kẻ nào!?”

– “Là... đệ tử Thiên Đô Thần Viện?!”

Hạo Tà xoay người, ánh mắt lạnh lẽo như băng:

> “Vân Thiên Hà… cuối cùng cũng đến.”

> “Hạo Tà, kẻ phản bội như ngươi không xứng mang danh đệ tử Thiên Đô!” – Vân Thiên Hà quát lên.

> “Hửm… Ngươi sẽ hiểu. Đạo mà các ngươi đang đi… là ngõ cụt.” – Hạo Tà cười nhạt, giơ tay ra hiệu lệnh – “Diệt!”

Ngay lập tức, cuộc giao tranh bùng nổ. Hỏa diễm, huyết khí, băng tinh, phù trận — đan xen nhau giữa tàn tích đỏ máu.

Tiếng nổ rền vang không dứt, từng đợt sóng linh lực va chạm tạo nên những vụ nổ rung chuyển cả tàn tích. Dù Vân Thiên Hà và Tô Thanh Tuyết chiến đấu vô cùng ăn ý, nhưng đối phương quá đông, lại có kẻ dùng pháp trận tăng cường sức mạnh trong thời gian ngắn.

Một tên tà tu đánh úp sau lưng Tô Thanh Tuyết, lưỡi dao huyết sát xé toạc không khí, lao thẳng đến gáy nàng.

“Cẩn thận!” – Vân Thiên Hà hét lên, vung kiếm đánh văng sát khí — nhưng đã quá trễ để cản tên thứ hai đang đánh vào khoảng trống của hắn!

Ầm!!!

Ngay lúc hai đòn chí mạng gần như thành công — trời đất đột nhiên như bị bóp nghẹt.

Một tiếng thở dài vô cùng nhạt nhưng như vang vọng từ tận chân trời:

> “Quá ồn ào rồi…”

Không ai thấy người kia xuất hiện từ khi nào. Chỉ thấy tên tà tu đang lao tới như hóa đá giữa không trung, rồi từng vết nứt nhỏ như mạng nhện lan khắp thân thể hắn.

Rắc! – Một tiếng giòn vang. Hắn vỡ nát như bùn đất bị bóp vụn.

Một lão nhân áo bào cũ kỹ, râu tóc bạc trắng, tay cầm cây quạt giấy đã ngả màu, đứng trên một tảng đá cao. Dưới chân lão, không có lấy một gợn khí, nhưng xung quanh như đang run rẩy vì áp lực vô hình.

> “Ngươi là… ai!?” – Hạo Tà nheo mắt lại, linh lực toàn thân vận chuyển điên cuồng như chuẩn bị thi triển bí pháp.

Lão nhân không đáp. Chỉ khẽ đưa quạt lên, nhẹ phẩy:

“Phanh!” – Năm tên tà tu bậc cao lập tức phun máu ngã quỵ.

> “Thân phận ta? Không quan trọng. Ta chỉ không thích bọn ngươi làm loạn ở nơi này thôi…”

Hạo Tà biết rõ, với sự hiện diện của lão nhân này – trận pháp chưa hoàn thành sẽ không còn cơ hội nào nữa. Hắn gằn giọng:

> “Chúng ta rút!”

Trong nháy mắt, Hạo Tà sử dụng bí pháp Huyết Ảnh Tán Hình, cùng tàn quân thoát đi như làn khói đỏ tan vào rừng sâu.

---

📍[Sau trận chiến – Lặng gió giữa đổ nát]

Tô Thanh Tuyết thở gấp, mồ hôi ướt trán nhưng ánh mắt vẫn kiên định nhìn lão nhân.

> “Vãn bối đa tạ tiền bối tương trợ.”

> “Không cần đa lễ.” – Lão nhân mỉm cười hiền hậu, quạt nhẹ một cái, ánh mắt lướt qua Vân Thiên Hà một lúc lâu – “Khí tức ngươi… thật đặc biệt. Khác với người thường.”

Vân Thiên Hà khẽ chắp tay, không nói nhiều. Trong lòng hắn, lại bất chợt cảm thấy khí tức quen thuộc từ lão nhân này, không phải vì từng gặp, mà là… giống với ai đó từng được nhắc đến.

> “Tiểu tử, nếu có duyên... đến Phong Cốc Lạc Tuyền tìm ta. Chúng ta có thể tiếp tục chuyện dang dở.”

Nói xong, lão nhân biến mất như chưa từng tồn tại, để lại sự yên tĩnh ngột ngạt trong tàn tích.

Sau khi trở về, Vân Thiên Hà không nói gì nhiều về cuộc giao chiến với Huyết Nguyệt Giáo. Báo cáo ngắn gọn, không đòi phần thưởng hay công lao, hắn chỉ xin một thời gian nghỉ phép ngắn hạn để “tĩnh tâm lĩnh ngộ sau chiến đấu”.

Thực ra, trong lòng hắn đang rối bời.

> “Phong Cốc Lạc Tuyền…”

Hắn chưa từng nghe danh địa danh này trong bản đồ tu đạo thường thấy, nhưng qua hệ thống ghi chú và tấm bản đồ cổ bên trong Thôn Phệ Chi Thư, hắn bất ngờ phát hiện được một tọa độ mờ nhòe, trùng với một vùng đất cổ phía nam dãy Linh Uyên Sơn Mạch.

> “Có vẻ... chính là nơi đó.”

---

[📍Trên đường đến Phong Cốc Lạc Tuyền – năm ngày sau]

Phong Cốc Lạc Tuyền là một thung lũng khép kín giữa bốn dãy núi đá dựng đứng, xưa kia từng là nơi nghỉ chân của những tán tu ẩn thế, nhưng theo thời gian bị bỏ hoang và biến thành vùng cấm không ai lai vãng.

Gió trong cốc lạnh đến mức khiến cả hồn phách run rẩy.

Ngay khi hắn đặt chân vào trong, một làn khí tức như sương mù tràn đến, cảm giác như bị nghìn đôi mắt theo dõi.

> “Đến rồi thì vào đi, nhóc.”

Giọng nói già nua quen thuộc vang lên – không từ xa vọng lại, mà như ngay bên tai.

Vân Thiên Hà quay phắt người, lão nhân tóc trắng kia đã ngồi sẵn trên một tảng đá, vẫn bộ áo cũ kỹ, cây quạt giấy bạc màu nhưng mắt sáng như sao.

---

[📍Cuộc trò chuyện giữa lão nhân và Vân Thiên Hà]

> Lão nhân: “Ngươi đến rồi. Không tò mò ta là ai sao?”

Vân Thiên Hà (chắp tay): “Vãn bối không dám hỏi, nhưng trong lòng thực sự rất muốn biết...”

> Lão nhân (cười nhẹ): “Ta từng có tên… gọi là Tô Vân Thạch, nguyên là Thái Thượng Khách Khánh Trưởng Lão đời thứ ba của Thiên Đô Thần Viện.”

> Vân Thiên Hà: “Trưởng lão…?”

> Tô Vân Thạch: “Phải. Nhưng đó là chuyện của trăm năm trước. Giờ ta chỉ là một ông già lười nhác… ẩn cư để không nhìn thấy những gì mình từng sai lầm không cứu vãn nổi.”

Vân Thiên Hà lặng người. Trực giác mách bảo hắn – vị lão nhân này không đơn giản là một trưởng lão bình thường. Từ khí tức đến thái độ, từ cái nhìn đầu tiên, hắn đã cảm nhận được sự mâu thuẫn và nặng nề trong ánh mắt người kia.

> “Hồ Suy Vong, ngươi từng nghe chứ?”

“Dạ, là nơi tông môn suýt bị hủy diệt bởi Huyết Nguyệt Giáo trong quá khứ…”

> “Không sai. Trận chiến đó, là do đệ tử của ta tạo nên.”

“Người đó… phản bội tông môn. Phản ta, phản đạo. Ta thì… không dám giết hắn.”

Lời nói của lão như mũi kim xuyên vào lòng Vân Thiên Hà.

---

[📍Một câu hỏi – một khởi đầu]

> “Ngươi có muốn… kế thừa y bát của ta không?”

“Không phải vì sức mạnh, mà vì... đạo tâm ngươi vẫn chưa lệch lạc như hắn.”

Lần đầu tiên, lão nhân Tô Vân Thạch chính thức mở lời. Không trịnh trọng, không nghi thức, nhưng đầy thành ý.

Vân Thiên Hà quỳ xuống.

> “Vãn bối… nguyện bái Tô lão nhân làm sư phụ.”

Một trận gió thổi qua, như xóa sạch một tầng bụi thời gian. Trong mắt lão nhân, lần đầu có ánh nhìn không chỉ là tiếc nuối, mà là — hi vọng.

More Chapters