Ficool

Chapter 34 - [ Chương 33] - Giác Ngộ Tinh Thần

“Bóng kiếm xưa – huyết mạch phản đồ”

🌌 I. Tin tức từ biên cảnh – Cái tên bị che giấu

Một buổi trưa khi Vân Thiên Hà đang luyện công tại Linh Hỏa Đài, có tiếng bước chân vội vã của một nội môn đệ tử đến tìm:

> “Vân sư huynh! Có tin từ biên cảnh truyền về. Một nhóm đệ tử trong chuyến hộ tống tài nguyên trở về đã bị mai phục.”

> “Cái gì? Hung thủ là ai?”

Đệ tử kia nuốt nước bọt, hạ giọng:

> “Là người khoác áo choàng đen, tu vi cực cao… Nghe nói là kẻ từng là nội môn đệ tử danh chấn mười năm trước… tên là Lâm Duẫn.”

Cái tên ấy như một tiếng sấm giữa trời quang.

Ánh mắt Vân Thiên Hà lóe lên. Hắn nhớ rõ đêm trước, sư phụ từng ngẩn người dưới trăng, nhắc đến một cái tên không bao giờ muốn gọi lại:

> “Một đời sư đồ, ta dạy hắn chân pháp, dạy hắn đạo tâm. Cuối cùng, hắn mang pháp lực ấy quy phục tà tông. Nếu có một ngày ngươi gặp lại… hãy cẩn trọng. Hắn không còn là người.”

🔥 II. Dư âm quá khứ – Đường chia rẽ

Đêm đó, Vân Thiên Hà thắp một nén nhang, ngồi dưới gốc cây cổ linh, nhớ lại lời kể của sư phụ năm xưa:

> “Lâm Duẫn từng là thiên tài trong thiên tài, thiên phú song hỏa song băng, tu luyện cực nhanh. Nhưng… chính vì nhanh, nên tâm cao khí ngạo.”

> “Năm đó hắn vì tranh đoạt một khúc Nguyên Mạch Bất Tử mà tàn sát đồng môn, bị trục xuất khỏi Thần Viện… rồi biến mất không dấu vết.”

Và giờ… hắn đã trở lại. Không phải là một đệ tử, mà là một đao phủ khoác áo tà khí.

---

🩸 III. Lời cảnh báo của sư phụ

Sáng hôm sau, trong lần ghé lại căn lều nhỏ nơi lão nhân thần bí ở, Vân Thiên Hà nhìn thấy ánh mắt ngưng trọng của sư phụ chưa từng có trước đây.

> “Ngươi đã biết rồi phải không?”

> “Là Lâm Duẫn… hắn trở lại.”

> “Ừ. Hắn là sư huynh ngươi, nếu tính vai vế. Nhưng giờ… nếu gặp, đừng gọi hắn như vậy.”

> “Sư phụ… người muốn ta giết hắn?”

> “Không. Ta muốn… nếu có thể, đoạn tuyệt hắn.”

> “Chân đạo và tà đạo, vốn không thể cùng tồn tại.”

🌫 IV. Khói giăng nơi biên cảnh

Từ những tin tức từ biên ải, những người sống sót thuật lại:

> “Hắn xuất hiện giữa đêm. Bàn tay cầm kiếm không có hình, như sương máu. Bọn ta còn chưa kịp nhìn thấy chiêu số đã thấy đồng đội gục xuống từng người.”

> “Hắn… chỉ để lại một câu: ‘Sư môn là xiềng xích. Thiên đạo phải do ta viết lại.’”

“Tri kỷ xưa – tàn hương ký ức”

---

🌲 I. Hành trình tới Linh Phong Cốc

Sau khi nghe lời sư phụ dặn dò, Vân Thiên Hà quyết định âm thầm tìm tới Linh Phong Cốc, một nơi yên tĩnh nằm sâu trong dãy Thừa Vân Sơn, nơi từng là chốn tu dưỡng tĩnh tâm cho những người có tâm ma khó giải hoặc muốn quy ẩn tránh thị phi.

Cốc nhỏ sương phủ, suối róc rách chảy quanh những rặng tùng cổ, mang theo hơi thở cổ xưa và thanh tịnh. Khi bước vào nơi đây, Vân Thiên Hà cảm nhận được một loại dao động tâm linh quen thuộc, tựa như có người từng dùng thần niệm lưu lại dấu ấn — quen thuộc đến kỳ lạ.

---

🧓 II. Gặp gỡ người giữ ký ức

Tại một gian lều nhỏ lợp cỏ, có một lão nhân áo lam đang ngồi uống rượu, ánh mắt nhắm hờ, bên tay trái là một thanh kiếm đã hoen gỉ, bên phải là một cây sáo trúc vỡ một nửa.

> “Là sư phụ ngươi phái đến à?”

Vân Thiên Hà chắp tay:

> “Vãn bối là đệ tử Thần Viện, tên Vân Thiên Hà. Tại hạ muốn tìm hiểu về Lâm Duẫn – vị sư huynh đã từng ở nơi này.”

Lão nhân khẽ mở mắt, trong ánh mắt hiện lên tia phức tạp:

> “Lâm Duẫn… đúng là ta từng xem hắn như đệ đệ. Năm đó nếu ta không đồng ý đưa hắn vào bí cảnh cấm, có lẽ hắn đã không…”

> “Hắn từng là một người rất biết cười. Chỉ tiếc... thế gian này, thiên tài không được phép mềm yếu. Mà hắn... lại mềm ở nơi không nên.”

---

💔 III. Ký ức một đoạn tình

Lão nhân thở dài, tay khẽ chạm vào cây sáo gãy:

> “Hắn từng yêu một nữ tử – cũng là đồng môn chúng ta. Nhưng vì mâu thuẫn với một trưởng lão, nàng bị ép buộc gả cho một trưởng tử thế gia, sau đó mất tích trong một lần hộ tống.”

> “Hắn điên cuồng tìm kiếm, cuối cùng tìm thấy… thi thể nàng bị tra tấn mà chết.”

> “Từ đó, Lâm Duẫn không còn là Lâm Duẫn nữa. Hắn tự giam mình trong bí cảnh, và khi xuất hiện… hắn đã thay đổi. Không còn tin vào đạo, không tin vào người.”

> “Hắn nói với ta một câu trước khi rời đi: ‘Nếu chính đạo không bảo vệ được thứ ta trân quý, thì ta sẽ đốt sạch đạo ấy.’”

🔥 IV. Cảm xúc và bước chuyển trong lòng

Nghe đến đây, Vân Thiên Hà siết chặt nắm tay. Trong lòng hắn không khỏi trào lên sự đồng cảm.

> “Một người mất đi đạo tâm, liệu có thể cứu vãn?”

Lão nhân nhìn hắn, ánh mắt sâu thẳm:

> “Chỉ có một loại người có thể kéo kẻ như hắn trở về—là kẻ đủ mạnh để đánh bại hắn, nhưng vẫn đủ lòng để không giết hắn.”

> “Ngươi có thể là người đó không?”

Vân Thiên Hà không trả lời. Nhưng trong lòng, một tia quyết tâm đã dấy lên.

🧭 V. Tín vật gửi lại

Trước khi rời đi, lão nhân trao cho Vân Thiên Hà một vật: một mảnh ngọc bội vỡ đôi, khắc ký hiệu chữ Lâm cổ.

> “Nó nhặt mảnh còn lại sau cái chết của nàng ấy. Nếu có duyên… có thể sẽ dừng tay khi thấy mảnh này.”

“Tàn tích nơi biên cảnh – dấu vết của kẻ phản đạo”

---

🧭 I. Hành trình lên biên cảnh

Dưới sự ủy thác ngầm từ một vị trưởng lão trong Thần Viện, Vân Thiên Hà nhận một nhiệm vụ điều tra dị biến ở vùng biên cảnh phía Bắc, nơi tiếp giáp với rặng Tuyết Phong và thường xuyên có giao tranh lẻ tẻ với yêu tộc và tà đạo. Đi cùng hắn là một đội nhỏ năm người, gồm:

Diệp Linh – pháp tu hỗ trợ, nhạy bén và thận trọng.

Trương Đại Sơn – thể tu cường hóa, trung hậu, làm chủ lực chiến đấu.

Hứa Phong – ám khí và dò đường, xuất thân từ một thế gia trinh sát.

Đỗ Thanh Lâm – đan tu kiêm trị thương, tính cách ôn hòa.

Trên đường đi, đoàn Vân Thiên Hà gặp phải không ít yêu thú, khí tức tà dị vương vất trong gió tuyết. Cả nhóm phải cẩn trọng từng bước vì dấu hiệu quanh vùng cho thấy có một thế lực đang âm thầm thao túng mạch núi, bẻ cong linh mạch thành nơi tu luyện tà pháp.

---

🔥 II. Di tích chiến trường và dấu vết quen thuộc

Khi đến một tàn tích chiến trường cũ – nơi từng xảy ra một cuộc giao tranh giữa đệ tử Thần Viện và một nhóm Huyết Nguyệt Giáo – nhóm phát hiện nhiều thi thể bị rút khô linh lực, linh hồn tan biến. Đây chính là dấu hiệu đặc trưng của Ma Nhân Thức Thần Chú – công pháp mà Lâm Duẫn từng bị đồn đã tu luyện sau khi phản bội Thần Viện.

Diệp Linh sắc mặt tái nhợt:

> “Loại trận pháp hút linh nguyên này… không thể do đệ tử thông thường của Huyết Nguyệt Giáo thực hiện. Là ai đã ra tay…”

Vân Thiên Hà nhíu mày. Hắn tìm thấy một vết chém nông nhưng sắc bén cắt qua đá núi, đúng là kiểu kiếm pháp Lâm Duẫn từng được ca tụng – Vân Hành Kiếm Ảnh.

> “Lâm Duẫn đã từng ở đây… và hắn không hề giấu diếm việc mình đã ra tay.” – Vân Thiên Hà trầm giọng.

---

🌒 III. Chạm mặt – lần đầu chạm vào ý chí của kẻ phản đạo

Ngay khi trời tối, lúc nhóm đang dựng trại, một đạo thần niệm đột nhiên từ trên không trung giáng xuống. Không phải công kích, mà là một truyền âm thần niệm mang theo… một đoạn đối thoại.

> “Tiểu bối… ngươi cầm theo ngọc bội đó, là ý định lay động ta?”

> “Ngươi có thể đến, nhưng đừng mong ta giống như những ký ức nhu nhược năm xưa.”

Giọng nói ấy lạnh lùng, trầm thấp như tiếng gió gào trên đỉnh núi, kèm theo một hình ảnh mờ mờ của Lâm Duẫn trong áo bào đỏ, tay cầm kiếm đen, mắt che khăn vải – bóng hình phản đạo hiện ra.

> “Ta không cần đạo nữa… nhưng nếu ngươi dám bước vào nơi ta lập, ta sẽ xem ngươi là kẻ xâm phạm.”

> “Vân Thiên Hà – cái tên này… ta sẽ nhớ.”

🧩 IV. Quyết định và thầm lặng

Sau khi thần niệm tan đi, cả nhóm rơi vào im lặng.

Hứa Phong thì thào:

> “Hắn… thực sự từng là đệ tử của Thần Viện sao?”

Diệp Linh khẽ lắc đầu:

> “Chỉ có người từng tin vào ánh sáng mới có thể rơi vào hắc ám sâu như vậy.”

Vân Thiên Hà không nói gì, chỉ siết chặt mảnh ngọc bội. Hắn biết — cuộc gặp thực sự với Lâm Duẫn sẽ là một nút thắt lớn, không chỉ cho hắn, mà cho cả Thần Viện.

“Bóng Hồn – Hồi Âm Từ Bóng Tối”

---

🌌 I. Quyết định độc hành

Sau khi cảm nhận thần niệm của Lâm Duẫn và đoán định nơi ẩn thân nằm sâu bên trong khe vực Thủy Ngân, Vân Thiên Hà đã âm thầm để lại một phù ấn liên lạc cho Diệp Linh, rồi nhân lúc cả nhóm còn đang nghỉ ngơi, lặng lẽ rời đi trong đêm.

Dưới ánh trăng nhạt, bóng áo lam của hắn hòa vào màn sương lạnh, dần biến mất khỏi tầm nhìn. Con đường hắn đi, không được phép có quá nhiều tiếng bước chân.

> “Nếu là sư huynh thật sự, ta muốn biết… rốt cuộc huynh phản bội vì điều gì…”

---

🔮 II. Tầng sâu khe vực – Vọng Tâm Linh Trì

Đi sâu vào tầng đá đen bị nứt, hắn đến một vùng đất tĩnh lặng dị thường – nơi được gọi là Vọng Tâm Linh Trì, một loại trận pháp cũ kỹ cổ đại có khả năng phản chiếu tâm hồn, từng được đặt trong chiến khu của Thần Viện để “khai phá nội tâm và rèn chí”.

Tại đây, không khí lạnh buốt như kim châm, linh lực trong cơ thể hắn như bị bào mòn từng chút.

Bên trong trận pháp, một thực thể bóng tối dần hình thành, mang hình dạng… chính hắn, nhưng đôi mắt chứa đầy oán hận.

> “Ngươi là ai?”

“Ta chính là ngươi – phần ngươi luôn muốn che giấu. Ngươi không quên ánh mắt mẫu thân lúc bị sỉ nhục. Không quên sự hèn yếu năm xưa khi bị trục xuất khỏi Vân gia. Ngươi căm hận… cả những người từng bỏ rơi ngươi!”

Thân ảnh đó tấn công, sử dụng tất cả chiêu thức của hắn, cả Tam Muội Chân Hỏa, cả Thái Hư Nhập Đạo Quyết, và kể cả ánh kiếm Thôn Phệ mới ngộ được.

> "Ngươi không thể chiến thắng ta… trừ khi ngươi dám tha thứ cho chính bản thân mình."

🌠 III. Giác ngộ trong bóng tối

Trong lúc chật vật đối chiến, Vân Thiên Hà dần nhận ra thân ảnh ấy không phải kẻ thù, mà là phần tâm ma của hắn, tích tụ từ bao thống khổ.

Hắn ngồi xuống, nhắm mắt… thu lại linh lực, không chống trả nữa.

> “Ta không phủ nhận… ta đã từng yếu đuối, từng căm hận. Nhưng nếu vì thế mà lún sâu trong bóng tối, vậy khác gì kẻ phản đạo như Lâm Duẫn?”

Thân ảnh kia dần tan biến, đôi mắt cuối cùng nở một nụ cười… như được giải thoát.

Trên trán Vân Thiên Hà lúc ấy, một vòng sáng hiện lên — tầng thứ hai của tâm pháp “Chi Kết” đã mở.

🌌 IV. Thức tỉnh và dị biến

Khi hắn mở mắt, một mảnh ngọc đen trồi lên từ đáy hồ Linh Trì, khắc ký hiệu “Luân” – chính là tàn tích thuộc về Lâm Duẫn năm xưa, khi hắn vẫn còn là đệ tử Thần Viện.

> “Lâm Duẫn… sư huynh… nếu huynh vẫn còn cứu vớt được, ta sẽ tự mình đi tìm huynh.”

Vân Thiên Hà lặng lẽ rời khỏi Vọng Tâm Linh Trì, quay trở lại điểm hẹn. Trong tay hắn giờ đây không chỉ là sức mạnh mới, mà còn là một quyết tâm – tìm ra sự thật về quá khứ và chấm dứt sai lầm của kẻ từng mang danh là sư huynh.

More Chapters