Ánh Sáng Và Băng Giá
Trong căn chòi rách nát, tiếng gió lùa qua khe liếp rít lên từng hồi, mang theo mùi máu tanh nồng quyện chặt vào cái lạnh lẽo của tro bếp đã tàn từ lâu. Trên tấm phản gỗ, người mẹ nằm bết bát mồ hôi, đôi bàn tay gầy guộc siết chặt lấy tay chồng như cố bấu víu vào chút hy vọng sống cuối cùng. Dưới chân bà, bà đỡ vừa đưa tay đón lấy hình hài nhỏ bé thì bỗng khựng lại, hơi thở dồn dập hóa thành một cái rùng mình tê dại.
Đứa trẻ ra đời trong một sự im lặng đến rợn người. Không có tiếng khóc xé tan màn đêm, cũng chẳng có lấy một nhịp thở yếu ớt. Nó đột ngột mở trừng đôi mắt màu hổ phách rực rỡ một cách dị thường. Ánh nhìn ấy không hề mờ đục như trẻ sơ sinh mà sắc lạnh, già dặn, xoáy sâu vào tâm can người đối diện như thể đang phán xét cả thế gian. Nó khẽ vặn mình, cái đầu nhỏ cố sức lắc qua lắc lại, dò xét từng gương mặt trong căn phòng bằng vẻ tỉnh táo đầy ma mị.
Khi người mẹ run rẩy ôm con vào lòng, một luồng điện lạnh toát chạy dọc sống lưng khiến bà suýt nữa đã buông tay. Đôi mắt ấy… tuyệt nhiên không phải của một thiên thần.
"Nó... nó là con của Ác quỷ!" – Người cha thốt lên với giọng khàn đặc. Ông lùi lại cho đến khi lưng chạm vào vách đất lạnh lẽo, gương mặt biến dạng vì kinh hãi. Bản năng của một người nông dân chất phác mách bảo ông rằng, thứ này không thuộc về thế giới của họ.
"Chúng ta phải giết nó thôi!" – Ông thì thầm trong hơi thở hổn hển, bàn tay thô ráp run rẩy nắm lấy con dao đi rừng dựng nơi góc cột.
Người mẹ ôm chặt đứa trẻ hơn, nước mắt tuôn dài trên đôi gò má hốc hác. Bà nghẹn ngào giữa tình mẫu tử và nỗi sợ hãi tột cùng: "Nhưng... lỡ đây là đứa trẻ được Chúa gửi đến thì sao? Có lẽ nó chỉ... khác biệt thôi."
Người cha bàng hoàng nhìn vợ, rồi lại nhìn vào đôi mắt hổ phách không hề chớp của đứa trẻ. Sự hiện diện của nó như rút cạn mọi hơi ấm trong căn nhà. Ông khuỵu xuống, giọng nói vỡ vụn: "Nhưng chúng ta không thể nuôi nổi nó... Sự khác biệt này sẽ bóp nghẹt tất cả chúng ta."
Trong đêm tối mênh mông, dưới ánh đèn dầu leo lét, một quyết định đầy tội lỗi và hy vọng đã được đưa ra. Đứa trẻ được quấn trong tấm vải bố thô sơ, bị bỏ lại trước cổng nhà thờ lạnh lẽo, mang theo đôi mắt hổ phách nhìn thấu màn đêm thẳm sâu.