Ficool

Ánh Sáng Và Băng Giá

Daoist2TLyDS
7
chs / week
The average realized release rate over the past 30 days is 7 chs / week.
--
NOT RATINGS
682
Views
VIEW MORE

Chapter 1 - CHƯƠNG 1: ĐƯỜNG CONG CỦA PHÉP MÀU

Trên bãi cát mịn trải dài tận chân trời, Hikari đang say sưa vẽ lại thế giới.

Trong đôi mắt trong veo của cô bé, thế giới này đơn giản và phẳng lặng như mặt gương. Cô dùng một nhành cây khô vạch lên cát một đường thẳng tắp, biểu tượng cho mặt đất vĩnh cửu. Phía trên đường kẻ ấy, cô nắn nót vẽ những tán cây xòe rộng, một vầng mặt trời rực rỡ bên cạnh mảnh trăng khuyết, và một dải cầu vồng uốn lượn bắc qua những đại dương xa xôi.

Hikari đã nghe người ta kể về sự vô tận. Họ nói thế giới rộng lớn đến mức chưa một gót chân nào chạm được tới đường biên. Càng đi xa khỏi đất liền, người ta chỉ thấy biển cả mênh mông, thăm thẳm như một tấm lụa xanh không có điểm kết thúc. Có kẻ tin rằng, ở tận cùng thế giới là một rìa đá dựng đứng, nơi nước đại dương sẽ đổ ập vào hư không vĩnh hằng. Nhưng chưa ai đến được đó, bởi những cơn bão dữ và sóng thần luôn canh giữ bí mật của cõi vĩnh hằng.

Hikari lùi lại, hài lòng ngắm nhìn "thế giới quan" của riêng mình được phác thảo trên nền cát.

"Cậu đang vẽ hình hài của thế giới đấy à?"

Một giọng nói trong trẻo bất ngờ vang lên từ phía sau. Hikari giật mình quay lại. Một cô bé trạc tuổi cô đang đứng đó tự bao giờ, quan sát những nét vẽ của cô với một ánh mắt sâu thẳm, chứa đựng sự tò mò lẫn chút bí ẩn khó giải thích.

Không để Hikari kịp đáp lời, cô bạn lạ mặt nhặt một cành cây khác, bước đến cạnh bức vẽ. Với một động tác dứt khoát, cô ấy vẽ một vòng tròn hoàn mỹ. Rồi, bằng một nét cọ cong mềm mại ở chính giữa, cô ấy tạo ra một chiều sâu kỳ lạ, biến vòng tròn ấy thành một khối cầu căng tròn như một quả bóng pha lê.

Chỉ tay vào hình vẽ đó, cô bạn khẽ nói:

"Đại dương không kéo dài vô tận, cũng chẳng rơi xuống hư không ở rìa thế giới đâu. Chúng kết nối với nhau một cách hoàn hảo trên mặt một khối cầu. Và khối cầu này, chính là hình hài thật sự của thế giới mà chúng ta đang hít thở."

Hikari ngơ ngác, đôi mắt chớp liên hồi: "Khối cầu là gì cơ?"

"Nó giống như hình dáng quả bóng mà cậu vẫn chơi ấy."

"Cậu nói rằng... chúng ta đang sống trên một quả bóng khổng lồ sao?" – Hikari thốt lên, giọng đầy vẻ hoài nghi – "Thật là vô lý hết sức!"

Người bạn mới không tranh cãi, chỉ lặng lẽ đưa tay chỉ về phía xa xăm, nơi một con thuyền buồm đang lướt đi trong ánh hoàng hôn nhạt nhòa.

"Đừng nghe tớ, hãy tin vào đôi mắt của cậu. Hãy nhìn thật kỹ con thuyền kia. Nếu thế giới là một mặt phẳng như đường thẳng cậu vẽ, con thuyền sẽ nhỏ dần, nhỏ dần cho đến khi chỉ còn là một dấu chấm rồi biến mất. Nhưng nhìn xem..."

Hikari nín thở, nheo mắt dõi theo. Một sự thật kỳ diệu bắt đầu hiện ra: Con thuyền không hề thu nhỏ lại rồi tan biến. Ngược lại, thân tàu dường như đang từ từ chìm xuống dưới mặt nước trước, như thể nó đang đi xuống một con dốc vô hình. Sau đó, chỉ còn thấy cánh buồm nhấp nhô, rồi cuối cùng, cả đỉnh cột buồm cũng khuất dạng sau đường cong của biển cả.

Trong khoảnh khắc ấy, trí óc của Hikari như bùng nổ. Cô chẳng hiểu gì về địa lý, chẳng biết gì về các định luật vật lý hay những khái niệm hình học trừu tượng, nhưng trái tim cô thì đập liên hồi vì phấn khích.

"Ra là thế! Ôi trời ơi!" – Hikari thốt lên kinh ngạc. Cô nhảy cẫng lên trên cát, đôi tay múa may cuồng nhiệt như đang tôn thờ một phép màu vừa hiển linh – "Tuyệt quá đi mất! Tớ chẳng hiểu cậu nói gì về khối cầu hay quả bóng đâu, nhưng điều này thật là... thật là thần kỳ! Cậu vừa làm phép thuật đúng không? Cậu làm cho con thuyền lặn xuống biển mà không cần sóng dữ!"

Ánh mắt Hikari rực sáng vẻ sùng bái. Dù chẳng hiểu lấy một chút logic nào, nhưng sự hào hứng trong cô đã dâng cao đến đỉnh điểm. Cô ca ngợi cái thế giới hình cầu ấy như một miền đất hứa đầy mê hoặc, dù trong đầu cô lúc này vẫn chỉ là một mớ hỗn độn đẹp đẽ.

Người bạn lạ mặt nhìn biểu cảm ngây ngô nhưng đầy say mê ấy, khẽ mỉm cười dịu dàng:

"Sẽ có ngày cậu đủ lớn để hiểu bản chất của nó. Còn bây giờ, tớ phải đi rồi."

"Cậu đi sớm thế sao?" – Hikari phồng má, lộ rõ vẻ hụt hẫng. Sự tò mò trong cô vừa mới được nhen nhóm, cô chưa muốn để "vị tiên tri nhỏ" này rời đi.

Cô bạn lạ mặt quay người lại, tà áo tung bay trong gió biển, để lại một cái nhìn đầy ý niệm:

"Chúng ta sẽ gặp lại thôi. Đừng lo lắng về điều đó."

Bóng dáng cô ấy dần mờ đi giữa ánh chiều tà, để lại Hikari đứng một mình giữa bãi cát. Gió biển thổi qua, xóa nhòa dần đường thẳng cũ kỹ, chỉ còn lại hình vẽ quả cầu vẫn nằm đó, khơi gợi trong tâm trí cô bé những thắc mắc vô tận về một thế giới rộng lớn và cong vút đến diệu kỳ.