Ficool

438:tôi dùng sức mạnh tội lỗi của mình để thay đổi số phận

Tài_Ngô
7
chs / week
The average realized release rate over the past 30 days is 7 chs / week.
--
NOT RATINGS
41
Views
Table of contents
VIEW MORE

Chapter 1 - Vô danh

---

Tiếng gào thét vang lên trong căn nhà tối

Tiếng chửi rủa, tiếng mắng nhiếc dội thẳng vào tai

– "Hãy trốn khỏi thực tại đi…"

– "KHÔNG ĐỜI NÀO!!"

– "Mau trốn khỏi thực tại đi…"

– "CÚT KHỎI TAO RA!!!"

Rầm!

Một tiếng hét xé toạc. Cả không gian chao đảo.

– "ÁÁÁ!!!"

"Hả…?!"

Akris bật dậy, thở dốc. Căn phòng quen thuộc. Không có ai. Không còn tiếng mắng chửi.

"…chỉ là ác mộng thôi sao…?" – cậu lẩm bẩm, mồ hôi còn dính đầy trên trán.

Renggg… renggg…

Chuông báo thức chát chúa vang lên.

– "Ôi… lại phải đi học nữa à… chán vãi."

Đây là Akris. Một thằng học sinh bình thường. Ít nhất… là nhìn bề ngoài thì vậy.

---

Căn nhà vắng lặng.

"Cạch."

Cậu khép cửa lại sau lưng, buông một tiếng thở dài.

– "Mệt phết… hôm nay ăn cái quái gì giờ nhỉ…"

Ở tuổi này, đáng lẽ phải có cơm canh mẹ nấu, tiếng cằn nhằn cha mắng. Nhưng với Akris thì không. Cha mẹ cậu luôn đi công tác xa, để cậu tự học cách sống một mình từ năm sáu tuổi.

Akris ném cặp xuống ghế, lê cái thân xác uể oải như zombie đến trường. Học thì ngu như bò, điểm số lúc nào cũng lẹt đẹt.

Trên đường đi, cậu tạt ngang qua nhà Karen.

Karen – thằng bạn cùng lớp. Tính hướng ngoại, đôi khi tăng động đến phát bực, nhưng lại là học sinh xuất sắc suốt bao năm. Đối lập hoàn toàn với Akris, thế mà cả hai lại thành bạn chí cốt, có lẽ nhờ những trận game chơi thua mà cả hai hay var nhau

Akris đứng lại trước cổng, gọi to:

– "Ê cu, đi ăn sáng không?"

Karen ló mặt ra, mắt còn díu lại:

– "T ăn rồi… với cả, tiền đâu mà mời tao?"

Akris nhún vai, nở một nụ cười mệt mỏi nhưng sảng khoái:

– "Im họng, hôm nay tao bao!"

Karen sáng mắt ngay:

– "Ờ, deal!"

Hai thằng sóng vai bước đi, tiếng nói cười vang trên con đường buổi sớm.

Trong quán ăn sáng, hai thằng bưng tô mì nóng hổi ngồi chén sạch.

Akris gác đũa, bâng quơ nói:

– "Này, t nghe đồn lớp mình sắp có học sinh mới… mà là con gái đó."

Karen lập tức sáng mắt, miệng cong thành nụ cười gian:

– "Ồ hố, thế thì càng ngon! Hê hê hê…"

Cái mặt nó biến thái y như mấy cái như mấy cha lọ vương chí tôn vậy, đến mức mấy người ngồi bàn bên liếc qua cũng phải khó hiểu.

Akris chau mày, nhăn nhó:

– "Dẹp đi cha nội, nhìn m kinh vãi."

Karen cười hề hề, vẫy tay:

– "Thôi mà, bố mày đùa tí cho vui. Làm gì căng vậy, ahaha!"

Akris chống cằm, liếc xéo:

– "Ghê vãi… đúng là đồ bệnh."

Karen bật cười khoái trá, còn Akris chỉ biết thở dài ngao ngán.

ĐÙNG!!!

Một tiếng nổ chát chúa vang lên từ xa, mặt đất khẽ rung.

"WEE-OO WEE-OO!!"

Tiếng còi báo động xe hơi gần đó rú lên inh ỏi, vang dội khắp khu phố.

Karen giật mình đánh rơi đôi đũa:

– "Quái, vụ gì vậy trời?!"

Vùuuuuuu!

Một làn sóng vô hình bất ngờ ập đến với tốc độ kinh hoàng, quét ngang qua cả khu vực.

Người trong quán, từng người một ngã gục xuống nền đất, bất tỉnh nhân sự. Ghế bàn đổ rầm rầm, tiếng bát đũa vỡ loảng xoảng.

Akris đứng chết lặng. Kỳ lạ thay, cậu vẫn bình thường. Nhưng sâu trong tiềm thức, một hồi chuông báo động vang lên dồn dập – bản năng gào thét có thứ gì đó khủng khiếp đang đến gần.

Karen lảo đảo, mắt lờ đờ, suýt ngã quỵ.

– "Ch-chết… t-tôi…"

BỐP!

Akris vung tay tát một cái bốp vào mặt thằng bạn.

– "Tỉnh lại đi, đồ ngu!!!"

Karen choáng váng ôm má, nhưng đầu óc tỉnh táo trở lại, không ngã xuống như những người khác.

Không khí đặc quánh, nặng nề, như thể cả thế giới vừa đổi màu…