Ficool

Xuyên Về Chỉ Để Yêu Em

Thành_Đức_Trần
14
chs / week
The average realized release rate over the past 30 days is 14 chs / week.
--
NOT RATINGS
133
Views
VIEW MORE

Chapter 1 - Chương 1-Lần Gặp Lại Định Mệnh

Âm thanh tí tách của cơn mưa rơi xuống mái tôn trường vang vọng trong thư viện vắng lặng. Minh Hạo ngồi gục đầu trên bàn, trước mặt là chồng sách luyện thi dày cộp. Anh vốn chỉ định chợp mắt vài phút, nhưng khi mở mắt ra… mọi thứ đã khác.

Ánh nắng chiều xuyên qua cửa sổ, hắt lên những chiếc bàn gỗ đã cũ. Không còn cảnh quan của thư viện trường đại học, mà là… lớp học 12A của mười năm trước.

Anh khẽ hít một hơi, tim đập loạn nhịp. Bảng đen cũ kỹ, phấn trắng còn lăn lóc, tường loang màu thời gian… Tất cả quen thuộc đến mức đau lòng. Và rồi, cánh cửa lớp bật mở.

Một bóng dáng bước vào, tóc dài buộc thấp, ánh mắt trong trẻo như suối, nụ cười nhẹ đến mức khiến tim anh run lên — Nguyệt Hàn.

Minh Hạo chết lặng. Đã bao nhiêu năm rồi… kể từ ngày mất cô.

"Xin lỗi, mình đến trễ!" – Giọng cô vang lên, dịu dàng và quen thuộc đến mức khiến anh muốn ôm chầm lấy. Nhưng Minh Hạo chỉ im lặng, gồng mình để không run rẩy.

Cô bước đến, đặt cặp xuống chiếc bàn bên cạnh anh. Trong ký ức, đây là nơi tình bạn của họ bắt đầu… và cũng là nơi nó kết thúc trong nuối tiếc.

Nguyệt Hàn nghiêng đầu nhìn anh:

– Cậu là học sinh mới đúng không? Mình là Nguyệt Hàn.

Anh khẽ mỉm cười:

– Ừ… Mình là Minh Hạo.

Tiết học trôi qua trong tiếng mưa rả rích. Cô đưa anh một tờ giấy chép công thức Toán, nét chữ mềm mại y hệt ký ức. Lúc ấy, anh nhận ra — đây là cơ hội mà anh từng cầu xin số phận.

Ngày hôm sau, sân trường rực nắng. Minh Hạo bắt đầu hòa nhập vào lớp, nhưng vẫn âm thầm quan sát Nguyệt Hàn. Anh nhớ rõ những khoảnh khắc từng khiến cô buồn, từng khiến cô rời xa.

Ở kiếp trước, anh quá bận rộn với việc học và những mục tiêu cá nhân, để rồi khi nhận ra tình cảm thật sự, mọi chuyện đã quá muộn. Lần này, anh muốn khác.

Trong giờ ra chơi, một nhóm bạn trêu chọc Nguyệt Hàn vì cô hay ở lại trực nhật một mình. Minh Hạo bước đến, đứng chắn trước mặt cô:

– Có gì vui không?

Giọng anh trầm và dứt khoát khiến cả nhóm lảng đi. Nguyệt Hàn ngơ ngác nhìn anh:

– Cậu… không cần làm vậy đâu.

Anh cười nhẹ:

– Mình muốn làm.

Chiều hôm ấy, khi mặt trời khuất sau dãy nhà A, Minh Hạo và Nguyệt Hàn cùng về trên con đường đầy lá vàng rơi.

– Sao cậu tốt với mình vậy? – Cô hỏi, đôi mắt ánh lên chút nghi ngờ.

– Vì cậu xứng đáng được như vậy. – Anh đáp, nhưng trong lòng lại thầm nói: Vì mình đã từng mất cậu một lần.

Nguyệt Hàn bật cười, cái cười vừa vui vừa ấm. Gió thổi nhẹ, tà áo đồng phục bay khẽ. Hình ảnh ấy khắc sâu vào trí nhớ anh, như một thước phim cũ đang quay lại.

Trước khi rẽ vào ngõ nhà cô, Minh Hạo khẽ nói:

– Nguyệt Hàn, nếu một ngày cậu gặp khó khăn… hãy tìm mình. Mình hứa sẽ luôn ở bên.

Cô gật đầu, không biết rằng lời hứa ấy, ở kiếp trước, anh đã không giữ được.

Những ngày sau, Minh Hạo dần sống lại quãng thời gian cấp 3 mà anh từng bỏ lỡ. Anh giúp Nguyệt Hàn giải bài Toán, cùng cô ăn sáng trước cổng trường, và âm thầm che chở khỏi những lời bàn tán ác ý.

Nhưng anh cũng biết, thời điểm thử thách đang đến gần. Trong ký ức, chỉ vài tháng nữa, một biến cố sẽ khiến Nguyệt Hàn bị tổn thương nặng nề, rồi rời trường.

Đêm đó, Minh Hạo nằm trên giường, ánh đèn bàn hắt lên gương mặt đầy quyết tâm.

Lần này… mình sẽ không để mọi thứ lặp lại.

Ngoài kia, cơn mưa đầu mùa lại bắt đầu rơi. Giống hệt như đêm anh xuyên về.