" Phiền phức "
cậu ta hừ lạnh một tiếng bỏ mặc Khâu Nan Nan quay lưng bỏ đi mất , rất lâu sau cô mới cô thể xuống được nhưng vẫn bị giám thị bắt gặp và mắng té tát giữa sân trường.
" Khâu Nan Nan từ khi nào em biết đi học trễ vậy hả , phải canh đúng thời gian để đi học chứ , tôi phạt em đứng hàng lang hết tiết 1 cho tôi " thầy giám thị Lưu là một người đã có tuổi vô cùng hung dữ , khắt khe tôi bị phạt đứng trước cửa giám thị ai nấy đi ngang qua đều nhìn nói xì xầm to nhỏ với nhau.
" ê đó không phải Khâu Nan Nan sao ??"
" ừ đúng rồi , sao cậu ta bị phạt ở trước cửa giám thị vậy "
" Cậu ta xui xẻo thật nhưng mặc kệ cậu ta đi "
Khâu Nan Nan chẳng màng đến những người đó nói , thôi cứ mặc kệ vậy cũng chẳng quan tâm lắm ... khi được thả về cô chạy thẳng vào lớp học ngồi vào bàn của mình , cô ngồi hững hờ Bát Nguyên đi ngang qua Nan Nan nhưng cô lại chẳng phản ứng gì khiến cho mọi người cũng phải liếc mắt ngạc nhiên , có vsif người xì xầm to nhỏ với nhau.
" chẳng phải Khâu Nan Nan rất thích Bát Nguyên sao ?"
" cậu ta thường sẽ cố gắng đeo bám , bắt chuyện với Bát Nguyên mà sao bây giờ ik lặng vậy !!"
mọi người xì xầm to nhỏ nhưng cũng chẳng dám nói nhiều hay nói quá lớn vì sợ sẽ chọc giận đến Bát Nguyên .
Khâu Nan Nan ngồi thẫn thờ tay chống một bên cằm suy nghĩ , trong nguyên tác Khâu Nan Nan sống chết tìm đủ mọi cách để được Bát Nguyên để ý nhưng Cầu Cầu bảo phải tránh xa nam nữ chính dù sao Khâu Nan Nan bây giờ cũng không giống như lúc xưa nữa cứ mặc kệ thôi , nhưng không thể né tranh hoàn toàn được phải cần lấy một chút may mắn từ hai người cậu ta.
Khâu Nan Nan đứng dậy định tiến lại gần Bát Nguyên với cuốn sách bài tập toán trên tay , Bát Nguyên vốn thông minh , là một đứa trẻ hiếm có lại còn có tài có sắc có gia thế .
một cô gái khác đi ngang qua Khâu Nan Nan đụng trúng vai cô một cái là nữ chính Diệp Hoa , Diệp Hoa khẽ cúi đầu xin lỗi một tiếng rồi bước chậm đến ngồi kế bên Bát Nguyên.
" Bát Nguyên tớ có chút bài tập này vẫn chưa hiểu cậu giúp tớ được chứ ??"
cậu ta cười nhẹ gật đầu , chăm chú giảng lại bài cho Diệp Hoa , cô bạn nữ sinh đó trong thật chững chạc , trưởng thành và lại dịu dàng ở bên cạnh Bát Nguyên nhìn thật xứng đôi , trong lúc Khâu Nan Nan đang chăm chú nhìn họ Cầu Cầu lại xuất hiện nói nhỏ vào tai Tiểu Nan.
" này Nan Nan ... nãy cậu chạm vai nhẹ với nữ chính thôi được cộng 10 điểm may mắn rồi " tôi vui mừng rạng rỡ hét lên " Thật sao !!" rồi nhanh chóng bịt miệng lại ngại ngùng quay về chỗ ngồi cúi gầm mặt xuống bàn lẩm bẩm " quên mất mọi người không thấy Cầu Cầu "
Bát Nguyên liếc mắt nhìn bóng lưng nhỏ của Khâu Nan Nan đang cúi mặt xuống lẩm bẩm gì đó một mình , cũng khá tò mò mọi khi sẽ đến bắt chuyện với anh cơ mà , nhưng Bát Nguyên cậu ta cũng chẳng thèm để ý lắm.
" này đụng nhẹ vậy thôi được cộng 10 điểm rồi sao " Khâu Nan Nan lẩm bẩm nói nhỏ với Cầu Cầu " ừ , tại nữ chính thấy có lỗi xin lỗi cậu nên được cộng điểm khá cao đấy , Nan Nan giỏi thật " Cầu Cầu cười xoay vòng tròn khen Khâu Nan Nan nức nở . Khâu Nan Nan khá vui vì điều đó ít nhất cũng có Cầu Cầu đồng hành cùng.
vài những ngày khác Khâu Nan Nan cũng chẳng thèm để ý đến Bát Nguyên nữa nhưng con số may mắn vẫn cứ giữ nguyên như vậy cũng thật sự không ổn chút nào.
Bát Nguyên cậu ta lại chẳng quen điều đó một chút nào , có thứ gì cậu ta lại chẳng có được chứ , vậy mà lại có thứ lại muốn từ bỏ cậu ta .
Trong căn phòng lớn sáng trọng , gạch được lát gạch men trắng sáng với màu chủ đạo của cả căn nhà là trắng vàng nhạt nhưng sau trên tầng hai căn phòng lớn có cửa màu trắng lớn những đường nét lại vô cùng tinh xảo và tỏa ra mùi đắt tiền.
mái tóc vuốt ngược vẫn còn ướt , ánh mắt sắt bén nhìn chiếc điện thoại đang phát sáng trên tay , ngón tay thon dài lướt các bài diễn đàn trên trường , tay còn lại vắt khăn lên cổ vẫn còn chưa mặt áo vào làn da trắng cơ bụng lộ rõ săn chắc , chiếc khăn tắm quấn quanh eo bước tới giường ngồi xuống .
" Bát Nguyên đến đi , ở đây vui lắm "
một tin nhắn được hiện lên trên điện thoại , lại thêm một tin nhắn nữa từ một tài khoản khác.
" Nè mày qua đây nhanh đi , bọn tao tụ tập đông đủ cả rồi "
Bát Nguyên cậu ta cau mày chỉ hừ một tiếng lạnh lẽo trả lời lại ngắn gọn " Ừ " . Bát Nguyên thay quần áo chiếc áo sơ mi đen sắn tay chiếc quần áo và đôi dày da tông lên đôi chân dài miên man tuyệt đẹp của cậu ta .
" Hôm nay tôi về hơi trễ , quản gia Trần ông khỏi phải đợi cửa tôi "
Quản gia trần đã ngoài 50 cúi đầu nhìn cậu ta rồi đáp lời.
" tôi hiểu rồi , thưa thiếu gia "
Bát Nguyên lái chiếc siêu xe đen bóng loáng mang biển số đặc biệt đến con đường XXY sau bên trong con đường tối tắm giữa lòng thành phố Y có một quán bar được mở ra.
Tiếng nhạc sập xình mọi người ở đó đều phiêu theo nhạc mà nhảy , ở đây có đủ mọi loại cảm xúc nhưng cảm xúc duy nhất ở đây được cảm nhận nhiều nhất là dục vọng và khoái lạc.
" Ôi cậu ấm nhà họ Bát tới rồi , mau mau ngồi "
Ôn Trạch cậu bạn thân của Bát Nguyên mái tóc vuốt ngước dài khuôn mặt dễ nhìn cao ráo , cúc áo hơi hở trên người toàn đậm mùi rượu.
Bát Nguyên ngồi ở giữa hàng ghế dài , tay cần điếu hút hút nhẹ hơi khói phả ra ngoài không khí.
" Nay nhìn mày có vẻ không vui nhỉ ?" một cậu bạn khác nữa cũng đã chơi với nhau từ nhỏ Trần Tiếu , tai xỏ khuyên đang ôm một cô nàng nóng bỏng bên cạnh , nóc một ngụm rượu vang đỏ rồi quay sang hôn lên vành tai cô ấy.
Bát Nguyên chẳng nói gì ngửa đầu ra phả hơi khói , yết hầu khẽ lên xuống rồi cầm ly rượu nóc hết một ly " Ừ . có chút buồn chán ".
Ôn Trạch và Trần Tiếu nhìn nhau cười nhưng cũng chẳng nói gì , Bát Nguyên này cậu vốn không thích con gái lẳng lơ gu con gái lại cực kì bí ẩn .
Trần Tiếu rót rượu vào ly cho cả 3 khẽ nói " để ý em nào trên trường à ?" Ôn Trạch vỗ đùi cười lớn tiếp lời " thôi nào đừng quá căng thẳng hôm nay đến chơi là phải vui vẻ ".
ở con đường gần khu chung cư ở thành phố Y , căn nhà nhỏ ấm cúng nay chỉ có mỗi Khâu Nan Nan ở nhà tiếng chuông điện thoại vang lên , Mẹ gọi.
" dạ , alo con nghe " Khâu Nan Nan bắt máy đưa điện thoại sát tai , đầu dây bên kia chợt đáp lời " Tiểu Nan , mấy nay mẹ phải đi công tác khoảng 4 ngày sau mới về con ở nhà khóa cửa cẩn thận , không đi đâu vào ban đêm nhé " .
nghe lời mẹ nói Khâu Nan Nan vâng vâng vài tiếng rồi cúp máy , liền xỏ dép đi vào tủ lạnh tìm gì đó ăn .
" đã 10 giờ tối rồi cậu còn muốn ăn gì , không sợ béo à " Cầu Cầu bay lượn lờ xung quanh nói.
" nhưng tớ đói ..." thật xui xẻo tủ lạnh trong nhà chẳng có gì làm Khâu Nan Nan ra hứng thú muốn cho vào mồm cả , chợt nhớ gần đây có một cửa hàng bánh ngọt rất ngon ...may mắn mẹ Khâu có để lại 200 tệ cho Khâu Nan Nan trong vòng 4 ngày mẹ đi vắng.
Khâu Nan Nan vớ lấy chiếc áo khoác xỏ dép chạy nhanh đến cửa hàng bánh ngọt gần đó 10g30 cửa hàng đó phải đóng cửa nên phải nhanh lên.
Khâu Nan Nan chạy nhanh đến như mộ chú thỏ con trắng trẻo trong chiếc váy ngủ trắng bồng bềnh dài đến đùi , đứng nhìn các món bánh trong thật đẹp mắt , thu hút ánh nhìn của Khâu Nan Nan là một phần pudding núng nính thì chú thỏ trắng và chiếc bánh gato hương việt quất trong thật ngon miệng.
Khâu Nan Nan lấy hai cái đó , nhân viên bán hàng vui vẻ gói lại cho Tiểu Nan " của em hết 40 tệ nhé " Khâu Nan Nan vui vẻ móc tiền ra trả còn ghé đến tiệm trà sữa gần khu nhà mình mua một ly uống .
" Ăn uống kiểu gì thế , không sợ mập sao ?" Cầu Cầu xuất hiện nhăn nhó về chế độ ăn uống của Khâu Nan Nan " không sợ , tớ không mập nổi đâu " Cầu Cầu bất lực chỉ biết nhanh chóng hối thúc Khâu Nan Nan mau về nhà .
Khâu Nan Nan đi trên lề đường ngắm nhìn cảnh vật xung quanh , đã tối nhưng mọi người còn đi dạo khá nhiều gió trời mát mát khiến tâm trạng Nan Nan có chút thoải mái.
nghĩ đi nghĩ lại vẫn chẳng thể hiểu nổi , Bát Nguyên chẳng còn tâm trạng chơi bời gọi điện cho quản gia Trần , " theo dõi giúp tôi nhà họ Khâu sống ở khu gần chung cư của tòa thành phố , gửi file nhanh nhất giúp tôi " nói xong Bát Nguyên tắt máy .
Trần Tiếu kế bên khoác tay qua vai Bát Nguyên hỏi khẽ " này ý mày là Khâu Nan Nan đúng không ? " Ôn Trạch khè một tiếng rượu khá cay châm một điếu thuốc hút , " à cái con nhỏ trắng trắng hay đi theo sau Bát Nguyên đó hả , sao vậy có chuyện gì à "
Bát Nguyên không trả lời đẩy tay Trần Tiếu ra ngồi chống khủy tay lên đầu gối suy nghĩ , " Về đây ".
Bát Nguyên đứng dậy bỏ đi về một mạch mặt cho hai người còn lại ngơ ngác chẳng hiểu chuyện gì.
Trên xe Bát Nguyên vừa lái xe nghe điện thoại. vốn nhà họ Khâu chẳng có gì đặc biệt ông Khâu Tinh Trật mất sớm khi Khâu Nan Nan còn nhỏ , vì thế cô bị cả dòng họ nội xa lánh bị gọi là " Sao Chổi " khắc chết cha vốn nhà họ Khâu xem trọng nam khinh nữ nên mọi lí do nào cũng có thể buộc tội hai mẹ con Khâu Nan Nan , dạo gần đây Khâu Nan Nan thường xuyên đi học trễ , lại còn rất kì lạ không giống như vẻ như trước đây.
Trước đây , dù như nào Khâu Nan Nan cũng phải bắt chuyện luyên thuyên với Bát Nguyên , vì lịch sự nên cậu ta chẳng nói gì nhưng trong lòng lại thấy thật phiền phức.
vừa hay đúng lúc lại vô tình chạy ngang qua khu chưng cư gần thành phố Y , Bát Nguyên dừng xe ở lề đường mở cửa kính xe nhìn cô gái nhỏ ấy rõ ràng không lẫn vào đâu được Khâu Nan Nan.
làn da trắng sứ mịn màng , đôi chân thon dài đầy đặn lại chạy nhảy tung tăng với chiếc váy ngắn , áo khoác mặc cũng chẳng đàng hoàng làm tuột hết một bên lộ đôi bờ vai thon gọn nhìn trong thật mềm mại , Bát Nguyên lấy điện thoại chụp ảnh lại dáng vẻ đáng yêu xinh đẹp ánh mắt cậu ta nhìn chăm chú bức hình rồi suy nghĩ gì đó một lúc cũng phóng xe đi mất.
Về đến căn biệt thị biệt lập của Bát Nguyên , đó là căn nhà riêng của cậu ta ở thành phố Y này.... vốn cậu ta đi đâu cũng có nhà cả , cậu ta bước thẳng vào trong căn phòng gần với phòng ngủ của cậu ta...bật đèn nhìn vào các bộ sưu tầm ấy toàn là đồ chơi người lớn , cậu ta ngồi xuống chiếc giường ở giữa phòng hay tay chống khủy gối ánh mắt đen tối nhớ lại hình ảnh ban nãy thấy thiếu thiếu gì đó nhưng lại chẳng thể suy nghĩ được.
" này Khâu Nan Nan độ xui xẻo của cậu tăng lên 20 rồi này " Cầu Cầu mở hệ thống lên cho Nan Nan xem. Cô ấy hốt hoảng kêu la , lăn trên giường , " tớ có làm gì đâu , sao lại tăng nhiều thế này " Cầu Cầu lửng lơ trên không trung nhìn Nan Nan nói " thế nên tớ mới bảo cậu mau tìm cớ để đụng chạm xin chút may mắn của nữ chính với nam chính đi ... cứ ăn ngủ rồi đi học trễ , giám thị Lưu có nói cậu đi học trễ lần nữa sẽ nói với mẹ cậu đấy ".
Khâu Nan Nan nằm sấp , hai gối khuỵ xuống ôm gấu bông nói " tớ biết rồi , mai tớ sẽ đi học sớm hơn "
lại một đêm phải nằm suy nghĩ , Khâu Nan Nan cũng chẳng muốn bị bệnh mà chết ỏe tuổi trẻ như thế nếu lỡ không quay về được thế giới thực tại của cô thì ít nhất nơi này cũng phải có cuộc sông thật dễ chịu mới được.
sáng hôm sau , nhờ được Cầu Cầu gọi dậy nên Khâu Nan Nan cũng kịp chuyến tàu và không còn đi học trễ nữa , lên tới lớp Khâu Nan Nan ngồi vào chỗ ngồi , tay chống cằm tỏ vẻ chán nản , bổng Khâu Nan Nan nghĩ được gì đó đi lại gần lớp trưởng khẽ hỏi " này Vương Tử Kiên " , lớp trưởng lớp 12A nhìn Khâu Nan Nan khoảng cách khá gần khuôn mặt Khâu Nan Nan xinh đẹp cũng phải khiến lớp trưởng ngại ngùng đỏ mặt " Khâu Nan Nan , cậu có chuyện gì hỏi tớ sao ??" .
Khâu Nan Nan chống hai tay lên cằm nhìn Tử Kiên cười thảo mai " cậu có biết trong lớp chúng ta , ai may mắn nhất không ? " , Vương Tử Kiên hoang mang về câu hỏi cũng chẳng biết trả lời thế nào chỉ im lặng khoanh tay trước ngực suy nghĩ " là tớ ".
Khâu Nan Nan hở một tiếng rồi nghe cậu ta luyên thuyên " Cậu nhìn xem Nan Nan , nhan sắc này , body này cái đầu thông minh này không phải tớ may mắn thì là ai ?"
cậu ta may mắn sao ? thật không ? haizz tự luyến thật !! Vương Tử Kiên là một nam sinh không quá nổi bật , bị cận đeo kính , tóc ngắn ngủn , khá béo , là lớp trưởng nhưng cậu ta chỉ xếp hạng 4 dưới Bát Nguyên và Diệp Hoa ....Khâu Nan Nan liếc nhìn một cái chán chê thở dài rồi đi về chỗ.