Ficool

HẮC MA THẦN

QuangBaoHuy
7
chs / week
The average realized release rate over the past 30 days is 7 chs / week.
--
NOT RATINGS
118
Views
VIEW MORE

Chapter 1 - Chương 1: Khởi đầu

Ở một thế giới

Lấy tu luyện để có cơ hội phi thăng thành tiên là mục tiêu của rất nhiều tu sĩ.

Tôi chỉ là một học sinh, vừa thi xong kỳ thi tuyển sinh vào lớp 10, nào ngờ đi trên đường thấy cô bạn cũng vừa thi tuyển sinh xong băng qua đường không để ý nên bị một chiếc xe bán tải lao tới, may mà tôi kịp thời bay qua đỡ lấy cô bạn học sinh kia.

Ký ức của tôi chỉ dừng ở đó, còn việc cô bạn kia có sao hay không thì tôi không chắc.

Nhờ việc sĩ gái mà lấy thân che chắn cho cô bạn kia nên tôi mới phải ở nơi xa lạ này.

Linh hồn của tôi có lẽ đã nhập vào một đứa trẻ.

Khoảng 7 tuổi.

Dựa theo ký ức của nguyên chủ thì tôi tên là Dương Thiên.

Nguyên Chủ trước đây là một đứa trẻ mồ côi, mất cả cha lẫn mẹ vì một vụ tấn công có chủ đích của một gia tộc nào đó, nguyên do của cuộc tấn công là Dương gia cũng chính là gia tộc của nguyên chủ liên tục gây thù, và chèn ép các gia tộc khác khiến họ hợp sức và tấn công, chính vì vậy mà Dương gia mới bị diệt tộc.

Còn về lí do vì sao nguyên chủ còn sống là vì cha mẹ nguyên chủ hi sinh bảo vệ mạng sống cho nguyên chủ bỏ chạy.

Và cái hành tinh tôi đang đứng này được gọi là Đại Lục Hồng Hoang.

Hiện giờ tôi đang ở một nơi giáp vùng lãnh thổ ma tộc, lúc còn ở trái đất tôi cũng hay xem những bộ truyện tu tiên, kiếm hiệp của Trung Quốc.

Tôi có thể sẽ dùng một số thủ đoạn để làm giàu và có địa vị trong xã hội này.

May mắn là trong khi tôi không hề biết một chút tiếng Trung nào nhưng khi kế thừa ký ức của nguyên chủ tôi có thể hiểu được tiếng Trung ở đây.

Tôi có thắc mắc là vì sao ở đây rõ ràng là hai vũ trụ khác nhau mà lại dùng tiếng Trung nhỉ?

Mà thôi kệ kiếm tiền trước đã, không thì chết đói mất!

Dựa theo ký ức kiếp trước tôi dùng một số bài thơ của các vị nho giáo để kiếm tiền.

Nên chọn bài thơ nào đây ta? Thôi thì chọn bừa một bài đi.

Nghĩ xong tôi liền đứng dậy ra khu chợ lớn đầu ngôi làng, rồi nhắm mắt đọc to bài thơ Tĩnh Dạ Tứ của Lý Bạch.

床前明月光,

疑是地上霜。

舉頭望明月,

低頭思故鄉。

Sàng tiền minh nguyệt quang,

Nghi thị địa thượng sương.

Cử đầu vọng minh nguyệt,

Đê đầu tư cố hương.

Dịch nghĩa:

Đầu giường trăng sáng soi,

Giống như là sương trên mặt đất.

Ngẩng đầu ngắm nhìn vầng trăng sáng,

Cúi đầu lại thấy nhớ quê nhà.

Đọc xong bài thơ, tôi chẳng nghe thấy động tĩnh gì, khiến tôi cảm thấy bồn chồn.

Đột nhiên tiếng vỗ tay vang lên.

Bộp Bộp Bộp

Rồi sau đó là là từng tiếng vỗ tay khác theo sau.

Có người lên tiếng

“Thơ hay lắm nhóc con”

Theo sau có rất nhiều lời khen thưởng cho tôi.

Tôi cũng chẳng cảm thấy vui vẻ mấy.

Vì thơ đâu phải do tôi sáng tác nên tôi chẳng thấy vui.

Mà kệ cảm giác này cũng không tệ, tranh thủ kiếm tiền cái đã.

Tôi hô to

“Ở đây có bán và sáng tác thơ, ai mua không?”

Từng người từng người lũ lượt kéo đến

Tôi không để ý vì nãy mải nghĩ, bây giờ nhìn lại cũng khá đông đấy chứ.

Từ ngày hôm đó đến bây giờ đã là 1 tháng.

Kể từ khi tôi bán thơ, tiền tiết kiệm của tôi đã được kha khá, tôi cũng có chút tiếng tăm.

Người ta gọi tôi là hậu sinh khả uý.

Hôm nay tôi ra ngoài tiếp tục bán thơ tiếp.

Tôi cũng khá buồn vì trong phim người ta xuyên không vào giới tu tiên thì ngự kiếm phi không rất ngầu.

Còn tôi thì ngồi bán thơ hơi chán nản, kể từ lúc tôi đến thế giới này tôi vẫn chưa thấy có vị tu sĩ nào cả, vẫn chưa thể thấy người ta dùng siêu năng lực điều khiển kiếm hay gì đó.

Tạm gác lại suy nghĩ tôi tiếp tục bán thơ.

Ở nơi khác một vị trưởng lão của một tông môn nào đó, tên là Hạ Tuyết Kỳ là một nữ trưởng lão đã có tuổi vì tu vi cao nên vẫn giữ được nhan sắc trẻ trung.

Hạ Tuyết Kỳ được Tông chủ giao cho nhiệm vụ kiểm tra biên giới của nhân tộc và ma tộc.

Khi đang ngự kiếm phi đi, thì nhớ ra còn một đứa nhóc con hay làm nũng ở tông môn, nên quyết định xuống ghé qua một khu chợ để mua quà cho cô bé kia.

Khi đang đi bồng Hạ Tuyết Kỳ nghe được.

“Đứa nhóc tầm 7 tuổi kia làm thơ hay đấy chứ!”

“Tất nhiên, nhóc con đó còn được ca tụng là hậu sinh khả uý còn gì”

Tò mò Hạ Tuyết Kỳ đi xem thử đứa trẻ trong lời nói của họ.

Không khó để phát hiện ra một cậu nhóc đang ngồi đọc vanh vách bài thơ vì xung quanh có quá nhiều người xem.

Hạ Tuyết Kỳ thấy hứng thú liền quyết định lại gần bắt chuyện.

Tôi đang hì hục cắm cúi viết thơ cho khách hàng, thì được một giọng nói trong trẻo gọi.

“Nhóc con! Có thể giúp ta sáng tác một bài thơ không?”

Tôi hơi khó chịu với cách gọi nhóc con này, nhưng vì khách hàng là thượng đế, nên phải nhịn.

“Cho hỏi, vị tiên sinh này muốn thơ như nào ạ?”

Hạ Tuyết Kỳ liền trả lời:

“Tuỳ ngươi sáng tác!”

“Được ạ”

Tôi liền lục lọi ký ức tìm xem những bài thơ hay của Trung Quốc.

Tôi quyết định sẽ dùng bài thơ Xuân Vọng của Đỗ Phủ.

國破山河在,

城春草木深。

感時花濺淚,

恨別鳥驚心。

烽火連三月,

家書抵萬金。

白頭搔更短,

渾欲不勝簪

Quốc phá sơn hà tại,

Thành xuân thảo mộc thâm.

Cảm thì hoa tiền lệ,

Hận biệt điểu kinh tâm.

Phong hoa liên tam nguyệt,

Gia thư để vạn kim.

Bạch đầu tao cánh đoản,

Hồn dục bất thăng trâm.

Dịch nghĩa

Núi sông còn đó mà nước mất rôi,

Thành ngày xuân hoang tàn, cỏ cây rậm rạp.

Cảm thương thời thế mà hoa ướt lệ, như con chim bị tên, kinh sợ sự chia lìa.

Khói lửa báo giặc giã cháy suốt ba tháng liền.

Thư nhà lúc này đáng vạn đồng.

Gãi mái đầu bạc thấy càng thêm thưa, ngắn,

Muốn cài trâm mà chẳng được.

Hạ Tuyết Kỳ nhắm mắt thưởng thức thơ rồi khẽ mở mắt.

“Tiểu tử, ta sẽ không trả tiền cho ngươi”

Nghe xong tôi liền nhíu mày

Nghĩ thầm

Mặc áo bào trắng, tóc đen, gương mặt xinh đẹp mà lại trắng trợn công khai quỵt tiền một đứa nhóc không thấy nhục sao?

Hạ Tuyết Kỳ thấy tôi khẽ nhíu mày liền nói:

“Nhưng ta có thể nhận ngươi làm đệ tử, dạy ngươi tu luyện, có thể một sức mạnh kinh khủng vượt xa người thường”

Nghe xong tôi liền kích động

“Th… thật ạ?”

Hạ Tuyết Kỳ mỉm cười

“Ta đùa ngươi làm gì”

”Tên ta là Hạ Tuyết Kỳ, từ giờ ngươi chính là đồ đệ của ta!”

Tôi liền đáp

”Vâng sư tôn!”

Từ giờ ta có thể mạnh hơn, được nhiều nữ tử vây quanh liên tục nũng nịu

Nghĩ vậy thôi đã lâng lâng

Đang nghĩ tôi đột nhiên bị nhấc bổng lên một cách dễ dàng

Hạ Tuyết Kỳ nói

“Ta và ngươi về tông mồn thôi!!!”

Tôi ngớ người

Đột nhiên cả thân hình tôi bay lên

Đập vào mắt là cảnh đang bay với tốc độ kinh hoàng, cảnh núi non hùng vĩ khiến tôi cảm thấy giống quê nhà tôi, bên tai là những cơn gió điên cuồng gào thét.

Chốc lát đã đến với tông môn nhưng bay vào một nơi sâu hơn bên trong.

Khi hạ xuống mặt đất, trước mắt tôi là một cánh cổng.

Đột nhiên bật mở

Cùng với tiếng nói vang trong trẻo vang lên bên tai.

“Sư tôn, người về rồi!!”