Ficool

Chapter 3 - ✴️ CHƯƠNG 3 — TIẾNG RỈ TỪ NGÕ HẸP

Zareth rời khỏi căn nhà mục nát giữa buổi sớm phủ đầy sương bụi. Ánh sáng lờ mờ rọi xuống từ một bầu trời tro xám không phân định nổi ranh giới giữa sáng và chiều. Gió thổi là là, mang theo mùi xăng cháy, nước đọng và khói từ những bếp củi xa xăm. Phố hẹp, những mảng tường loang lổ in dấu thời gian, cửa sắt hoen gỉ, dây điện chằng chịt như mạng nhện héo. Mỗi bước chân cậu chạm xuống gạch vỡ lại vang lên âm thanh khô khốc.

Cậu đi bộ, tay trái đút trong túi áo khoác, tay phải nắm lấy mảnh giấy nhỏ ghi lại các vật dụng cần thiết. Vòng nghi lễ triệu hồi từng được vẽ bằng máu người và tro tàn, nhưng cậu không định tái hiện lại toàn bộ theo cách cũ. Thứ duy nhất cần giữ lại là trật tự, cấu trúc, và nhịp chú. Còn vật hiến tế... miễn có thứ gì đó sống, có thể đặt vào giữa vòng nghi lễ, thì nghi thức vẫn diễn ra như thường.

Quán đầu tiên là một tiệm gia cầm nhỏ nằm giữa ngã ba hẹp. Mái che bằng bạt nylon thủng lỗ, mặt bàn gỗ đẫm nước rửa, mùi lông cháy và phân gà hòa quyện trong làn hơi nóng từ đèn khí. Một người đàn ông luống tuổi, tóc muối tiêu, đứng sau quầy với đôi tay dính máu tươi đang nhặt lông con gà vừa cắt cổ.

Zareth dừng lại trước lồng sắt. Gà mái, gà trống chen nhau, kêu yếu ớt như than thở.

"Tôi cần một con mái tơ, còn sống, càng yên tĩnh càng tốt."

Người đàn ông ngẩng lên, ánh mắt mỏi mệt nhìn cậu một lượt. "Muốn con nào thì cứ chỉ. Mới bắt sáng nay. Đừng chọn con ốm là được."

Zareth thò tay vào lồng sau, lựa một con gà lông trắng, mắt trong, da mịn, chân vàng nhạt. Cậu bế nó lên, con vật gần như chẳng kháng cự. Người bán lặng lẽ buộc chân gà bằng dây thừng nhỏ, rồi đặt vào lồng tre cũ.

"Ba đồng tám."

Zareth trả đúng giá, không nói thêm lời. Gã chủ đưa kèm dây xách. Ánh mắt ông ta chỉ lướt qua cậu một lần, rồi quay lại với đống lông gà chưa nhặt hết.

Cậu rời quầy, tay trái xách lồng, đi tiếp dọc hẻm sâu. Phía trước là sạp nhỏ dựng bằng gỗ tạp, chuyên bán vật dụng học sinh và văn phòng cũ. Trên bàn chất đầy vở nhăn, thước cong, hộp mực lem, mảnh giấy ghi chú thừa. Một thiếu niên mặc áo xám, đeo khẩu trang đen đang ngồi xổm phía sau, vừa gọt bút chì vừa nghe tiếng radio rè phát tin thời tiết.

"Anh cần gì?" – hắn hỏi khi thấy Zareth dừng lại.

"Phấn vẽ. Dùng trên sàn gạch. Phải giữ nét lâu."

Thiếu niên gật đầu, mở hộp thiếc lớn. Bên trong có nhiều loại: thỏi trắng mềm, viên ngắn đầu tròn, thỏi dài lõi xám cứng.

"Loại này dùng để đánh dấu ngoài trời. Chịu nước, không lem. Giá một đồng. Lấy luôn hộp thì được năm thỏi."

Zareth lấy đúng một thỏi dài, cảm nhận trọng lượng đều tay. Cậu đặt đồng tín lên mặt bàn. Thiếu niên gật nhẹ, không nói thêm. Bầu không khí ngắn gọn, đúng mức, không nặng hơn cần thiết.

Phía cuối dãy hẻm là một tiệm tạp hoá cũ. Cửa sắt kéo hờ, rèm vải mốc treo bên trong. Đèn trần yếu ớt, một bóng đã chập chờn. Phía sau quầy là người phụ nữ lớn tuổi, tay đang buộc lại từng bó nhang. Mùi tro thơm phả ra từng làn mỏng nhẹ.

Zareth bước vào, cất tiếng bình thản:

"Tôi muốn ba bó nhang trơn. Không tẩm hương, loại cháy đều."

Người phụ nữ nhìn lên, khuôn mặt gầy guộc khẽ nhíu. Bà lấy ra ba bó, buộc bằng dây mây. Đầu nhang xám nhạt, thân mịn, chưa từng đốt.

"Loại này ít khói, cháy thẳng. Hai đồng một bó. Nếu lấy ba bó thì năm đồng chẵn."

Zareth gật đầu, lặng lẽ rút tiền. Bà nhận lấy, bọc nhang trong giấy báo cũ, đưa cho cậu.

"Cẩn thận, nếu gió mạnh thì phải chắn bằng hộp kim loại. Loại này không tắt giữa chừng, nhưng dễ gãy."

Cậu cảm ơn bằng ánh nhìn nhẹ, rồi xoay người rời khỏi tiệm.

Gió ngoài phố đã chuyển. Lớp bụi mịn bay là là theo từng đợt sóng mỏng. Mùi dầu nhớt từ cửa hàng máy phát vọng tới, lẫn trong tiếng động cơ ba bánh cũ nổ máy phía xa. Zareth bước qua dãy hành lang nứt, ánh mắt vẫn hướng về con đường trở về căn nhà cũ.

Tay trái cậu nắm chắc quai lồng tre, con gà mái bên trong đã nằm yên, đầu gục nhẹ, thở đều. Tay phải giữ chặt túi vải đựng nhang và thỏi phấn. Tất cả những gì cần thiết đã nằm gọn trong tay. Mỗi thứ đều đơn giản, đời thường, nhưng có thể vận hành thứ gì đó nằm ngoài lằn ranh của thế giới này.

Zareth rẽ vào con hẻm nhỏ cuối cùng. Mảng tường loang loáng nước, lớp rêu dính từ đầu gối trở xuống. Một chiếc xe bị bỏ lại dựng nghiêng, bánh xẹp, thân tróc sơn.

Khi căn nhà hiện ra trong tầm mắt, cậu dừng bước. Gió đổi hướng. Mùi nhà cũ, ẩm thấp, tro bụi và thời gian trộn lẫn, dội thẳng vào mũi. Cậu không nhăn mặt. Thay vào đó, Zareth mở cửa, bước vào như thể đã sống ở đây nhiều năm.

Trong lòng bàn tay, thỏi phấn vẫn ấm. Bó nhang được đặt cẩn thận lên bàn. Lồng gà để ngay góc phòng, sát mép ánh sáng từ cửa sổ. Mọi thứ đã vào vị trí.

Zareth cởi áo khoác, treo lên móc cửa. Tay vuốt mái tóc hơi ướt vì sương. Đôi mắt khẽ nheo lại, ánh nhìn như rút vào bên trong. Một nghi lễ triệu hồi sẽ được dựng lại, nhưng lần này... linh hồn đứng giữa vòng vẽ không còn muốn gọi gì đến. Mà là tìm đường thoát.

Cậu hít một hơi sâu, nhìn lên trần nhà hoen ố. Gió nhẹ lùa qua khe cửa, mang theo mùi nhang chưa đốt và âm thanh rỉ sắt từ những bản lề đã rệu rã.

Zareth bước về phía cầu thang, mang theo túi đồ. Bóng lưng cậu đổ dài trên nền gạch nứt, nhập vào không gian mục nát phía trên — nơi duy nhất còn lưu lại tàn dư của nghi lễ trước kia.

More Chapters