Ficool

Chapter 4 - Chương 4: Quá Khứ Máu Lửa, Hiện Tại Tàn Nhẫn

Ba ngày sau vụ bê bối thân phận bị tung ra, giới truyền thông vẫn chưa thôi xôn xao. Nhưng trái với mong đợi của nhiều người, Tô Diệp Linh không hề sụp đổ – ngược lại, danh tiếng cô càng nổi bật hơn bao giờ hết.

Tập đoàn DL International tăng giá cổ phiếu kỷ lục. Cổ đông rút khỏi theo tin đồn lần lượt quay lại xin lỗi. Hình ảnh "bà mẹ đơn thân kiên cường – bị tráo đổi thân phận – giành lại mọi thứ bằng chính năng lực" trở thành biểu tượng truyền thông gây chấn động.

Nhưng cô biết… đây chỉ mới là khởi đầu.

---

Chiều hôm đó, trong văn phòng tổng giám đốc tại DL Tower.

Tô Diệp Linh ngồi trước màn hình lớn, đôi mắt phượng sắc lạnh. Trợ lý riêng – Lục Tâm – đứng nghiêm túc bên cạnh.

"Tình hình Tô thị thế nào rồi?" Cô hỏi.

Lục Tâm lật báo cáo:

"Sau khi cô công bố bằng chứng thân phận thật, truyền thông tấn công Tô thị dữ dội. Dòng tiền bị phong tỏa một phần, các đối tác lớn đang xem xét lại hợp đồng. Cổ phiếu tụt giá liên tục. Tô lão gia nhập viện vì tai biến nhẹ."

Tô Diệp Linh không gợn cảm xúc.

"Vậy còn Tô Lâm Yên?"

"Cô ta vẫn mạnh miệng trên mạng xã hội, giả vờ đáng thương. Nhưng theo tin ngầm, cô ta đã bị đẩy khỏi quyền điều hành công ty, chỉ còn là con rối giữ mặt mũi."

"Không đủ." – Diệp Linh ngắt lời – "Tôi muốn Tô thị sụp đổ hoàn toàn. Tôi muốn bọn họ nếm trải đúng những gì tôi từng trải qua – bị đạp xuống đáy xã hội, bị ghét bỏ, bị tước sạch danh dự, và không có ai cứu."

Lục Tâm im lặng.

Cô chưa từng thấy ánh mắt Diệp Linh tàn nhẫn như thế – như một lưỡi dao găm bọc nhung, thâm sâu và sắc lạnh.

---

Tối cùng ngày.

Tại biệt thự Lam Uyển.

Hàn Mặc trở về nhà sau một cuộc họp kín tại trụ sở H&M Group. Tài xế vừa mở cửa xe, hắn đã sải bước vào trong, vẻ mặt nặng nề. Tin tức hắn nhận được hôm nay… khiến hắn không thể yên tâm.

"Diệp Linh đâu?" Hắn hỏi quản gia.

"Phu nhân đang tắm cho tiểu thư và thiếu gia."

Hắn khẽ gật đầu, đi thẳng lên phòng ngủ.

Trong phòng tắm, tiếng nước chảy rì rào hòa cùng tiếng cười đùa của Hàn An và Hàn Tĩnh. Cô đang nhẹ nhàng lau tóc cho con, từng động tác dịu dàng đến xao lòng.

Hắn đứng trước cửa, nhìn cảnh tượng ấy mà tim khẽ se lại.

Hắn đã lỡ mất năm năm làm cha.

Lỡ mất năm năm có cô bên cạnh.

Hắn không cho phép bản thân lặp lại sai lầm đó nữa.

---

Tối hôm đó, khi hai đứa trẻ đã ngủ say, hắn bước vào phòng cô, đóng cửa lại.

"Chúng ta cần nói chuyện." – Hắn nói, giọng trầm.

Cô đang ngồi trước bàn trang điểm, không quay đầu lại.

"Nếu là chuyện Tô thị, tôi không muốn anh xen vào."

"Anh không quan tâm Tô thị." – Hắn đáp – "Anh quan tâm em."

Tô Diệp Linh quay lại, ánh mắt đầy vẻ thách thức: "Anh quan tâm tôi? Hay là đang sợ tôi biến thành mối nguy cho đế chế tài chính mà anh dày công xây dựng?"

Hắn cau mày, ánh mắt tối đi: "Em nghĩ anh rẻ tiền như thế?"

"Không phải tôi nghĩ." – Cô đứng dậy, bước đến gần hắn – "Tôi đã thấy. Hồi ở Seoul, sau đêm đó, Anh ở đâu?"

Hắn cứng người. "Anh không biết—"

"Đừng nói dối." – Cô ngắt lời, đôi mắt phượng đỏ hoe – "Tôi đã tra ra. Người đứng sau ép gia tộc tôi đẩy tôi đi… chính là một người thân cận của anh – Phó tổng Lương Minh Triết."

Hàn Mặc sững sờ.

"Lương Minh Triết?"

"Phải. Hắn nhận chỉ thị từ ai, tôi vẫn đang điều tra. Nhưng tôi không loại trừ khả năng... có liên quan đến anh."

Một cú đâm mạnh vào lòng ngực hắn.

Cô nói tiếp, giọng lạnh:

"Anh có thể không ra lệnh trực tiếp. Nhưng anh có mặt ở Seoul, có đủ quyền lực để biết mọi thứ diễn ra. Anh không cứu tôi. Không ngăn cản. Anh bỏ mặc tôi."

Hàn Mặc siết chặt nắm tay, ánh mắt đầy giằng xé.

"Lúc đó anh chỉ nhớ gương mặt em. Đêm đó... mọi thứ đều bị chuốc thuốc. Anh tưởng là một giấc mộng."

"Vậy sao bây giờ lại đòi tôi tin rằng anh yêu tôi?"

"Vì năm năm qua, anh chưa từng quên ánh mắt em. Giấc mộng đó... là giấc mộng duy nhất anh lặp lại mỗi đêm."

Tô Diệp Linh cười nhạt.

"Nghe lãng mạn thật đấy."

"Không phải lãng mạn, mà là hối hận." – Hắn bước tới, ôm chặt cô vào lòng – "Nếu em muốn báo thù, hãy báo. Nhưng đừng dùng con tim mình làm công cụ. Em tổn thương... anh đau hơn bất kỳ ai."

Cô cắn môi, nước mắt lặng lẽ trào ra, nhưng không trả lời.

---

Sáng hôm sau.

Trên trang nhất báo tài chính toàn quốc xuất hiện một tin gây chấn động:

"Tập đoàn H&M Group chính thức cắt đứt hợp tác với Tô thị."

Phía dưới là lời tuyên bố lạnh lùng của Hàn Mặc:

"Chúng tôi không đồng hành với bất kỳ đối tác nào có liên quan đến gian lận, tráo đổi thân phận, và âm mưu kinh doanh đê tiện."

Tô thị lập tức rơi vào khủng hoảng.

Cổ phiếu sụt không phanh. Đối tác quốc tế đồng loạt cắt hợp đồng. Ngân hàng từ chối bảo lãnh.

Tô gia – từ một danh môn thế gia – đang đứng trước nguy cơ phá sản.

---

Chiều cùng ngày, trong phòng họp tối mật tại DL Tower.

Tô Diệp Linh ngồi một mình, trước mặt là hồ sơ mật ghi chú rõ:

"Người chỉ đạo Lương Minh Triết năm xưa… là mẹ kế – Dương Thu Hoa."

Tay cô run nhẹ.

Lục Tâm bước vào, đặt một phong thư xuống bàn.

"Thư từ Tô lão gia. Ông ấy… xin gặp cô lần cuối, trước khi ra tòa."

Cô nhắm mắt.

Cuộc chiến này – cô sắp chiến thắng. Nhưng trong lòng lại không hề nhẹ nhõm.

---

Tối hôm đó, cô đứng một mình trên sân thượng của Lam Uyển, gió lồng lộng, thành phố xa hoa dưới chân như những vì sao lạnh lẽo.

Hàn Mặc bước đến, ôm cô từ phía sau.

"Em định làm gì khi kết thúc tất cả?"

"Rời đi."

Hắn siết chặt tay.

"Không cho phép."

"Anh không thể giữ tôi mãi, Hàn Mặc."

"Không cần giữ." – Hắn quay cô lại, ánh mắt thâm trầm như biển – "Anh sẽ khiến em tự nguyện ở lại."

Cô ngước nhìn hắn, tim run lên vì ánh mắt ấy – vừa dịu dàng vừa bá đạo, như một cơn bão không thể tránh.

"Nếu em rời đi..." – Hắn cúi đầu, chạm trán vào trán cô – "Anh sẽ phá tan cả thế giới, để tìm em lần nữa."

More Chapters