Ficool

Chapter 26 - Chương 26: Lột Xác Dưới Đáy Vực và Ánh Mắt Từ Chín Tầng Trời

Sau khi Trương Bàn Tử rời đi, động phủ trên Thúy Vân Phong lại trở về với sự tĩnh lặng vốn có. Nhưng tâm của Lâm Phong lại không hề tĩnh lặng. Những lời cảnh báo của Bàn Tử, nụ cười thâm độc của Vương Tuấn, ánh mắt khó đoán của các vị trưởng lão, và cả bóng hình áo trắng lạnh lùng kia, tất cả xoay vần trong đầu hắn, tạo thành một áp lực vô hình.

Hắn ngồi trong tĩnh thất, nhìn viên Tẩy Tủy Đan màu xanh biếc trong tay. Hắn biết, trong thế giới cá lớn nuốt cá bé này, mọi sự bảo vệ, mọi liên minh đều chỉ là tạm thời. Thứ duy nhất hắn có thể tin tưởng, chính là sức mạnh nằm trong tay mình.

Hắn không do dự nữa. Hắn phải mạnh hơn, mạnh hơn một cách nhanh chóng, trước khi những kẻ thù của hắn kịp ra tay.

Hắn nuốt viên Tẩy Tủy Đan vào bụng.

Nếu như lần đột phá Hỗn Độn Nhất Cảnh là một sự giác ngộ về "chất", thì lần này, là một cuộc lột xác toàn diện về "lượng" và "cấu trúc". Dược lực của viên đan dược thứ hai này, cộng hưởng với nền tảng vững chắc của hắn, đã tạo ra một phản ứng dữ dội hơn gấp mười lần so với tưởng tượng.

"GRÀAAA!!!"

Lâm Phong không thể kìm được mà gầm lên một tiếng đau đớn. Hắn cảm thấy từng tế bào trong cơ thể mình đang bị đốt cháy, từng thớ gân, từng tấc xương đều như bị một cái dùi vô hình đập nát ra, rồi lại chậm rãi tái tạo lại. Máu trong người hắn sôi lên sùng sục, những tạp chất cuối cùng, những thứ ẩn giấu sâu nhất trong tủy cốt, đều bị ép ra ngoài, biến thành một lớp váng đen hôi thối trên bề mặt da.

Cơn đau đớn kịch liệt này đủ để khiến một người có ý chí sắt đá nhất cũng phải phát điên. Nhưng trong đầu Lâm Phong lúc này, lại hiện lên vô số hình ảnh. Hắn thấy lại cảnh tượng cả thôn làng chìm trong biển lửa, tiếng gào thét thê lương của những người hàng xóm. Hắn thấy lại khuôn mặt hiền từ nhưng đầy quyết tuyệt của cha mẹ trước lúc lâm chung. Hắn thấy lại nụ cười khinh miệt của Vương Tuấn, ánh mắt lạnh lùng của những tu sĩ áo trắng năm xưa.

Sự căm hận biến thành một ngọn lửa, thiêu đốt cơn đau thể xác. Nỗi nhớ thương người thân biến thành một dòng nước mát, xoa dịu linh hồn đang giãy giụa của hắn. Hắn không chống cự lại cơn đau, mà chìm đắm vào nó, dùng ý chí của mình để làm chủ nó. Hắn cảm nhận được cơ thể mình đang được rèn lại trong một cái lò luyện đau đớn nhất, và mỗi một giây trôi qua, nó lại trở nên cứng rắn và thuần khiết hơn.

Hỗn Độn khí trong đan điền của hắn cũng không đứng yên. Nó xoay tròn với tốc độ kinh người, tham lam nuốt chửng toàn bộ dược lực tinh thuần của Tẩy Tủy Đan. Nhưng lần này, nó không chỉ đơn giản là lớn mạnh hơn. Nó đang tiến hành một sự "điêu khắc". Nó dùng dược lực làm nguyên liệu, dùng cơ thể Lâm Phong làm phôi, bắt đầu cải tạo lại hắn theo một khuôn mẫu cổ xưa, hoàn hảo nhất của chính nó.

Một cuộc đột phá lớn như vậy, dù diễn ra trong một động phủ có Tụ Linh Trận, cũng không thể nào hoàn toàn che giấu được.

Bên ngoài, trên đỉnh Thúy Vân Phong, một cảnh tượng kỳ dị bắt đầu xuất hiện. Toàn bộ linh khí trời đất trong vòng mấy dặm xung quanh bỗng nhiên trở nên hỗn loạn, rồi giống như bị một lực hút vô hình kéo tới, tạo thành một cái phễu linh khí khổng lồ, mà tâm của cái phễu chính là động phủ của Lâm Phong. Mây trên trời bắt đầu xoay tròn, không khí rung lên bần bật.

Hiện tượng này lập tức kinh động đến vô số người.

"Nhìn kìa! Thúy Vân Phong có chuyện gì vậy?"

"Linh khí bạo động! Có người đang đột phá sao? Nhưng... nhưng khí tức này thật kỳ lạ, không giống như đột phá Trúc Cơ..."

"Đó là động phủ của Lâm Phong! Tên quái vật đó, hắn lại làm ra chuyện gì nữa vậy?"

Trên các ngọn núi chính, những nhân vật thực sự cũng đã cảm nhận được.

Tại Dao Quang Các, Lục Trần và Kỷ Vân đang ngồi đối ẩm bỗng cùng lúc đặt chén trà xuống, nhìn về phía Thúy Vân Phong, vẻ mặt đầy kinh ngạc. "Tốc độ tiến bộ này... thật không thể tin nổi," Lục Trần lẩm bẩm, sự tán thưởng trong mắt càng thêm sâu sắc.

Tại Kiếm Lai Phong, trong một tòa cung điện âm u, Vương trưởng lão đang ngồi đả tọa cũng mở bừng mắt. Lão cảm nhận được sự dao động năng lượng quen thuộc, sắc mặt lập tức trở nên khó coi đến cực điểm. "Tên孽畜 (nièchù - nghiệt súc, súc sinh) này! Không thể để nó tiếp tục lớn mạnh được nữa!" Sát khí trong mắt lão gần như ngưng tụ lại thành thực chất.

Và trên Ngọc Tiêu Phong lạnh lẽo, quanh năm tuyết phủ, trong một tòa lầu trắng, Tô Thanh Sương đang đứng bên cửa sổ, nhìn về phía vòng xoáy linh khí. Đôi mắt nàng, lần đầu tiên, không còn là sự lạnh lùng hay kinh ngạc, mà là một sự mê hoặc sâu sắc.

"Đây không chỉ đơn thuần là dược lực của Tẩy Tủy Đan," nàng thì thầm với chính mình. "Luồng khí tức này... nó cổ xưa, nó thuần túy... nó không thuộc về thế giới này. Rốt cuộc... ngươi là ai, Lâm Phong?" Sự tò mò về thân thế thực sự của hắn đã dâng lên đến đỉnh điểm trong lòng nàng.

Trên đỉnh Thiên Huyền Sơn cao nhất, trong một thảo廬 (thảo lư - nhà tranh) đơn sơ, Đạo Huyền chân nhân cũng chậm rãi mở mắt. Ngài nhìn về phía Thúy Vân Phong, trong đôi mắt sâu thẳm như vũ trụ không hề có chút ngạc nhiên nào. Khóe miệng ngài chỉ khẽ nhếch lên một nụ cười bí ẩn, rồi lại nhắm mắt lại, như thể mọi thứ vẫn nằm trong lòng bàn tay của ngài.

Ba ngày sau.

Vòng xoáy linh khí cuối cùng cũng tan đi. Trong tĩnh thất, Lâm Phong từ từ mở mắt. Hắn đã hoàn toàn lột xác.

Cơ thể hắn không trở nên cơ bắp hơn, nhưng lại có một sự cân đối, hài hòa đến hoàn hảo. Làn da của hắn trắng mịn, phảng phất một ánh sáng nhàn nhạt như ngọc thạch. Đôi mắt hắn đen và sâu đến mức người khác nhìn vào sẽ có cảm giác như bị hút vào trong đó. Hắn chỉ ngồi yên một chỗ, nhưng lại toát ra một cảm giác vững chãi như một ngọn thái sơn.

Hỗn Độn khí trong đan điền hắn đã đạt đến đỉnh cao của Hỗn Độn Nhất Cảnh. Luồng khí lỏng màu xám đen giờ đây đặc quánh lại như thủy ngân, và hạt nhân ở trung tâm nó tỏa ra một ánh sáng còn rực rỡ hơn. Hắn cảm giác chỉ cần một ý niệm, hắn có thể khiến nó bùng nổ, tạo ra một sức mạnh đủ để san phẳng cả ngọn núi này.

Quan trọng hơn, hắn phát hiện ra mình có một khả năng mới. Hắn có thể hoàn toàn thu liễm khí tức của mình. Khi hắn muốn, hắn có thể biến mình trở thành một người phàm tục không có chút tu vi nào, ngay cả một tu sĩ Kim Đan kỳ cũng không thể nhìn ra được. Đây là một kỹ năng bảo mệnh tuyệt vời.

Hắn đứng dậy, cảm nhận sức mạnh đang cuộn trào trong cơ thể. Hắn biết, bây giờ, nếu đối mặt với Vương Tuấn một lần nữa, hắn có thể đánh bại đối phương trong vòng ba chiêu.

Đúng lúc này, tiếng chuông ngọc trước cửa động phủ của hắn vang lên, báo hiệu có khách đến.

"Lại là ai nữa đây?" Hắn nhíu mày, thu liễm lại toàn bộ khí tức, trở lại dáng vẻ của một thiếu niên bình thường, rồi đi ra mở cửa.

Ngoài cửa, không phải là Kỷ Vân hay Trương Bàn Tử. Mà là một thanh niên mặc áo bào trắng viền vàng của đệ tử hạt nhân, khuôn mặt có chút ngạo mạn, ánh mắt nhìn Lâm Phong đầy vẻ dò xét.

"Ngươi là Lâm Phong?" Thanh niên đó hỏi, giọng điệu có chút bề trên.

"Phải. Xin hỏi sư huynh là?"

"Tại hạ là Trần Dật, đệ tử của Lôi Vân Phong," thanh niên đó nói. "Nghe nói Lâm sư đệ có chút bản lĩnh về luyện thể, ba ngày trước còn gây ra động tĩnh không nhỏ. Ta sắp phải vào Thái Cổ Bí Cảnh, đang muốn tìm một người để luyện tập một chút. Không biết Lâm sư đệ có hứng thú chỉ giáo vài chiêu không?"

Đây không phải là một lời mời. Đây là một lời khiêu chiến. Một lời khiêu chiến đến từ một đệ tử hạt nhân thực thụ, một kẻ không thuộc phe phái nào, chỉ đơn giản là muốn đến "thử hàng" một thiên tài mới nổi.

Lâm Phong nhìn nụ cười có vẻ thân thiện nhưng đầy thách thức của Trần Dật, trong lòng lạnh đi. Hắn biết, những ngày tháng yên tĩnh của mình đã thực sự chấm dứt. Cây muốn lặng, mà gió chẳng ngừng. Vừa mới đột phá, đã có rắc rối mới tìm đến cửa.

More Chapters