Ficool

Chapter 8 - LỜI THỀ BÊN SUỐI ẤM, BÍ MẬT TỪ TUYẾT VỰC

Một năm lặng lẽ trôi qua tựa như một giấc mộng đẹp tại ngôi làng nhỏ bé mà Dạ Thần cùng những thị vệ trung thành đã tự tay dựng nên bên bìa rừng, gần với Tà Dương Tộc. Tuyết mùa đông đã tan, nhường chỗ cho sắc xanh tươi non của mùa xuân, rồi lại đến cái nắng vàng rực rỡ của mùa hạ. Cuộc sống của họ tuy giản dị, đôi khi phải đối mặt với thú dữ trong rừng hay những thiếu thốn của vùng biên ải, nhưng lại ngập tràn tiếng cười và sự ấm áp. Ngôi nhà gỗ ban đầu chỉ là nơi trú chân tạm bợ, nay đã được điểm tô thêm bởi một mảnh vườn nhỏ trồng đầy rau xanh và những giàn hoa leo mà Lạc Anh yêu thích.

Tình cảm Lạc Anh dành cho Dạ Thần, sau bao ngày tháng kề cận, sẻ chia, đã không còn là những rung động e ấp ban đầu nữa, mà trở nên sâu sắc, mãnh liệt như dòng suối ngầm chảy mãi không ngừng. Nàng không ngần ngại thể hiện sự quan tâm, chăm sóc cho chàng, từ việc vá lại những vết rách trên y phục sau mỗi chuyến đi săn, đến việc chuẩn bị những bữa ăn tuy đạm bạc nhưng chan chứa tình cảm. Mỗi ánh mắt, mỗi nụ cười nàng trao cho Dạ Thần đều ẩn chứa một sự tin tưởng và yêu thương vô bờ.

Dạ Thần, dĩ nhiên, cảm nhận được tất cả. Chàng không phải là kẻ ngốc nghếch không hiểu phong tình. Trái tim chàng cũng đã hoàn toàn thuộc về người con gái dịu dàng, kiên cường và có phần bí ẩn này. Nàng đã vì ta mà rời xa gia tộc, chấp nhận cuộc sống nơi thôn dã này. Ta còn có thể mong cầu gì hơn nữa? Một buổi chiều, khi hoàng hôn buông xuống, nhuộm tím cả một khoảng trời, Dạ Thần nắm tay Lạc Anh dạo bước bên bờ suối trong veo chảy qua bìa rừng, nơi họ lần đầu cùng nhau bắt cá nướng. Dưới gốc cây cổ thụ xum xuê lá, nơi họ thường ngồi nghỉ ngơi sau những buổi hái thuốc, Dạ Thần đột ngột quỳ một gối xuống.

"Lạc Anh," chàng ngẩng lên nhìn nàng, ánh mắt chân thành và tha thiết. "Một năm qua, có nàng bên cạnh là những ngày tháng hạnh phúc nhất trong cuộc đời ta. Ta không có sơn hào hải vị, không có lầu son gác tía, chỉ có một trái tim yêu nàng chân thật và một mái nhà gỗ đơn sơ này. Nàng... nàng có bằng lòng cùng ta kết tóc se duyên, sống đến bạc đầu không?"

Lạc Anh sững sờ, đôi mắt ngấn lệ vì xúc động. Nàng không ngờ Dạ Thần lại chọn một khung cảnh bình dị nhưng đầy ý nghĩa này để ngỏ lời. Nàng khẽ gật đầu, giọng nghẹn ngào:

"Dạ Thần... ta nguyện ý!"

Họ trao nhau lời thề nguyện đơn sơ nhưng sâu sắc dưới sự chứng giám của trời đất, của núi rừng Hoang Giới. Vài ngày sau, một hôn lễ giản dị nhưng ấm cúng được tổ chức tại ngôi làng nhỏ, với sự góp mặt và chúc phúc của những thị vệ trung thành. Từ đó, họ chính thức về sống chung một nhà, cùng nhau chia sẻ ngọt bùi.

Những ngày tháng hạnh phúc cứ thế êm đềm trôi. Một buổi tối, khi Lạc Anh đang tựa đầu vào vai Dạ Thần cùng ngắm trăng bên cửa sổ, Dạ Thần bỗng khẽ thở dài.

"Có chuyện gì khiến chàng ưu phiền sao?" Lạc Anh dịu dàng hỏi.

Dạ Thần im lặng một lúc rồi đáp, giọng có chút xa xăm:

"Ta chợt nhớ ra... ta vẫn còn một nhiệm vụ quan trọng mà Tông Chủ đã giao phó, một nhiệm vụ mà ta đã gần như quên mất vì những ngày tháng hạnh phúc bên nàng." Chàng kể cho Lạc Anh nghe về việc Tông Chủ cử mình đi tìm Huyết Văn Cổ, một loại phù văn cổ xưa mang sức mạnh kinh người.

Khi Dạ Thần vừa nhắc đến hai từ "Huyết Văn Cổ", Lạc Anh đang tựa vào vai chàng bỗng khẽ run lên, người nàng như cứng lại. Biểu cảm trên gương mặt nàng chợt trở nên thẫn thờ, đôi mắt nhìn vào khoảng không vô định. Huyết Văn Cổ... Sao lại là Huyết Văn Cổ?

Một ký ức xa xăm, tưởng chừng đã bị chôn vùi dưới lớp tuyết lạnh của quá khứ, bỗng nhiên ùa về, rõ mồn một. Nàng nhớ lại một ngày mùa đông nhiều năm về trước, khi nàng mới chừng hai mươi tuổi, đang một mình tìm kiếm một loại dược liệu quý hiếm trên một tuyết vực núi cao, nằm ở vùng hẻo lánh nhất, biên giới của Tà Dương Tộc. Nơi đó, nàng đã gặp một lão nhân tóc trắng phơ, tướng mạo phiêu dật như thần tiên, nhưng ánh mắt lại ẩn chứa một nỗi bi thương sâu thẳm. Lão nhân đó cũng đã từng nhắc đến một thứ tương tự như Huyết Văn Cổ, hay một thứ gì đó liên quan mật thiết đến nó.

Nàng nhận biết được vấn đề, một vấn đề rất lớn có thể liên quan đến cả Dạ Thần và lời hứa năm xưa của mình. Nhưng... nàng phải làm sao đây? Lạc Anh cảm thấy một sự bối rối và lo sợ mơ hồ. Nàng quyết định tạm thời giấu kín chuyện này, không muốn Dạ Thần phải lo lắng thêm, hoặc tệ hơn, là cuốn chàng vào một vòng xoáy nguy hiểm khác mà nàng chưa thể lường hết được.

Thấy Dạ Thần vẫn đang nhìn mình chờ đợi, Lạc Anh vội vàng cố nặn ra một nụ cười, khéo léo lái sang chuyện khác:

"Huyết Văn Cổ ư? Nghe thật kỳ bí. Nhưng công tử à, những thứ đó có lẽ chỉ là truyền thuyết thôi. Hiện tại, chúng ta đang sống rất bình yên, chàng đừng vì những chuyện xa xôi đó mà làm ảnh hưởng đến tâm trạng. Nàng biết... biết vì lo lắng cho nàng mà chàng đã phải gác lại nhiều thứ..." Nàng áp má vào ngực Dạ Thần, giọng thủ thỉ. "Chỉ cần có chàng bên cạnh, với ta đó đã là điều quý giá nhất rồi."

Dạ Thần nghe Lạc Anh an ủi, trong lòng cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn phần nào. Đúng vậy, hạnh phúc hiện tại mới là quan trọng nhất. Chàng ôm chặt Lạc Anh vào lòng, không hề hay biết những cơn sóng ngầm đang cuộn trào trong tâm trí người yêu.

Nhưng Lạc Anh thì không thể nào yên lòng được. Khi Dạ Thần đã ngủ say, nàng vẫn thao thức. Ký ức về lão nhân tóc trắng kia lại hiện về.

Năm đó, trên đỉnh núi tuyết phủ trắng xóa, lão nhân nhìn nàng, ánh mắt khẩn thiết:

"Này cô gái trẻ của Tà Dương Tộc, ta cảm nhận được ở cô một linh hồn thuần khiết và một trái tim nhân hậu. Ta có một chuyện vô cùng quan trọng, một tâm nguyện cuối cùng, muốn nhờ cô giúp đỡ. Nếu cô đồng ý, ta có thể đáp ứng bất cứ điều kiện nào của cô, dù là sức mạnh, của cải hay tri thức cổ xưa."

Lạc Anh lúc đó còn trẻ tuổi, có chút sợ hãi nhưng cũng không khỏi tò mò trước vị lão nhân kỳ lạ này.

"Tiền bối có việc gì xin cứ nói. Nếu nằm trong khả năng, vãn bối sẽ không từ chối."

Lão nhân tóc trắng khẽ thở dài, từ trong tay áo lấy ra một quả cầu ánh sáng màu lam nhạt, bên trong dường như có một hình hài bé nhỏ đang say ngủ.

"Đây là... nguyên thần của con gái ta, đứa trẻ bất hạnh chưa kịp nhìn thấy ánh mặt trời đã phải chịu đại kiếp. Ta đã dùng hết chút sức lực cuối cùng để bảo vệ một tia chân linh này của nó. Ta mong rằng, cô hãy nhận lấy và giữ gìn nó cẩn thận. Hãy chờ đến khi mùa nguyệt thực toàn phần xuất hiện, khi các vũ trụ trong cụm này xếp thẳng hàng trên một trục duy nhất – đó là thời khắc linh khí đất trời giao hòa mãnh liệt nhất, cũng là lúc cánh cổng sinh tử hé mở. Khi đó, hãy tìm một nơi linh địa hội tụ, gieo mầm nguyên thần này xuống. Nó sẽ có cơ hội được tái sinh, một lần nữa được sống trên cõi đời này... Ta... ta sẽ đền ơn cô xứng đáng!"

Lạc Anh ngây người nhìn quả cầu ánh sáng, cảm nhận được một sinh mệnh yếu ớt nhưng đầy khao khát sống bên trong. Lòng trắc ẩn nổi lên, nàng gật đầu:

"Vãn bối xin hứa sẽ làm theo lời người dặn."

Lão nhân mỉm cười mãn nguyện, rồi thân hình từ từ tan biến vào trong gió tuyết, chỉ còn lại quả cầu nguyên thần ấm áp trong tay Lạc Anh và lời dặn dò cuối cùng thoảng bên tai: "Nguyệt thực toàn phần... thẳng hàng... gieo mầm..."

"Lạc Anh! Lạc Anh! Nàng sao vậy?"

Tiếng gọi lo lắng liên tục của Dạ Thần kéo Lạc Anh ra khỏi dòng hồi tưởng miên man. Nàng giật mình, thấy Dạ Thần đang nhìn mình với ánh mắt đầy quan tâm, trên trán chàng đã lấm tấm mồ hôi.

"Ta... ta không sao..." Lạc Anh cố gắng trấn tĩnh, giọng hơi lạc đi. "Chỉ là... chỉ là nghĩ đến việc nếu chàng thực sự phải đi làm nhiệm vụ, phải xa ta, ta lại cảm thấy có chút buồn bã không nỡ..." Nàng dụi đầu vào ngực Dạ Thần, cố che giấu đi sự hoang mang và bí mật nặng trĩu vừa ùa về.

Dạ Thần ôm lấy nàng, khẽ vuốt tóc nàng:

"Ta sẽ không đi đâu cả nếu nàng không muốn. Nhiệm vụ đó... có lẽ cũng không gấp gáp đến vậy."

Nhưng một lời hứa với một lão nhân tóc trắng bí ẩn... và Huyết Văn Cổ mà Tông Chủ đang tìm kiếm... Liệu chúng có liên quan gì đến nhau không? - Lạc Anh thầm nghĩ, lòng rối như tơ vò.

More Chapters