Ficool

Chapter 2 - Chương 2 Mái Tóc Không Thuộc Về Trái Đất Này

Thời niên thiếu của Nguyễn Tố Hương trôi qua trong những ngày nửa im lặng, nửa gấp gáp. Cô bé ấy – với đôi mắt mang ba màu, với tiếng nói luôn nhẹ nhàng và khuôn mặt không bao giờ rối loạn – lớn lên giữa một ngôi nhà nhỏ nhưng đầy ắp những thứ bất thường.

Hương không bao giờ giận quá lâu, không bao giờ nói nhiều quá mức, không bao giờ thở dài nếu không cần thiết. Cô học cách điều chỉnh bản thân theo lời mẹ: "Con phải giống như người bình thường. Đừng để ai thấy con khác biệt, nghe chưa?"Và Hương – bằng một cách nào đó – thật sự nghe theo. Hoặc ít nhất là cô đã cố nghe theo.

Cho đến một ngày.

Năm ấy, Hương mười tuổi. Cô đã học lớp năm, đứng đầu lớp, tính cách hiền lành nhưng có phần xa cách. Những đứa trẻ khác đôi khi đùa giỡn sau giờ học, còn Hương luôn ngồi yên một mình, đọc sách hoặc vẽ. Trên trang giấy của cô, hiếm khi có hoa lá hay mặt trời. Mọi thứ đều là bóng tối – những cánh cửa lớn bị khóa, những cây cầu treo dài hun hút, hay những đôi mắt vô hình.

Một lần nọ, khi lớp tổ chức thi văn nghệ cuối năm, Hương được xếp vào nhóm múa với vài bạn nữ. Mọi thứ ban đầu diễn ra yên ả, cho đến khi một bạn trong nhóm – tên là Linh – vô tình giật tung dây cột tóc của Hương trong lúc tập luyện.

Dưới ánh nắng gay gắt, mái tóc dài óng ánh của Hương bung xuống. Một thoáng im lặng bao trùm sân trường.

— "Ê... tóc nó trắng kìa!"— "Không phải trắng... bạch kim á! Ghê ghê sao á..."— "Mẹ tao nói mấy người như vậy là bị bệnh máu lạnh đó nha..."

Linh cũng cười. Nhưng không phải nụ cười dễ chịu. Mà là kiểu cười giễu cợt, của đứa trẻ không hiểu rằng những lời vô tâm có thể trở thành dao sắc.

— "Ủa, mày là người hay là búp bê vậy Hương? Tóc giả hả? Sao mẹ mày không nhuộm cho mày như người bình thường?"

Hương đứng yên. Đôi mắt cô chuyển màu xanh đồng từ khi nào không rõ. Một cơn gió nóng quét qua hành lang lớp học như châm thêm dầu. Mặt cô bé trắng bệch đi, nhưng ánh mắt thì tối lại như vực sâu.

— "Mày bị gì vậy? Nhìn ghê quá à..."— "Đừng có làm màu nữa!"

Tiếng châm chọc dồn dập.

Hương siết tay lại. Cô không khóc. Nhưng trong ngực như có cái gì đó vỡ toang ra — một điều gì đó rất cổ xưa, rất dữ dội – giống như con thú lặng lẽ bị ép sát vách đá.

Và rồi – chỉ trong một khắc – mái tóc cô bé bắt đầu đổi màu.

Từ bạch kim – ánh trắng lấp lánh – nó chuyển dần sang xanh lam, rồi sang xám bạc, và cuối cùng – như ánh mặt trời va phải lưỡi dao – vàng kim rực rỡ.

Không ai nói thêm gì được nữa. Cả nhóm như bị rút sạch không khí, những đôi mắt tròn xoe vì kinh ngạc, xen lẫn sợ hãi. Linh – kẻ lớn tiếng nhất – ngã lùi xuống đất, lắp bắp:

— "Ma... ma tóc... tóc biến..."

Một giáo viên đi ngang qua, tưởng tụi nhỏ giỡn quá trớn, quát tháo vài câu rồi giải tán. Nhưng mọi chuyện không còn như cũ nữa.

Từ hôm đó, Hương trở thành một "cái bóng" trong lớp. Không ai dám lại gần. Không ai nói chuyện. Linh thì bỏ nhóm múa, xin đổi lớp. Giáo viên chủ nhiệm thậm chí mời phụ huynh đến nói chuyện – nhưng khi mẹ Hương đến, bà chỉ xin lỗi rối rít rồi xin cho con gái nghỉ hai tuần.

Sau đêm đó, Dung khóa cửa phòng, ngồi đối diện con gái suốt hơn một giờ.

— "Hương à..."— "Dạ."— "Con... có nhớ lúc đó con nghĩ gì không?"

Hương im lặng một lúc. Đôi mắt nâu đen ngày thường của cô giờ đã bình ổn trở lại.

— "Con nhớ."— "Nói mẹ nghe đi."— "Con không thấy sợ, mẹ à. Con chỉ thấy... muốn tất cả họ biến mất."

Dung không đáp. Bà đưa tay vuốt mái tóc con gái, đã trở lại màu bạch kim quen thuộc. Mượt như sợi tuyết – lạnh mà dịu dàng. Bà không biết phải dạy con thêm điều gì nữa. Vì mọi lời dặn dò giờ đây đều trở nên quá trễ.

Bởi Hương không còn là một đứa trẻ "có gì đó lạ" nữa.

Cô bé là điều lạ lùng rõ ràng và hiển hiện.

More Chapters