Chiếc kiệu hoa lộng lẫy vẫn lướt đi êm đềm giữa những tầng không gian trùng điệp, đưa Diệu Linh Tiên Tử và tiểu đồ đệ Uyển Nhi hướng về Tử Môn Quan huyền bí. Bên trong kiệu, không khí vẫn ấm áp và tĩnh lặng, nhưng tâm tư của Diệu Linh lại đang cuộn trào những dòng hồi ức xa xăm.
Nàng khẽ vuốt mái tóc mềm mại của Uyển Nhi, cô bé sau khi no nê với quả đào tiên và một hồi hiếu kỳ về phù văn trên mi tâm sư tôn, giờ đã chìm vào giấc ngủ say sưa, gương mặt bầu bĩnh, đáng yêu toát lên vẻ bình yên không chút phòng bị. Nhìn hình ảnh ngây thơ ấy, một nỗi niềm phức tạp, một sự đồng cảm sâu sắc chợt dâng lên trong lòng Diệu Linh.
Nàng bất giác nhớ về những năm tháng đã xa, nhớ về cha mẹ của mình… Đôi mắt phượng tuyệt mỹ của Diệu Linh khẽ đỏ hoe, một giọt lệ trong suốt như pha lê chực lăn dài trên bờ mi thanh tú. Cha nàng, một bóng hình uy nghiêm nhưng xa vời, tung tích đến nay vẫn là một ẩn số, một nỗi kiếm tìm vô vọng giữa vũ trụ bao la. Còn mẹ nàng, người phụ nữ dịu dàng và mạnh mẽ đã một tay nuôi nấng, che chở nàng, lại không may gặp nạn, tan biến vào hư vô trong một cơn bão tố kinh hoàng của một Kỷ Nguyên đã lùi vào dĩ vãng.
"Giá như…" Diệu Linh thầm nghĩ, một nỗi xót xa và bất lực len lỏi trong tâm khảm, "giá như khi đó ta mạnh mẽ được như bây giờ, có lẽ… có lẽ đã không có những chuyện đau lòng đó xảy ra. Mẹ… sẽ không có một ai rời xa ta , và ta đủ mạnh để bảo vệ hạnh phúc gia đình ta."
Ánh mắt nàng lại hướng về Uyển Nhi đang say ngủ. "Ta nhìn cô bé này… sao lại giống ta của khi đó đến vậy…" Một sự tương đồng kỳ lạ, một mối đồng cảm vượt qua cả thời gian và không gian, khiến trái tim vốn đã băng giá của Diệu Linh khẽ rung động. Nàng thấy được ở Uyển Nhi hình ảnh của chính mình năm xưa – cũng cô độc, cũng mang trong mình những bí mật và một tiềm năng không thể lường trước, cũng khao khát một sự che chở, một mái ấm.
Đôi mắt Diệu Linh nhìn chằm chằm vào Uyển Nhi, một quyết định chợt lóe lên. Nàng khẽ cất tiếng, thanh âm nhẹ nhàng nhưng ẩn chứa một sự quan tâm không lời, truyền ra ngoài kiệu:
"Các ngươi, chuẩn bị cho ta một bộ y phục mới, một bộ long bào thật đẹp. Để ta thay y phục cho đứa trẻ này."
Đám thị nữ bên ngoài, sau một thoáng ngạc nhiên trước mệnh lệnh bất ngờ, vội vàng cúi đầu tuân lệnh. Họ nhanh chóng mang ra những loại tơ lụa thượng hạng, những sợi chỉ vàng óng ánh, và đặc biệt là những chiếc vảy lấp lánh được lấy từ da của một con linh thú cổ xưa – một con dị thú hung hãn từng gieo rắc kinh hoàng, và cũng chính là con thú đã cướp đi sinh mạng mẹ của Diệu Linh trong cơn bão tố năm nào.
Khi những tấm vảy rồng lấp lánh ấy được đưa đến trước mặt, Diệu Linh Tiên Tử khẽ sững người. Một dòng hồi ức đau thương, một nỗi căm hận tưởng chừng đã ngủ yên từ lâu, chợt ùa về, khiến trái tim nàng như thắt lại. Hình ảnh mẹ nàng gục ngã giữa cơn bão, hình ảnh con linh thú hung tợn gầm thét… tất cả hiện lên rõ mồn một.
Nhưng rồi, nàng khẽ lắc đầu, xua đi những cảm xúc tiêu cực. Ánh mắt nàng nhìn lại Uyển Nhi, một sự dịu dàng và một quyết tâm mới lại hiện lên. Nàng không muốn quá khứ đau buồn ấy ám ảnh hiện tại, và càng không muốn nó ảnh hưởng đến đứa trẻ này.
"Đưa đây cho ta," Diệu Linh nói với đám thị nữ, giọng nói đã trở lại vẻ bình thản, "bộ long bào này, đích thân ta sẽ thêu dệt."
Đám thị nữ ngạc nhiên nhìn nhau, nhưng không dám trái lời, vội vàng dâng lên những vật liệu quý giá. Diệu Linh Tiên Tử nhận lấy, rồi nhẹ nhàng đặt Uyển Nhi sang một bên, cẩn thận để không làm cô bé thức giấc. Bàn tay ngọc ngà của nàng khẽ lướt trên những tấm lụa, những sợi chỉ vàng, và những chiếc vảy rồng. Một luồng năng lượng thuần khiết, mang theo những linh lực của sự thần uy từ cảnh giới của nàng bắt đầu tuôn trào ra những nét thêu gây nhiều uy áp.
Nàng không dùng kim chỉ theo cách thông thường. Từng sợi tơ, từng mảnh vảy như có linh tính, tự bay lượn, tự kết nối với nhau dưới sự điều khiển tinh tế của ý niệm Diệu Linh. Ánh sáng huyền ảo bao trùm lấy đôi bàn tay nàng, những hoa văn cổ xưa, những biểu tượng của sự may mắn và quyền năng từ từ hiện ra trên tấm long bào đang dần thành hình. Mỗi một đường nét đều hoàn mỹ, mỗi một chi tiết đều ẩn chứa tâm huyết và sự yêu thương của người làm ra nó.
Chẳng bao lâu sau, một bộ long bào tuyệt đẹp, hoàn mỹ đến không thể diễn tả bằng lời, đã hiện ra trước mắt. Thân áo màu vàng kim rực rỡ, trên đó được gắn vô số vảy rồng nhỏ lấp lánh, tỏa ra ánh sáng bảy màu huyền ảo. Cổ áo và tay áo được thêu những hoa văn hình mây phượng bằng chỉ vàng, tinh xảo đến từng chi tiết. Bộ long bào không chỉ đẹp đẽ mà còn ẩn chứa một luồng linh khí mạnh mẽ, có khả năng bảo vệ chủ nhân khỏi tà ma ngoại đạo.
Diệu Linh Tiên Tử ngắm nhìn thành quả của mình, một nụ cười mãn nguyện và có chút gì đó thật khác lạ hiện lên trên gương mặt tuyệt mỹ. Nàng khẽ lẩm bẩm, giọng nói mang theo một sự dịu dàng hiếm thấy:
"Đây… đây là món đồ đầu tiên ta tự tay thêu dệt để tặng một đứa trẻ. Đã bao lâu rồi… đã bao lâu rồi ta chưa thực sự quan tâm đến một ai, từ khi đứa trẻ này xuất hiện…"
Ánh mắt nàng lại hướng về Uyển Nhi đang say ngủ, một sự ấm áp lan tỏa trong lòng. Có lẽ, sự xuất hiện của tiểu đồ đệ này, không chỉ mang đến cho nàng một trách nhiệm mới, mà còn đánh thức những cảm xúc, những khát khao tưởng chừng đã bị chôn vùi từ rất lâu trong trái tim băng giá của một vị Tiên Tử, có lẽ đứa trẻ này là cơ duyên mẹ ta muốn ta phải nuôi dưỡng sao , mẹ ơi mẹ hiển linh nói cho con biết đi đây có phải đứa trẻ mẹ ban cho con không ..