Ficool

Chapter 5 - Chương 005 – Tên Gọi "Vua" Và Cuộc Tìm Kiếm Trong Im Lặng

Sau khi ngôi nhà tạm bằng phế liệu được dựng lên, ánh chiều tà phủ lên đảo một màu cam ấm lạ lùng. Những Mộng Thú ngồi quây quần bên đống lửa, cười nói rôm rả – một điều hiếm hoi trong thế giới này. Tề Diệu cũng ngồi đó, trầm mặc nhưng không xa cách. Cậu ăn vài miếng, lặng lẽ lắng nghe tiếng cười của những người mình đã cứu.

Tiểu Lệ, với đôi mắt sáng và mái tóc trắng bạc, vô tư gọi lớn:

> "Nào, mời Vua ăn thêm miếng nữa đi!"

Tiếng gọi ấy khiến tất cả im bặt một chút. Nhưng rồi họ phá lên cười, cố làm dịu bầu không khí.

Tề Diệu không đáp, chỉ khẽ liếc sang Tiểu Lệ, ánh mắt lạnh như một đêm không sao:

> "Ta không phải vua. Đừng gọi thế lần nữa."

Dù phũ phàng, nhưng không ai trách cậu. Bởi họ hiểu, cậu không cần danh xưng. Cậu đã luôn đứng đầu, dẫn dắt và bảo vệ họ – chỉ vậy thôi là đủ.

---

Sáng hôm sau, khi sương mù còn chưa tan khỏi mặt biển, Tề Diệu đứng trước cửa căn lều chính. Ánh mắt hướng về phương Bắc – nơi có tàn tích thành phố bị bỏ hoang – từng là trung tâm nghiên cứu lớn, giờ chỉ còn đổ nát.

Cậu quay sang hai người trong Thất Tinh – Hạ Bắc và Ninh Phương. Một người từng là sát thủ, nay là chiến binh lạnh lùng. Một người mang trí tuệ sắc bén, chuyên phân tích dấu vết và thông tin.

> "Ta muốn hai người lên đường do thám các khu vực quanh ba thành phố phía Đông và Tây Bắc. Mục tiêu là tìm hiểu xem có ai tên Khương Dạ từng xuất hiện gần đây không. Cẩn thận, không được để lộ thân phận. Quan sát, ghi nhớ, rồi quay về."

Họ gật đầu. Không cần hỏi thêm. Đôi khi mệnh lệnh từ Tề Diệu rất mơ hồ, nhưng họ tin cậu không làm điều gì thừa.

---

Ba ngày sau.

Hạ Bắc và Ninh Phương quay về, mang theo bụi đường và sự im lặng nặng nề. Khi ngồi trước mặt Tề Diệu trong căn lều chính, Ninh Phương là người lên tiếng trước:

> "Không ai biết gì về cái tên Khương Dạ. Nhưng... có một điều lạ."

Hạ Bắc tiếp lời:

> "Chúng tôi nghe kể về một chàng trai lạ mặt xuất hiện ở thành phố phía Đông cách đây khoảng một tháng. Không ai rõ hắn từ đâu đến, chỉ biết hắn xuất hiện sau một đợt thời tiết cực đoan – bầu trời rách toạc, sét đánh giữa trưa nắng, giống như một sự giáng lâm."

Ninh Phương khẽ cau mày, lấy ra một mảnh giấy thô ráp, trên đó vẽ lại chân dung sơ lược người dân mô tả: khuôn mặt thanh tú, ánh mắt sâu, nhưng... tuyệt đối không có cảm xúc.

> "Hắn không nói gì. Không chạm vào ai. Nhưng người nào vô tình đến gần hắn đều bị ảo giác trong vài giây. Cứ như hắn... không hoàn toàn thuộc về nơi này."

Tề Diệu nghe xong, tay khẽ siết chặt chuôi lưỡi hái dựng bên cạnh. Mắt cậu nhắm lại vài giây.

> "Khoảng một tháng trước..." – Cũng chính là thời điểm Hệ thống Phá Hủy thức tỉnh một cách kỳ lạ trong đầu cậu – không dấu hiệu, không thông báo – như thể bị... ép gán.

> "Khương Dạ." – Cái tên đó, hệ thống nhắc đến khi cậu hỏi về thứ đã thay đổi mọi thứ.

Tề Diệu không nói gì thêm, chỉ đứng dậy, bước ra ngoài lều. Gió biển thổi vạt áo cậu bay lên, làm nổi bật màu đỏ đen của vũ khí vẫn luôn kề bên.

> "Giữ nguyên quan sát. Đừng tiếp xúc. Nếu hắn là nguyên nhân... ta sẽ gặp hắn."

More Chapters