Ficool

Lời Kêu Gọi Của Ma Thần - Zareth

_Zareth
7
chs / week
The average realized release rate over the past 30 days is 7 chs / week.
--
NOT RATINGS
150
Views
VIEW MORE

Chapter 1 - Chương 1: Vực thẳm gọi tên – Tế đàn mở mắt

Zareth mở mắt.

Một vầng sáng nhạt vỡ nát trong con ngươi. Cậu nhìn chằm chằm lên trần đá ẩm ướt đang nứt dọc như gương mặt của kẻ từng bị lột da. Mùi tro cháy và máu thịt loang trong không khí, đặc quánh, nặng mùi sắt gỉ và lửa địa ngục. Không tiếng người. Không bước chân. Chỉ có cơn thở gấp như thể chính thế giới này cũng đang hấp hối.

Cậu nằm giữa một vòng tròn khổng lồ, máu vẽ trên mặt sàn thành ký hiệu cổ xưa đang nhấp nháy ánh đỏ như tim đập. Trên người cậu, từng lớp máu khô dính bết. Xung quanh, xác người cháy xém co quắp như tàn tích của một nghi thức không ai sống sót.

Cậu không nhớ tên. Không ký ức. Chỉ có cái đau, cái lạnh và tiếng thì thầm.

> "Zareth…"

Tiếng gọi không có miệng. Không có âm. Nhưng nó xuyên thẳng vào tim, như thứ gì đó cổ xưa đã khắc sâu vào huyết mạch.

Zareth bật dậy. Lồng ngực nghẹn cứng. Một quyển sách dày đang mở sẵn trước mặt — trang giấy chuyển động như thở. Trên đó là những dòng chữ đỏ chảy, từng hàng từng hàng như máu vừa nhỏ xuống:

> "Nghi thức triệu hồi Ma Thần – Thể xác thứ mười ba."

Bên dưới, bằng ngôn ngữ cậu chưa từng học:

> "Linh hồn thứ mười ba đã thức tỉnh. Máu đã chọn. Cánh cổng không còn đóng."

Cậu siết chặt tay, lùi lại… nhưng đụng ngay một vật gì đó mềm oặt — đầu người. Một cái đầu lăn xuống, miệng vẫn còn mấp máy lời cầu nguyện dở dang.

Một tiếng cười bật vang trong đầu.

> "Ngươi tỉnh rồi… chậm hơn lũ trước, nhưng cơ thể này… mạnh hơn. Thịt tốt. Xương vững. Máu — ngọt."

Zareth ôm đầu. Đau nhói. Một hình ảnh lướt qua tâm trí — một thế giới khác, hiện đại hơn, ánh sáng hơn, đầy ồn ào và quen thuộc. Nhưng nó vụt tắt nhanh như mảnh ký ức bị đốt trụi.

Giọng nói bên trong tiếp tục gào thét, ép buộc, chiếm lĩnh. Nhưng thay vì sụp đổ, cậu đứng lên.

Gió rít qua khe cửa gỗ mục, đưa theo tiếng tụng niệm từ một nơi rất gần. Cậu bước ra khỏi phòng. Dọc hành lang là những pho tượng dị hình đang cúi đầu, cánh tay như móc sắt vươn ra phía trước. Mắt tượng không có đồng tử, chỉ là những lỗ trống đen ngòm rỉ máu.

Một bậc cầu thang đá dẫn xuống tầng dưới. Cậu đi qua — bàn chân giẫm lên vết máu vẫn còn âm ấm. Căn nhà này… không phải nhà. Nó là đền thờ. Một nhà nguyện của quỷ.

Bên dưới là chính điện. Nơi đó, năm người còn sống đang quỳ gối quanh một tế đàn.

Họ mặc áo choàng đen, mặt che mặt nạ xương. Không ai nói chuyện. Chỉ có nhịp tụng niệm vọng ra từ một cuốn sách đen mở giữa lễ đàn — nơi ánh sáng nến cháy bằng mỡ người nhảy múa.

> "…Thần không tên… kẻ sống nơi vực sâu, hãy đáp lại lời gọi… hãy cắn nuốt linh hồn… hãy chiếm lấy xác thịt…"

Một kẻ trong số đó quay đầu lại — mắt gã lồi ra, rỗng tuếch, máu đọng nơi khóe miệng. Gã nhìn Zareth. Rồi toàn bộ bọn họ đều nhìn.

Không ai hoảng sợ. Không ai bất ngờ.

Một người cất tiếng:

> "Ngươi vẫn còn sống… nghi lễ thành công."

Zareth không hiểu.

> "Máu ngươi đã gọi. Linh hồn cũ của ngươi — biến mất. Thứ ở trong ngươi hiện giờ… chính là ma thần. Thứ mà chúng ta đời đời thờ phụng."

Cậu đứng lặng. Một phần nào đó trong tâm trí gào lên: "Không! Mình không phải… mình không phải cái thứ này!"

Nhưng… không lời phản kháng nào thoát ra được.

Một ngón tay cậu co giật. Đầu ngẩng lên. Cặp mắt chuyển màu đen tuyền.

Một giọng nói vang lên — không phải từ miệng, mà từ không gian:

> "Đã lâu rồi… từ lần cuối cùng Ta được gọi tên."

Tất cả những kẻ quỳ gối gục xuống. Máu trào ra từ miệng. Một cơn chấn động thổi tung từng mảnh da thịt khỏi xương họ. Những kẻ từng là người — giờ chỉ còn là tế vật.

Zareth ngước nhìn đôi tay mình. Chúng không cháy. Không rách. Không run.

Cậu — đã chấp nhận.

Cậu là Zareth. Và Zareth… là Ma Thần.